Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 83

Từ cửa thành cho đến phủ nha, dọc đường đều có bách tính đứng hai bên đường nghênh đón.

“Điện hạ về rồi!”

“Nghe nói lần này điện hạ xuất chinh, không chỉ chiếm được Mạnh Quận mà còn thu phục được mấy tòa thành xung quanh đấy luôn.”

Bách tính ai nấy đều kích động, mặt mày hớn hở, chén lấn nhau đứng hai bên đường nhiệt liệt hoan nghênh.

Sở Thừa Tắc ngồi trên con tuấn mã cao to, tóc búi trâm vàng, người mặc giáp đen, hai bên cầu vai khắc hình đầu nhổ đang nhe nanh múa vuốt trông đằng đằng sát khí. Đằng sau y là chừng trăm tên kỵ binh tinh nhuệ, oai phong lẫm liệt.

Lúc đội quân về đến phủ, Tần Tranh đã cùng Tần Giản và người của Lục gia đợi ở trước cửa phủ.

Đây là lần đầu tiên y trở về từ khi đánh được Mạnh Quận, trong thành náo nhiệt như thế cũng là có ý ăn mừng chiến công.

Để thể hiện sự long trọng, hôm nay cô không mặc những bộ y phục nhạt màu bình thường mà là một bộ gấm màu đỏ tía, chỉ bạc thêu hoa quỳnh trắng, dài quét đất, trên tay vắt một dải lụa cùng màu. Mấy cây trâm vàng nhìn có vẻ khá phèn trong hộp trang sức lúc này đây được cắm trên tóc, thoáng cái chúng nó được nâng cao giá trị, cảm thấy cao quý hơn nhiều.

Sở Thừa Tắc vừa nhìn là thấy Tần Tranh. Hôm nay cô ăn mặc như vậy trông hệt một đóa mây tím, vô cùng cao quý nho nhã.

Y xuống ngựa, bước nhanh đến trước cửa phủ. Tần Tranh nhún người hành lễ. “Cung nghênh điện hạ khải hoàn.”

Tần Giản, Tống Hạc Khanh, người của Lục gia cùng đám mưu thần đằng sau cũng đồng loạt chắp tay hành lễ. “Cung nghênh điện hạ khải hoàn.”

Từ sau khi Biện Kinh đổi chủ, đây là lần đầu tiên Tần Giản gặp lại em rể mình. Không thể không thừa nhận người trước mắt như đã thoát xác, trở thành rồng phượng, ưu tú bất phàm, rất khó để có thể tìm thấy sự liên hệ giữa y và gã thái tử tiếng xấu lan xa kia.

Trước đó nghe nói y đánh được Từ Châu, lại chiếm được Mạnh Quận, Tần Giản còn tưởng y được mãnh tướng trợ giúp. Giờ phút này thấy được người thật, hắn nghĩ một ngày nào đó nếu Sở Thừa Tắc đánh đến Biện Kinh thì cũng không có gì lạ.

“Miễn lễ.” Sở Thừa Tắc chỉ nói một tiếng, thấy Tần Giản đang nhìn mình thì gật đầu chào hắn.

Tần Giản không khỏi chấn động, lúc chắp tay bái, eo càng thấp hơn một chút.

Mọi người tự giác lùi ra thành một lối đi. Lúc Sở Thừa Tắc đi ngang qua Tần Tranh, y tự nhiên dắt lấy tay cô.

Có lẽ vì chạy suốt cả đêm nên tay y rất nóng, vết chai trong lòng bàn tay nhiều hơn trước, có lẽ những ngày vừa qua cầm nắm vũ khí không rời.

Mặt Tần Tranh hơi nóng lên. Trước bao nhiêu người, các mưu thần đều đang nhìn vào mà y cũng không biết kiềm chế. Cô đi theo y, tay âm thầm dùng sức để rút ra nhưng lại bị nắm càng chặt hơn, thậm chí y còn dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay cô.

Tần Tranh không khỏi căng thẳng hơn. Sợ người khác nhìn thấy điều bất thường, cô không dám ra sức giãy giụa.

Kẻ đầu sỏ thì vẫn giữ bộ mặt ung dung, còn hỏi Tống Hạc Khanh chính sự những ngày này.

Mấy người Tống Hạc Khanh đi theo sau, cứ phải giả lơ như không thấy hai vị chủ tử đang dắt díu nhau.

Khi được hỏi chuyện, Tống Hạc Khanh trả lời đâu vào đấy. “Trước đó mưa to gây lũ lụt, nạn dân đã được cứu trợ kịp thời, không có thương vong gì. nhà cửa trong thôn đang được tu sửa lại. Sau khi nước rút, hoa màu trong đất cũng không thiệt hại quá nặng nề, cấy dặm lại là cuối vụ cũng thu hoạch được bảy phần bình thường. Có điều gia súc gia cầm chết không ít, thái tử phi nương nương sợ dẫn đến dịch bệnh nên đã hạ lệnh thiêu bỏ hết.”

Sở Thừa Tắc ừ một tiếng, nói: “Năm nay miễn thu thuế những thôn làng bị ngập lụt.”

Giọng Tống Hạc Khanh kích động hơn trước thấy rõ. “Lão thần thay mặt bách tính cảm tạ điện hạ!”

Phía trước là ngã ba thông đến phòng nghị sự và nhà sau. Sở Thừa Tắc còn mặc bộ giáp nên khá nóng nực. Mấy người Tống Hạc Khanh biết y phải về thay quần áo xong mới đến bàn chuyện tiếp nên đồng loạt chắp tay chào.

Vào nhà sau, Tần Tranh bèn sai người mang nước tới.

Mùa hè, một ấm nước nóng là đủ để pha cả bồn. Người hầu nhanh chóng chuẩn bị xong nước tắm.

Sở Thừa Tắc dang hai cánh tay, để cho Tần Tranh cởi bộ giáp mềm giúp mình.

Bọc cổ tay, cánh tay, cầu vai… cái nào cũng nặng trình trịch.

Tần Tranh không nén được, hỏi: “Chàng về nhà thôi, làm gì phải mặc bộ giáp hoành tráng thế này, không thấy nặng nề à?”

Cô đang cúi đầu tìm chiếc móc cài ngay trước ngực y. Vì mái tóc được búi lên nên cần cổ trắng ngần lộ ra, được màu áo đỏ tía tôn lên trông càng lóa mắt.

Sở Thừa Tắc khẽ nuốt nước bọt.

Giáp trên ngực còn chưa cởi xong, y đã giữ chặt hai bàn tay mềm mại không xương của cô, hôn lên cần cổ trắng ngần ấy.

Mùi hương lành lạnh quen thuộc bay vào mũi, mắt Sở Thừa Tắc tối lại vài phần. Y lần từ cổ đến môi cô, cứ như gần như xa, không hôn lên hẳn.

“Hôm nhận được thư của nàng, ta đang ở quân doanh luyện binh, đột nhiên nhớ đến nàng nên về ngay.” Không kịp thay bộ quần áo khác.

Lòng Tần Tranh thấy chua xót. “Chàng về thì phía Mạnh Quận phải làm sao?”

Sở Thừa Tắc cười đáp: “Nàng nghĩ ta ở đó hơn cả tháng, chuyện gì cũng phải đi làm à? Phải tìm người làm việc được để dùng chứ.”

Tần Tranh đỏ mặt, đẩy y ra. “Là thiếp quá cạn nghĩ rồi. Điện hạ văn thao võ lược, tài trí hơn người, đương nhiên phải sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi. Mấy người Tống đại nhân còn đang đợi, điện hạ tắm xong thì mau qua đó đi.”

Sở Thừa Tắc cúi đầu nhìn cô rồi bế thốc cô lên, đặt trên bàn trang điểm, ngón tay chai sần nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nõn nà của cô. “A Tranh không nhớ ta ư?”

Chiếc bàn trang điểm này là do đích thân Sở Thừa Tắc chọn cho Tần Tranh. Chiếc gương đồng phía sau được cố định vào chiếc bàn, cao bằng nửa người.

Lúc trước chải đầu, cô toàn dùng chậu nước để soi. Sau khi đến Thanh Châu, y cố tình sai người tìm một cái bàn trang điểm có gương thật to.

Bên ngoài, những con ve sầu ẩn trong tán cây đang không ngừng kêu ran. Tần Tranh nhìn khuôn mặt anh tuấn của y, cũng dần đỏ mặt, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch.

Càng gần gũi, cô càng không biết cách nói những lời khiêu khích kia.

Tần Tranh liếc Sở Thừa Tắc một cái, vòng tay ôm lấy cổ y, hôn chụt một cái lên môi y rồi lùi lại, nhìn y đầy vô tội như chú thỏ con. Ánh mắt cô như đang nói: “Biết thiếp có nhớ chàng hay không rồi chứ?”

Cảm xúc trên môi chỉ thoáng qua trong một chốc nhưng đủ khiến Sở Thừa Tắc ngẩn người. Môi y nở nụ cười khẽ. “Lần sau ta sẽ bắt chước A Tranh.”

Tần Tranh còn chưa kịp hiểu ý của y thì đã bị y giữ chặt gáy, hôn mạnh lên.

Công thành đoạt đất, tiến quân thật sâu.

Bộ y phục bằng gấm màu đỏ tía bị kéo xuống, vắt lỏng lẻo trên khuỷu tay. Chiếc yếm trắng vẫn còn ở trên người cô nhưng đã trở nên nhăn nhúm, chỗ in nụ hoa đã bị ướt một mảng, lộ ra màu hồng nhạt bên trong.

Lưng Tần Tranh dựa vào mặt gương đồng lạnh toát, da thịt không có gì che chắn trở nên run run, mái tóc dài xõa xuống dán vào cổ cô.

Đuôi mắt cô đã nhuộm men tình, giọng nói cũng không ổn định. “Chàng có đi nghị sự không đây?”

Sở Thừa Tắc ôm chặt cô, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, mắt nhắm lại, nói như giận dỗi. “Không đi.”

Nếu y không đi, thật sự là cũng chẳng ai dám nói gì nhưng giữa ban ngày ban mặt, y nói về thay quần áo rồi sang nhưng lại không thấy bóng dáng đâu. Tần Tranh tưởng tượng cảnh sau này mình còn phải giao thiệp với những mưu thần kia là lại thấy hoảng.

Cô giãy giụa, nhảy xuống bàn trang điểm, kéo vạt áo mình lại, thúc giục. “Mau đi tắm đi.”

Sở Thừa Tắc đưa tay che mắt lại, một lát sau mới ngậm ngùi đứng lên, tháo phần giáp còn chưa cởi hết trên người mình ra, đi vào nhà tắm.

Tần Tranh muốn vào giúp nhưng sợ mình đi vào là hôm nay y không đi nghị sự nữa nên bèn nhặt những mảnh giáp của y lên, treo lên giá rồi sai người bảo nhà bếp đưa nước ô mai lạnh vào đây để hạ hỏa.

Lúc Sở Thừa Tắc từ nhà tắm đi ra, y đã thay bộ quần áo nhẹ nhàng. Thấy chén nước ô mai lạnh trên bàn, y luếc Tần Tranh một cái.

Thần kỳ là Tần Tranh lại hiểu được ánh mắt của y nên bèn giải thích. “Trời nóng quá, cái này hạ hỏa.”

Sở Thừa Tắc không nói gì, bưng chén nước lên uống cạn mới ra ngoài.

Không biết sao, tự nhiên Tần Tranh thấy hơi chột dạ.

Trời còn sớm, đoán Sở Thừa Tắc ít nhất một canh giờ nữa mới về, cô định xuống bếp xem xem họ chuẩn bị những gì.

Tri phủ Thanh Châu trước đó làm quan nhiều năm, tham ô được khá nhiều nên phủ này được hắn xây dựng rất xa hoa, lớn nhỏ cộng lại có hơn trăm gian phòng.

Sân sau còn có một cái hồ sen, hành lang chín khúc dẫn thẳng ra đình nghỉ mát ở giữa hồ.

Trong hồ lá sen um tùm, hoa sen nở rộ.

Ở chỗ lá sen không che mặt nước có thể thấy được cá chép bơi thành đàn, thấy có người chúng kéo đến đòi ăn.

Trên đường đi ngang qua, thấy người hầu đang cắt lá sen, Tần Tranh thuận miệng hỏi: “Họ đang làm gì vậy?”

Người hầu bên cạnh cười đáp: “Lá sen trong hồ quá um tùm nên phải cắt bớt thì cá mới sống được. Lúc nãy nhà bếp qua mang một ít về, bảo là trưa nay làm món gà bọc lá sen.”

Tần Tranh nghe nói trưa có món gà bọc lá sen thì cũng hơi đói, bèn bảo: “Vậy làm thêm cơm trong ống tre đi.”

Trong chuyện ăn uống, Sở Thừa Tắc không hề kén chọn. Y và Tần Tranh dùng bữa, nhà bếp đã quen chỉ chuẩn bị bốn món mặn, một món canh.

Trời quá nóng nên ăn không vô, phía nhà bếp đặc biệt chuẩn bị món canh vịt nấu củ cải chua khai vị.

Gần đến trưa, Sở Thừa Tắc mới về. Lúc người hầu bưng cơm vào, Tần Tranh đích thân múc cho y một chén canh.

Sở Thừa Tắc uống vài hớp rồi khen ngay đúng như dự liệu. “Hôm nay nhà bếp làm có tâm quá.”

Người hầu bên cạnh mỉm cười. “Bữa này do đích thân nương nương nấu đấy ạ.”

Sở Thừa Tắc nhìn Tần Tranh một cái.

Tần Tranh hơi ngượng. Cô cho người hầu lui ra rồi hỏi: “Thấy từ sau khi về, chàng có tâm sự nặng nề. Sao thế?”

Trong hơn một tháng y không có mặt, mọi việc lớn nhỏ ở Thanh Châu đều rơi vào tay Tần Tranh, không có gì lớn xảy ra, vì thế cô không đoán được nguyên nhân y từ chỗ nghị sự về với vẻ không vui.

Sở Thừa Tắc gắp cho cô một đũa thức ăn, tỏ ra bâng quơ, hỏi: “Nàng thấy Sầm Đạo Khê thế nào?”

Lúc Tần Giản và Tần phu nhân đến Thanh Châu, y đã sang Mạnh Quận nên Sầm Đạo Khê là do Tần Tranh tiếp đãi.

Tần Tranh không biết tại sao y đột nhiên hỏi đến người này nhưng vẫn thành thật trả lời: “Sầm tiên sinh tuy ít qua lại với những đồng liêu khác nhưng lúc bàn chuyện cứu trợ thiên tai với Tống đại nhân, ông ấy khen hắn là có sáng ý, hẳn cũng là người có thực tài. Sau khi điện hạ cướp được lương thực của Mạnh Quận, cũng là Sầm Đạo Khê hiến kế để Dương tướng quân phô trương thanh thế, xưng là dẫn một vạn quân đi đón lương thực, lừa được quân triều đình.”

Mặt Sở Thừa Tắc vẫn không có biểu cảm gì, Tần Tranh không đoán được ý của y nên hỏi: “Có người nói gì với điện hạ à?”

Sở Thừa Tắc không trả lời, y ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong chén rồi đặt đũa xuống. “Nghe nói nàng định đi khảo sát dọc Nguyên Giang, mai ta đi với nàng.”

Tần Tranh vốn định dẫn Tống Hạc Khanh, Sầm Đạo Khê và mấy quan viên hiểu về trị thủy đi. Tống Hạc Khanh lúc còn đương nhiệm đã từng hỗ trợ hà vận sứ trị thủy, rất nhiểu biết về vùng Nguyên Giang. Sầm Đạo Khê dạo này cứ chạy lên xuống thượng hạ du con sông, địa thế nơi các nhánh sông chảy qua thế nào hắn đều đích thân đi tìm hiểu. Nói hắn làm thế là để trị thủy thì không đúng lắm vì những nơi không bị ngập lụt hắn cũng đi xem. Tần Tranh và Tống Hạc Khanh đều dò hỏi vài lần nhưng Sầm Đạo Khê rất kín miệng, chỉ nói là đề phòng sau này Thanh Châu bị ngập lụt.

Mùa hè, thời điểm mưa nhiều nhất trong năm cũng đã qua, hồ chứa nước trong đập Đại Độ và đập Ngư Chủy đều đã tích đầy, làm gì còn có cơn mưa to nào để tạo thành lũ lụt nữa?

Những quan viên khác tuy không nói nhưng trong lòng cũng thầm khịt mũi xem thường.

Tuy không hiểu sao Sầm Đạo Khê luôn đi lại nghiên cứu địa thế của vùng Nguyên Giang nhưng với tài hoa của hắn trong lần hiến kế trước, cô cảm giác Sầm Đạo Khê có lý do của hắn, chẳng qua thời cơ chưa tới mà thôi.

Sở Thừa Tắc đột nhiên đòi đi Nguyên Giang với mình, Tần Tranh hơi bất ngờ. “Thăm dò lòng sông, xác định vị trí đào kênh ngầm phải mất năm ba ngày mới đi được hết dòng chảy của Nguyên Giang ở Thanh Châu, có làm lỡ thời gian chàng về Mạnh Quận không?”

Sở Thừa Tắc đột nhiên nói: “Ta vừa về mà A Tranh đã mong ta đi à?”

Tần Tranh đang ăn phải ngẩng đầu lên, cảm thấy lời của y cứ là lạ thế nào ấy.

Sở Thừa Tắc né tránh ánh mắt của cô. “Trưa nay ta đến thư phòng xem bản tấu.”

Nhìn y không có vẻ gì là tức giận, thậm chí trước khi đi còn giúp cô vén lọn tóc ra sau tai, giọng rất ôn hòa. “Ở đây không tĩnh tâm được.” Lý do nghe rất đầy đủ nhưng Tần Tranh vẫn cảm thấy khác thường.

Từ khi trong phòng bày kệ sách và bàn làm việc, gần như Sở Thừa Tắc không đến thư phòng nữa. Trước kia khi bận rộn, y sẽ ở bên bàn xử lý công văn, nhàn rỗi thì cùng cô chen trên một chiếc giường tháp nhỏ đọc sách, lúc ấy sao y có thể tĩnh tâm được?

Sau khi Sở Thừa Tắc đi, Tần Tranh sai người lén gọi Tống Hạc Khanh đến, hỏi hôm nay lúc nghị sự đã xảy ra chuyện gì.

Tống Hạc Khanh kể hết mọi việc, Tần Tranh càng lấy làm lạ hơn. Sở Thừa Tắc chỉ hỏi chuyện công, vậy sao khi về y lại khác thường?

Tống Hạc Khanh bỗng nhớ ra điều gì, nói: “Điện hạ nghe nói có một phụ tá say rượu gây sự bèn sai lão thần tìm bài văn mà tên họ Trần kia viết, lại hỏi lão thần có phải nương nương rất coi trọng Sầm đại nhân.”

Tần Tranh cảm thấy mình đã bắt được manh mối nhưng lại cảm thấy không dám tin. Cô hỏi: “Tống đại nhân trả lời điện hạ thế nào?”

Tống Hạc Khanh đáp: “Sầm đại nhân có tài kinh bang tế thế, nương nương tuy là nữ nhi nhưng lại có chí hướng của nam nhi, với hắn chỉ là trọng nhân tài mà thôi.”

Bài văn nhục mạ Tần Tranh bị kịp thời ngăn lại chưa phát tán, những người khác chỉ biết hắn mắng cô can dự chính sự, mắng Sầm Đạo Khê mua danh tiếng nhưng không biết hắn còn đặt điều hai người có qua lại.

Tần Tranh lập tức hiểu ra, nói với Tống Hạc Khanh. “Ta biết rồi, đa tạ Tống đại nhân.”

Tống Hạc Khanh không ngừng nói không dám nhận, còn bảo: “Điện hạ yêu thương nương nương, đã ban thưởng Sầm đại nhân, còn đến nhà ngục thẩm vấn họ Trần kia.”

Lúc đó Tống Hạc Khanh ở ngay bên ngoài, giờ hồi tưởng lại tiếng hét thảm thiết như vỡ tung nóc nhà kia, ông ta lại thấy rùng mình.

Tiễn Tống Hạc Khanh xong, Tần Tranh ngồi một mình trong phòng một lúc rồi chỉnh trang lại dung nhan, lấy ít trái cây giải nhiệt đi tìm Sở Thừa Tắc.

Cô gõ cửa, bên trong không ai đáp lại bèn do dự một chút rồi đẩy cửa đi vào.

Sở Thừa Tắc ngồi bên bàn, trước mặt là một bản tấu, mực trên cây bút lông bên cạnh đã khô chứng tỏ y đã ngẩn người hồi lâu.

Nghe tiếng động, y bèn ngước đầu lên. “Sao nàng lại qua đây?”

Tần Tranh đặt trái cây lên bàn. “Sang đưa cho chàng ít trái cây giải nhiệt.”

Trái cây đã đưa đến nhưng cô không đi ngay mà nghiêm túc nhìn vào mắt y. “Điện hạ đang giận thiếp ư?”

Sở Thừa Tắc cụp mắt, vẻ mặt hơi lạnh nhạt. “Không có.”

Tần Tranh mím môi. “Nếu điện hạ thật sự để tâm đến câu nói của người khác, vậy từ nay mọi việc lớn nhỏ ở Thanh Châu thiếp sẽ không hỏi đến nữa.”

Cô đang định bỏ đi thì bị Sở Thừa Tắc nắm cánh tay giữ lại.

“Ta nói rồi, ta không có giận nàng.” Bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn, y như lấy hết can đảm để nói ra. “Ta chỉ đang giận mình mà thôi…”

Tần Tranh không hiểu.

Sở Thừa Tắc kéo cô ngồi lên đùi mình, ôm cô vào trong lòng, tâm trạng mới ổn định lại đôi chút. “Nói ra hơi không hiểu chuyện, nhưng đọc bài văn đó, nghe nói nàng nhiều lần che chở Sầm Đạo Khê, trong lòng ta… đúng là không thoải mái lắm.”

Tần Tranh đang định giải thích thì Sở Thừa Tắc đã nói trước. “Đương nhiên ta biết ngoại trừ nghị sự, hai người chưa từng gặp nhau vì mục đích gì khác.”

Y hôn lên môi cô. “Nhưng để bụng là để bụng. Nàng không sai, Sầm Đạo Khê không sai, vấn đề là tại ta mà thôi.”

“Ta vẫn đang chui vào ngõ cụt, đợi ta nghĩ thông là được.”

Có thể khiến y cúi mình giải thích như thế, đúng là không dễ dàng gì.

Nét mặt Tần Tranh lập tức trở nên vi diệu. Cái người này ghen lên là sẽ có bộ dạng thế này sao?

Cô thăm dò. “Thiếp càng thân thiết và tin tưởng Tống đại nhân nhiều hơn, điện hạ có để ý thiếp cộng tác với Tống đại nhân không?’

Sắc mặt Sở Thừa Tắc còn kỳ quái hơn cả Tần Tranh.

Tần Tranh lại nói: “Thiếp cũng coi trọng Vương Bưu tướng quân, Triệu Quỳ tướng quân, điện hạ sẽ phiền muộn ư?”

Sở Thừa Tắc: “Không…”

Tần Tranh nhẹ nhàng nói: “Trong mắt thiếp, Sầm đại nhân không khác gì Tống đại nhân, Vương tướng quân, Triệu tướng quân cả.”

Tuy không muốn thừa nhận nhưng Sở Thừa Tắc cảm thấy lòng thoải mái hơn nhiều. Y nhìn Tần Tranh, nói: “Sầm Đạo Khê trẻ trung…”

Vuốt lông chó thì phải vuốt tới cùng, Tần Tranh ngắt lời y. “Sầm đại nhân lớn hơn huynh trưởng thiếp năm tuổi, năm nay đã hai sáu rồi.”

Ý cô là không trẻ trung gì nữa.

Tần Tranh không cảm thấy tuổi ấy có vấn đề gì, nhưng người xưa kết hôn sớm, Sầm Đạo Khê hai mươi sáu, ở thời này không được coi là trẻ nữa.

Cô cứ tưởng nói thế sẽ dỗ được y, dù gì y bằng tuổi Tần Giản.

Không ngờ Sở Thừa Tắc nghe xong, sắc mặt vốn đã dịu lại nay trở nên căng cứng.

Tần Tranh: Không biết mình đã nói sai chỗ nào.

Bình Luận (0)
Comment