Biên tập: Cải Sau câu nói đó, đến tận khi đi đến trường học, Dịch Hướng Thần vẫn không thèm để ý đến Khương Yên.
Khương Yên nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của anh,thầm nghĩ như vậy cũng tốt. Cô không nghĩ muốn để cho ai có bất cứ hy vọng nào, cũng không muốn chậm trễ bất cứ ai. Thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Dịch Hướng Thần đối với cô rất tốt nhưng cô đối với anh chỉ có tình cảm bạn bè, tuyệt đối không có một chút tình cảm nam nữ nào. Cho nên, tốt nhất là nên nói rõ ràng từ sớm, cô tin tưởng, qua hôm nay, Dịch Hướng Thần hẳn sẽ hoàn toàn chết tâm.
Khương Yên đứng tại chỗ một hồi lâu sau đó liền xoay người đi đến lớp.
Vừa mới bước vào lớp, Cảnh Hoàn cùng Quách Tuấn Trì đã vẫy tay gọi cô "Khương Yên, mau tới đây"
Lời vừa dứt, mấy bạn học còn lại trong lớp liền đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía Khương Yên.
Chuyện tối qua mọi người đều đã biết, cũng vẫn luôn chú ý đến thậm chí họ còn đặc biệt tò mò muốn biết rõ nội tình.
Nếu không phải là người trong giới thì thật sự rất khó phát hiện ra giọng nói trong đoạn ghi âm kia đã qua chỉnh sửa. Dù sao mọi người đại đa số thời gian đều vùi đầu học tập, đối với những thông tin ngoài ngành học thực sự không hiểu rõ lắm.
Khương Yên gật đầu, đi về chỗ ngồi cất cặp sau đó mới nhìn về phía Cảnh Hoán nói "Sao hôm nay các cậu lại đến sớm vậy?"
"Còn không phải bởi vì muốn hoàn thành nhiệm vụ sao?" Cảnh Hoán buột miệng nói "Chúng ta ra ngoài nói chuyện"
"Được"
Ba người vừa định đi xuống gian hàng nhỏ ở dưới lầu nói chuyện, Nguyễn Nghiên Nghiên liền chạy theo, cùng nhau đi xuống.
Đi vào trong, đại đa số học sinh giờ này đều đang ở trên lớp cho nên ở đây cũng xem như yên tĩnh.
Khương Yên đi theo bọn họ đi vào, ngước mắt nhìn hai nam sinh trước mặt "Các cậu đã tra ra rồi?"
Cảnh Hoán gật gật đầu, đem những gì mình tra được cho cô xem "Chúng tớ tra được bài viết này là do một tài khoản trên mạng tuồn ra" Chuyện này là Quách Tuấn Trì tìm ra được, trên phương diện máy tính anh khá hiểu biết.
Quách Tuấn Trì nói "ID kia là từ quán net gần trường học chúng ta. Sáng nay bọn tớ đã đến đó một chuyến, thuận tiện hỏi chuyện ông chủ quán net một chút" Quách Tuấn Trì suy nghĩ một lát, nhìn Khương Yên, nói "Nhưng người ngồi ở cái máy tính kia không phải là người trong trường chúng ta, còn cụ thể người đó là ai, bọn tớ còn chưa có tra ra"
Bọn họ cũng chỉ là học sinh cấp ba mà thôi, tuy rằng trong nhà có tiền cũng có chút thế lực nhưng loại chuyện như thế này thường họ sẽ không tìm đến sự trợ giúp của ba mẹ. Cho nên chuyện tìm người này, đối với hai người bọn họ mà nói có chút khiêu chiến, không thể nhanh chóng tìm ra trong một ngày.
Nghe vậy, Khương Yên nhìn hai người, chân thành nói lời cảm ơn "Các cậu không cần tiếp tục tìm nữa đâu" Cô nói "Quá phiền toái"
Cô biết chuyện này rất khó khăn. Huống chi, Khương Yên cảm thấy mặc dù có tìm ra người kia thì bọn họ cũng chẳng thể làm gì người ta, chi bằng không tìm nữa. Nếu người kia thực sự ghét cô như vậy, muốn làm hại cô thì tuyệt đối sẽ không dừng lại tại đây, khẳng định sau này sẽ còn tiếp tục làm ra chuyện gì đó.
"Cậu chắc chắn?"
"Chắc chắn" Khương Yên phân tích "Khẳng định người nọ còn có hậu chiêu. Nếu người nọ đã ghét tớ đến như vậy, khẳng định sẽ còn tiếp tục hành động, thường ở bờ sông đi nào có không ướt giày"
Một ngày nào đó nhất định sẽ để lộ sơ hở
Cảnh Hoán "...."
Quách Tuấn Trì "...."
Nguyễn Nghiên Nghiên nghe, nhịn không được nói thầm "Rốt cuộc là ai? Cậu ở trường học cũng đâu có đắc tội với ai"
Khương Yên lắc đầu "Mặc kệ đi" Cô nhìn về phía Cảnh Hoán cùng Quách Tuấn Trì, cong cong khóe miệng "Nhưng vẫn phải cảm ơn các cậu đã giúp tớ"
Cảnh Hoán vẫy vẫy tay "Tất cả đều là công của Hoắc Đình Diễm, hơn nữa chúng ta là bạn bè không cần khách khí như vậy"
Quách Tuấn Trì cười khẽ nhìn Khương Yên "Cậu nếu muốn cảm ơn liền trực tiếp đi nói với Hoắc Đình Diễm đi"
Khương Yên "...."
Từ sau khi biết Quách Tuấn Trì đã biết được mối quan hệ mập mờ giữa cô cùng Hoắc Đình Diễm, Khương Yên liền có chút ngại ngùng, không dám nhìn thẳng anh. Hiện tại nghe những lời này, chỉ cảm thấy sức ám chỉ cực kỳ mạnh mẽ.
Trầm mặc một hồi, Khương Yên cực kỳ bất đắc dĩ nói "Được rồi"
Bốn người lại thảo luận một chút sau đó liền trở về phòng học.
....
Một tuần nữa trôi qua, Hoắc Đình Diễm vẫn chưa trở về trường học.
Về chuyện của Khương Yên, ban đầu trong trường học cùng với trên diễn đàn cũng thảo luận rất náo nhiệt, có điều hiện tại đại đa số bạn học trong lớp đều có ấn tượng tốt với cô, ngẫu nhiên cũng sẽ có người đứng ra nói chuyện thay cô.
Mọi chuyện dần trở nên tốt đẹp hơn.
Điều này cũng chứng minh những nỗ lực của Khương Yên không hề uổng phí.
Chỉ chớp mắt liền đến cuối tháng tư, Khương Yên cuối cùng cũng biết Hoắc Đình Diễm là đang bận rộn làm gì. Anh hiện tại đang đóng phim nhưng vì ký vào hiệp ước bảo mật cho nên không có nói cho ai biết. Phía official weibo cũng không đăng tin tức gì, mãi cho đến hai ngày nay Khương Yên mới biết anh thật ra là đi cứu cánh.
Trước đó có một diễn viên đã đồng ý sẽ tham gia đoàn phim nhưng đến phút cuối lại bội ước, Hoắc Đình Diễm vừa lúc bị đạo diễn nhìn trúng. Mà nơi quay phim lại là ở sa mạc, tín hiệu không được tốt cho nên không có cách nào cùng người khác liên lạc.
Thẳng đến cuối tháng tư, Hoắc Đình Diễm mới từ sa mạc trở về, chuẩn bị bay ra nước ngoài đóng phim. Nhưng trước khi xuất ngoại, anh có ba ngày nghỉ để về nhà.
Mà mấy người Khương Yên cũng chuẩn bị đón ngày 1 tháng 5.
"Khương Yên...." Nguyễn Nghiên Nghiên quay đầu nhìn cô "Ngày 1 tháng 5 cậu có bận gì không?"
Khương Yên hoảng hốt "Không có"
Cô nghĩ nghĩ nói "Hôm đó chắc tớ ở nhà ngủ thôi"
Nguyễn Nghiên Nghiên "a" một tiếng "Vậy cậu có muốn cùng tớ đi chơi không?" Hai mắt cô sáng lên "Đúng rồi, buổi tối ngày mai Hướng An Lan có hoạt động, cậu có thể đi cùng tớ không?"
Nguyễn Nghiên Nghiên vẫn là fan của Hướng An Lan.
Nghe vậy, Khương Yên sửng sốt, có chút kinh ngạc "Anh ta không phải là còn đang bận đóng phim sao?"
Sau khi chuyện kia xảy ra, đã hơn nửa tháng Khương Yên không có nhìn thấy Hướng An Lan, nghe fan hâm mộ của Hướng An Lan nói anh ta đang bận đóng phim. Khương Yên thật sự rất muốn gặp mặt Hướng An Lan để nói lời cảm ơn, tuy rằng bản thân bị fan hâm mộ của anh ta mắng đến thảm nhưng dù sao người ta cũng đã ra mặt giúp đỡ cô. Hơn nữa, Khương Yên không muốn để Hướng An Lan cảm thấy Hoắc Đình Diễm đang nợ anh ta một ân tình, cái nồi này Khương Yên tuyệt đối không muốn Hoắc Đình Diễm mang.
Nhưng ngặt nỗi mấy ngày nay Hướng An Lan không có đến trường.
Nguyễn Nghiên Nghiên kinh hô, ánh mắt sáng rực nhìn cô "Cậu thế mà lại biết Hướng học trưởng đang bận đóng phim! Khương Yên, cậu nói thật đi, có phải cậu di tình biệt luyến không?"
Khương Yên "..."
Những lời này vừa lúc bị người vừa mới bước vào trong lớp nghe thấy không sót một chữ nào.
Bước chân Hoắc Đình Diễm hơi ngừng, ngước mắt về bóng lưng cô gái nhỏ đã nửa tháng không gặp, mím môi đi đến chỗ ngồi của mình.
Khương Yên còn chưa biết Hoắc Đình Diễm đã trở lại, tay chống cằm lười biếng nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên, cười "Cậu đoán xem?"
"Cậu nói đi, rốt cuộc cậu có đồng ý đi xem Hướng học trưởng với tớ hay không?!" Nguyễn Nghiên Nghiên kích động "Tớ đã mua light stick cùng biểu ngữ xong hết rồi!"
Khương Yên nhíu mày nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên "Kết thúc kì nghỉ ngày 1 tháng 5 cậu liền có thể đến trường gặp idol, vì sao phải mệt thân đi đến hiện trường?"
"Nhìn không được" Nguyễn Nghiên Nghiên bĩu môi "Anh ấy còn bận hơn một tuần nữa, giữa tháng năm mới có thể trở về trường"
"Không phải anh ta chuẩn bị thi đại học sao? Sao vẫn còn nhận lời mời đóng phim?"
Không phải nói không nhận lời mời đóng phim để tập trung ôn thi đại học sao?
Nguyễn Nghiên Nghiên "Sao cậu lại biết rõ vậy?" Cô nhịn không được lắm lời "Tớ thật sự hoài nghi cậu vẫn còn thích Hướng học trưởng!"
Khương Yên "....."
Cô vừa định phủ nhận, phía sau liền vang lên tiếng chân ghế ma sát với sàn nhà.
Khương Yên sửng sốt, chớp chớp mắt nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên. Nguyễn Nghiên Nghiên lúc này mới nhìn về phía sau lưng Khương Yên, miệng há hốc, xấu hổ giơ tay vẫy vẫy "Hoắc Đình Diễm, cậu đã về rồi"
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, cực kỳ lạnh nhạt nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên "Ừ"
"Nhưng sao còn đến trường?" Nguyễn Nghiên Nghiên tò mò "Chiều này được nghỉ mà, sao cậu còn đến trường làm gì?"
Hoắc Đình Diễm nhẹ "a" một tiếng, kéo kéo khóe môi "Nếu không đến trường thì làm sao có thể nghe thấy một vài bí mật nhỏ"
Khương Yên "...."
Sao cô lại cảm thấy những lời này Hoắc Đình Diễm là đang nói với mình vậy?
.....
Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút xấu hổ.
Khương Yên cứng nhắc quay đầu nhìn về phía sau. Cô vừa quay đầu lại liền nhìn tầm mắt liền đối diện với đôi đồng tử màu hổ phách đang nặng nề nhìn mình.
Dường như lời vui đùa vừa rồi không phải phát ra từ miệng anh.
Khương Yên bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, cố gắng tìm đề tài nói chuyện "Cậu đã trở lại rồi!"
Hoắc Đình Diễm mím môi, nhẹ "ừ" một tiếng.
Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn thấy tình huống có chút không thích hợp, yên lặng quay đầu lại ngồi nghiêm chỉnh. Cô vừa rồi chỉ là đùa Khương Yên, để cô ấy có thể đồng ý đi với mình, không ngờ lại bị Hoắc Đình Diễm nghe thấy. Nguyễn Nghiên Nghiên gõ gõ đầu, thì ra thần tượng đều là như vậy, mặc dù bản thân có rất nhiều fan hâm mộ nhưng khi chính mắt nhìn thấy fan nhỏ nhà mình muốn thoát fan, di tình biệt luyến vẫn cảm thấy bực bội.
Khương Yên nhìn nhìn Hoắc Đình Diễm, hình như anh đang tức giận.
Cô lo sợ, bất an nhìn sắc mặt của Hoắc Đình Diễm, trước kia mỗi lần đối diện với cô, anh đều bày ra vẻ mặt ôn hòa, giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng!
Suy nghĩ một lát, Khương Yên thành thật nói "Vừa rồi, Nghiên Nghiên chỉ là nói giỡn thôi"
Hoắc Đình Diễm liếc mắt nhìn cô, cúi đầu nói "Vào lớp rồi"
Khương Yên "...."
Đến cơ hội giải thích cũng không có.
Sau khi vào tiết, Khương Yên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im nghe giáo viên giảng bài. Đến khi hết tiết muốn tìm Hoắc Đình Diễm nói chuyện thì anh lại bị cô giáo Triệu gọi đi.
Trong văn phòng, cô giáo Triệu ngước mắt nhìn chàng trai trước mắt mình, cười nhẹ "Cô còn tưởng rằng hôm nay em sẽ không đến trường"
Hoắc Đình Diễm "vâng" một tiếng "Không phải cô giáo đã nói có bài thi muốn đưa cho em sao?"
Cô giáo Triệu nhoẻn miệng cười, bất đắc dĩ nhìn anh "Nếu như không có thời gian hoặc không tiện đến trường cũng không sao. Huống chi, cô còn có thể nhờ Khương Yên đem về cho em"
Cô đúng thật có nhắn tin cho Hoắc Đình Diễm đề cập đến đống bài thi. Trường học bọn họ mỗi lần nghỉ đều sẽ phát bài thi cho học sinh ở nhà làm, huống chi lần này còn được nghỉ 3 ngày, số lượng bài thi có chút nhiều.
Hoắc Đình Diễm cong môi cười, không giải thích nhiều.
Vốn nghĩ hơn nửa tháng không gặp, fan nhỏ hẳn sẽ rất nhớ mình. Kết quả, không nghĩ đến.... Fan nhỏ nhà anh thế mà lại còn có ý nghĩ muốn hồng hạnh vượt tường, nghĩ đến đây, Hoắc Đình Diễm theo bản năng nhíu nhíu mày.
Cô giáo Triệu dặn dò Hoắc Đình Diễm vài cậu "Đóng phim bận rộn nhưng cũng đừng chậm trễ việc học. Có điều, em cũng đừng tạo cho bản thân áp lực lớn quá"
"Vâng, em biết rồi cô giáo"
"Nhớ trở về tham gia kỳ thi cuối kỳ là được"
Hoắc Đình Diễm bật cười "Vâng"
"Trở về lớp đi"
Hoắc Đình Diễm cầm một xấp bài thi trở về lớp học, tiếng chuông vào lớp cùng vừa lúc vang lên.
Đến giữa trưa, Hoắc Đình Diễm cùng mấy người Cảnh Hoán cùng nhau đi ăn cơm, biểu đạt một chút nhớ nhung. Đến tận lúc tan học, Khương Yên vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với Hoắc Đình Diễm, mỗi lúc cô chuẩn bị nói gì đó, Hoắc Đình Diễm liền bị người khác gọi đi.
Cô cuối cùng cũng phát hiện ra Hoắc Đình Diễm là đang bị làm sao.
Khương Yên ban đầu cho rằng Hoắc Đình Diễm tức giận là bởi vì cô muốn đi xem Hướng An Lan, nhưng sau khi suy nghĩ lại cộng thêm mấy lời chỉ dẫn mập mờ của Khổng Hâm.... Khương Yên mạnh dạn suy đoán, Hoắc Đình Diễm hẳn là đang ăn dấm.
Nghĩ đến đây, Khương Yên liền cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Thì ra Hoắc Đình Diễm cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Tiết cuối cùng, Khương Yên lén lút lấy điện thoại từ dưới ngăn bàn ra, gửi tin nhắn cho Hoắc Đình Diễm.
Nhưng mãi đến khi tan học, bên kia vẫn chẳng hồi âm.
Khương Yên "...."
Ôi, mùi dấm thật nồng.
Cô "chậc chậc" hai tiếng, nhanh chóng thu dọn đồ chuẩn bị cùng Hoắc Đình Diễm về nhà. Kết quả, còn chưa kịp dọn xong, Hoắc Đình Diễm đã bị mấy người Quách Tuấn Trì bá vai bá cổ lôi đi! Lôi đi!!!
Khương Yên cầm tờ bài thi, trợn mắt há mồm nhìn mấy người bọn họ. Thấy Hoắc Đình Diễm chuẩn bị đi ra khỏi phòng học mới hô lên "Hoắc Đình Diễm!"
Hoắc Đình Diễm dừng lại, quay đầu nhìn cô "Có chuyện gì vậy?"
Khương Yên gãi gãi đầu. Các bạn trong lớp đều đang quay đầu lại nhìn cô, Khương Yên có chút ngượng ngùng, nói "Các cậu đi đâu vậy?"
Nghe vậy, Cảnh Hoán vui vẻ nhìn Khương Yên, trêu chọc nói "Sao vậy, cậu muốn đi chung với bọn tớ à? Chúng tớ chuẩn bị đi khu trò chơi chơi một chút, cậu có muốn đi cùng không?"
Khương Yên nghẹn lời, cân nhắc một chút, gật đầu "Được..."
"Khương Yên! Sao cậu lại không đi xem Hướng học trưởng với tớ!"
Khương Yên quay đầu nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên, nói thẳng "Bởi vì tớ là người trọng idol khinh bạn, cậu không phải sớm đã biết điều này sao?"
Nguyễn Nghiên Nghiên "???"
Tình bạn này sắp không duy trì được nữa rồi.
....
Nói là khu trò chơi nhưng thực tế cũng không hẳn là vậy.
Đây là một khu trung tâm thương mại, từ tầng một đến tầng năm đều bày bán đồ ăn, trang sức, quần áo,..... khu trung tâm thương mại này khá lớn, Khương Yên đã từng đến nơi này nhưng lại không hề biết ở đây có khu trò chơi.
Cô đi theo mấy người Cảnh Hoán bước vào trong, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Cô là một đứa con gái, sao lại cùng bốn nam sinh đi vào trong khu trò chơi chứ? Tổ hợp này nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị.
Nghĩ nghĩ, cô dừng bước.
"Cái kia...." Khương Yên nhìn bóng lưng bọn họ, nói "Tớ không đi nữa đâu"
Khương Yên chỉ chỉ nói "Tớ đột nhiên nhớ ra tớ còn có rất nhiều bài tập chưa làm, không thể cùng các cậu đi chơi được rồi"
Cảnh Hoán nhướng mày nhìn cô "Vậy cùng nhau đi ăn đi, đều đã tới đây rồi, hơn nữa bọn tôi cũng muốn đi ăn"
"Không cần đầu " Khương Yên vội nắm chặt quai cặp sách nói "Tớ đi về trước đây"
Nói xong, cũng không thèm nhìn Hoắc Đình Diễm một cái liền xoay người rời đi.
Mãi đến khi ra khỏi khu trung tâm thương mại, Khương Yên mới không tiếng động bĩu bĩu môi, có chút nhàm chán.
Ai, cũng không biết cái tiểu tính tình này của Hoắc Đình Diễm bao giờ mới biến mất.
Thời điểm cô còn đang cúi đầu chậm rãi bước đi, cặp sách đột nhiên bị người phía sau kéo giật lại. Khương Yên còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người kéo đi.
"Ai, ai ai...." Khương Yên vội quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm nói "Cậu làm cái gì vậy?"
Hoắc Đình Diễm không nói không rằng, kéo cô đến một bên. Cả đoạn đường môi anh đều mím chặt, tâm trạng vẫn như cũ cực kỳ tệ.
Khương Yên trong lòng bồn chồn, ngoan ngoãn bị Hoắc Đình Diễm kéo đến một góc nhỏ. Khương Yên cũng không quá bận tâm đến địa điểm, dù sao cũng có Hoắc Đình Diễm đứng chắn, cô không sợ sẽ bị người khác nhận ra.
Khương Yên nghĩ nghĩ, nhịn không được, ngửa đầu nhìn anh, biết rõ còn cố hỏi "Hoắc Đình Diễm, sao cậu không cùng bọn họ đi vào trong?"
Hoắc Đình Diễm hơi rũ mi, nhìn Khương Yên.
Hai người im lặng nhìn nhau. Khương Yên có chút chịu không nổi ánh mắt của anh, lúng túng giải thích "Nghiên Nghiên chỉ là nói giỡn với tớ thôi. Tớ thật sự không có muốn đi nhìn Hướng An Lan" Cô hơi cúi đầu, duỗi tay nhẹ kéo kéo vạt áo Hoắc Đình Diễm, nhỏ giọng nói "Tớ sẽ không di tình biệt luyến đâu"
Nói nói, giọng Khương Yên dần dần biến thành tiếng muỗi kêu "Hơn nữa, tớ cũng không phải là người thích câu tam đáp tứ... nếu đã thích cậu vậy thì mãi mãi chỉ thích mình cậu thôi"
"Là loại thích nào?" Đột nhiên, giọng nói trầm thấp của Hoắc Đình Diễm truyền đến.
Khương Yên sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, anh đã khom lưng lại gần, đôi môi dán sát bên tai cô. Hô hấp nóng rực cứ phả vào tai Khương Yên. Trái tim nhỏ của Khương Yên không có tiền đồ mà phanh phanh nhạy loạn, có chút chịu không nổi.
Cô rối loạn, vươn tay định đẩy người trước mặt ra.
Nhưng Hoắc Đình Diễm sao có thể để cô được như ý, anh đứng im bất động, Khương Yên đẩy mãi cũng không ra.
Anh nghiêng đầu, nhìn lỗ tai đỏ chót của cô, cười nhạo, đem lời nói vừa rồi lặp lại "Khương Yên, là loại thích nào?"
Khương Yên cũng không biết là gom được dũng khí từ đâu, ngẩng đầu nhìn anh, nói "Cậu muốn nó là loại nào?"
Hoắc Đình Diễm nhìn gương mặt quật cường của cô, bật cười.
Anh nhướng mày, khóe môi cong cong, ánh mắt kia nhìn chằm chằm Khương Yên khiến da đầu cô tê dại. Cô không chế không được muốn tránh đi, khẩn trương liếm liếm đôi môi khô khốc.... Còn chưa kịp phản ứng, cái gáy đã bị Hoắc Đình Diễm chế trụ, tiếp đó, anh nhẹ nâng vành mũ lên, nhân lúc Khương Yên không kịp đề phòng liền cúi đầu xuống.....
Anh, anh, anh..... hôn cô.
Hoắc Đình Diễm trực tiếp hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia, hơi hơi dùng sức, một chút cũng không bận tâm đến chuyện đây là nụ hôn đầu tiên của Khương Yên.
Kỹ thuật hôn của anh có chút không tốt, lúc mới bắt đầu còn lỡ cắn phải khóe môi cô, nhưng một lúc sau liền bắt đầu thuần thục. Anh dùng sức hôn xuống, ở trên môi cô phát tiết.....
Hô hấp hai người đan xen, bầu không khí xung quanh có chút nóng nực.
Hiện tại chuẩn bị đến tháng năm, nhiệt độ càng ngày càng cao.
Khương Yên mặc áo đồng phục mỏng manh, bởi vì buổi chiều có chút nóng nên áo khoác đã sớm bị nhét vào trong cặp. Hiện tại cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, còn Hoắc Đình Diễm.... Vẫn luôn mặc áo phông ngắn tay. Thân thể hai người dựa sát, da thịt cận kề, Khương Yên có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người Hoắc Đình Diễm.
Hai người đứng trong góc, ngẫu nhiên sẽ có người qua đường tò mò nhìn vào, cứ như vậy không chút bận tâm hôn nhau.
Khương Yên trên cơ bản không có cơ hội phản kháng, chỉ có thể mặc cho Hoắc Đình Diễm bắt nạt. Bàn tay bé nhỏ khẩn trương túm lấy áo anh, thân mình run nhè nhẹ.
Hoắc Đình Diễm cảm nhận được, nhẹ dùng dưới cạy mở hàm răng cô, đầu lưỡi nhẹ liếm khóe môi cô.... Hôn môi càng ngày càng ái muội.
Một hồi lâu sau, hai người thở hổn hển tách ra. Hoắc Đình Diễm nhìn cánh môi sưng đỏ của Khương Yên, hầu kết lăn lộn, giọng nói có chút khàn khàn "Tôi thích loại thích nào sao?"
Anh cúi đầu, cố ý câu dẫn nhẹ cắn vành tai đỏ ửng của Khương Yên, hơi kéo dài âm cuối "Hửm?"
= = =
Tác giả có lời muốn nói: Ai cũng không thể đoán được, ha ha, hai người kia lá gan thật lớn, dám ở trong góc hôn nhau!!!
~Spoil chương sau~
<<
Khương Yên há miệng thở dốc, cố lựa chọn từ ngữ, ngẩng đầu nhìn anh "Công ty quản lý của cậu.... Hẳn là không cho phép yêu sớm?" "Vậy trường học thì cho phép?" Hoắc Đình Diễm hỏi lạiKhương Yên "....">>
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~