Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 47

Mặt trời mọc ngay trên đỉnh đầu, trán những người đứng vây xem bên ngoài cũng toát mồ hôi hột.

Tên to còn quan sát Sở Thừa Tắc từ đầu đến chân, khịt mũi hừ một tiếng. “Chỉ bằng ngươi?”

Mặt mã trại chủ cũng đầy vẻ chế giễu. “Lâm đại đương gia, Mã mỗ thấy vị huynh đệ này e là cầm đao còn không nổi, lỡ như Triệu Quỳ không khống chế được sức mạnh, xảy ra án mạng thì Lâm đại đương gia đừng trách ta đó.”

Hắn nhìn một lượt những người đứng ngoài xem, tiếp tục châm dầu vào lửa. “Nếu muốn dựng cờ làm việc lớn thì phải có người có năng lực, Kỳ Vân Trại hôm nay thật sự là khó mà khiến người của Mã mỗ nể phục.”

Lâm Nghiêu với Sở Thừa Tắc nhìn nhau một cái, y cho hắn một ánh mắt ra hiệu cứ yên tâm. Trước mặt người của các sơn trại, Lâm Nghiêu không thể làm mất mặt Kỳ Vân Trại nên lập tức trầm giọng nói: “Mã trại chủ, vậy thì cứ thử xem.”

Ánh mắt hắn vẫn ngông nghênh ngạo mạn như một con báo hoang.

Nhất thời, Mã trại chủ cũng không khỏi có chút do dự. Hôm nay hắn dám gây sự, ngoại trừ có thuộc hạ Triệu Quỳ dũng mãnh vô song ra thì còn nghe phong thanh là Lâm Nghiêu đang bị thương.

Nhưng giờ phút này Lâm Nghiêu chắc chắn như thế, lẽ nào tên mặt trắng này thật sự có chút bản lĩnh ư?

Hắn đưa mắt nhìn lướt qua Sở Thừa Tắc, thấy vóc dáng của y không thấm vào đâu so với Triệu Quỳ, nghĩ đến sức mạnh vô song của thuộc hạ mình, lòng yên tâm phần nào, hắn nói: “Vậy thì ta mỏi mắt mong chờ.”

Sở Thừa Tắc cầm kiếm đứng giữa bãi luyện binh, mái tóc dài và tay áo khẽ phất phơ trong gió.

Tên to con Triệu Quỳ đối diện lắc lắc cổ, tiếng khớp xương vang lên răng rắc, ánh mắt hắn chứa vẻ xem thường thấy rõ. “Tiểu tử, một búa của ông đây thôi là có thể đập ngươi thành miếng thịt vụn.”

Sở Thừa Tắc khẽ ngước mắt lên, chỉ nói một tiếng: “Lên!”

Triều Quý xách cây búa đinh bên chân mình, hét to một tiếng rồi lao về phía Sở Thừa Tắc.

Sở Thừa Tắc vốn đã khá cao nhưng Triệu Quỳ còn cao hơn y một cái đầu, hình thể lại vạm vỡ, lúc này đây hắn để mình trần, mỗi bước chạy từng thớ thịt trên người cũng rung rinh theo đất đá dưới chân.

Lúc cái búa đinh mang theo sức nặng ngàn cân đập về phía Sở Thừa Tắc, y nhanh nhẹn tránh được. Triệu Quỳ nhìn tuy có vẻ vụng về nhưng thật ra lại rất nhanh nhẹn, thấy Sở Thừa Tắc tránh được, cái búa đinh kéo một đường thật sâu dưới đất rồi tiếp tục đập về phía y lần nữa.

Lần này Sở Thừa Tắc không né tránh, lúc cái búa đinh còn bị kéo dưới đất, y dùng chân đạp lên nó khiến cái búa ngập một nửa vào trong đất.

Triệu Quỳ chỉ cảm thấy bàn tay cầm búa bị một sức mạnh vô hình kéo ghì xuống làm tay hắn bị trật khớp. Còn chưa kịp phản ứng lại, Sở Thừa Tắc đã đạp lên cái búa để lấy thế, tung người lên cao, bàn chân còn lại tiếp tục đá mạnh vào cằm hắn.

Triệu Quỳ bị đá mạnh đến nỗi lảo đảo lùi về sau vài bước, vùng cằm như mất đi cảm giác. Hắn nhổ nước bọt xuống đất, quả nhiên như dự đoán, máu theo đó mà ra.

Bên ngoài không ngừng vang lên những tiếng xuýt xoa trầm trồ.

Không ai ngờ chàng trai nhìn có vẻ gầy gò thanh mảnh kia lại có thể làm Triệu Quỳ bị thương ngay tức khắc như vậy.

“Thật không ngờ quân sư của Kỳ Vân Trại lại có võ nghệ cao như thế!” Bên ngoài có người kinh hô.

“Võ công đúng là không tồi, nhưng dù gì chênh lệch hình thể quá lớn, đối chọi với nhau thì chắc Triệu Quỳ vẫn thắng. Quân sư của Kỳ Vân Trại dốc mười phần sức lực cũng chưa chắc bằng ba phần của Triệu Quỳ, càng đánh thì sẽ càng mất sức.”

Những người có nghề nhìn tình hình trận đấu, khẽ lắc đầu tiếc nuối.

Triệu Quỳ nhìn Sở Thừa Tắc vẫn ung dung đứng đó, không dính một hạt bụi. Hắn dùng đầu lưỡi đảo qua chỗ bị răng cắn trúng trong vòm họng, vết thương đau rát nhưng vị máu trong miệng lại khiến hắn càng trở nên hưng phấn hơn.

“Hảo tiểu tử!” Hắn cười ha hả, tay trái nắm cánh tay phải đang thõng xuống, chỉ nghe một tiếng rắc làm người ta ê răng vang lên, cánh tay phải bị trật khớp đã được đưa về đúng vị trí ban đầu.

Không còn búa đinh, hai tay hắn nắm thành nắm đấm, chỉ nhìn tư thế vung quyền lên là đã thấy uy lực mạnh mẽ.

Tay hắn không còn binh khí nên Sở Thừa Tắc cũng không dùng kiếm đấu với hắn nữa. Quyền cước giao tranh, phải xem ai là người ra đòn nhanh chuẩn hơn trong thoáng chốc.

Hai cánh tay của Triệu Quỳ vừa thô to vừa rắn chắc. Bộ Thông Bối Quyền được hắn đánh ra một cách liên hoàn, hoàn toàn không cho người ta cơ hội thở dốc. Lúc đánh Thông Bối Quyền, phần lưng phía sau ra lực, mạnh hơn gấp bội so với chỉ ra lực tay bình thường của những bộ quyền khác, dù có đỡ được, nhận lấy vài ba quyền như thế thì tay cũng sẽ vô cùng đau nhức.

Nhưng Sở Thừa Tắc lại né tránh rất thuần thục giống như là biết trước từng đường đi nước bước của hắn vậy, thậm chí còn có thể đợi lúc đối phương sơ hở khi ra quyền để phản công trúng phần khuỷu tay của hắn. Đánh đến cuối cùng, cư nhiên là Triệu quỳ bị đau, cắn răng chịu đựng vung vẫy hai cánh tay của mình, cố gắng làm dịu cơn đau trên đó.

“Bà nội nó! Bộ Thông Bối Quyền này của ông đây chưa có ai phá giải thành công cả! Rốt cuộc ngươi là ai?” Ánh mắt của Triệu Quỳ vừa chấn kinh vừa hoang mang.

Chỉ bằng hai tay không, Sở Thừa Tắc đã có thể đánh mấy hiệp với Triệu Quỳ. Những người ở bên ngoài nhìn, dù chưa từng học võ đàng hoàng thì vẫn có thể nhận ra vị quân sư này của Kỳ Vân Trại không hề đơn giản.

Mã trại chủ sợ phía mình thua nên nghiêm mặt quát. “Quỳ đệ! Tốc chiến tốc thắng!”

Triệu Quỳ vừa hay bị đánh lui về vị trí rơi búa khi nãy, nghe được mệnh lệnh của Mã trại chủ, hắn cắn răng, nhổ cây búa đinh bị cắm gần một nửa trong đất lên, chỉ vào Sở Thừa Tắc nói: “Có ngon thì đừng tránh, chính diện ăn một búa của ông đây.”

Lần này Sở Thừa Tắc không né tránh thật, y vận nội lực vung kiếm lên đỡ. Lực va chạm quá lớn khiến cho thanh kiếm bị mẻ mất một miếng, mảnh vỡ sượt qua mặt Sở Thừa Tắc để lại một vết cắt nho nhỏ.

Gần như trong nháy mắt, y dùng chân đạp thật mạnh vào chuôi búa, lực chân còn mạnh hơn lực tay nhiều lần nên Triệu Quỳ chỉ cảm thấy tay tê rần, lúc lảo đảo lùi ra sau, tay không giữ nổi búa nữa.

Định thần nhìn lại, thì ra phần hổ khẩu (giữa ngón cái và ngón trỏ) bị rách ra, máu tươi đang chảy giàn giụa ra ngoài.

Không đợi hắn kịp hoàn hồn, đầu gối lại bị đá một cái mạnh, xương đầu gối đau như sắp vỡ ra, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, một thanh kiếm mẻ nhưng sắc lạnh chỉa thẳng vào cổ họng hắn.

Triệu Quỳ vội vàng nói: “Không đánh nữa, không đánh nữa, ông đây không phải đối thủ của ngươi!”

Sau khi Sở Thừa Tắc đứng vững, y cảm giác cổ họng có vị tanh ngọt tràn lên. Bởi vì thân thể này không thể bì được với cơ thể của y kiếp trước nên trận chiến này là hơi quá sức. Y cố nuốt ngụm máu xuống, kiếm chỉa vào cổ họng Triệu Quỳ, sắc mặt trở nên hơi tái dưới ánh mặt trời.

Bên ngoài bãi luyện binh trở nên im phăng phắc, qua một lúc lâu mới có từng đợt reo hò vang lên.

“Một quân sư của Kỳ Vân Trại thôi mà đã có bản lĩnh như thế, e là nơi này có không ít ngọa hổ tàng long!”

“Nếu không thì sao có thể cướp được số binh khí của triều đình từ tay Bàn Long Câu, chắc chắn là phải có chỗ hơn người!”

“Hiệp Khẩu Trại ỷ vào tên Triệu Quỳ hoành hành ngang ngược bao năm, lần này coi như đụng ổ kiến lửa rồi!”

Sở Thừa Tắc đối đầu Triệu Quỳ, trận chiến này thật sự nguy hiểm, Lâm Nghiêu ở ngoài nhìn cũng toát mồ hôi thay y. Lúc này thấy Sở Thừa Tắc đã thắng bèn lập tức nói với trại chủ Hiệp Khẩu Trại. “Mã trại chủ, thế nào?”

Dưới âm thanh bàn tán xôn xao của mọi người, mặt Mã trại chủ hết đỏ rồi lại xanh. Hắn chắp tay nói, cúi đầu nói với Lâm Nghiêu. “Mã mỗ hổ thẹn. Mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của Lâm đại đương gia.”

Lâm Nghiêu lạnh giọng nói: “Theo quy định của giang hồ lúc trước, Mã trại chủ phải tự chặt một cánh tay thì mới có thể làm mọi người phục. Nhưng bây giờ Kỳ Vân Trại ta đã quyết định gây nghiệp lớn thì phải tuân theo quy định trong quân đội. Mã trại chủ và Triệu Quỳ, mỗi người phạt một trăm gậy. Sau khi vào hàng ngũ, Mã trại chủ bị tước chức vụ, biếm làm tiểu tốt.”

Người của Hiệp Khẩu Trại vừa bị dập khí thế, ngay cả người trời sinh có sức mạnh vô song như Triệu Quỳ mà còn bại trận trước quân sư của đối phương thì những tên tiểu lâu la còn lại nào dám gây sự, đương nhiên ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Kỳ Vân Trại.

Thế này coi như là giết gà dọa khỉ. Những sơn trại khác thấy kết cục của Hiệp Khẩu Trại, sau đó không hề dám có chút ý kiến nào với việc chia đội.

Mã trại chủ và Triệu Quỳ bị đè lên băng ghế đánh bằng gậy. Người của Kỳ Vân Trại trước đó đang ôm cục tức nên lúc này đánh rất thẳng tay, mới mười mấy gây thôi mà người đánh đã toát mồ hôi.

Mã trại chủ đau đến nỗi không chịu được, khóc lóc gào thét xin tha, hoàn toàn không còn vẻ uy phong như trước nữa.

Ngược lại, Triều Quỳ có lẽ da dày thịt béo nên không rên một tiếng.

Việc chia đội ngũ cứ thế tiến hành một cách trôi chảy, Sở Thừa Tắc thấy bên này đã ổn định mới lặng lẽ bỏ đi.

Lâm Nghiêu thấy lúc đi khỏi đó, sắc mặt y không tốt lắm nên bèn giao công việc cho thuộc hạ rồi vội vã đi xem Sở Thừa Tắc.

Sau khi tránh mặt người khác, quả nhiên Sở Thừa Tắc nôn ra một ngụm máu.

Lâm Nghiêu cả kinh. “Trình huynh!”

Sở Thừa Tắc dùng mu bàn tay lau vết máu trên khóe miệng, nói: “Trại chủ đừng lo, chẳng qua là chút máu tích tụ mà thôi.”

Lâm Nghiêu hơi áy náy nói: “Tên Triệu Quỳ của Hiệp Khẩu Trại trời sinh có sức mạnh vô cùng, Trình huynh đấu với hắn e là đã bị nội thương, để ta gọi Triệu thúc đến bắt mạch cho huynh?”

“Không có gì đáng lo, nghỉ ngơi một chút là được.” Sở Thừa Tắc nghe nhắc đến tên của gã to con kia, ánh mắt thay đổi. “Người đó tên là Triệu Quỳ à?”

Lâm Nghiêu biết Sở Thừa Tắc nổi lòng muốn trọng dụng nhân tài. “Đúng vậy, ta từng giao đấu sơ với hắn hai lần, nếu chỉ xét về sức mạnh thì người này khó có đối thủ. Có điều tuy hắn hung hãn nhưng chưa từng giết người vô tội yếu đuối, sở dĩ làm việc cho Hiệp Khẩu Trại là vì nghe nói lúc mới xuống núi, hắn không hóa duyên được, lại không nỡ tranh thức ăn với dân chạy nạn, may có Mã trại chủ mời hắn một nữa no nê, vì báo ân hắn mới gia nhập Hiệp Khẩu Trại. Hôm nay Trình huynh có thể đánh thắng được hắn, quả thật làm ta được mở rộng tầm mắt! Nếu Kỳ Vân Trại có thể có được người này thì từ nay sẽ có thêm một vị mãnh tướng.”

Sở Thừa Tắc gật đầu. “Muốn khiến hắn một lòng môt dạ làm việc cho Kỳ Vân Trại thì phải nhờ trại chủ thuyết phục một phen.”

Việc giao du thương thuyết với Lâm Nghiêu mà nói là chuyện dễ dàng nên lập tức nói: “Chuyện này cứ giao cho ta.”

Lúc sắp ra ngoài, hắn nhớ lại một chuyện, nói: “Đúng rồi, Trình huynh, nếu chúng ta dựng cờ khởi nghĩa thì phải có một lý do danh chính ngôn thuận, quân đội cũng phải có danh hiệu để chế tạo tinh cờ xí.”

Sở Thừa Tắc đáp: “Chuyện khởi nghĩa tạm thời không tuyên bố ra ngoài. Ba vạn đại quân triều đình phái đến diệt cướp vẫn còn vây dưới chân núi, lệnh điều binh sang cứu viện Mẫn Châu đã hạ xuống nhưng chúng vẫn chưa chịu rút đi thì phía triều đình sẽ càng sốt ruột hơn chúng ta. Cứ kéo dài thêm vài ngày để họ Thẩm và họ Lý giằng co với nhau đi. Nếu lúc này tin tức chúng ta khởi nghĩa truyền ra thì sẽ giúp họ Thẩm tìm được lý do kháng lệnh điều binh.”

Lâm Nghiêu lại lần nữa bội phục mưu lược của Sở Thừa Tắc. Mượn việc triều đình điều quân đến diệt cướp để gộp các sơn trại lại với nhau, đợi triều đình và Thẩm gia đấu đá với nhau xong, họ lại giương cờ khởi nghĩa. Đó sẽ là lúc họ đâm một đao vào triều đình chứ không phải bị triều đình quản thúc nữa.

Sắc mặt Lâm Nghiêu khó giấu được vẻ hưng phấn. Có điều các thế lực đã được gom về một mối rồi thì vấn đề lương thảo vẫn chưa giải quyết xong. Hắn nói: “Sau khi nghe nói chúng ta định xây một cái cầu treo giữa hai vách núi phía sau để vận chuyển lương thực thì A Chiêu nói ông lão trước kia giúp chúng ta xây cầu tàu bảo xây cầu treo tốn thời gian tốn sức lực, nếu chỉ cần vận chuyển lương thực thì cây cáp treo sẽ bớt việc hơn nhiều. Tuy nhiên nếu muốn vận chuyển vật nặng giữa hai vách núi thì không thể dùng loại sắt bình thường được. Bây giờ ngay cả xuống núi chúng ta còn gặp khó khăn thì e là không thể có thời gian tìm thợ rèn được.”

Sở Thừa Tắc nghe Lâm Nghiêu nói Lâm Chiêu biết được chuyện này từ ông lão lần trước thì sắc mặt hơi kỳ lạ nhưng rồi nhanh chóng khôi phục như thường, chỉ đáp: “Chuyện lương thảo ta sẽ nghĩ cách thêm.”

Lâm Nghiêu gật đầu. “Vậy được rồi, việc luyên binh hôm nay ta sẽ bảo Vũ tam thúc thay huynh, huynh về nghỉ ngơi trước đi.”

Sau khi Sở Thừa Tắc ra về, Lâm Nghiêu quay lại bãi luyện binh để xem tình hình chia đội ngũ. Một trăm gậy đã đánh xong, Mã trại chủ bị đánh máu me be bét, lúc bị kéo xuồng còn khóc la thê thảm.

Triệu Quỳ lại là một hảo hán, cả quá trình chịu phạt không hề rên một tiếng.

Lâm Nghiêu muốn thua mua lòng người nên dẫn đại phu đến xem thương tích của hắn, ai ngờ Triệu quỳ vừa nhìn thấy Lâm Nghiêu là hỏi: “Lâm đại đương gia, quân sư trại các người có phụ trách đội quân nào không?”

Mí mắt Lâm Nghiêu khẽ nháy nháy. “Tất nhiên có.”

Những tên ác ôn giết người như ngóe kia đều được phân đến dưới trướng Sở Thừa Tắc. Những người này không thể giữ lại, cứ huấn luyện họ trước, đợi khi lên chiến trường thì sẽ là một thứ vũ khí sắc bén.

Triệu Quỳ nhếch môi, phần cằm bị Sở Thừa Tắc đá đến giờ vẫn còn đau nhức. Hắn nói: “Ông đây theo Mã trại chủ ba năm, đã trả hết bữa cơm ân tình năm xưa. Bây giờ ông đây muốn đến dưới trướng của quân sư nhà các người, ông đây không phục ai hết, chỉ phục hắn thôi.”

Lâm Nghiêu nhìn vẻ sùng bái cuồng nhiệt trong mắt Triệu Quỳ, đột nhiên cảm thấy hình như mình không cần phải làm gì để mua chuộc tên này nữa.

——

Tần Tranh ở bãi thu hoạch làm phôi ngói. Người già, phụ nữ trong trại nghe nói cô muốn làm ngói thì đều đến giúp một tay nếu rảnh rỗi. Tần Tranh đích thân chỉ dẫn tỉ mỉ họ làm thế nào để chế tạo phôi ngói.

Đây là một việc nặng nhọc. Phải đắp đất sét thật đều bên ngoài thùng ngói rồi gỡ nguyên miếng đất sét ra phôi trên bãi đất trống mát mẻ là được. Tuy là không cần kỹ thuật gì cao siêu nhưng nếu lúc đắp đất trên thùng không đều thì phôi cho ra sẽ rất dễ bị gãy hay lỏng lẽo không thành hình. Nhìn có vẻ đơn giản nhưng phải có kinh nghiệm và kiên nhẫn.

Tần Tranh chỉ đạo cả buổi sáng. Phương pháp này thoạt nhìn cũng không có gì phức tạp nhưng dưới núi, nó là một nghề cha truyền con nối, người ngoài không thể học, không bái sư học nghề là thợ làm ngói sẽ không bao giờ dạy.

Nói là đến giúp một tay nhưng thật ra người trong trại đến học nghề thì đúng hơn. Ai nấy đều rất chăm chú để học. Trải qua một buổi sáng, cơ bản đều đã làm được, còn hăng hái đến nỗi trưa không muốn về nhà ăn cơm.

Từ khi Tần Tranh vô tình để lộ với Lâm Chiêu mình họ Tần, những người phụ nữ đến làm ngói đều cảm thấy gọi cô là “Trình phu nhân” xa cách quá nên bèn đổi thành “Trình nương tử”, nhưng rồi thấy không được tôn kính cho lắm nên lại sửa thành “Tần sư phụ”.

Ở cổ đại, hai chữ “sư phụ” được xem là cách xưng hô rất tôn trọng.

Trong mắt Tần Tranh, dù xưng hô thế nào thì cũng chỉ là một cách gọi, cô cũng không để tâm chuyện này, dù những người khác gọi là “Trình phu nhân”, “Trình nương tử” hay “Tần sư phụ”, cô đều khẽ mỉm cười đáp lại.

Điều khiến Tần Tranh bất ngờ là Vương cô nương mà Lư thẩm nói cũng đến làm ngói.

Trước đó, Tần Tranh và những người trong trại không quen cho lắm, trải qua việc dạy họ làm ngói hôm nay mới thân thiết hơn.

Có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ nên dù cả quá trình, Vương cô nương kia chỉ cúi đầu, thỉnh thoảng ngước lên nhìn lén cô thì cô vẫn chú ý đến nàng ta.

Cô không hề nhận ra nàng ta, đến khi Hà Vân Tinh đến đặt phôi ngói xuống, lại gần Tần Tranh, liếc Vương cô nương một cái rồi bí mật nói với cô. “Ngày thứ hai sau khi cô và A Chiêu bị bắt đi, con nhỏ đó thường hay đi qua đi lại trước cửa nhà cô, chắc chắn là có ý với tướng công cô đó, phải coi chừng.”

Tính ra, Tần Tranh và Hà Vân Tinh cũng chỉ gặp vài lần, nàng ta đột nhiên nói thế với cô, cô cũng khá bất ngờ.

Thấy Tần Tranh không đáp lại, Hà Vân Tinh biết những lần gặp nhau trước đó giữa họ đều không mấy vui vẻ, nàng ta gạt bùn đất trên tay với vẻ không được tự nhiên cho lắm. “Cô đã cứu người trong trại, chút lương tri ấy ta cũng phải có. Ta rất chướng mắt dáng vẻ ngây thơ vô tội nhưng sau lưng lại đặt điều nói cô bị bắt vào ổ thủy tặc, bị chà đạp thế nào của ả ta. Trước đây ả cũng lượn lờ trước mặt Lâm đại ca, bị ta dẫn người cho vài bạt tai nên mới thành thật một chút.”

Tần Tranh nói cảm ơn Hà Vân Tinh. Nàng ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của cô, đột nhiên thấy hổ thẹn. “Trước đó ta hiểu lầm cô có ý với Lâm đại ca, thật xin lỗi.”

Sau khi nhị đương gia chết, chỉ trong một đêm nàng ta đã trải qua đủ tình người ấm lạnh, trong trại ai cũng có thể bắt nạt một người mồ côi như nàng ta.

Lúc nguy nan nhất, cuối cùng chính là Vương địa nương – người trước kia không ưa Hà Vân Tinh ra mặt – đứng ra bảo vệ nàng ta. Hà Vân Tinh cũng từ từ hiểu được trước kia mình khiến người ta ghét cỡ nào.

Lời xin lỗi này đến khá muộn nhưng Tần Tranh nhìn cô nương trước mặt, chỉ cảm thấy nàng ta cũng khá dễ thương nên cười bảo: “Nếu đã hiểu lầm, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi.”

Thấy Lâm Chiêu đang đi đến, Hà Vân Tinh không nói chuyện với Tần Tranh nữa, vội vàng bỏ đi.

Lâm Chiêu lo là Tần Tranh bị bắt nạt, vừa đến là hỏi ngay. “A Tranh tỷ tỷ, cô ta không làm khó tỷ chứ?”

Tần Tranh lắc đầu. “Không, ta thấy Hà cô nương thay đổi nhiều quá.”

Nói đến đây, sắc mặt của Lâm Chiêu cũng trở nên phức tạp. “Sau khi nhị đương gia chết, cô ta rất đau khổ, có điều còn dữ dằn hơn trước nữa. Ai chọc cô ta không vui, cô ta sẽ cho một bạt tai liền. Nếu không có Vương đại nương che chở thì chắc đã bị không ít người ức hiếp.”

Tần Tranh do dự hỏi: “Cô ấy và đại ca muội…”

Lâm Chiêu lắc đầu. “Sau khi nhị đương gia chết, cô ta không đến tìm đại ca muội nữa.”

Nhất thời, Tần Tranh cũng cảm thấy bùi ngùi. Cô nương được nhị đương gia nâng niu trong lòng bàn tay cứ thế đã trưởng thành chỉ trong một đêm.
Bình Luận (0)
Comment