Ngày lành tháng tốt để vào hoàng lăng lấy binh khí do đám lão thần Tống Hạc Khanh tuyển chọn.
Sở Thừa Tắc biết họ sợ mình không nhấc nổi cây kích nặng trăm cân, còn muốn chế tạo một cây kích giả để y dùng thì đanh mặt từ chối.
Tối hôm đó, lúc về nhà, phát hiện trong sân có hai cục đá, Sở Thừa Tắc hỏi người hầu.
“Đặt thứ này trong sân làm gì thế?”
Lão quản gia trả lời.
“Thái tử phi nương nương nói có lẽ điện hạ cần dùng đến.”
Sở Thừa Tắc: “…”
Sợ y không nhấc nối cây kích nên muốn y luyện tập lực cánh tay trước à?
Sau khi vào nhà, y nhìn Tần Tranh – đang ngồi bên bàn hí hoáy vẽ – nói gần nói xa.
“Cánh tay của ta rất khỏe.”
Không cần phải nhấc đá để luyện tập.
Tần Tranh lo lắng nói: “Nghe nói cây kích đó nặng hơn một trăm tám mươi cân, đề phòng bất trắc, cứ luyện tập thì hơn.”
Lúc đầu cô không hiểu về binh khí cho lắm, đến khi nhìn hình vẽ trong sách binh khí thì mới biết cây kích hai lưỡi này ở giữa có một mũi nhọn sắc bén, hai bên là hai lưỡi đao hình trăng non.
Nếu chỉ có một lưỡi thì gọi là thanh long kích.
Sở Thừa Tắc nhìn chằm chằm Tần Tranh một chặp, bỗng lên tiếng.
“Nàng giúp ta luyện tập đi.”
Tần Tranh xem bản đồ đã lâu, mắt cũng hơi mỏi nên bèn gật đầu.
“Được.”
Cô cứ tưởng ý của Sở Thừa Tắc là y tập luyện còn cô ngồi bên cạnh xem, không ngờ vừa đứng lên bèn bị y nhấc bổng lên, nhẹ nhàng như xách con gà.
Tần Tranh giật mình, vội ôm cổ y.
“Chàng làm gì thế?”
Sở Thừa Tắc dùng một tay bế cô, tay còn lại tìm một quyển binh thư trên giá sách lật xem.
“Luyện lực cánh tay.”
Đây là tư thế người lớn bế trẻ con, Tần Tranh có thể ngồi vắt vẻo trên cánh tay y, có nghĩa là y chỉ dùng cánh tay trái để nâng toàn bộ sức nặng cơ thể cô.
Tần Tranh không khỏi nói: “Làm gì có ai luyện tập như vậy chứ.”
Sở Thừa Tắc vẫn chăm chú đọc binh thư, trả lời rất nghiêm túc.
“Tạ đặt trên tay không thăng bằng được, thế này dễ tập hơn.”
Tần Tranh: “…”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn
3.
Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
4.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
=====================================
Nói rất có lý, mém chút nữa là cô tin.
Không cưỡng lại được ai kia, cuối cùng Tần Tranh chỉ có thể bảo y đưa mình một quyển sách để đọc.
Sở Thừa Tắc nói luyện tập thì cũng tập luyện nghiêm túc thật.
Tần Tranh bị y xem như cục tạ, ngồi trên tay trái y nửa canh giờ rồi lại ngồi trên tay phải y nửa canh giờ.
Sở Thừa Tắc không cảm thấy tê tay nhưng Tần Tranh thì lại thấy mỏi, chết sống gì cũng không chịu làm tạ cho y tập nữa.
—
Chớp mắt đã đến ngày vào hoàng lăng.
Để cổ vũ sĩ khí, hơn một vạn binh sĩ cùng đến lăng Vũ Đế vây xem.
Tống Hạc Khanh sợ xảy ra bất trắc nên dù Sở Thừa Tắc đã từ chối nhưng vẫn âm thầm chế tạo một cây kích giả, nghĩ bụng nếu thái tử điện hạ không nhấc nổi cây kích của Vũ Gia Đế thì sẽ mang đồ giả ra, tướng sĩ ba quân đâu biết sự tình, có thể che lấp được.
Người theo Sở Thừa Tắc vào hoàng lăng đều là những đại thần đáng tin, không sợ truyền ra ngoài.
Đổng Thành mang chức trung lang tướng, có thể đi theo bên cạnh Sở Thừa Tắc.
Trước khi xuất phát, hắn chú ý Tống Hạc Khanh âm thầm sai người vận chuyển một cái hộp dài lên xe ngựa.
Nửa đường lúc chỉnh đốn đội ngũ, hắn đánh lạc hướng binh sĩ trông coi xe ngựa, mở hộp ra nhìn một cái rồi lập tức cười lạnh.
Bên trong quả nhiên là một cây kích mô phỏng, hắn còn tự tay ước lượng, chẳng qua khoảng hơn ba mươi cân..