Biên tập: Cải Khương Yên thực ra cũng chỉ nhắn bừa mà thôi, bởi vì cô không biết nói cái gì với Hoắc Đình Diễm.
Cô trong lúc nhất thời không tìm ra được chủ đề nói chuyện phiếm nhưng lại rất muốn nói chuyện với anh.
Sau khi gửi tin nhắn đi, cô ôm tâm tình thấp thỏm mà nhìn chằm chằm điện thoại.
Một hồi lâu sau điện thoại vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng gì.
Khương Yên rũ mắt nhìn ảnh đại diện của anh đang suy nghĩ xem có nên nhắn thêm một câu chữa cháy hay không thì bên kia khoan thai tới chậm mà nhắn lại.
Hoắc Đình Diễm: Muốn mua cái gì?
Khương Yên thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại, tự hỏi nước Pháp có đồ gì tốt lại phù hợp với túi tiền của cô.
Sau vài phút tự hỏi, Khương Yên nhắn lại cho Hoắc Đình Diễm: Nước hoa cùng đồ trang điểm?
Hoắc Đình Diễm: Được, gửi ảnh qua đây.
Khương Yên nhìn tin nhắn gửi đến, khó tin trợn tròn mắt.
Từ khi nào "con trai" lại dễ nói chuyện như vậy?
Nhưng sao cảm thấy ngữ khí vẫn thật lãnh đạm a!!!! Khương Yên nghĩ không ra gãi gãi đầu, suy tư.
Anh bên kia hẳn là đang nghỉ trưa.
Nghĩ nghĩ, Khương Yên lại gửi cho anh ảnh mấy thứ đồ nhờ mua.
Kỳ thật đi Pháp thích hợp nhất là mua mấy thứ xa xỉ phẩm nhưng Khương Yên mua không nổi. Cho dù có mua nổi thì số tiền mà cô đang có đều là do Khương An Quốc cho, cô không định dùng đến.
Còn số tiền mà bản thân tự kiếm được, cô muốn dùng cho việc truy tinh.
Chờ đến lúc Hoắc Đình Diễm phát hành album, tổ chức biểu diễn, tổ chức sinh nhật, Khương Yên muốn nhất định nhất định phải ủng hộ anh!
Cô sở dĩ muốn mua nước hoa là bởi vì sắp tới là sinh nhật Nguyễn Nghiên Nghiên, Khương Yên có chút chứng khó chọn quà, nhưng nghĩ bọn họ 17 tuổi, hẳn có thể dùng một chút nước hoa nhẹ nhàng.
Đúng lúc cô biết một vài lọ nước hoa mùi hương không tệ.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Khương Yên chờ đợi bên kia trả lời.
Hoắc Đình Diễm: Được.
Khương Yên nhìn một chữ ngắn gọn mà anh gửi lại, cũng mặc danh cảm thấy một chút cáu kỉnh, giống như là bạn vẫn luôn nhiệt tình đối tốt với một người, sau khi đem tất cả những tâm tư tình cảm, những lời muốn nói bộc lộ hết với đối phương, thời điểm chờ mong đối phương cũng nhiệt tình mà đáp lại thì người ta lại chỉ nhắn lại một chữ: "a" tỏ vẻ đã biết.
Một chữ này theo đạo lý mà nói thì không có bất luận vấn đề gì nhưng chính là nhìn nhìn liền cảm thấy không thoải mái.
Khương Yên nhíu nhíu mày, nhỏ giọng "hừ" một tiếng, tiếp tục gửi tin nhắn cho anh: Phiền cậu rồi.
Một khi đã như vậy cô liền khách khí một chút.
Hoắc Đình Diễm nhìn tin nhắn cô gửi đến, tức đến bật cười.
Anh hơi rũ mi, thời điểm đang suy nghĩ nên trả lời Khương Yên như thế nào, Giang Bạch liền kêu "A Diễm"
Hoắc Đình Diễm ngước mắt, nhìn về phía Giang Bạch "Bắt đầu rồi?"
"Đúng vậy, chuẩn bị quay phim"
Hoắc Đình Diễm sở dĩ xuất hiện ở nước Pháp là bởi vì nhận lời mời làm đại ngôn của một nhãn hàng thể thao, lại đây quay quang cáo. Nhãn hiệu này cũng không tệ lắm, hướng đến nhóm khách hàng là người trẻ tuổi, đại ngôn trước đó đều là người nổi tiếng, mà lần này sở dĩ chọn Hoắc Đình Diễm là bởi cái chương trình lần trước anh tham gia.
Hình tượng thiếu niên của anh thực sự quá hút fan, hơn nữa sau này khi một ít ảnh chụp cùng video được phát tán ra, không ít người cảm thán một thiếu niên tinh xảo có tài như anh lại bị mọi người bỏ qua.
Sau khi kết thúc hợp đồng với đại ngôn trước, công ty này liền trực tiếp chọn Hoắc Đình Diễm.
Giang Bạch nhìn biểu tình trên mặt anh, nhướng mày "Đang nhắn tin với Khương Yên?"
Hoắc Đình Diễm "....."
Anh ngước mắt lên, phá lệ lãnh đạm nhìn Giang Bạch "Anh như thế nào biết được?"
Nghe vậy, Giang Bạch bật cười.
"Cậu ít khi cùng bạn bè liên hệ, người lúc này gửi tin nhắn cho cậu phỏng chừng cũng chỉ có mỗi Khương Yên"
Buổi tối nếu Cảnh Hoán bọn họ biết được Hoắc Đình Diễm đang đi công tác trên cơ bản sẽ không đi làm phiền anh, hơn nữa nếu là bọn họ trên mặt anh cũng sẽ không có loại biểu tình này. Cho nên, Giang Bạch mạnh dạn suy đoán người ở đầu dây bên kia là Khương Yên.
Hoắc Đình Diễm "...."
Anh liếc xéo Giang Bạch, đem điện thoại đưa cho anh(Giang Bạch) "Biết thật nhiều"
Giang Bạch nhướng mày, cực kỳ khiêm tốn nói "Đây là chuyện mà một người trợ lý nên làm"
Anh nghẹn lời, sửa sang lại quần áo đi đến chỗ quay phim.
Cả một ngày quay quay chụp chụp Hoắc Đình Diễm cũng mệt mỏi.
Nhân viên công tác bên cạnh nhìn anh cười "A Diễm hôm nay biểu hiện không tồi"
Hoắc Đình Diễm khiêm tốn nói "Cảm ơn, mọi người vất vả rồi"
Giang Bạch vừa lúc cũng mua trà sữa trở về, đưa cho mọi người "Mọi người vất vả rồi, đây là A Diễm mời mọi người uống, làm ấm bụng một chút"
Mọi người nhận lấy nhìn Hoắc Đình Diễm đang mặc quần áo do trợ lý đưa đến, thảo luận "Hoắc Đình Diễm thật là khiêm tốn"
"Tính cách cũng rất tốt, quay chụp cả một ngày cũng không có thấy cậu ấy phát giận lần nào, giữa trưa chúng ta ăn trưa muộn như vậy cậu ấy cũng không oán giận"
"Đúng đúng đúng, hơn nữa cảm giác ống kính rất tốt, cậu nhìn mấy ảnh mà nhiếp ảnh gia chụp xem, siêu siêu đẹp!"
"Tôi thấy rồi, còn mời mọi người ăn cơm, nói thật rất mong cậu ấy có thể bảo trì được tính cách tốt đẹp này"
Nhân viên công tác từng tiếp xúc qua với Hoắc Đình Diễm cảm khái nói "Cậu ấy thực sự rất khiêm tốn, cũng rất nỗ lực, tôi trước đó có cùng cậu ấy nói chuyện qua một lần, là một chàng trai rất có chính kiến"
......
Mọi người thân thiện thảo luận Hoắc Đình Diễm cũng không có nghe thấy.
Sau khi mặc áo khoác xong, Hoắc Đình Diễm nhìn Giang Bạch hỏi "Buổi tối không có việc gì chứ?"
"Không có" Giang Bạch dùng ánh mắt hồ nghi nhìn anh "Có chuyện gì sao?"
Hoắc Đình Diễm cầm lấy điện thoại "ừ" một tiếng "Phải đi mua đồ hộ cho một người"
"Khương Yên sao?"
Hoắc Đình Diễm "...."
.....
Khương Yên nhìn tin nhắn cuối cùng của Hoắc Đình Diễm nhắn lại rơi vào trầm tư.
Hoắc Đình Diễm: Là việc nên làm, tôi có việc bận, đi đây.
Cái gì là chuyện nên làm?
Khương Yên bĩu môi, nhìn mấy chữ kia cũng không tiếp tục nhắn tin quấy rầy Hoắc Đình Diễm nữa.
Cô nằm ở sô pha suy nghĩ xem có nên tìm việc gì đó để làm hay không thì Khổng Hâm liền nhắn tin rủ cô đến quán bar.
Khương Yên cự tuyệt, lúc sau liền bò lên mạng tìm ảnh chụp Hoắc Đình Diễm, nghiêm túc chỉnh sửa.
Ở trên fan club còn có tạo một cái topic, mọi người đối với chuyện idol của mình đột nhiên chạy đến nước Pháp đều không rõ nguyên do, nhưng Khương Yên đã trực tiếp biết được nguyên nhân, anh là đang đi quay quảng cáo. Sau khi biết được chuyện này Khương Yên liền yên tâm tiếp tục chỉnh ảnh, yên lặng làm việc.
Lúc sau còn đem lịch trình tiếp theo của Hoắc Đình Diễm nhìn nhìn một chút, tính toán lại, Hoắc Đình Diễm so với nghệ sĩ bình thường rảnh rỗi hơn một chút nhưng cũng không phải là quá nhàn rỗi.
Anh tiếp theo còn phải thu âm ca khúc, còn phải phối âm.
Bộ phim truyền hình mà anh tham gia yêu cầu tất cả đều phải là giọng thật.
Hai ngày sau, Khương Yên hoàn mỹ vượt qua ngày cuối tuần.
Buổi chiều đến trường, cô còn ở trong ký túc xá ngủ một giấc sau đó mới đi đến lớp.
Vốn cho rằng bản thân có thể bình bình an an mà trải qua nhưng sau khi kết thúc tiết tự học thứ nhất, Khương Yên ngoài ý muốn nghênh đón một người.
Cô nhìn thân ảnh đang đứng trước cửa lớp, châm chọc kéo kéo khóe miệng.
Bạn học ở bên cạnh gọi cô "Khương Yên, bạn học kia tìm cậu kìa"
Khương Yên lãnh đạm ngước mắt lên "ừ" một tiếng "Tớ không quen cậu ta"
Bên cạnh có bạn học nói thầm "Đây không phải là bạn học mới sao? Chính là người mới chuyển đến trường chúng ta, Thiệu Y Huyên"
"Đúng vậy, sao cậu ấy lại đến tìm Khương Yên a? Cậu ấy quen Khương Yên sao?"
"Tớ nói cho các cậu nghe, tớ nghe được một chuyện, đó chính là Thiệu Y Huyên có thể chuyển đến học ở trường chúng ta là do ba của Khương Yên hỗ trợ đó"
"Ngọa tào, quá trâu bò"
"Đúng vậy, hẳn là thân thích?"
"Không biết nữa"
.....
Ở trong trường học, không có bí mật vĩnh viễn.
Ba Khương Yên tuy rằng hiếm khi lộ mặt, mọi người cũng hiếm khi nhìn thấy ảnh chụp của ông ta nhưng tên cùng thông tin vẫn còn có ở trên mạng.
Khương Yên nghe những lời kia, cúi đầu chuyên tâm làm việc của chính mình, đối với Thiệu Y Huyên đang đứng ở trước cửa hoàn toàn không thèm để ý.
Thiệu Y Huyên nhìn Khương Yên ngồi tại chỗ không động, nhíu nhíu mày, lại đối với những ánh mắt đang nhìn mình chăm chú ở xung quanh cảm thấy hoảng hốt, cúi đầu gọi "Chị"
Khương Yên tiếp tục coi như không nghe thấy.
Cô hạ bút như thần, nhanh chóng viết bài tập ngữ văn.
Khổng Hâm ngước mắt nhìn, lại nhìn Khương Yên, không nói lời nào.
Nhưng thật ra có mấy bạn học ở xung quanh nhìn Khương Yên lạnh nhạt như vậy có chút không vừa mắt.
"Khương Yên" Dư Hân gọi cô "Người đứng ở cửa có phải là em gái của cậu không? Sao cậu lại không để ý đến người ta a"
Nghe vậy, Khương Yên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn qua "Tớ không quen cậu ta"
Dư Hân cùng Thiệu Y Huyên bị những lời này của cô làm nghẹn lời, sắc mặt trắng bệch.
Thiệu Y Huyên mượn cơ hội này, trực tiếp đi vào trong lớp, đi đến chỗ của Khương Yên "Chị"
"Chị có phải hay không đang tức giận?" Cô ta ủy khuất ba ba "Lần trước chị nói không thích chuyện em chuyển đến Nhất Trung học, hiện tại em đã chuyển đến đây rồi, chị có phải hay không vì chuyện này mà tức giận?"
Lời này nói ra, tất cả bạn học xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.
Lập tức, mọi người dùng ánh mắt cực kỳ quỷ dị nhìn Khương Yên, có thể là đang tò mò quan hệ của hai người cũng có khả năng là đang đối với nhân phẩm của Khương Yên tiến hành hoài nghi lần thứ hai.
Khương Yên nghe, chậm rì rì buông bút, cười nhạo nhìn Thiệu Y Huyên "Cô còn nghĩ muốn tiếp tục an ổn học ở cái trường này sao?"
Mặt Thiệu Y Huyên trắng bệch.
Khương Yên từng câu từng chữ nói, một chút cũng không thèm để ý mấy bạn học xung quanh "Nếu còn muốn vậy hiện tại ngay lập tức cút ra khỏi tầm mắt của tôi, nếu như không muốn..... vậy tôi sẽ thành toàn cho cô" Cô đứng lên, đè nặng thanh âm nói bên tai Thiệu Y Huyên "Cô cũng đừng quên, mẹ cô hiện tại vẫn còn là một tiểu tam không có danh phận, cô nói nếu như học sinh trong trường biết được cô là con gái của kẻ thứ ba..... thì sẽ như thế nào?"
Cô nhướng mày, tiếp tục cảnh cáo "Quên không nói, cô dường như đến ba mình là ai cũng không biết có đúng không?" Khương Yên nhướng mày, không chút để ý cười "Rất tốt"
Thiệu Y Huyên bị những lời này của cô dọa sợ, lui về sau một bước.
Nhưng giây tiếp theo, cô ta lại bày ra bộ dáng cực kỳ kinh ngạc, nhìn về phía Khương Yên khóc nói "Thực xin lỗi, chị, em không phải cố ý muốn quấy rầy chị...." Cô ta nức nở, đứt quãng nói "Em chính là, chính là.... Đến đây..."
"Đến đây làm gì?" Khổng Hâm nghe không nổi nữa, trực tiếp tháo tai nghe xuống nhìn về phía cô ta "Bạn học này, nơi này là lớp thực nghiệm, cậu tự nhiên chạy đến đây khóc sướt mướt cái gì? Đừng nói cậu gọi Khương Yên là "chị" cho dù cậu có gọi cậu ấy là "mẹ" thì cậu ấy cùng cậu cũng không có nửa xu quan hệ"
Bạn học xung quanh "...."
Khương Yên quay đầu lại nhìn Khổng Hâm, nhịn không được nở nụ cười "Tôi chỉ chấp nhận là "mẹ" của một người"
Mọi người "???"
Hoắc –vừa đi vào lớp-Đình Diễm "....."
Bước chân anh hơi dừng, sau khi nhìn thấy người kia không có chuyện gì thần sắc mới trấn định lại, tạm dừng một lát sau đó liền tiếp tục đi đến chỗ Khương Yên.
.....
"Vào học rồi" Hoắc Đình Diễm lãnh đạm ném xuống một câu.
Anh vừa đi vào, bạn học trong lớp nháy mắt liền hưng phấn, cũng không tiếp tục ăn dưa nữa.
"Diễm ca đã trở lại"
"Diễm ca, nước Pháp chơi vui không?"
"Diễm ca, một tuần rồi không gặp"
.....
Bạn học trong lớp cùng Hoắc Đình Diễm quan hệ không tệ, anh không tự cao tự đại, tình cách lại hiền hòa. Đương nhiên cũng giới hạn ở mặt ngoài thôi, trên thực tế, Hoắc Đình Diễm là người không quá thích kết giao bạn bè. Ít nhất thì bạn bè thật sự của anh cũng không nhiều lắm.
Hoắc Đình Diễm nhàn nhạt cười, nhất nhất trả lời "Cũng được"
Anh đáp qua đáp lại, Thiệu Y Huyên đứng ở một bên vô cùng xấu hổ, cô ta nhìn Khương Yên, lại nhìn Hoắc Đình Diễm, tiếp tục muốn nói gì đó, Khương Yên nhịn không được nhìn cô ta nói một câu "Cô nếu như không muốn được an ổn vậy liền tiếp tục đến tìm tôi"
Lời này vừa dứt, bạn học trong lớp đều kinh ngạc nhìn Thiệu Y Huyên.
Khương Yên tiếp tục nói "Nói thật, tôi chuyện khác có thể không làm được nhưng đem cô đuổi ra khỏi trường, chuyện này chắc chắn tôi làm được" Khương Yên nhướng mày cười, nhắc nhở "Cô cũng đừng quên, nhà tôi chính là có tiền"
Bạn học xung quanh "...."
Thiệu Y Huyên sắc mặt trắng bệch còn định nói gì đó bổ cứu, Hoắc Đình Diễm phía sau liền gọi Khương Yên "Khương Yên"
Khương Yên "a" một tiếng "Có chuyện gì sao?"
Cô không quay đầu lại nhìn Hoắc Đình Diễm.
Hoắc Đình Diễm cười, cong cong khóe môi nói "Giáo viên gọi cậu đến văn phòng"
Khương Yên "...."
Cô quay đầu lại, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm đang tươi cười, nhướng mày "Bây giờ?"
"Đúng vậy"
Khương Yên "ừ" một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
Mà Thiệu Y Huyên dưới sự nhắc nhở của lớp trưởng, mặt trắng bệch mà đi về lớp.
Bất quá người vừa đi, học sinh trong lớp liền sôi nổi thảo luận, đối với quan hệ giữa Khương Yên cùng Thiệu Y Huyên có không ít người sinh ra hoài nghi cũng tò mò.
Trên diễn đàn trường cũng trực tiếp phát sóng chuyện này.
Bất quá lần này, mọi người dường như cũng không trực tiếp đứng về phía của Thiệu Y Huyên, ngược lại có không ít người đứng ra giải thích cho Khương Yên.
Lầu 1: Hẳn mọi người đều biết bạn học mới chuyển đến trường chúng ta, muốn biết quan hệ giữa cậu ta cùng Khương Yên. Cậu ta hôm nay đột nhiên chạy đến lớp cùng tôi tìm Khương Yên, còn gọi Khương Yên là chị nhưng Khương Yên đối với cậu ta rất chán ghét a.
Lầu 2: Để tôi cập nhật tình hình cụ thể một chút, cậu ta gọi Khương Yên là chị, lại còn nói một đống lời nói của bạch liên hoa[1], nói thật sau khi Khổng Hâm đứng ra nói chuyện (chính là một nữ sinh siêu siêu ngầu), tôi cảm thấy cậu ấy thực ngưu bức, cậu ấy nói cho dù Thiệu Y Huyên có gọi Khương Yên là "mẹ" cũng vô ích. Ha ha ha!
[1] Bạch liên hoa (hoa sen trắng): ý chỉ những cô gái thảo mai, ưa thích diễn sâu, thích tỏ ra yếu đuối, ngây thơ nhưng nội tâm lại hoàn toàn trái ngược, Lầu 6: Không ai cảm thấy Khương Yên nói những lời này thật không lịch sự sao? Một chút gia giáo cũng không có, trường học chẳng nhẽ là do nhà cậu ta mở sao?
Lầu 7: Lời nói của lầu trên dường như có chút vấn đề, lời nói của Khương Yên tuy rằng có chút không đúng nhưng nếu cậu đối mặt với tình huống như vậy, vậy cậu sẽ ứng xử như thế nào, chẳng nhẽ mặt đầy tươi cười đáp ứng sao? Vạn nhất người nọ là đến muốn phá hư gia đình của cậu thì sao?
Lầu 8: Ngọa tào, cảm giác có mùi dram lớn.
Lầu 9: Nói nhỏ, ngày khai giảng hôm đó Thiệu Y Huyên chính là được ba Khương Yên đưa đến, cậu ta còn gọi ba Khương Yên là "chú", theo tôi được biết thì ba Khương Yên không hề có họ hàng thân thích, chứ đừng nói đến em trai gì đó..... cho nên cái xưng hô "chú" này có thể suy xét một chút, mọi người hiểu ý tôi chứ.
Lầu 10: Mẹ, nghe lầu trên nói tự nhiên cảm thấy có chút ám muội.
.....
Trong lúc nhất thời, mọi người đối với thân phận của Thiệu Y Huyên hết sức tò mò.
Mọi người đều là người thông minh, không phải là loại học sinh tùy tùy tiện tiện liền có thể lừa bịp.
Kỳ thật theo như lời của Khương Yên thì, Thiệu Y Huyên so với Lâm Tâm Nhu thì còn kém nhiều lắm. Nếu cô là Thiệu Y Huyên, cô khẳng định sẽ không trắng trợn táo bạo như vậy mà sẽ trộm làm ra một vài sự tình. Khương Yên cảm thấy, Thiệu Y Huyên ở một mức độ nào đó mà nói thì vẫn có chút ngu xuẩn, không có quá nhiều lực uy hiếp.
Cô cũng không sợ.
Huống chi hình tượng học sinh hư của cô đã khắc sâu trong lòng mọi người, cô cũng không nghĩ muốn thay bản thân giải thích cái gì.
Bất quá, cô còn chưa nói gì Hoắc Đình Diễm đã xông vào ngắt lời.
.....
Khương Yên cúi đầu suy tư, hoàn toàn nghĩ không ra cô giáo tìm mình có chuyện gì.
Cô ngẩng đầu, thời điểm chuẩn bị gõ cửa văn phòng quần áo liền bị người ta kéo kéo, cả người đều bị người này kéo lui về sau.
Khương Yên theo bản năng muốn quay đầu trừng người kia nhưng vừa quay đầu lại đối mắt với người kia, lời thô tục đã chuẩn bị sẵn lại chẳng thể nào thốt thành lời.
Cô cùng Hoắc Đình Diễm nhìn nhau, mím môi "Sao cậu lại đến đây?"
Hoắc Đình Diễm kéo kéo khóe miệng, buông ta đang nắm quần áo cô ra, thấp giọng nói "Đi cùng tôi đến chỗ này"
Khương Yên "....."
Cô hoài nghi nhìn Hoắc Đình Diễm, có chút kinh ngạc "Tớ có việc phải vào văn phòng...." Lời này còn chưa nói xong miệng cô đã bị Hoắc Đình Diễm bịt lại.
Khương Yên trợn tròn mắt, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì Hoắc Đình Diễm liền lôi cô đi lên sân thượng. Khu nhà dạy học của Nhất Trung không cao, lớp bọn họ ở tầng hai, sân thượng ở tầng năm.
Dọc đường đi giống như bị xách đi vậy, Hoắc Đình Diễm túm lấy mũ áo hoodie của cô, cứ như vậy lôi đi.
Thẳng đến sau khi lên đến sân thượng, Khương Yên mới há miệng thở dốc, trừng mắt nhìn Hoắc Đình Diễm.
"Cậu làm cái gì vậy?" Cô muốn sinh khí.
Idol cũng muốn tức giận!
Cho dù là idol cũng không thể đối xử với fan như vậy được!
Vừa rồi Hoắc Đình Diễm dùng sức xách cô khiến Khương Yên cảm thấy có chút khó thở, hơn nữa người này còn lấy tay che miệng không cho cô lên tiếng.
Khương Yên nghĩ đến nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay anh có chút không khống chế được mà đỏ mặt.
Đương nhiên, hiện tại không phải là lúc để đỏ mặt.
Hoắc Đình Diễm ôm cánh tay, nhìn cô cười "Tôi lừa cậu đó"
"Cái gì?" Khương Yên không phản ứng kịp.
Hoắc Đình Diễm đi đến bên cạnh cô, xuất kỳ bất kỳ[2] giúp cô chỉnh lại mũ áo, giọng khàn khàn nói "Vừa rồi tôi lừa cậu, cô giáo không có tìm cậu"
[2] Xuất kỳ bất ý (出其不意): Đánh bất ngờ, hành động bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng. "Cậu...." Khương Yên khó có thể tin nhìn anh "Vậy mà cậu còn nói tớ lên văn phòng..."
Loại chuyện này, không phải là chuyện mà học sinh ngoan như Hoắc Đình Diễm sẽ làm ra.
Hoắc Đình Diễm ừ một tiếng, nhướng mày nói "Vì muốn phân tán sự chú ý của cậu"
Anh nghiêng đầu nhìn cô "Hay cậu thực sự nghĩ muốn cùng bạn học kia làm ầm ĩ lên?"
Khương Yên "...."
Cô nhỏ giọng nói thầm "Cũng không phải là không được"
Hoắc Đình Diễm bật cười, nhìn cô, duỗi tay cực kỳ quen thuộc mà đặt lên đầu cô "Có phải ngốc hay không?"
Anh khó có được mà nhiều lời vài câu "Cậu nếu như cùng bạn học mới tranh cãi, đến lúc đó người bị mọi người chỉ trích lại là cậu" Anh nói "Cậu thực sự muốn như vậy sao?"
Nghe vậy, hốc mắt Khương Yên đỏ lên, ngước mắt nhìn bầu trời tối đen như mực, thấp giọng nói "Cậu cứ như vậy mà xác định không phải tớ sai?"
"Đúng vậy"
Cô vốn cho rằng Hoắc Đình Diễm sẽ không trả lời.
Nhưng Khương Yên không nghĩ tới, anh không chỉ trả lời.
Anh cúi đầu nhìn cô, nói "Chắc chắn, tôi tin cậu"
Khương Yên nghe, tim không khống chế được mà rung động, nhảy lên, như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Ý niệm nào đó trong đầu như cũng sắp thoát ra, thời điểm cô sắp hỏi thành câu, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Cô mím môi, không dám nhìn Hoắc Đình Diễm, nói thầm "Nói bậy, tớ rất xấu tính"
Hoắc Đình Diễm cười, nhìn cô "Thật?"
"Đương nhiên" Khương Yên ngạo kiều nói "Mọi người không phải đều nghĩ như vậy sao, còn cho rằng tâm thần của tớ có vấn đề nữa"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm hơi dừng một chút, rũ mắt nhìn cô chăm chú "Thật xin lỗi"
Khương Yên sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh "Cậu xin lỗi cái gì?"
Hoắc Đình Diễm thản nhiên thừa nhận "Trước kia tôi đối với cậu có chút hiểu nhầm"
Tuy rằng anh không thích nghĩ xấu về người khác nhưng nghe bạn học đồn bậy truyền nhiều ở trong lòng cũng yên lặng mà lưu lại ấn tượng không tốt về Khương Yên, cho nên ban đầu khi Khương Yên nói thích mình, nói mình là thần tượng của cô, Hoắc Đình Diễm không hề tin, thậm chí giống như Cảnh Hoán, nghi ngờ Khương Yên có phải hay không vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Hướng An Lan cho nên mới nói như vậy.
Đương nhiên suy nghĩ này cũng chỉ tồn tại vài giây trong đầu, không bao lâu Hoắc Đình Diễm liền đem cái ý nghĩ này xóa bỏ.
Bởi vì cặp mắt kia của Khương Yên, thanh thanh bạch bạch nói cho anh biết, lời cô nói là sự thật, cô không phải là người giống như lời mọi người vẫn hay đồn đại.
Khương Yên giật mình, biệt nữu nói "Chuyện đó cũng không phải là cậu sao, tớ trước kia xác thật...." Cô ngượng ngùng cười "Xác thật có chút luẩn quẩn trong lòng"
Hoắc Đình Diễm đáp lời cực kỳ mau.
"Đúng là có chút"
Khương Yên "....."
Anh nhìn Khương Yên, có chút chua (ghen tỵ) hỏi "Trước đây tại sao lại thích Hướng An Lan đến vậy?"
Khương Yên "...."
Cô bị hỏi đến ngốc, vội không ngừng chớp chớp mắt nhìn về hướng khác, nói lảng sang chuyện khác "Cho nên vừa rồi cậu chính là lừa tớ cô giáo có chuyện tìm tớ?"
"Ừ"
Khương Yên bị sự thành thật của anh làm cho bất đắc dĩ "Cậu không sợ tiết này cô giáo sẽ đến lớp sao?"
"Không sợ" Hoắc Đình Diễm hiểu rõ nói "Các thầy cô hôm nay phải họp"
Anh vừa mới từ chỗ cô giáo Triệu rời đi.
Khương Yên "....Cậu đây chính là đem tất cả mọi chuyện đều nắm chắc a"
Hoắc Đình Diễm cười, mặt mày tự tin, là một loại cảm giác mà cô khó có thể hình dung.
Hai người nhìn nhau, lại yên lặng rời đi.
Một hồi lâu sau, Khương Yên nói "Trở về lớp thôi"
Hoắc Đình Diễm không nhúc nhích.
"Không đi sao?"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng, nhìn cô "Không muốn nán lại cùng ở một chỗ với tôi sao?"
Lời này vừa dứt, một cỗ ái muội quanh quẩn ở xung quanh hai người. Trong lúc nhất thời hai người cũng không biết nên nói gì.
Hoắc Đình Diễm nhìn ánh mắt trốn tránh tránh của Khương Yên, tự mình bật cười trước.
"Đùa cậu chút thôi" Anh tay đút túi đứng cạnh Khương Yên, rũ mắt nhìn cô "Đi thôi"
"A... được" Khương Yên ngoan ngoãn đi theo.
Hai người cùng nhau xuống lầu, thời điểm gần đến cửa lớp, cô lại bị Hoắc Đình Diễm gọi lại.
Hoắc Đình Diễm nhìn cô "Tôi không vào lớp, còn có chút việc phải về nhà một chuyến"
"A, được" Khương Yên gật đầu đáp ứng.
Hoắc Đình Diễm mím môi "Đưa tay đây"
Khương Yên không rõ nguyên do nhìn anh.
Hoắc Đình Diễm nhìn tay cô, đem đồ vật trong túi ra, đặt vào tay cô, giải thích "Quà"
~Spoil chương sau~
<<
Cô kinh ngạc nhìn Hoắc Đình Diễm "Cậu sao còn chưa về? Hôm nay Giang ca không đến đón sao?" "Không đến" Khương Yên sửng sốt "Vậy cậu về kiểu gì?" Hoắc Đình Diễm nhướng mày nhìn cô "Vậy cậu về kiểu gì?" Khương Yên "Tớ đi tàu điện ngầm, bây giờ còn chưa phải giờ tan tầm" Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm trầm tư hai giây, nhoẻn miệng cười "Tôi cũng đi tàu điện ngầm">>
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~