Quả nhiên lửa giận trong lòng đại hoàng tử lập tức dịu xuống, cũng đổi sắc mặt, nói với Thẩm Ngạn Chi.
“May mà có Ngạn Chi phò trợ ta.”
Thẩm Ngạn Chi cụp mắt, che giấu vẻ trào phúng lóe lên, nói: “Hiện nay khó nhằn nhất là phía nhị hoàng tử.”
Nhắc đến nhị hoàng tử, đại hoàng tử lại hận đến nghiến răng.
“Những ngày qua hắn không ngừng nói xấu bản vương trước mặt phụ hoàng, cái thứ hèn hạ dai như đỉa này cũng chỉ biết múa mép mà thôi.”
Thẩm Ngạn Chi nói: “Lần này vì chuyện hoàng lăng, bệ hạ rất tức giận.
Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ ra sức áp chế điện hạ, điện hạ chi bằng chặt tay để tìm đường sống.”
Đại hoàng tử nhìn Thẩm Ngạn Chi.
“Ý của Ngạn Chi là?”
“Điện hạ hy sinh Kim tướng quân, rồi mang ít vật phẩm bồi táng đến biệt viện của ngoại thất của nhị hoàng tử giấu.” Thẩm Ngạn Chi nói rất nhẹ nhàng, miệng còn nở nụ cười nhưng những lời nói ra lại khiến người ta rét lạnh.
“Chẳng phải nhị hoàng tử vu hãm điện hạ lén nuôi quân riêng, đào hoàng lăng là để lấy vàng bạc nuôi quân sao? Vàng bạc trong hoàng lăng nằm trong tay nhị hoàng tử, lại bảo Kim tướng quân cung khai là chịu lệnh của nhị hoàng tử đi đào hoàng lăng, nhân chứng vật chứng đầy đủ, lúc đó mất sự tín nhiệm của bệ hạ sẽ là nhị hoàng tử.”
Đại hoàng tử bị thuyết phục đã dao động nhưng vẫn hơi do dự.
“Kim tướng quân một lòng trung thành với bản vương…”
“Điện hạ, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, sau đó hậu đãi người nhà của ông ta là được.”
Đại hoàng tử nhắm mắt lại, cuối cùng đồng ý.
Kế hoạch ban đầu của họ là để Đổng Thành làm nội gián nhưng bây giờ Đổng Thành có được Sở thái tử trọng dụng không còn chưa biết, hơn nữa chỉ bằng vài lời nói của họ, không thể đảm bảo Đổng Thành ở trong quân lâu, tự điều tra được gì.
Lúc đại hoàng tử đề xuất không thể dùng quân cờ Đổng Thành được nữa thì Thẩm Ngạn Chi lại nói: “Bây giờ có không ít cựu thần đến quy thuận dư nghiệt triều trước, nếu điện hạ dám cược thì chi bằng cược lớn một chút.”
Đại hoàng tử hỏi: “Là sao?”
Thẩm Ngạn Chi chỉ vào đất Vân Châu trên bản đồ.
“Mấy viên quan mà quận trưởng Mạnh Quận đến thuyết phục đều bị bệ hạ xử trảm, hiệu quả không thấy chỉ thấy tác dụng ngược, không ít châu phủ đều âm thầm có lòng khác, bí mật thỏa thuận với dư nghiệt triều trước.
Chi bằng điện hạ bắt giữ phụ mẫu, thê nhi của An tướng quân ở Vân Châu, bảo hắn vờ mang Vân Châu quy hàng.”
Mang theo cả một châu phủ quy hàng, lại có chuyện Lý Tín giận dữ giết hại cựu thần Đại Sở, chắc chắn sẽ không khiến Sở thái tử sinh nghi.
Một khi hai bên giao chiến, Vân Châu lật mặt, phía Sở thái tử chỉ có nước rơi vào thế gọng kìm.
“Vì người nhà, An tướng quân chắc chắn không dám hai lòng, hơn nữa có giấu hắn và Đổng Thành, đừng để họ biết thân phận nội gián của nhau.
Nếu tin tức Đổng Thành truyền về khớp với An tướng quân thì chứng tỏ Đổng Thành có thể dùng được, nếu không phải thì cứ tung tin Đổng Thành là nội gián của ta, để phía đó tự xử lý hắn.”
Đại hoàng tử vỗ tay cười to.
“Bản vương cứ ngỡ Đổng Thành đã là một quân cờ vô dụng rồi, kế này của Ngạn Chi quả thật đã làm cả bàn cờ sống lại.”
—
Đêm ấy, có người mang một ly rượu đến doanh trướng của Kim tướng quân.
Nghe nói Kim tướng quân cười to vài tiếng xong, cắt tay điểm chỉ vào tờ tội trạng, sau đó uống rượu mà đi.
Thẩm Ngạn Chi đứng ngoài doanh trướng hứng gió lạnh cả đêm.
Hắn biết, ngày mai sẽ có một đội nhân mã đến Vân Châu, “mời” người nhà của An tướng quân đến làm khách.
Gió đêm lạnh lẽo, trong phổi như có hàng ngàn con kiến cắn xé làm hắn không ngừng ho sù sụ, đến nỗi khạc ra máu.
Lúc được Trần Khâm đỡ về phủ, hắn nhìn đôi bàn tay trắng bệch của mình dưới ánh nến, vẻ mặt như cười như không, mang theo chút tự mỉa mai và chế nhạo.
Đôi tay này trắng trẻo sạch sẽ nhưng đã dính máu của không biết bao nhiêu người.
Nhưng hắn phải sống, muốn sống tiếp thì chỉ có thể giẫm lên thi cốt của người khác mà đi.
Lý Tín muốn hắn gánh tội, nhị hoàng tử muốn diệt trừ thế lực ủng hộ đại hoàng tử, vậy hắn sẽ lợi dụng cuộc chiến ngai vàng giữa hai người này để kéo nhị hoàng tử xuống nước, để xem có tờ khai nhận tội của Kim tướng quân, Lý Tín làm sao để để bắt hắn gánh tội.
Thời thế này, người trung hậu là không sống lâu được.
Sống tốt chỉ có thể là kẻ ác.
Vậy hắn cứ làm kẻ ác một cách triệt để đi… Từ lâu hắn đã không sống như một con người nữa rồi.
Phía Sở thái tử, cuối cùng hắn cũng tra được một bí mật.
Trước kia Sở thái tử giả vờ ngu muội chỉ là để sống sót trong tay Sở Dương Đế, vì thế mới khiến danh tiếng của mình nát đến vậy.
Trải qua cơn giận cuồng nộ, bây giờ hắn đã từ từ học được cách bình tĩnh.
Hắn thừa nhận đối thủ của hắn rất mạnh, cũng tiếp nhận việc rất có thể người trong lòng mình đã yêu thích Sở thái tử vì y không còn ngụy trang nữa.
Nhưng thế không có nghĩa là hắn sẽ buông tay.
Mối hận đoạt thê không thể xóa được.
Nàng của là hắn.
Cuối cùng chỉ có thể là của hắn.
Dù phải đi tranh, đi cướp, hắn cũng phải đoạt lại viên minh châu vốn thuộc về mình..