Biên tập: Cải Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Đình Diễm lại đi một vòng quanh sân thể dục ở tiểu khu.
Anh đi không nhanh cũng không chậm, khi nào cảm thấy mệt anh sẽ dừng lại một chút rồi lại tiếp tục đi tiếp. Sau khi đi hết một vòng, Hoắc Đình Diễm mới lấy điện thoại ra gọi điện cho Giang Bạch.
Đối với việc nhận được cuộc điện thoại này của Hoắc Đình Diễm, Giang Bạch cảm thấy thực ngạc nhiên.
Thời điểm buổi sáng anh gọi điện, Hoắc Đình Diễm vô cùng bình tĩnh, chỉ nói chính mình muốn rời giường chạy bộ, nói anh đừng quan tâm đến sự tình trên mạng làm gì.
Mà giờ khắc này, Hoắc Đình Diễm thế nhưng lại chủ động đề cập đến mấy tin tức bôi nhọ trên mạng kia.
"Như thế nào, đột nhiên đổi ý?"
Hoắc Đình Diễm nhẹ "ừ" một tiếng, lạnh lùng nói "Tôi còn tốt nhưng có người lại để ý"
Giang Bạch nghe không quá hiểu ý của anh, sửng sốt hỏi lại "Ai để ý?"
Hoắc Đình Diễm cong môi cười, nghĩ đến những lời Khương Yên vừa nói "Fan của tôi"
Giang Bạch "...."
Chuyện fan để ý chuyện này cũng đâu phải là lần đầu tiên cậu biết! Trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng Giang Bạch cũng nhìn không nổi Hoắc Đình Diễm bị người ta mắng, cậu chỉ là một chàng trai chưa thành niên, vậy mà hiện tại lại bị mọi người dùng lời nói ác ý bôi nhọ, dùng ngôn ngữ ác ý cùng dơ bẩn tiến hành công kích cha mẹ cùng nhân thân.
Anh trầm mặc giây lát nói "Cậu muốn làm gì?"
Hoắc Đình Diễm suy nghĩ, nhẹ giọng nói "Người cắt nối biên tập của tổ tiết mục có vấn đề" Anh nhắc nhở Giang Bạch "Anh có thể nói cho Kiều tỷ, để weibo chính thức phát một chút tin tức ngoài lề linh tinh"
Anh bị mắng tuy rằng có nhân khí nhưng nếu bị mắng nhiều kỳ thật cũng không tốt, thực dễ dàng khiến người khác có ấn tượng xấu với anh. Mà Trần Kiều, cũng chính là người đại diện của anh vừa đúng lúc mới đưa tới một bộ phim truyền hình, tuy rằng không phải là vai chính nhưng nhân vật cũng rất quan trọng, vì danh tiếng mấy thứ này, Trần Kiều sẽ không để mặc Hoắc Đình Diễm cứ bị mắng như vậy.
Giang Bạch cười nhạo, nhướng mày nói "Cậu, cái tên tiểu tử này...."
Một bụng toàn ý xấu.
Bị mắng xác thực khó chịu nhưng Hoắc Đình Diễm vốn là một người lười biếng, cũng không thích giải thích nhiều. Việc sau khi bị mắng liền tìm Giang Bạch đến nói phương pháp giải quyết, đây vẫn là lần đầu tiên.
Không nghĩ tới cậu lại có thể nghĩ ra giải pháp chu toàn đến vậy, Giang Bạch dám khẳng định chỉ cần Hoắc Đình Diễm muốn, anh khẳng định có thể nhanh chóng nổi tiếng, người này IQ cùng EQ đều quá cao.
"Biết rồi, đợi lát nữa tôi sẽ đến công ty một chuyến, tìm Trần Kiều nói chuyện"
"Được"
"Đúng rồi, Trần Kiều muốn tôi chuyển lời đến cậu nói bộ phim truyền hình kia chuẩn bị thử kích, đại khái là vào ngày thứ ba, còn thời gian cụ thể tối nay tôi sẽ báo với cậu"
"Được"
Cúp điện thoại, Hoắc Đình Diễm mới nhắn tin cho Khương Yên, nói cô mau lại đây luyện đàn.
Mà Khương Yên, hiện tại đang mang theo đôi mắt hồng hồng ngồi biên tập video.
Cô sẽ không cùng người khác cãi nhau, chỉ có thể dùng chân tướng nói cho mọi người biết, các người sai rồi! Idol nhà tôi không có đoạt spotlight của người khác, cũng không có không lễ phép, càng không có chuyện chiếm trước tài nguyên!
Thời điểm cô đem đại bộ phận đều sửa sang tốt, Hoắc Đình Diễm lại đột nhiên gửi tin nhắn đến, thúc giục cô luyện đàn.
Khương Yên nhanh chóng nhìn qua, đem video cùng lời nói đã viết xong gửi lên trên nhóm chat, làm mọi người hỗ trợ đăng lên, sau đó mới nhanh chóng đi vào phòng tắm rửa mặt, dọn dẹp một chút rồi đi tới cách vách.
.....
Bởi vì chuyện hồi sáng mà Khương Yên luyện đàn có chút thất thần.
Hoắc Đình Diễm nhìn nhìn, cũng không có nói thêm cái gì. Hai người luyện đàn một lát liền thu dọn, đi đến lớp học bổ túc.
Thời điểm đi được nửa đoạn đường, Hoắc Đình Diễm đột nhiên nói "Tôi ngày mai không có đến lớp học bổ túc được, có công tác"
Khương Yên sửng sốt, gật gật đầu "Vậy ngày mai cũng không cần luyện đàn có phải không?"
Hoắc Đình Diễm "..."
Anh liếc mắt nhìn Khương Yên, nhướng mày hỏi "Không muốn luyện đàn đến như vậy?"
Khương Yên bật cười "Không phải a, tớ một người cũng sẽ luyện đàn"
Cô muốn đem kỹ thuật luyện tốt, muốn che chở người bên cạnh. Không chỉ do chuyện sáng này mà còn có rất nhiều chuyện khác nữa, Khương Yên kỳ thật đều minh bạch, chỉ là hạ không được quyết tâm.
Cô biết người thiện bị người khinh, nhỏ yếu sẽ bị cường đại khi dễ, ai lại muốn làm người không có năng lực, không có tiền đồ chứ? Cô nếu muốn trợ giúp Hoắc Đình Diễm, muốn che chở Hoắc Đình Diễm vậy thì phương pháp duy nhất chính là phải làm bản thân ngày càng trở nên cường đại hơn, như thế mới có thể có đủ năng lực để bảo hộ anh, bảo hộ idol của mình!
Khương Yên nghĩ hiện tại là thời điểm cô nên càng thêm nghiêm túc, là thời điểm phát huy sở trường của bản thân mình.
Bất quá chuyện này, trước khi bản thân còn chưa có thành tích gì, cô không định chia sẻ với idol.
Hoắc Đình Diễm gật đầu, nhìn cô "ừ" một tiếng "Rất tốt"
Sau khi đến lớp học bổ túc Khương Yên liền nhanh chóng mở weibo xem tin tức về Hoắc Đình Diễm, vừa lên xem Khương Yên liền kinh sợ, những ngôn luận không tốt hồi sáng tất cả dường như đại đa số đều bị cắt bỏ, thậm chí còn có không ít người lên tiếng xin lỗi Hoắc Đình Diễm. Cô tìm hiểu một lúc mới biết hóa ra chuyện này là do weibo chính thức có đăng một thông tin ngoài lề lên.
Weibo official mỗi ngày sẽ đăng một số video cắt nối biên tập ngắn, mà video buổi sáng hôm nay vừa lúc chính là đoạn ở chương trình tối qua mà Hoắc Đình Diễm bị vu là đoạt vị.
Anh cũng không phải là cố ý đoạt spotlight mà là do đạo diễn yêu cầu đi đến hỗ trợ.
Anh đứng ở giữa vài người, là vì làm nhiệm vụ.
Video này vừa đăng lên, hướng gió của dư luận quả nhiên thay đổi.
[A a a a a, tôi con mẹ nó sớm biết ca ca không phải là người không lễ phép! Những người bôi đen ca ca hiện tại cũng nên xin lỗi đi!]
[Muốn hỏi một chút mấy người bị vả mặt có đau không? Chẳng qua chỉ là quay hai bộ webdrama mà thôi, có cái gì đặc biệt hơn người? Tính là thì ca ca nhà chúng tôi chính là tiền bối đó! Mau chóng xin lỗi ca ca đi!]
[Tôi thật muốn bạo khóc, weibo official hôm nay 2m8]
[Ô ô ô ô, rốt cuộc ca ca cũng đã được giải oan rồi, tôi biết ca ca không phải là người thích đoạt spotlight của người khác mà. Ca ca là một chàng trai lễ phép, như thế nào lại đoạt vị trí của trưởng bối cơ chứ!]
[A a a a a a a, thật muốn mắng người, các người mai xin lỗi ca ca của tôi đi!]
[Xin lỗi, mau xin lỗi ca ca! Không xin lỗi tôi liền hắc cả nhà các người!]
.....
Khương Yên lướt một vòng weibo sau đó liền thoát ra.
Những video cô gửi trong nhóm chat đều được mọi người đăng hết lên weibo, cô cũng không đi nhìn xem những đánh giá gì đó, nhưng sẽ nhìn mọi người trong nhóm chat thảo luận. Mọi người hiện tại đều đang rất tò mò vì sao weibo official lại nhanh chóng đăng video thanh minh cho idol như vậy, không sợ đắc tội nam minh tinh kia sao?
Mọi người thảo luận thân thiện, Khương Yên cũng chính mình suy nghĩ một hồi, rốt cuộc là vì sao.
Dù sao thì chân tướng sự việc cũng sẽ được làm sáng tỏ nhưng sẽ không nhanh như vậy, cũng sẽ không phải xuất phát từ weibo official. Nhìn tình hình khẩu chiến ác liệt dưới hotsearch sáng này, weibo official hẳn sẽ không đến mức ngu ngốc mà dùng việc này cọ nhiệt độ, như vậy sẽ đắc tội người bên phía nam minh tinh kia.
Cách làm lý trí nhất của weibo official hẳn phải là coi như không thấy, hai bên đều không đắc tội.
Mà hiện tại, họ đã đắc tội nam minh tinh kia cùng fan của anh ta rồi. Khương Yên suy nghĩ, muốn đi hỏi Hoắc Đình Diễm xem chuyện này có phải hay không do đoàn hội của anh làm nhưng lại có chút không biết nên mở lời thế nào.
Thời điểm Khương Yên còn đang rối rắm, Hoắc Đình Diễm đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi "Muốn nói cái gì?"
Khương Yên cất điện thoại đi, nhẹ giọng nói "Đoàn đội của cậu có phải hay không đã làm gì đó?"
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, ánh mắt nhìn cô có chút biến hóa, đại khái là suy nghĩ Khương Yên như thế nào lại có thể đoán được.
"Ừ" Hoắc Đình Diễm cũng không kiêng dè nhắc đến vấn đề này "Chắc là có nói vài câu"
Trần Kiều sẽ không để cơ hội tham gia bộ phim truyền hình lần này của anh bị hủy diệt. Nghệ sĩ dưới trướng Trần Kiều rất nhiều nhưng tài nguyên lại không nhiều lắm, mà bộ phim lần này giả thiết của nhân vật chính tương đối thích hợp với Hoắc Đình Diễm. Đạo diễn bộ phim cũng là một người rất nổi danh, quay qua rất nhiều tác phẩm xuất sắc, trên cơ bản danh tiếng mỗi bộ phim đều rất tốt.
Trần Kiều trước đó không quá quản Hoắc Đình Diễm bởi vì cảm thấy anh có năng lực nhưng lại không thích lăng xê, nhưng mà hiện tại bởi vì cái chương trình này mà đã có suy nghĩ khá. Trần Kiểu cảm thấy Hoắc Đình Diễm không tệ lắm, ít nhất tài nghệ có, diện mạo cũng có cho nên chị ta muốn thử lăng xê cho Hoắc Đình Diễm, nếu nổi tiếng thì càng tốt, nếu không thì chỉ nổi một hồi rồi thôi cũng được.
Hoắc Đình Diễm biết rõ ý nghĩ của người đại diện của mình cho nên mới để Giang Bạch đi nói, Trần Kiều tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện bất cứ thứ gì phá hủy cơ hội được nổi tiếng của Hoắc Đình Diễm.
Vị đạo diễn nổi danh kia mọi người trong vòng đều biết rõ, ông ta cực kỳ không thích nghệ sĩ thường xuyên lên hotsearch, thường xuyên bị người khác mắng chửi.
Nghe vậy, Khương Yên "a" một tiếng, cuối cùng cũng yên tâm.
Cô hai mắt cong cong nhìn Hoắc Đình Diễm, cười nói "Vậy là tốt rồi"
Hoắc Đình Diễm đạm đạm cười, "ừ" một tiếng.
....
Một ngày học bổ túc kết thúc, Khương Yên mang theo cặp sách đi đến quán bar lần trước đến cùng Khổng Hâm.
Có thể là do Khổng Hâm đã nhắc trước cho nên cô lần này một đường thông thuận mà tiến vào. Hiện tại còn chưa tới thời điểm náo nhiệt, trong quán chỉ lác đác lưa thưa mấy bàn người, ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm,âm nhạc phát ra cũng là mấy bản nhạc du dương, nghe vào rất thoải mái.
Khương Yên nhìn xung quanh một vòng cuối cùng cũng nhìn thấy Khổng Hâm.
Khổng Hâm vừa lúc đang hóa trang, nhìn thấy Khương Yên liền vẫy vẫy tay "Mau tới đây, đã ăn cơm chiều chưa?"
"Còn chưa ăn" Khương Yên đặt cặp sách ở một bên, nhỏ giọng nói "Sau khi tan học liền trực tiếp chạy đến đây"
Khổng Hâm cười, nhìn cô "Học bổ túc cảm giác thế nào?"
Khương Yên nghĩ nghĩ nói "Đợt thi tháng lần sau có thể lọt top 100?"
Cô có tự tin, trải qua một đoạn thời gian học bổ túc, Khương Yên tự mình cảm thấy bản thân tiến bộ hơn nhiều. Đương nhiên đây cũng phải là cô mù quáng tự tin mà là mỗi lần ở trên lớp bổ túc làm bài tập gì đó, cô cũng không có gặp vấn đề gì quá lớn.
Khổng Hâm bật cười, vỗ vỗ bả vai cô nói "Không tồi"
Khương Yên trợn trắng mắt, ghé vào mặt bàn cảm khái "Chỗ nào không tồi, cho dù tớ có lọt top 100 thì ở trong lớp vẫn là người đứng thứ nhất từ dưới đếm lên"
"Vậy cậu sai rồi" Khổng Hâm nói giỡn "Không phải còn có một người đi cửa sau tiến vào là tớ sao?"
Khương Yên "...."
Cũng đúng, các cô là một đôi tỷ muội "có tiền"
Hai người nói nói cười cười, Khổng Hâm đột nhiên hỏi cô "Cậu nói tìm tớ có chuyện muốn thương lượng, là chuyện gì?"
Khương Yên dừng một chút, đột nhiên đem cặp sách của mình mở ra, lôi ra một phần bản thảo đưa cho Khổng Hâm xem "Cậu xem cái này đi"
Khổng Hâm nhận lấy, sau khi xem ca từ cùng biên khúc trên bản thảo liền kinh ngạc nhìn cô "Cậu đây là.... Thời điểm đi học mân mê viết?"
Là bạn cùng bàn của Khương Yên, Khổng Hâm đương nhiên biết thỉnh thoảng vào tiết tự học buổi tối Khương Yên sau khi làm xong bài tập sẽ ngồi loay hoay viết gì đó bất quá Khổng Hâm không phải là người có tính hiếu kỳ cho nên cũng sẽ không chủ động hỏi.
Khương Yên gật gật đầu "Cậu cảm thấy thế nào?"
Khổng Hâm lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Khương Yên, ánh mắt kia làm Khương Yên có chút tê dại "Cậu đây là...muốn làm gì?"
Khổng Hâm lắc đầu cười, chỉ vào bản thảo trên tay "Tớ chỉ là không nghĩ tới thì ra bạn cùng bàn của mình lại tài hoa đến vậy" Cô có thể xem hiểu một chút biên khúc, ngẫu nhiên cũng sẽ tự mình viết nhạc, nhưng cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo thôi.
Nhưng phần bản thảo này của Khương Yên, vô luận là nhìn từ góc độ nào cũng đều đặc biệt có cảm giác. Hơn nữa, thanh âm của Khương Yên cùng Khổng Hâm có khác biệt rất lớn. Giọng Khổng Hâm có một chút khàn khàn, tương đối có khuynh hướng cảm xúc, nhưng thanh âm của Khương Yên, bình thường nói chuyện thì không có cảm giác gì nhiều nhưng một khi hát lên liền cảm thấy phi thường trong trẻo, làm người nghe có cảm giác tắm mình trong gió xuân, dùng một từ ngữ khoa trương, mỹ lệ để hình dung thì đó chính là tiếng trời.
Ở trong giới ca sĩ, người có được tiếng trời cũng không có nhiều lắm, mà Khương Yên tuy không ở trong giới nghệ sĩ nhưng Khổng Hâm lại cảm thấy thanh âm của cô rất độc đáo, có âm sắc riêng biệt.
Khổng Hâm sau lần đầu tiên nghe Khương Yên hát liền có cảm giác người này chỉ cần nguyện ý nỗ lực liền có thể tuyệt đối phát triển rất tốt trên phương diện này.
Hơn nữa Khương Yên còn biết viết nhạc, tuy ca từ không quá hoa lệ nhưng thắng ở điểm rất có cảm xúc. Hơn nữa, giai điệu rất êm tai, cuốn hút.
"Muốn thử không?"
Khương Yên ánh mắt sáng lên, nhìn Khổng Hâm "Cậu giúp tớ thi sao?"
"Không" Khổng Hâm lắc đầu, nghiêm túc nhìn cô "Khương Yên, cậu đối với chính mình đừng thiếu tin tưởng đến vậy. Ca khúc này của cậu, cậu hoàn toàn có thể chính mình từ đàn hát được"
Cô nhìn Khương Yên, vội nói "Trước đừng vội phủ nhận, tớ lại không phải là chưa từng nghe cậu hát bao giờ, giọng hát của cậu thực sự rất êm tai, hơn nữa cậu còn biết dùng rất nhiều loại nhạc cụ, chính mình đàn hát tuyệt đối sẽ không có vấn đề" Khổng Hâm nói "Tuy rằng tớ không thể đảm bảo cậu có thể làm thực tốt thực tốt nhưng ít ra cũng sẽ không quá tệ"
Khương Yên "...."
Khổng Hâm cũng đã nói đến mức này cô nếu lại không tự mình đàn hát thì thật có điểm không được.
Khương Yên chần chờ một lát, nhìn Khổng Hâm "Vậy tớ đây thử một chút?"
Khổng Hâm cười "Cậu hoàn toàn có thể, cậu có biết đàn ghi-ta không?"
"Có"
Cô có biết, hơn nữa còn rất thuần thục.
Khổng Hâm búng tay một cái, nhịn không được nói "Cũng không biết trường chúng ta rốt cuộc là kiểu gì, vì cái gì lại có thể đem một khối ngọc tốt như vậy cấp xem nhẹ?"
Khương Yên ngượng ngùng cười cười "Mọi người cũng đâu có biết"
Khổng Hâm nhướng mày nhìn cô "Đi đi đi, chúng ta hiện tại thử một chút, đến lúc đó chọc mù mắt mấy người đáng ghét kia"
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~