Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 87

Để che giấu hành tung, đội quân đến tập kích Hộ Châu của triều đình phải đi vòng qua nơi ngoại thành hoang vu vắng vẻ này.

Sợ xảy ra bất trắc gì, lần này quân số của họ chỉ có năm ngàn người nhưng mượn rừng rậm che lấp, giả vờ phô trương thành thế, còn cố ý để lại dấu chân ngựa cho trinh sát phát hiện.

Thành Hộ Châu không đủ kiên cố, chủ tướng Hộ Châu biết tin có người đến tấn công tất nhiên sẽ phái người đến Thanh Châu cấp báo.

Mà một ngàn quân giả vờ quy thuận của Đổng Thành lúc này hẳn đã đến Thanh Châu, sau khi tin Hộ Châu cấp báo truyền đến, có thêm mật báo của Đổng Thành, nếu không có gì bất ngờ thì phía quân Sở sẽ không còn đề phòng Đổng Thành nữa.

Kế hoạch của triều đình tính toán rất hay, có điều họ không ngờ được là người phát hiện tung tích của họ không phải là quân Hộ Châu mà là người của Sở Thừa Tắc.

Sở Thừa Tắc sai người đến thành Hộ Châu báo tin cho Vương Bưu dẫn tướng dĩ trong thành đến đánh chính diện đội quân triều đình.

Lúc này đội quân của triều đình đang hạ trại chỉnh đốn đội ngũ trong rừng. Có rừng rậm che tầm mắt, trinh sát không thể đoán được chính xác quân số của họ. Như thế, dù phía Hộ Châu có phát hiện tung tích của họ nhưng sợ bị mai phục nên cũng sẽ không dám đường đột tấn công. Chỉ cần kéo dài thời gian, đợi tin quân triều đình tấn công Hộ Châu được truyền đến Thanh Châu là họ đã đạt được mục đích.

Kế hoạch này vốn rất toàn vẹn, không ngờ đang cắm trại giữa chừng thì có trinh sát đến báo: “Tướng quân! Không hay rồi! Phía Hộ Châu phái một đội quân tiến về phía chúng ta.”

Chủ tướng của đội quân nghe thế lập tức biến sắc: “Có nhìn kỹ chưa? Thật là đi về hướng này à?”

Trinh sát gật đầu chắc chắc. “Chính xác.”

Chủ tướng quýnh đến nỗi cứ đi đi lại lại trong doanh trướng vừa dựng xong, lại hỏi: “Đối phương có bao nhiêu nhân mã?”

Vì sợ bại lộ quân số của mình nên họ mới đi đường vòng qua Long Cốt Sơn rộng nhất ngoại thành Hộ Châu để đóng quân. Long Cốt Sơn trải dài hơn trăm dặm, trình sát từ ngoài nhìn vào không thể đoán được cụ thể nhân số của họ. Hơn nữa địa thế nơi đây có lợi cho việc phòng thủ, dù có gặp trường hợp xấu nhất, quân Hộ Châu đánh đến thì họ cũng có thể rút lui từ sau núi.

Trinh sát nghe hắn hỏi bèn vội vàng đáp: “Một ngàn kỳ binh dẫn đầu, phía sau còn có bốn năm ngàn bộ binh!”

Chủ tướng vừa nghe quân số lập tức cảm thấy không ổn, mắng to: “Thủ thành Hộ Châu là ai vậy, sao lại lỗ mãng như thế. Còn chưa làm rõ quân ta có bao nhiêu mà dám kéo binh đến!”

Hắn đâu biết mình đóng quân ở dưới núi, nhóm người Sở Thừa Tắc dẫn đi đào lăng đúng lúc ở trên núi, lính trinh sát ở trên căn cứ vào phạm vi cắm trại của họ là có thể đoán được số lượng.

Hơn một vạn quân thì còn không dám khinh địch giao chiến, chứ vài ngàn quân mà dám làm càn trong địa bàn Hộ Châu của họ, Sở Thừa Tắc quyết định trêu cợt đội quân đến nạp mạng này một phen.

Đám tham tướng của Trần Quốc – không biết đại nạn sắp tới – nghe chủ tướng mắng thì cũng mắng theo: “Canh giữ Hộ Châu chỉ là một kẻ lỗ mãng ít học, e là chưa từng đọc qua binh thư, làm gì biết kỵ húy trong việc công thành, thủ thành, chẳng qua là mèo mù vớ cá rán thôi. Nếu hôm nay trong tay chúng ta có thêm vài ngàn quân thì tiện thể đoạt luôn Hộ Châu chứ đâu đến lượt chúng ngang ngược!”

Lúc này chủ tướng đâu còn tâm trí nào mà nghe họ nịnh nọt, hắn nhìn địa đồ Long Cốt Sơn, nhanh chóng ra quyết sách. “Một ngàn quân mai phục ngoài Long Cốt Sơn, những người khác lên núi, đốt thêm nhiều đuốc, giả vờ như chúng ta có hơn một vạn binh mã, dọa đám lỗ mãng Hộ Châu kia sợ mà lui!”

Trong tình hình trước mắt, kế này quả thật là thượng sách. Nhưng mấy tên tham tướng còn chưa kịp bình luận gì thì lại có một trinh sát chạy ùa vào trại. “Báo!”

Hắn chạy quá nhanh, mũ cũng nghiêng ngả trông thật chật vật. “Tướng quân, trên Long Cốt Sơn cũng có một đội quân mang tinh kỳ Đại Sở đánh đến đây!”

Chủ tướng vừa mới ngồi xuống, nghe xong câu này lập tức đứng bật dậy.

Hắn không phải kẻ ngốc. Nếu trên Long Cốt Sơn cũng có một đội quân thì chứng tỏ quân số của họ đã bị nhìn rõ, thảo nào mà quân Hộ Châu dám tấn công trực diện.

Vốn có thể rút vào Long Cốt Sơn, bây giờ con đường này cũng bị chặt đứt.

Chủ tướng vội điều chỉnh chiến lược. “Truyền lệnh ta, đại quân lập tức rút về phía Đại Khê Câu.”

Tiếp tục đi sâu vào rừng sợ là sẽ trúng mai phục của nhánh quân Sở trên núi, đợi quân Hộ Châu đến rất có thể sẽ bị kẹp ở giữa, họ chỉ có thể xuống núi trước.

Từ Long Cốt Sơn, có hai con đường để xuống. Quân Hộ Châu đã đến từ một đường, vậy chỉ còn lại hướng Đại Khê Câu là không bị chặn.

Đoàn người ngay cả trại cũng không kịp nhổ, lật đật chạy khỏi Long Cốt Sơn như chó nhà có tang.

Toán quân Sở cứ truy đuổi thật sát như lũ sói đói, còn không ngừng mắng chửi: “Cẩu tặc! các ngươi đêm khuya đột nhập vào Hộ Châu, đào lăng mộ hoàng thất Đại Sở ta, quấy rầy tổ tiên ta an nghỉ, thù này không đội trời chung!”

Đám quan binh triều đình vừa chạy trốn vừa ngơ ngác nhìn nhau. Tuy họ đóng quân ở Long Cốt Sơn nhưng có đi đào hoàng lăng đâu.

Đào lăng mộ sẽ bị trời đánh, huống chi vì đề phòng bọn trộm đời sau đào mộ, hoàng lăng một khi đã đóng lại là không thể mở ra từ bên ngoài, nếu cứ mạnh bạo xông vào sẽ rơi vào cạm bẫy, cơ quan trong đó, bất cẩn chút thôi là mất mạng ngay nên ai mà dám mạo hiểm như thế, trừ phi có địa đồ hoàng lăng.

Nhưng bách tính và các tướng sĩ bình thường làm sao biết những chuyện này.

Để tranh bị tiết lộ, kế hoạch giả vờ tấn công Hộ Châu cũng chỉ có những thủ lĩnh trong quân mới biết, tiểu tốt bên dưới thì sai đâu đánh đó thôi.

Lúc này bị quân Sở lớn tiếng mắng chửi, không ít quan binh thậm chí còn nghi ngờ bên trên bảo họ đóng quân cạnh Long Cốt Sơn phải chăng là để đi đào mộ tổ tiên hoàng thất Đại Sở thật.

Bách tính ở những thôn xóm gần đó càng không cần phải nói. Nghe tiếng quân Sở mắng chửi, lại thấy quân triều đình thất thểu bỏ chạy từ Long Cốt Sơn xuống thì cứ nghĩ họ đào hoàng lăng thật, ai nấy đều thầm phỉ nhổ đám quan binh này thật sự là còn độc ác hơn quỷ dữ.

Lời đồn một khi truyền đi chắc chắn sẽ tam sao thất bản, chệch hướng ban đầu.

Ban đầu quân Sở đuổi theo quan binh chỉ hô là chúng đào hoàng lăng, nhưng có lẽ trong lòng các tướng sĩ, tổ tiên của họ Sở chính là Vũ Gia Đế nên sau đó, có người hô hoán lên thành: “Cẩu tặc quật mộ Vũ Gia Đế!”

Câu nói này như một quả tạc đạn, lập tức được bách tính xung quanh truyền đi.

“Cái gì! Lăng mộ của Vũ Gia Đế bệ hạ bị đám ác ôn táng tận lương tâm này quật lên à?”

“Cái đám trời đánh thánh vật này, không sợ trời phạt ư!”

“Chúng đào mất số châu báu chôn theo Vũ Gia Đế rồi!”

“Nghe nói chúng còn đạp đổ quan tài của Vũ Gia Đế! Ông đây liều mạng với chúng!”

—–

Một đồn mười, mười đồn một trăm, càng đồn càng sai lệch.

Lăng mộ của Vũ Gia Đế ở Hộ Châu, bách tính rất tôn sùng ngài, lúc này hay tin lăng mộ ngài bị quật lên, sau cơn chấn kinh chính là phẫn nộ không thua gì phần mộ tổ tiên mình bị quật, bèn vác cuốc thuổng bừa cào, cả thôn cùng hùa ra đánh đám quan binh kia.

Quan binh khổ mà không nói ra được, trước sau đều có quân Sở đuổi đánh, trên đường đi ngang qua các thôn xóm còn bị dân làng xung quanh mai phục, không kịp trở tay.

Trứng thôi, phân bò đều trở thành vũ khí của dân làng, họ hùa nhau ném về phía quan binh như một cơn mưa tới tấp.

Nửa đêm nửa hôm, tầm nhìn của quan binh bị hạn chế, không kịp né tránh. Những nơi họ đi qua, cả con đường đều thối um trời.

Chủ tướng thúc ngựa bỏ trốn bằng con đường mòn, trên mặt bị dân làng mai phục hai bên bìa rừng ném trúng một cục phân. Hắn đưa tay vuốt, thối đến nỗi mặt mũi nhăn nhó, hai sợi râu trên mép cũng rung rinh. “Khốn nạn!”

Phó tướng vội vàng đưa cho chủ tướng một chiếc khăn, bản thân mình cũng bị trúng một cục phân, mặt hai người đều xanh mét.

“Con mẹ nó, ai quật mộ của Vũ Gia Đế vậy!” Phó tướng không nhịn được, mắng lớn.

Trong cơn hỗn loạn, có ai mà nghe được tiếng của hắn. Hắn ở giữa đường ngồi trên lưng ngựa, vừa nhìn là biết đích thị là quan lớn nên trở thành tấm bia, dân làng ở hai bên cứ nhắm thẳng vào những tiểu tướng ngồi trên ngựa mà ném.

Dân làng rất quen thuộc địa hình vùng này, ném xong là đổi sang nơi khác, nhanh nhẹn chui vào trong rừng như con chuột, quan binh tức giận xách binh khí vào trong rừng tìm nhưng đều không tìm thấy.

Phía sau quân Sở đã đuổi đến nơi, chủ tướng không dám kéo dài thời gian, trong lòng có hận thì cũng đành ra lệnh: “Tăng tốc hành quân!”

Mấy ngàn người mang tấm thân thối hoắc chật vật chạy trốn. Toán quân trên Long Cốt Sơn tụ hội với quân Hộ Châu, tiếp tục truy đuổi quân triều đình về phía Đại Khê Câu như xua vịt.

Đường ở Đại Khê Câu rất hẹp, một bên là vực thẳm, một bên là vách núi. Mấy ngàn quân gian nan chen chúc nhau tiến về phía trước, lúc đến giữa quãng đường hẹp kia, trên núi đột nhiên có đá tảng lăn xuống, quân binh bị đè ngả nghiêng.

“Có mai phục! Lùi lại!” Quan binh hét lớn.

Đội quân đã đi được một nửa qua quãng đường hẹp lại lui về, nhưng quân Sở đã đuổi tới nơi, phía sau có mưa tên, phía trước có đá lăn, quan binh thật sự bị dồn vào đường cùng.

So với mưa tên phía sau, đá lăn trước mặt còn có tỷ lệ sống sót cao hơn nên đám tiểu tốt liều mạng chạy về phía trước.

Năm ngàn nhân mã cuối cùng chỉ còn lác đác vài trăm người thành công chạy thoát khỏi thạch trận kia.

Sở Thừa Tắc và Lâm Nghiêu ghìm cương ngựa, đứng trên đỉnh núi nhìn quan binh bỏ chạy tán loạn, Lâm Nghiêu định dẫn người đuổi theo nhưng bị Sở Thừa Tắc ngăn lại.

Trận này đánh chưa đã ghiền, Lâm Nghiêu cười hì hì. “Điện hạ, cái này gọi là chó cùng chớ đuổi à?”

Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống gương mặt Sở Thừa Tắc, tôn lên những đường nét hoàn mỹ. Ánh mắt y bình như, lắng đọng như một cái giếng sâu. “Để chúng về báo tin, giảm bớt nhuệ khí của triều đình.”

Quan trọng nhất là phải khiến triều đình luống cuống thì mới tìm được manh mối.

Đám quan binh này lén lén lút lút đến Hộ Châu, chắc chắn là có mục đích gì đó không thể cho ai biết.

Lâm Nghiêu cảm thấy có lý, nghĩ đến cảnh đám quan binh kia trở về với mùi hôi thối thì cực kỳ vui sướng. Lúc cùng Sở Thừa Tắc thúc ngựa trở về, hắn không nhịn được toét miệng cười to. “Bách tính trong thiên hạ đều tôn sùng Vũ đế bệ hạ, không biết thằng ranh nào hô mộ Vũ Gia Đế bị quật nữa. Đám quân triều đình lần này thật là thảm!”

Sở Thừa Tắc căn dặn. “Bảo những người bên dưới kín miệng chút. Rồi khai quật luôn mộ của Vũ Gia Đế đi.”

Giọng y bình thản cứ như là đang nói ánh trăng đêm nay thật đẹp vậy nhưng Lâm Nghiêu thì suýt nữa là té xuống ngựa, nói chuyện cũng không trôi chảy. “Phải… phải đào mộ Vũ Đế bệ hạ thật à?”

Sở Thừa Tắc nhìn Lâm Nghiêu. “Tin đồn đã lan truyền khắp nơi thì phải biến nó thành sự thật chứ.”

Ý là triều đình nhất định phải gánh nỗi oan này.

Lâm Nghiêu xoa mạnh mặt mình. “Điện hạ, chúng ta đào lăng mộ của hoàng đế nào đó là được, nếu người cảm thấy không đủ thì đào hết mấy hoàng lăng ở Hộ Châu này đi. Tương Châu cũng có hoàng lăng, chúng ta đến Tương Châu đào chứ đừng động đến lăng mộ của Vũ Đế bệ hạ mà…”

Trong gió đêm, giọng của Sở Thừa Tắc khá lạnh. “Đào hết lăng mộ của các đời hoàng đế Đại Sở cũng không có tác dụng khiến bách tính trong thiên hạ phẫn nộ bằng đào lăng Vũ Gia Đế.”

Đây là sự thật. Dù gì trong lòng bách tính, Vũ Gia Đế chính là thần thánh.

Lâm Nghiêu đau khổ nhăn mặt, còn muốn nói gì đó nhưng Sở Thừa Tắc đã nói: “Lệnh là do ta hạ. Nếu tổ tiên họ Sở có trách tội thì cũng trách ta, không liên quan gì đến Lâm tướng quân.”

Lâm Nghiêu thầm nghĩ mình không sợ bị trách tội, mà là không xuống tay được!

—-

Ngày Sở Thừa Tắc rời khỏi Thanh Châu, đêm ấy Đổng Thành bèn dẫn người đến đó.

Tần Tranh nghe nói hắn đến quy thuận, muốn làm việc cho Sở Thừa Tắc, trong lòng tuy rất vui mừng nhưng cũng không dám đón người vào thành ngay mà triệu Tống Hạc Khanh, Sầm Đạo Khê cùng các mưu thần đến thương nghị nên xử lý thế nào.

Tống Hạc Khanh làm quan cùng triều với Đổng Đạt, rất hiểu tính cách của ông ta, thậm chí thương tiếc cho con trai của ông ta nên nghe nói Đổng Thành muốn đến dưới trướng của Sở Thừa Tắc thì ra sức ủng hộ.

Sầm Đạo Khê thì hơi do dự. “Đổng Đạt lão tướng quân tự vẫn sau khi điện hạ đánh chiếm được Mạnh Quận, con trai ông ta đến quy thuận vào lúc này có vẻ… không ổn lắm.”

Chính kiến của Tống Hạc Khanh và Sầm Đạo Khê phần lớn là hợp nhau nhưng lúc này nghe con trai của bạn cũ bị nghi kỵ thì không khỏi bảo vệ hắn: “Lúc trước Đổng tướng quân dâng hàng Từ Châu là để bảo vệ bách tính nơi đó chứ không phải kẻ a dua nịnh hót đi theo làm chó săn cho Lý Tín. Đổng tiểu tướng quân càng là thiếu niên anh tài, tại sao không thể dùng?”

Sầm Đạo Khê phản bác. “Lúc Đổng lão tướng quân mất, con trai ông ta không có mặt ở đó, nếu có người cố tình dùng thù giết cha dẫn dắt hắn, e là sau này sẽ bất lợi cho điện hạ.”

Tống Hạc Khanh phùng mang trợn mắt. “Phó tướng, thân binh bên cạnh Đổng tướng quân đều có mặt ở đó, nhiều nhân chứng như vậy, Đổng tiểu tướng quân còn không tin sao?”

Sầm Đạo Khê hỏi ngược lại. “Những người Đổng lão tướng quân để lại, bây giờ làm việc cho ai?”

Vừa hỏi câu này ra, Tống Hạc Khanh thật sự không thể phản bác lại.

Người dưới trướng Đổng Đạt hiện nay đều được Sở Thừa Tắc thu dùng, lời của họ chưa chắc có thể khiến Đổng Thành tin.

Tần Tranh nghe hai người tranh cãi, cảm thấy hơi đau đầu. Đương nhiên cô biết nỗi lo lắng của Sầm Đạo Khê, nhưng con trai của trung thần đến quy thuận, nếu từ chối họ thì sẽ khiến những cựu thần muốn đến quy thuận Sở Thừa Tắc cảm thấy rét lạnh trong lòng.

Sau khi cân nhắc lỹ, cô nói: “Nếu Đổng tiểu tướng quân đã nói Hộ Châu nguy nan thì cứ phái người đến thăm dò thực hư trước, nếu tin này là chính xác thì hẳn là hắn đến quy thuận thật.”

Nếu những lời Đổng Thành nói là thật, vậy đưa tin tình báo đến là một công lớn.

Sở dĩ Tần Tranh không cảm thấy hoảng hốt là vì Sở Thừa Tắc đã đến Hộ Châu, có y ở đó hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Cuối cùng Đổng Thành được phép vào thành Thanh Châu một mình, còn một ngàn binh mã hắn dẫn theo thì vẫn hạ trại ở ngoài thành Thanh Châu.

Đổng Thành vẫn tỏ ra rất ung dung, chỉ đợi tin cấp báo từ Hộ Châu đến.

Không ngờ một đêm trôi qua, tin hắn đợi được không phải là triều đình phái quân tấn công Hộ Châu mà triều đình táng tận lương tâm, lén lút đến Hộ Chàu đào hoàng lăng. Mà lăng mộ họ đào lại là của Vũ Gia Đế – khai quốc hoàng đế của Đại Sở.

Tin tức này thật là kinh khủng.

Tất cả mọi người đều chấn kinh, nhưng sau cơn chấn kinh, không ai nghi ngờ tin này là giả.

Chủ yếu là vì đội quân của Lý Tín đã làm rất nhiều chuyện bất nhân bất nghĩa, ngoại trừ tàn sát chém giết, lúc mới vào Biện Kinh, chúng đốt nhà, cướp của là chuyện như cơm bữa.
Bình Luận (0)
Comment