Ông theo Sở Thừa Tắc đi ra ngoài, định bụng đợi cổ vũ sĩ khí ba quân xong, đại quân rút khỏi Long Cốt Sơn rồi sẽ âm thầm hạ lệnh sai người mang cây kích thật đi giấu ở chỗ khác, như thế việc này xem như là không có chỗ hở.
—
Đoàn người xuất hiện ở lối vào hoàng lăng, Sở Thừa Tắc đi đầu, người mặc áo giáo đen trông uy vũ bất phàm, những sợi tóc lòa xòa rơi xuống trán, dưới đôi mày kiếm là đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm.
Trên núi gió lớn, thổi tung tấm áo choàng màu đen của y, phất phơ như một lá cờ. Cây kích trong tay y sáng lấp lánh, có lẽ vì từng nhuốm máu nên nhìn thôi đủ khiến người ta rét lạnh.
Trong đám người, đâu đó đã có những tiếng hoan hô vang lên.
Sở Thừa Tắc dừng lại, giơ cao cây kích lên, quát to. “Diệt phản tắc, đuổi ngoại bang, bình tứ hải!”
Hoàng lăng được xây trên một vùng đất đã được nghiên cứu phong thủy rất kỹ. Sở Thừa Tắc đứng trên đài cao cất tiếng nói là bốn phương vang vọng lại.
Mặt trời giờ ngọ chói gắt, y đứng trên đài cao, bộ giáp trên người phản chiếu ánh sáng chói mắt, cứ như VŨ Thần chuyển thế.
Các tướng sĩ bên dưới cũng sôi sục ý chí, đồng loạt giơ vũ khí trên tay lên, hò reo: “Diệt phản tắc, đuổi ngoại bang, bình tứ hải!”
Đổng Thành nhìn Sở Thừa Tắc từ phía xa xa, nghe tiếng hoan hô như thủy triều kia, thầm nghĩ vị thái tử này thật biết cách mua chuộc lòng người.
Đợi tiếng hoan hô dần lắng xuống, hắn mới nói to: “Điện hạ, mạt tướng nghe nói vũ khí mà Vũ đế bệ hạ đùng được rèn từ sắt đen, nặng hơn một trăm tám mươi cân. Mạt tướng cả gan, muốn xin thử một phen để mở mang tầm mắt.”
Tống Hạc Khanh và các vị lảo thần bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt người khác.
Tống Hạc Khanh lập tức đứng ra quát. “Ranh con ở đâu ra vậy! Hôm nay là ngày tế trời thỉnh binh khí của Vũ Đế bệ hạ dùng trước kia, há để cho ngươi làm trò?”
Đổng Thành thầm cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vẻ thiếu niên ngây ngô. “Mạt tướng chỉ nhất thời ngứa tay, muốn xem thử cây kích rèn từ sắt đen nặng cỡ nào mà thôi. Điện hạ có sức mạnh trời ban, cầm kích sắt trong tay mà cứ như không, thật là khiến mạt tướng ngưỡng mộ!”
Hắn nói những lời này chẳng khác nào bóng gió rằng thứ mà Sở Thừa Tắc cầm không phải là cây kích của Vũ Gia Đế.
Các tướng sĩ bên dưới có người cảm thấy Đổng Thành ăn nói bừa bãi, cũng có người thật sự nghiêm túc quan sát cây kích trong tay Sở Thừa Tắc.
Sắt đen nặng gấp mười lần sắt thường, vì thế tuy nó nặng nhưng lại không quá cồng kềnh, ngoại trừ màu sắc thì không khác gì những cây kích bình thường.
Tống Hạc Khanh tức đến nỗi râu dựng ngược, đang định sai người kéo Đổng Thành đi chỗ khác thì Sở Thừa Tắc lại nói: “Đổng tiểu tướng quân quả là can đảm hơn người, dũng khí ấy đáng khen. Ngươi có thể lên đây cầm thử cây kích này.”
Tống Hạc Khanh quýnh đến nỗi toát mồ hôi lạnh, sợ Đổng Thành làm hỏng chuyện. Nhưng Sở Thừa Tắc đã lên tiếng, ông không thể kháng lệnh của y đành trơ mắt nhìn Đổng Thành bước lên đài. Trong quá trình ấy, ông không ngừng nháy mắt với hắn nhưng hắn cứ làm như không thấy.
Nhớ tới những lời Sầm Đạo Khê nói lúc trước, trong lòng Tống Hạc Khanh không khỏi cảm thấy sợ. Lẽ nào Đổng Thành thật sự muốn gây bất lợi cho điện hạ?
Sở Thừa Tắc thản nhiên để mình lên thử kích như thế, trong lòng Đổng Thành cũng có chút do dự. Tuy nhiên trước đó hắn đã nhìn thấy cây kích giả trên xe ngựa, Đổng Thành càng cảm thấy Sở Thừa Tắc đang chơi đòn tâm lý với mình.
Y muốn dọa hắn sợ mà lui, khiến hắn mất đi cơ hội vạch trần bộ mặt thật của y trước ba quân!
Thấy Sở Thừa Tắc dùng một tay đưa cây kích cho mình, Đổng Thành chủ quan cũng đưa một tay nhận lấy. Sức nặng đè lên cổ tay kia khiến hắn loạng choạng, suýt nữa là gục xuống sàn.
Đổng Thành trợn tròn mắt không dám tin. Sao lại nặng thế này?
Sở Thừa Tắc thấy hắn không cầm nổi bèn hảo tâm đỡ cán kích một chút. “Đổng tiểu tướng quân?”
Đổng Thành vội đứng vững, dốc hết mười hai phần sức lực mới có thể dùng một tay nâng cây kích lên, miễn cương quơ nửa vòng rồi giao trả cho Sở Thừa Tắc. “cây kích này quả là nặng. Mạt tướng đã quá tự cao rồi.”
Lúc xuống đài, cánh tay cầm kích vẫn không ngừng run run.
Các tướng sĩ bên dưới cười ồ lên, Đổng Thành cúi đầu mặc họ cười.
Đám mưu thần Tống Hạc Khanh nhìn thấy cũng hoang mang, thậm chí ông còn hoài nghi Đổng Thành cố tình gây hấn, lên đài là để các tướng sĩ càng thêm tin phục. Không ngờ Sở Thừa Tắc lại nói thêm. “Còn có ai muốn thử xem cây kích này nặng bao nhiêu thì có thể lên đây.”
Tống Hạc Khanh kinh sợ đến nỗi râu dựng ngược, rung rung. Ông thầm nghĩ lẽ nào điện hạ không chỉ tìm mình Đổng Thành?
Đúng là suy nghĩ chu đáo.
“Điện hạ, thần cũng muốn thử xem.” Một người cao to vạm vỡ bước lên đài, ánh mắt mọi người liền đổ dồn vào hắn.
Lúc đầu Đổng Thành đề nghị được thử kích, phần nào có vẻ hùng hổ bức ép. Bây giờ Sở Thừa Tắc chủ động bảo những người khác cũng có thể lên thử, như vậy không ai chế nhạo Đổng Thành nữa.
Đổng Thành biết Sở Thừa Tắc đang muốn giải vây cho mình, khiến mình không quá xấu hổ thì lòng không khỏi cảm thấy áy náy hổ thẹn.
Trong lòng hắn càng thêm hoang mang. Rõ ràng hắn đã nhìn thấy một cây kích giả, sao cái thái tử cầm lại là thật?
Nghĩ đến đây, Đổng Thành bỗng toát mồ hôi lạnh.
Có khi nào thái tử đã biết hắn vâng lệnh đại hoàng tử đến quy thuận nên hành vi hôm nay là để thử hắn?
Bây giờ giải vây cho hắn là muốn cho hắn một cơ hội, để hắn chuộc lỗi sao?
Đổng Thành lạnh cả người, vội nhìn lên đài cao, thấy người đàn ông lực lưỡng kia phải kệ nệ dùng hai tay mới có thể nhấc nổi cây kích. Lúc đi xuống, đối mặt với sự truy hỏi của các tướng sĩ bèn lắc đầu nói: “Nặng quá trời nặng! Điện hạ thật dũng mãnh!”
Còn có một vài tướng sĩ muốn lên thử xem cây kích nặng cỡ nào, Sở Thừa Tắc đều cho họ cơ hội.
Y vốn kiệm lời ít nói, bình thường các tướng sĩ rất sợ hắn, hôm nay họ bỗng thấy dường như thái tử điện hạ cũng không lạnh lùng đến vậy.
Y đứng trên đài, hệt như một ngọn núi cao không thể với tới được, vô hình trung khiến người ta tin phục, khiến các tướng sĩ tình nguyện phó thác tính mạng của mình cho y.
Đổng Thành siết chặt cây đao trên tay, nhìn Sở Thừa Tắc bằng ánh mắt phức tạp.
Tống Hạc Khanh nhìn một loạt các tướng sĩ thi nhau lên đài thử kích, thấy ai nấy đều mặt mày đỏ au, gân xanh nổi đầy trán thì thầm nghĩ đám người điện hạ tìm quả là biết diễn trò.
Mãi đến khi đại lễ kết thúc, Tống Hạc Khanh vội sai người mang cây kích kia đi giấu ở nơi khác. “Cẩn thận đấy, cây kích này hơn trăm cân, nặng ghê lắm!” Ông căn dặn các tướng sĩ khiêng hộp.
Hai binh sĩ dốc hết sức khiêng cái hộp lên, nhưng nó lại nhẹ tênh mà họ dùng lực quá mạnh nên ai nấy bật ngửa. Tống Hạc Khanh nhìn cây kích giả văng ra ngoài, cuối cùng ý thức không ổn.
Lẽ nào thứ thái tử điện hạ cầm ngay từ đầu là hàng thật?