“Tiền lương của tướng sĩ ba quân không có mà phát, ấy vậy mà thái tử phi còn muốn hao tài tốn của đi đào sông đào mương.
Dù có muốn trị quốc cũng phải có quốc gia trước thì mới có cái mà trị chứ.
Bây giờ chiến cuộc sắp diễn ra, không dùng tiền vào binh đao mà lại dùng vào chỗ khác, đúng là không phân biệt được cái nào quan trọng cái nào không."
Viên quan nói chuyện vung mạnh ống tay áo, mặt đanh lại.
Hắn có khuôn mặt vuông vức chính trực, mũi cao mắt nhỏ, thân hình cường tráng, cả người trông như một tảng đá cứng rắn vậy.
Tần Tranh nhận ra người này.
Hắn tên là Tề Quang Hách, phụ thân hắn từng nhậm chức hà đạo sứ, tính ra nhà hắn cũng xem là đời đời làm việc cho Bộ Công.
Bản thân Tề Quang Hách cũng có tài năng nhưng lại khá cố chấp bảo thủ.
Khác với sự cao ngạo của Sầm Đạo Khê, Sầm Đạo Khê cao ngạo đó, nhưng cũng dám thừa nhận tài năng của người khác.
Nhưng Tề Quang Hách, hễ nghị sự với người khác, nói vài ba câu là lại nhắc đến sách trị thủy mà phụ thân hắn đã biên soạn ra, còn sách trị thủy của những người khác, ngoại trừ sách của người xưa khá nổi danh, còn lại đều bị hắn chê bai không đáng một đồng, làm như trên đời này chỉ có thuật trị thủy của Tề gia mới đáng để tôn sùng là mẫu mực.
Tần Tranh biết những gì hắn vừa nói cũng là nỗi lo lắng của nhiều quan viên khác.
“Số bạc để phát lương và đào sông đã có ta và điện hạ lo liệu.
Đập Ngư Chủy nằm ở thượng lưu Thanh Châu, nếu phản tặc xả đập để nước trong đập Ngư Chủy tràn xuống hạ lưu Nguyên Giang mà đập Đại Độ đã không thể chứa được nữa thì cả Thanh Châu sẽ bị nhấn chìm, đó mới là tai họa thật sự.
Bây giờ nạo vét bùn đất trong lòng sông, đào mương dẫn nước đều là để đề phòng trước tình huống.”
Tề Quang Hách hừ lạnh.
“Rõ ràng là lo bò trắng răng! Đập Ngư Chủy mà bị xả, chưa nói ruộng đất hoa màu cả vùng Vân Châu không còn nước tưới mà cả xóm làng ven sông ở Vân Châu cũng bị nhấn chìm.
Bây giờ đại quân của Lý tặc đang đóng ở bờ đối diện Giang Hoài, Lý tặc xả đập chẳng khác nào đào mồ chôn quân mình!”
Những lời này của hắn rất hùng hổ nặng nề.
Tần Tranh không cất cao giọng nhưng mắt đã tối lại vài phần, vô hình trung đã đè ép khí thế của hắn xuống.
“Hai bên còn chưa phân thắng thua, đương nhiên Lý tặc sẽ không lựa chọn cách làm chó cùng rứt giậu này.
Nhưng từ sau khi Thái quận trưởng của Mạnh quận quy hàng điện hạ, đi thuyết phục những đại thần khác trong triều, những người này còn chưa tỏ rõ thái độ đã bị Lý Tín diệt toàn tộc.
Bản cung muốn hỏi Tề đại nhân, nếu điện hạ thắng trận này, Lý tặc có ngồi yên được không?”
Tề Quang Hách phản bác.
“Vậy cũng không thể bỏ mặc sinh tử của vạn dân được! Nếu Lý Tín làm thế, tất nhiên sẽ chịu vạn người thóa mạ.”
Lần này không cần Tần Tranh tự mình phản bác, Tống Hạc Khanh vẫn còn chìm trong cơn phẫn nộ ngút trời vì lăng Vũ Gia Đế bị quật nhưng nghe Tề Quang Hách nói vậy, lập tức lên tiếng.
“Tề đại nhân nói sai rồi! Những chuyện táng tận thiên lương mà Lý tặc làm còn ít sao? Năm xưa hắn nhờ vào cái gì để nuôi quân? Chính là đánh được thành nào thì cướp bóc sạch thành ấy, những bách tính bị chúng cướp hiếp giết chẳng lẽ không phải người? Cha nào con nấy, con trai hắn vì nuôi quân đội riêng mà ngay cả lăng mộ của Vũ Gia Đế bệ hạ cũng dám đào, tội trạng của kẻ dẫn binh đi Long Cốt Sơn đào mộ đã được chiếu cáo khắp thiên hạ rồi, có chuyện gì mà họ Lý chúng không dám làm nữa!”
Tề Quang Hách bị nói đến nghẹn lại.
Tần Tranh biết chuyện đào hoàng lăng là do Sở Thừa Tắc đổ lên đầu Lý Tín, giờ nghe Tống Hạc Khanh nói cuối cùng lại bị đổ lên đầu nhị hoàng tử thì ngẩn ra chốc lát.
Lý Tín vì bảo vệ mình nên đẩy đứa con hắn coi trọng nhất ra làm dê thế tội ư?
Nhưng nghĩ lại, người dẫn binh là đại hoàng tử, tướng lĩnh dẫn quân lên Long Cốt Sơn hôm trước cũng là người của đại hoàng tử, lúc này đột nhiên đứng ra chỉ chứng nhị hoàng tử không khỏi làm người ta hoài nghi là do đại hoàng tử sắp xếp.
Hai đứa con trai của Lý Tín cắn nhau khiến tội trạng đào hoàng lăng của họ Lý càng thêm chắc chắn.
Tần Tranh lên tiếng đúng lúc.
“Nếu các vị không còn ý kiến gì thì chuyện này cứ quyết định như vậy.”
Tề Quang Hách xung phong phát huy “tinh thần phản biện cao độ”: “Hạ quan cả gan hỏi thái tử phi nương nương một câu, nếu cuối cùng đập Ngư Chủy không xả, hao tổn sức người sức của để đào sông như thế có phải là tốn công vô ích?”
Tần Tranh đáp: “Sau khi đường thủy này nối liền Nguyên Giang và Xích Thủy, mậu dịch giữa Giang Hoài và các nơi khác sẽ dễ dàng hơn, từ nay về sau Thanh Châu có thể phát triển thành một cửa khẩu giao dịch không thua gì Ngô Quận.
Hơn nữa những xóm làng dọc hai bên con sông cũng có thể dẫn nước vào ruộng của mình.
Vừa có thể mở cửa thông thương lại có ích cho nông nghiệp, sao gọi là tốn công vô ích?”
Những quan viên vốn còn do dự nghe Tần Tranh phân tích xong thiệt hơn trong đó đều cảm thấy đào thêm con sông dẫn nước là rất có ích.
Vừa có thể đề phòng hồng thủy lại có thể tưới tiêu ruộng đồng, tiện thể phát triển thông thương mậu dịch thì có kẻ ngốc mới không làm!.