Trên đường đến Vân Cương Tự, Tần Tranh lại ôm tâm sự nặng nề.
Sở Thừa Tắc nói hôm nay là sinh nhật y nhưng Tống Hạc Khanh lại nói là vào tháng Giêng. Y là thái tử, vừa sinh ra là ngày sinh tháng đẻ đã được ghi vào gia phả tông miếu, triều thần sẽ không thể nào nhớ sai được.
Vậy những lời y nói trong phòng tắm là để trêu cô hay đang thăm dò cô?
Bởi vì trước đại hôn, hai người đã trao đổi canh thiếp, sao cô không biết sinh nhật của y được.
Tần Tranh càng nghĩ, tim đập càng nhanh.
Nhớ lại vẻ mặt của y lúc nói hôm nay là sinh nhật mình, không giống như đang nói đùa.
Vậy thì vì sao?
Lòng Tần Tranh vô cùng hỗn loạn.
Cô ngồi trong xe ngựa, Sở Thừa Tắc cưỡi một con ngựa cao lớn đi trước, Tống Hạc Khanh và Lâm Nghiêu mỗi người cưỡi ngựa đi hai bên y.
Văn thần, võ tướng. Phong thái ngời ngời.
Tần Tranh khẽ vén rèm thành một khe hở nhìn dáng người cao lớn đĩnh đạc của Sở Thừa Tắc đằng trước, ngắm đến ngẩn ngơ.
Sở Thừa Tắc như cảm nhận được, quay đầu nhìn cô một cái. Ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa không trung.
Tần Tranh sợ y quay lại sẽ khiến cho Tống Hạc Khanh và Lâm Nghiêu quay lại theo nên vội thả rèm xuống.
“Dừng lại.” Sở Thừa Tắc đột nhiên lên tiếng.
Tống Hạc Khanh sợ y thình lình đề nghị quay ngược trở về nên run rẩy hỏi: “Điện hạ, sao thế ạ?”
Sở Thừa Tắc đáp: “Trời nóng bức. Đại quân dừng lại chỉnh đốn một chút rồi đi tiếp.”
Đã vào hè, mặt trời ngày càng chói chang, đi gần một canh giờ, các tướng sĩ đúng là đã khá mệt mỏi.
Tống Hạc Khanh yên tâm, ra lệnh dừng lại chỉnh đốn.
Sở Thừa Tắc cưỡi ngựa đến trước xe ngựa, vén rèm lên, đưa bầu nước trên lưng ngựa vào trong xe.
Không gian trong xe rộng rãi, trên chiếc bàn thấp bên trong có đầy đủ trà nước bánh trái. Tần Tranh mặc bộ cung trang màu đỏ ánh kim rất hoa lệ, ngồi tựa vào cửa sổ, mái tóc đen vấn lên, mặt cũng trang điểm tỉ mỉ.
Bắt mắt nhất chính là đóa hoa đỏ rực được vẽ tinh tế trên trán cô, rất hợp với màu son trên môi.
Sở Thừa Tắc đã quen với dáng vẻ trong trẻo mộc mạc của cô, lúc này thấy cô trang dung chỉnh tề như thế, ánh mắt y cứ lưu luyến không muốn rời.
Tần Tranh thấy y đi đến, vén rèm lên chỉ để đưa nước cho mình thì cứ tưởng là y đã quên trong xe có trà nước nên chỉ bình trà trên bàn. “Chỗ thiếp cũng có trà.”
Sở Thừa Tắc thu bầu nước lại, không hề khách khí nói: “Vậy rót cho ta một chén.”
Y qua đây chỉ để kiếm miếng nước uống thôi à?
Tần Tranh lấy làm lạ nhưng vẫn rót một chén trà đưa đến cho y.
Sở Thừa Tắc ngửa đầu uống cạn rồi trả chén lại. “Lúc nãy nàng cứ nhìn ta mãi là có gì muốn nói với ta à?”
Tần Tranh nhớ đến chuyện sinh nhật y, lòng càng bối rối. Nếu trực tiếp hỏi y, lỡ y hỏi ngược lại sao cô không biết ngày sinh tháng đẻ của y, vậy cô phải làm sao?
Nói thật ra cô là một linh hồn đến từ một thế giới khác à?
Đừng nói người xưa kính sợ quỷ thần, ngay cả thời hiện đại, nhập hồn vào một người khác mà nói ra thì e sẽ làm những người thân của người ấy cảm thấy khó tiếp nhận.
Tần Tranh nghĩ rất nhiều nhưng chỉ cười lắc đầu, bảo: “Chỉ là muốn nhìn chàng mà thôi.”
Dưới ánh mặt trời, đôi môi đỏ hệt như một quả anh đào căng mọng, mời gọi đến hái.
Sở Thừa Tắc nheo mắt nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Nàng có mang son môi theo chứ?”
Tần Tranh không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.
Sợ đi đường làm trang dung không còn chỉn chu, cô mang theo cả phấn son lên xe ngựa.
Sở Thừa Tắc nói: “Ta còn hơi khát.”
Tần Tranh đang chuẩn bị rót thêm cho y một chén trà nhưng nhìn ánh cười trêu ghẹo trong mắt y thì đột nhiên hiểu ý. Mặt cô nhanh chóng đỏ ửng lên, đưa mắt lườm y một cái, xấu hổ thả rèm xuống.
Cô vừa ngồi ngay ngắn thì người đánh xe đã bị gọi đi nơi khác, ai kia đường hoàng bước lên xe.
Hôm nay Sở Thừa Tắc buộc tóc bằng trâm vàng, mặc áo gấm, thắt lưng ngọc, càng toát ra vẻ anh tuấn.
Tần Tranh trừng y một cái, cảnh cáo: “Đang ở bên ngoài, chàng đừng có làm bậy đó.”
Cô không biết sở dĩ mỹ nhân được gọi là mỹ nhân là vì dù có tức giận thì cũng mang theo vẻ phong tình.
Đây là lần đầu tiên Sở Thừa Tắc thấy cô son môi. Đỏ tươi, căng mọng, khiến người ta muốn nhào tới nhấm nháp, nuốt trọn nó.
Mà y cũng làm thế thật.
—
Sau khi Sở Thừa Tắc xuống xe, mãi một lúc sau hơi thở của Tần Tranh mới bình ổn lại được. Cô lấy chiếc gương đồng to bằng lòng bàn tay trong một ngăn kéo kín ra, lau sạch phần son đã lem rồi bôi son mới.
Nhớ lại lời của ai đó khi nãy, mặt cô không khỏi nóng bừng.
“Nàng không cho ta hôn nàng ở đây thì lên chùa hôn à?”
Một con người lạnh lùng, cực kỳ tự chủ như vậy mà sao có thể nói ra những lời phòng đãng như thế nhỉ?
——
Đoàn người nghỉ ngơi chỉnh đốn lại chừng một khắc rồi lại bắt đầu lên đường, cuối cùng đã đến chân Vân Sơn Tự trước giờ ngọ.
Vì là nơi Vũ Gia Đế từng tu hành khi còn sống nên bao năm nay, hương hỏa của Vân Cương Tự vẫn rất sung túc. Năm nay Biện Kinh đổi chủ nên những người đến dâng hương mới ít đi.
Đại quân phong tỏa nơi này. Để thể hiện lòng thành kính, Tần Tranh và Sở Thừa Tắc cùng đi bộ lên núi.
Sở Thừa Tắc thì không kiêng dè nhiều như vậy, y sai người tìm một chiếc cán tới nhưng bị Tần Tranh từ chối.
Thân thể này đúng là rất yếu đuối nhưng từ khi chạy trốn đến nay, nỗi khổ nào cũng nếm qua, một ngàn bậc thang có sá là gì. Huống chi cô theo Lâm Nghiêu tập võ bao lâu, đến thành Thanh Châu cũng thường xuyên tự luyện tập chứ chưa từng bỏ bê nên sức khỏe cũng được cải thiện nhiều.
Cuối cùng chiếc cán kia được dùng cho Tống Hạc Khanh. Ông ta tuổi tác đã cao, leo được một nửa là không chịu nổi, Sở Thừa Tắc ra lệnh cho các tướng sĩ vẫn mang theo cán nãy giờ tới khiêng ông đi.
Trụ trì của Vân Cương Tự nhận được tin nên đã dẫn chư tăng trong chùa ra ngoài cổng nghênh đón.
Trụ trì là một người trắng trẻo, mập mạp, cười lên khá giống Phật La Hán trên điện thờ, trông hiền lành từ bi nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ trí tuệ vì đã nhìn thấu hồng trần.
“A di đà Phật, thí chủ đường sá xa xôi đến, thứ cho không đón từ xa được.” Trụ trì một tay lần tràng hạt, một tay đặt trước ngực, chào Sở Thừa Tắc theo kiểu nhà Phật.
Sở Thừa Tắc cũng đáp lễ lại, gương mặt toát ra chút ít lạnh lùng đạm mạc. “Sinh thần của tổ tiên nên đến tế bái, làm phiền trụ trì rồi.”
Sở Thừa Tắc nói ra câu thoại đã tập sẵn trong đầu không biết bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy kỳ cục.
Trụ trì cười hì hì, đáp: “Nhìn thí chủ rất có duyên với nhà Phật.”
Ông đưa mắt nhìn Tần Tranh, nụ cười càng trở nên cao thâm khó đoán. “Duyên nhà Phật của nữ thí chủ cũng không ít.”
Tần Tranh vốn là người theo chủ nghĩa vô thần, kiếp trước thỉnh thoảng đi chùa thắp hương cũng là đi tham quan sẵn tiện làm luôn, bây giờ đột nhiên được khen có duyên với nhà Phật thì cô khá hoài nghi vị trụ trì này nói thế là khách khí mà thôi.
Thế nhưng biểu cảm trên mặt cô vẫn không thay đổi, cũng bắt chước Sở Thừa Tắc đáp lại một cái lễ theo kiểu nhà Phật.
Mỗi khi đến sinh thần của Vũ Gia Đế, bất luận là quan to quyền quý hay bá tính bần hàn đều đến chùa dâng hương, nhà chùa cũng lập một cái điện riêng, xây tượng vàng của Vũ Gia Đế để thờ phụng hương hỏa.
Sở Thừa Tắc và Tần Tranh được đích thân trụ trì dẫn vào trong điện, một vị sư đốt hương rồi đưa cho họ.
Tần Tranh len lén quan sát bức tượng vàng của Vũ Gia Đế: Đầu đội mũ miện, người mặc long bào, về phần tướng mạo… chỉ có thể nói đúng là rất uy nghi.
Tần Tranh biết những pho tượng Phật hay thần tiên mà bách tính cúng bái đều chỉ là tượng trưng, mang nét truyền thần thôi, không thể giống thật được nhưng vẫn cảm thấy Vũ Gia Đế không phải dáng vẻ như vậy.
Văn tế là do Tống Hạc Khanh đọc. “Cao Tổ bệ hạ tại thượng, đương lúc sơn hà nguy khốn, ngoại tộc xâm phạm, chà đạp giang sơn, làm nhục muôn dân. Cao Tổ bệ hạ thừa mệnh trời, chỉnh đốn sơn hà, nam đánh man di, bắc đuổi mọi rợ, cứu muôn dân trong cơn nước lửa, ghi vào sử xanh ngàn đời…”
Những lời ca tụng công đức của Vũ Gia Đế, Tống Hạc Khanh đọc hai ba trang mà vẫn chưa hết, Sở Thừa Tắc im lặng lắng nghe, miệng khẽ nhếch lên mang theo chút trào phúng.
Tần Tranh lén liếc nhìn y, thầm nghĩ trước tông miếu của tổ tiên mà còn như thế thì không khỏi bất kính quá.
Đợi cả buổi trời, phần ca tụng công đức cũng xong, nói đến tình hình hiện tại, Tống Hạc Khanh hồi tưởng một Đại Sở hưng thịnh trong quá khứ giờ trở nên thế này thì không kìm được nước mắt.
“Thời cục hiện nay, chỉ hơn chứ không kém gì khi đó. Nghịch tặc Kỳ Huyện nổi lên, làm chủ Biện Kinh, tàn sát hoàng tộc ta; văn thần võ tướng, kẻ trung liệt lần lượt ngã xuống. Bốn quận Hà Tây rơi vào tay ngoại tộc, muôn dân bách tính chịu cảnh man di chà đạp. Mỗi khi nhớ đến, thần không khỏi đau đớn, nước mắt đầm đìa. Đương lúc nguy nan này, may có thái tử ngăn cơn sóng dữ, chiếm lại hai châu Thanh, Từ, khôi phục Đại Sở ta. Nay phản tặc điều quân đến đánh, địch đông ta ít, cầu Cao Tổ bệ hạ phù hộ Đại Sở ta, phù hộ cho điện hạ!”
Bên ngoài điện, các tướng sĩ nghe được lời trần tình khẳng khái hùng hồn của Tống Hạc Khanh, mắt cũng đỏ hoe, nắm chặt binh khí trong tay, hận không thể lập tức lên chiến trường giết giặc.
Tần Tranh cũng bị những lời của Tống Hạc Khanh làm xúc động. Lúc cùng Sở Thừa Tắc dập đầu bái lạy, có bao nhiêu thành tâm là dốc ra hết.
Sở Thừa Tắc thì ngược lại, từ đầu đến cuối đều giữ vẻ mặt hờ hững, không nhìn ra y có vẻ gì là tôn kính tổ tiên.
Tần Tranh thầm oán: Tổ tiên họ Sở đúng là xui xẻo khi gặp thằng cháu bất hiếu này.
Qua giờ ngọ, bái tế Vũ Đế xong, trụ trì giữ họ lại dùng cơm chay.
Tần Tranh và Sở Thừa Tắc được dẫn đến một căn phòng được sắp xếp sẵn để nghỉ ngơi, không còn người ngoài, cô hỏi: “Dường như điện hạ không thích nơi này lắm?”
Sở Thừa Tắc tiện tay lật một quyển kinh Phật ra xem. “Không có gì để thích hay không thích.”
Y tu hành theo Phật mười tám năm, có điều sau đó không còn tin Phật nữa mà thôi.
Năm xưa thế nhân mắng y là “man rợ hiếu chiến”, đồ tể Lũng Tây”, mắng Vân Cương Tự dạy dỗ ra một tên ác quỷ ở nhân gian. Khi cổng chính Vân Cương Tự bị phá hủy, họ đã tuyên bố rằng từ khi y xuống núi thì đã bị xóa tên khỏi danh sách đệ tử của chùa.
Chỉ nhắm mắt một cái mà ba trăm năm đã qua, y lại trở thành Vũ Thần được người người ca tụng, còn được xây tượng vàng, dựng miếu để thờ.
Nếu hỏi cảm xúc thì cũng chẳng có cảm xúc gì quá lớn, chẳng qua là không thể bình lặng như nước được mà thôi.
Tần Tranh cảm thấy khoảnh khắc này, y cách mình rất xa nhưng cũng rất gần, cảm giác mờ mịt như vượt qua ngàn dặm thời gian.
Cô đi đến ngồi xuống tấm đệm bồ đoàn bên chân y, gối lên đầu gối y. Lúc y cụp mắt nhìn thì nhoẻn cười, hỏi: “Chàng đọc quyển kinh nào đó?”
“Kinh Kim Cang.” Sở Thừa Tắc đáp, vẻ lạnh lùng trên mặt giảm đi rất nhiều.
Đúng vậy, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này đã khác rồi, kiếp này bên cạnh y có cô.
Tần Tranh cười bảo. “Chàng ấy à, không tin Phật nhưng lại thích đọc kinh Phật.”
Sở Thừa Tắc lật một trang kinh trên tay, đáp: “Tĩnh tâm.”
Cơm chay nhanh chóng được các tăng đưa tới.
Vị sư chịu trách nhiệm tiếp khách nói: “Trong chùa không có phong cảnh gì đẹp, tuy nhiên căn phòng mà Vũ Đế tu hành năm xưa vẫn còn được bảo lưu, cây Ông Cháu trong sân cũng hơn ba trăm năm rồi, có không ít khách hành hương đến chùa đều treo thẻ ước nguyện lên đó, chư vị có thể đến tham quan.”
Tần Tranh cảm ơn vị sư kia. Đợi ông đi xong bèn nói với Sở Thừa Tắc. “Đã đến đây rồi thì lát nữa đi xem sao nhé.”
Sở Thừa Tắc không hứng thú lắm nhưng Tần Tranh muốn đi nên y cũng gật đầu.
Trong ký ức của y, trong sân đúng là có một cây bạch quả to, nhìn cũng được, còn phòng thiền thì chẳng có gì để xem. Năm xưa khi y rời khỏi chùa, không biết đã có bao nhiêu đệ tử vào ở căn phòng ấy, bây giờ mang nó ra để lấy tiếng, đúng là không nên.
Hơn nữa lần này đến chùa, y phát hiện Vân Cương Tự đã không còn chút gì giống với trong ký ức của y, chùa chiền mở rộng gấp mấy lần, nhà dành cho khách đến hành hương xây thêm cả trăm gian… Thiền viện năm xưa đã không còn nữa. Sau ba trăm năm tu bổ, e là đã không còn dáng vẻ khi xưa.
Dùng bữa xong, trụ trì đích thân dẫn họ đi tham quan trong chùa, Lâm Nghiêu và Tống Hạc Khanh cũng đi theo.
Tần Tranh vào sân liền nhìn thấy cây bạch quả treo đầy vải đỏ trên các cành bèn ngẩn người. “Đây chính là cây Ông Cháu à?”
Trụ trì mỉm cười, càng giống Phật Di Lặc. “Ông trồng cây, cháu hái quả, tên của cây này từ đó mà ra. Năm xưa lúc Vũ Đế bệ hạ tu hành trong chùa thường múc nước tưới cho nó, cái cây này cũng rất có duyên với ngài ấy.”
Bao năm nay có vô số khách hành hương đến tham quan cái cây này nhưng số người được nghe đích thân trụ trì giải thích lai lịch của nó thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Kiếp trước Tần Tranh đã từng du ngoạn không ít danh lam thắng cảnh, không lạ gì với những lời thuyết trình cố gán ghép cảnh vật và danh nhân kiểu này nên trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Nhưng Lâm Nghiêu và Tống Hạc Khanh nghe đây là cái cây mà Vũ Đế từng chính tay chăm sóc thì lập tức nhìn nó với ánh mắt sùng bái.
Tống Hạc Khanh run run sờ lên thân cây, nói: “Cây này được Vũ Đế bệ hạ chăm sóc mấy năm mà có thể trở thành một cây đại thụ chọc trời như thế, Đại Sở ta do một tay ngài gầy dựng nên, đương nhiên cũng có thể trường tồn hưng thịnh.”
Khóe môi Sở Thừa Tắc khẽ nhúc nhích.
Chẳng qua là năm đó những đệ tử ở trong khu này đều phải thay nhau quét dọn, tưới nước cho cây cỏ thôi mà cũng soạn thành bài thế này được à?
Giới thiệu xong cây bạch quả, trụ trì lại giới thiệu bia công đức cao hơn một trượng ở bên cạnh. Đúng như tên của nó, toàn bộ công tích của Vũ Đế đều được viết vào tấm bia đá này.
Công tích của vị khai quốc hoàng đề này Tần Tranh đã được nghe Lâm Chiêu kể nhưng bây giờ nghe trụ trì kể lại vẫn có được những thông tin mới mẻ:
“Nguyên Giang ngập lụt, bách tính vùng Giang Hoài hàng năm chịu khổ, không được yên ổn. Sau khi Vũ Đế thống nhất hai bờ Giang Hoài bèn tu sửa đê điều, khai thông đường thủy, xây đập Ngư Chủy và đập Đại Độ, từ đó từ Thanh Châu xuống phía nam mới không bị ngập lụt. Cái tên Lưỡng Yến Sơn cũng bắt đầu từ đó.”
Trụ trì mỉm cười, nói: “Thanh Châu là nơi đất lành.”
Tần Tranh thầm thì thì ra Vũ Gia Đế không chỉ tài giỏi về mặt quân sự mà còn am hiểu những công trình có ích cho dân, thật sự là hiếm thấy.
Có điều những gì bây giờ hậu thế truyền lại thì đại đa số là chiến công của ngài.
Không ai để ý chân mày của Sở Thừa Tắc đang cau lại. Xây dựng hai đập lớn? Sao y không nhớ là mình có làm nhỉ?
Cái này là người đời sau vì muốn thần thánh hóa y nên công tích gì cũng đổ lên người y cả.
Vị sư ban nãy dùng khay bưng hai hàng thẻ bài bằng gỗ có cột dây đỏ đến, trụ trì nói: “Đại đa số khách đến chùa sẽ treo thẻ ước nguyện lên cái cây này, các vị thí chủ nếu có tâm nguyện gì thì có thể thử xem.”
Vị sư kia bưng cái khay đến chỗ Sở Thừa Tắc và Tần Tranh trước. Sở Thừa Tắc khoanh tay, nhìn cây bạch quả kia, nói: “Không cần đâu.”
Gửi ước nguyện vào một cái cây mình từng tưới nước vài lần, thế còn hoang đường hơn đi tế bái chính mình.
Y không nể mặt như thế nhưng trụ trì vẫn không giận, chỉ cười hiền từ như Phật Di Lặc. “Không cầu mong gì mới là viên mãn.”
Đời này không cầu mong gì, có lẽ đời trước đã cầu được rồi.
Lâm Nghiêu và Tống Hạc Khanh thì vẫn tin, hai người đều cầm thẻ ước nguyện, nhấc bút viết gì đó.
Trước nay Tần Tranh vẫn thích náo nhiệt nên cũng cầm một tấm thẻ bài lên. Lâm Nghiêu đứng xa, hắn viết gì cô không thấy nhưng Tống Hạc Khanh viết tám chữ với vẻ mặt đau đớn thì cô thấy hết cả.
Sở thị hưng thịnh, sơn hà vững mạnh.Điều mà vị lão thần này ưu tư luôn là bách tính và vương triều mà mình từng phụng sự.
Tần Tranh cầm bút nghĩ cả buổi trời, cuối cùng cũng viết xuống.
Hai đầu của sợi dây đỏ đều treo thẻ bài, như thế sau khi ném lên cành cây thì sẽ không bị rơi xuống. Chữ quá nhỏ, từ dưới nhìn lên cũng không thể nhìn rõ trên đó viết gì.
——
Người của Lục gia nghe nói Sở Thừa Tắc trở về, bà vú lập tức xúi Lục Cẩm Hân gọi người của Lục gia ở kinh thành cùng đến cầu kiến Sở Thừa Tắc. Đến phủ mới biết họ đột nhiên đi Vân Cương Tự rồi.
Sở Thừa Tắc về phủ, nghe nói người của Lục gia đến bèn gọi Lâm Nghiêu tới. “Nghe nói đại tiểu thư của Lục gia là do ngươi đón về?”
Dù giọng của y rất bình tĩnh thì Lâm Nghiêu cũng cảm thấy nổi da gà. “Nương nương sợ Lục tiểu thư gặp nguy hiểm trên đường nên mới gọi mạt tướng đi nghênh đón.”
Lúc đó Lục Cẩm Hân đã gần đến Thanh Châu, Sở Thừa Tắc và Lục gia lại đang hợp tác với nhau, Tần Tranh không thể ngăn đoàn người của Lục Cẩm Hân ở ngoài thành, lỡ như bị người của triều đình bắt được thì phiền phức to.
Sở Thừa Tắc gật đầu, nói: “Gần đây nàng ta ở trong thành cũng nhàm chán, ngươi dẫn nàng ta đi lòng vòng đi.”
Ý nghĩ đầu tiên của Lâm Nghiêu chính là sao mình và Lâm Chiêu đều bị chỉ định làm bạn chơi với Lục Cẩm hân thế nhỉ? Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng. Sở Thừa Tắc làm vậy rõ ràng là bảo hắn đi bảo vệ Lục Cẩm Hân.
Lâm Nghiêu nghĩ đến vị đại tiểu thư nũng nịu kia là thấy đau đầu, vội vàng từ chối củ khoai nóng bỏng tay này. “Điện hạ, mạt tướng phải dẫn binh đi đánh Hộ Châu, để Vương Bưu hay Triệu tướng quân đi bảo vệ Lục tiểu thư đi.”
Sở Thừa Tắc khẽ liếc hắn một cái. “Ngươi cũng biết nàng ta nhát gan, Vương tướng quân và Triệu tướng quân dễ làm nàng ta sợ hãi. Ta suy đi nghĩ lại thì ngươi là thích hợp nhất.”
Nói xong y vỗ vai Lâm Nghiêu rồi đi vào phủ.
Lâm Nghiêu đứng tại chỗ một lát, suy khi nghiền ngẫm ý tứ của Sở Thừa Tắc, cuối cùng sờ lên mặt mình. “Ý của điện hạ là ta nhìn thuận mắt sao?”
——
Đã chạng vạng, trong nhà đã lên đèn, Sở Thừa Tắc vừa vào phòng bèn nhìn thấy Tần Tranh đã thay quần áo bình thường, đang ngồi trước bàn nghiên cứu bản thiết kế của mình.
Thấy y về, cô chỉ vào phòng tắm. “Thiếp đã sai người chuẩn bị nước nóng cho chàng rồi, chàng đi tắm rửa đi.”
Sở Thừa Tắc mỉm cười nhìn cô. Bị y nhìn như thế, Tần Tranh nhớ đến chuyện sáng nay, không khỏi lườm y một cái rồi không thèm để ý đến y nữa, tiếp tục nghiên cứu bản đồ công trình của mình.
Sở Thừa Tắc khẽ mỉm cười rồi đi vào phòng tắm.
Khi y tắm xong trở ra, Tần Tranh vẫn ngồi bên đèn dùng cây chút chì tự chế để vẽ vời gì đó. Y nói: “Đừng làm nữa, đêm tối nhìn lâu có hại cho mắt lắm.”
Nhưng Tần Tranh đang quá tập trung, cứ như không nghe thấy.
Sở Thừa Tắc đi qua đó mới phát hiện cô không phải đang nhìn bản đồ thành Thanh Châu mà đang nhìn những bản vẽ tu sửa đê điều, đập nước.
“Đây là gì thế?”
Y đứng sau đột nhiên lên tiếng làm Tần Tranh giật mình, quay lại thấy là y thì cô mới thở phào.
Cô ngả người tựa vào lưng ghế, đáp: “Hôm nay nghe trụ trì nói sinh thời, Vũ Gia Đế đã cho xây dựng đập Ngư Chủy và đập Đại Độ nên thiếp nhất thời tò mò, sau khi về đã sai người tìm bản đồ nơi đó đến. Hai tấm bản đồ này là do hà vận sứ (chức quan trông coi đường thủy) vẽ lại vào mười mấy năm trước.”
Sở Thừa Tắc khẽ cau mày nói: “Không phải ông ấy xây đâu.”
Y đột nhiên nói thế, Tần Tranh mất một lúc mới hiểu ra y của y là hai con đập Ngư Chủy và Đại Độ không phải do Vũ Gia Đế cho xây dựng.
Tần Tranh nghi hoặc hỏi: “Sao chàng lại biết là không phải?”
Người này cứ thích chống đối tổ tiên thế nhỉ?
Sở Thừa Tắc nhìn cô một lúc lâu, chỉ đáp: “Sử sách hoàng gia không ghi lại việc này.”
Chuyện y chưa từng làm, đám con cháu vô dụng đời sau nịnh nọt tâng bốc làm gì, mất mặt!
Dã sử có nhiều chuyện hư cấu, thậm chí chính sử cũng có sai lầm. Y là đời sau của Sở thị mà phủ nhận như thế nên Tần Tranh cũng không mất thời gian vào chuyện này nữa, chỉ cảm thán. “Người xưa thật là trí tuệ. Thì ra ba trăm năm trước người xây dựng đập nước đã biết phải làm thang cá rồi. ”
Thang cá chính là một mương nước được xây dựng để tạo thành lối đi cho các loài cá ở hai bên con đập, bởi vì sau khi xây đập xong sẽ có chênh lệch về độ cao nên khiến các loài cá không thể bơi lên trên.
Ở thế giới mà Tần Tranh sống kiếp trước, phải đến thế kỷ mười bảy thang cá mới xuất hiện.
Không ngờ ở nơi này nó lại xuất hiện sớm đến thế, thời này mà đã có người biết phải tạo thang cá khi xây dựng đê đập.
Sở Thừa Tắc cau mày. “Thang cá?”