Biên tập: Cải Hai người yên lặng nhìn nhau, mặt Khương Yên đỏ bừng như trái cà chua mọng nước khiến người khác chỉ muốn lại gần cắn một ngụm.
Đầu nghĩ như vậy, thân thể cũng tự nhiên mà hành động.
Hoắc Đình Diễm duỗi tay ôm eo Khương Yên, đem người đặt lên trên bàn.
"A..." Khương Yên kinh ngạc nhìn anh.
Hoắc Đình Diễm đè chặt góc váy cô, nặng nề nhìn Khương Yên "Đừng có lộn xộn"
Khương Yên "...."
Cô thật sự muốn chết, thân là một người có tuổi tâm lý là hai mươi, ấy vậy mà còn không bằng thiếu niên mới mười bảy tuổi.
Hu hu hu!
"Cậu muốn làm gì?"
Hoắc Đình Diễm nhìn khuôn mặt khẩn trương của cô, duỗi tay nhéo nhéo. Anh dừng một chút, nhướng mày hỏi "Trang điểm?"
Khương Yên "....."
Cô không chút suy nghĩ, vươn chân đá Hoắc Đình Diễm, sắc mặt thẹn thùng lại có chút túng quẫn.
Hoắc Đình Diễm túm lấy chân cô, khàn giọng nhắc "Đừng có lộn xộn, cậu đang mặc váy đấy"
Lại nâng cao nữa, khả năng cái gì cũng sẽ nhìn thấy hết.
Khương Yên "!!!"
A a a a, Hoắc Đình Diễm thật là đáng ghét!
Cô cúi đầu, nhìn bàn tay thon dài đang túm lấy chân mình, có chút không chịu nổi.
"Cậu có thể.... Đừng như vậy có được không?"
Bọn họ vẫn còn là học sinh cấp ba đấy, kiềm chế, nên kiềm chế một chút.
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, bật cười "Đừng cái gì cơ?" Một tay anh ôm lấy khuôn mặt cô, chậm rãi tiến lại gần "Tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn hôn cậu một cái thôi"
Khương Yên còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Đình Diễm liền hôn xuống.
Tư thế hiện tại của hai người.... Cực kỳ thích hợp để hôn môi. Cô ngồi ở trên bàn, Hoắc Đình Diễm đứng ở trước mặt cô, cả người đều sán lại gần.
Hô hấp hai người dây dưa một chỗ, nhiệt độ trong phòng bếp ngày một tăng cao. Hoắc Đình Diễm hôn nhẹ lên khóe môi cô, tìm cách tiến vào, công thành đoạt đất. Hai người hôn càng ngày càng sâu, cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Một hồi lâu sau, Hoắc Đình Diễm mới buông Khương Yên ra, lùi về sau một bước. Anh cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của Khương Yên, cong môi cười "Khương Yên"
"Sao vậy?" Đầu óc Khương Yên có chút chết mày, chỉ bận hít thở, căn bản không có suy nghĩ kịp.
Hoắc Đình Diễm nhìn cô "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài chơi"
"Được" Cô run run đồng ý.
.....
Hai người thu dọn một chút rồi cùng nhau ra khỏi cửa. Thời tiết hôm nay thực sự rất đẹp.
Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm đều đội mũ, có điều Hoắc Đình Diễm còn đeo thêm một cái khẩu trang, kiểu cải trang điển hình của minh tinh khi đi ra khỏi cửa.
Hai người dắt tay nhau đi, mười ngón tay đan xen.
Khương Yên cúi đầu nhìn, mím mím môi, cố nén một nụ cười.
Hình như có chút vui vẻ, còn có chút đắc ý nho nhỏ.
Cô bật cười, Hoắc Đình Diễm xoay đầu nhìn cô "Cười cái gì?"
"Không có gì" Khương Yên đôi mắt cong cong nhìn anh "Chúng ta thực sự không đi đến khu trò chơi sao? Mình hai chúng ta đi chơi lẻ hình như không được tốt lắm?"
Hoắc Đình Diễm hỏi cô "Cậu muốn đi?"
Khương Yên suy nghĩ một lát "Thế nào cũng được nhưng mà nếu không đi, Nghiên Nghiên nhất định sẽ lại càm ràm hai chúng ta"
Một người không đi còn được, đằng này cả hai người đều không đi, nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ khả nghi. Hơn nữa, tối hôm qua không cùng Nghiên Nghiên đi xem Hướng An Lan, Khương Yên có chút lo lắng Nghiên Nghiên sẽ nói cô trọng sắc khinh bạn.
Tuy rằng... đây là sự thật.
Hoắc Đình Diễm suy nghĩ giây lát "Vậy thì đi thôi"
"Được"
Khương Yên nói "Tớ còn chưa lên đó bao giờ, ở tầng mấy vậy?"
"Tầng bảy" Anh nói "Ở đó một bên là rạp chiếu phim, một bên là khu trò chơi"
Bọn họ đã từng qua đấy vài lần, chủ yếu là nơi đó tương đối kín đáo. Bình thường ở khu trò chơi khá đông người đặc biệt là ngày lễ, đặc biệt, đặc biệt nhiều người.
Lúc Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm đến, Nguyễn Nghiên Nghiên mấy người đã chơi đến vui sướng. Cô kinh ngạc nhìn Khổng Hâm bỗng dưng xuất hiện tại nơi này "Sao cậu cũng tới vậy?"
Rõ ràng Khổng Hâm ở trên nhóm chat nói sẽ không đến.
Khổng Hâm bất đắc dĩ trợn mắt "Nghiên Nghiên.... Cưỡng ép tớ đến đây, nói là nếu tớ không đến, một mình cậu ấy là con gái sẽ rất nhàm chán"
Khương Yên "...."
Cô nhìn xung quanh một vòng, ngoài ý muốn còn nhìn thấy Ninh Trí Viễn đứng cách đó không xa. Nghĩ nghĩ, Khương Yên cẩn thận hỏi "Sao Ninh Trí Viễn cũng tới vậy?"
Hơn nữa –
Ngồi ở nơi ầm ĩ như thế này mà trong tay Ninh Trí Viễn còn cầm một quyển sách đọc.
Khương Yên hoài nghi nhìn nhìn, quay đầu hỏi Hoắc Đình Diễm "Cậu có muốn chơi trò gì không?"
Hoắc Đình Diễm nhìn Ninh Trí Viễn bên kia "Cậu cứ đi chơi đi, tôi qua kia xem một chút"
"Được"
Mãi đến khi Hoắc Đình Diễm đi rồi, Khổng Hâm mới chớp chớp mắt nhìn Khương Yên, mập mờ nói "Sao.... ở bên nhau?"
Khương Yên gật gật đầu, thành thật khai báo "Ngày hôm qua"
Khổng Hâm cười nhạt "Tớ đoán được, bộ dáng ngày hôm qua của hai người kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện gì đó"
Là một người từng trải, Khổng Hâm tỏ vẻ cực kỳ hiểu biết.
Khương Yên "...."
"Cậu không chơi sao?"
Khổng Hâm nhìn xung quanh một vòng nói "Chúng ta đi chơi máy nhảy Audition đi, so tài chút?"
Khương Yên trầm mặc nhìn Khổng Hâm "Sao cậu lại biết tớ biết nhảy?"
"Mấy người hát được tình trạng cơ thể sẽ không quá kém" Khổng Hâm cười nói "Hơn nữa cậu còn là fan của Hoắc Đình Diễm, sao lại không biết nhảy được cơ chứ?"
Khương Yên "...."
Được rồi, đoán còn rất chuẩn. Cô trước kia đúng thật là bởi vì Hoắc Đình Diễm mà có đi học nhảy có điều cô học chính là nhạc Jazz cùng khiêu vũ cổ điển. Lúc ấy tuổi đã lớn, học mấy cái điệu nhảy này đã tiêu tốn của cô không ít sức lực nhưng cũng bởi vì học nhảy cho nên cô cũng biết sơ sơ nhảy những loại hình khác.
Tuy rằng động tác làm ra không quá chuẩn nhưng cũng không quá cay mắt.
Cô quay đầu nhìn về phía Hoắc Đình Diễm bên kia "Được rồi, chúng ta đi thôi"
Hai người đi chơi nhảu Audition nhưng trước máy nhảy người nhiều. Hai người phải xếp hàng đợi đến lượt. Khương Yên bảo Khổng Hâm lên nhảy trước, bản thân đứng ở bên cạnh nhìn, cô lần đầu tiên đến nơi này, có chút xa lạ.
Khổng Hâm cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, đứng lên máy nhảy bắt đầu chọn bài.
Ban đầu bên chỗ hai người cũng không có mấy người, nhưng dần dần càng ngày càng có nhiều người vây quanh, còn có người hò hét huýt sáo cổ vũ Khổng Hâm.
"Thật đẹp a!"
"Chị gái nhỏ thật soái!"
"Trời ạ, chị gái nhỏ thật lại hại!"
"Nói không chừng sẽ đạt được điểm tối đa đấy"
Khương Yên cầm điện thoại quay lại, khóe môi cong cong nở nụ cười.
Khổng Hâm bằng lòng đến đây chơi chứng tỏ Ninh Trí Viễn cũng không có khiến tâm tình của cô ấy trở nên quá kém.
Chơi một lúc, người vây quanh ngày một nhiều.
Khương Yên nhìn Khổng Hâm đang nhảy, vừa định lên tiếng gọi, Hoắc Đình Diễm đã gửi tin nhắn đến.
Hoắc Đình Diễm:Có muốn đi xem phim không?
Khương Yên: Nhưng mà Khổng Hâm còn đang chơi, tớ đồng ý đứng đây chơi với cậu ấy rồi
Hoắc Đình Diễm: Bên chỗ cậu người nhiều, tôi không tiện đi qua.
Khương Yên:.... Vậy cậu cùng Ninh Trí Viễn đi xem phim với nhau?
Hoắc Đình Diễm:?
Khương Yên nhìn dấu hỏi trên màn hình, vì cái mạng nhỏ của mình mà cảm thấy lo lắng. Suy nghĩ giây lát, cô cúi đầu nhắn lại: Vậy Khổng Hâm bên này làm sao bây giờ?
Hoắc Đình Diễm: Bảo Ninh Trí Viễn qua đó.
Khương Yên còn chưa kịp trả lời, Ninh Trí Viễn đã đi tới bên cạnh cô, rũ mắt nhìn túi xách màu đen trên tay cô, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng "Đưa túi cho tôi"
Khương Yên "...."
Cô ngước mắt nhìn người con trai ở trước mặt, mím môi nói "Vậy cậu giúp tớ nói với Khổng Hâm một tiếng, nói tớ đi xem phim. Các cậu chút nữa cũng đi sao?"
Ninh Trí Viễn gật đầu "Chắc là có nhưng còn phải xem cô ấy có đồng ý hay không"
"À à"
Khương Yên đem đồ cho anh liền nhanh chóng rời đi.
....
Nơi này thực sự rất đông người, cũng may rạp chiếu phim bên kia ánh đèn không sáng lắm, tiện cho Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm làm việc.
Hai người đi mua vé sau đó lại xếp hàng mua đồ ăn. Không lâu sau, mấy người Khổng Hâm cũng đi đến, một hàng bảy người cùng nhau đi vào trong rạp chiếu phim, chiếm phân nửa một hàng ghế.
Khương Yên bị Hoắc Đình Diễm đẩy vào ngồi trong góc, mà anh thì bá chiếm vị trí bên cạnh cô.
Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn nhìn, ngạc nhiên hỏi "Hoắc Đình Diễm, vì sao cậu lại bắt Khương Yên nhà tớ ngồi trong góc vậy?"
Hoắc Đình Diễm liếc nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên một cái "Có vấn đề?"
Nguyễn Nghiên Nghiên bị anh nhìn, trong lòng có chút lo lắng "Vị trí kia hình như tầm nhìn không tốt lắm"
Khương Yên vội vàng nói "Không sao, không sao, tớ thích ngồi trong góc, bộ phim này tớ cũng không cảm thấy hứng thú lắm"
Nguyễn Nghiên Nghiên "...."
Quách Tuấn Trì nhìn ngốc bạch ngọt Nguyễn Nghiên Nghiên, bật cười "Khương Yên thích ngồi cùng với idol của cậu ấy, cậu cứ yên lặng xem phim của mình đi"
Nguyễn Nghiên Nghiên nghĩ nghĩ, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
"Được rồi" Cô hiểu được tâm tư thời thời khắc khắc đều muốn ở bên idol của Khương Yên!
Dù sao phim thì lúc nào xem chẳng được, nhưng idol thì không phải lúc nào cũng rảnh để đi xem phim cùng.
Đến khi mọi người đều đã an vị, bên cạnh Hoắc Đình Diễm là Cảnh Hoán, bên cạnh Cảnh Hoán là Quách Tuấn Trì, sau đó là Nguyễn Nghiên Nghiên cùng Khổng Hâm, cuối cùng là Ninh Trí Viễn.
Khương Yên nhìn nhìn, cúi đầu chuyên chú ăn bắp răng của mình.
Hoắc Đình Diễm nhìn cô, mỉm cười "Không thích bộ phim này?"
Khương Yên duỗi tay đẩy bả vai anh, nhỏ giọng nói "Cậu không biết sao?" Cô quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm, "hừ" một tiếng "Sao cậu lại đẩy tớ vào ngồi trong góc này?"
Hoắc Đình Diễm nhàn nhạt nói "Tiện"
Khương Yên "????"
Cô hoài nghi nhìn Hoắc Đình Diễm, muốn hỏi anh xem cái chỗ này tiện chỗ nào nhưng Hoắc Đình Diễm đã bị Cảnh Hoán lôi đi nói chuyện, cô cũng không tiện hỏi.
Đến khi bộ phim chiếu được gần nửa, cô cuối cùng cũng biết cái "tiện" trong miệng Hoắc Đình Diễm là chỉ phương diện nào.
Cái tên này....
Tiện chính là tiện để ăn đậu hũ của cô?
Bộ phim bọn họ xem là phim nội địa, thể loại lãng mạn, thỉnh thoảng lại có một vài cảnh thân thiết giữa nam nữ chính.... Rốt cuộc đều là nam nữ thời đại mới. Khương Yên không biết là ai đã đề nghị đi xem bộ phim này, hình như là Nguyễn Nghiên Nghiên, nói nam chủ là idol trước kia của cô ấy.
Khương Yên vừa ăn vừa nhìn, xem đến đoạn chiếu cảnh nam nữ chủ thân thiết sẽ rũ mắt xuống, không xem nữa.
Bởi vì cô vẫn luôn cảm giác được ánh mắt của Hoắc Đình Diễm đang nhìn mình.
Một hồi lâu sau, màn hình lớn cuối cùng cũng kết thúc phân đoạn nóng bỏng kia, Khương Yên lúc này mới ho khẽ, vươn tay định lấy Coca uống, kết quả bên cạnh trống không.
Cô sửng sốt, ngước mắt nhìn về phía Hoắc Đình Diễm.
"Làm sao vậy?" Hoắc Đình Diễm cúi đầu, nhích lại gần cô.
Khương Yên mím môi, chỉ chỉ vào ly Coca anh đang cầm, nhỏ giọng nói "Đó là của tớ"
Hoắc Đình Diễm cúi đầu nhìn ly Coca trên tay, nhướng mày "Không thể uống?"
Khương Yên "....Có thể, đương nhiên là có thể"
Idol muốn uống cái gì thì uống cái đó! Bản thân làm sao vậy?
Khương Yên ở trong lòng tự thôi miên bản thân.
Hoắc Đình Diễm nương theo ánh sáng hắt ra từ màn hình lớn, nhìn mặt Khương Yên dần đỏ lên,yên lặng mỉm cười.
Anh đem ly Coca đưa đến trước mặt Khương Yên, khẽ nói "Uống đi"
Khương Yên nhìn chiếc ống hút gần ngay trước mặt, nghĩ tới việc vừa rồi Hoắc Đình Diễm có ngậm lấy nó, mấy ý nghĩ lung tung rối loạn trong đầu liền không khống chế được.
"Không muốn uống nữa?" Hoắc Đình Diễm giọng nói khàn khàn, sán lại gần bên tai cô nói "Ghét bỏ tôi?"
Khương Yên nhịn không nổi nữa, trừng mắt nhìn Hoắc Đình Diễm "Cậu có thể đừng nói nữa được không? Còn nói nữa Cảnh Hoán bọn họ sẽ nghe thấy mất"
Hoắc Đình Diễm cười, thổi khí bên tai cô "Cậu ấy nghe không thấy đâu, còn đang chăm chú xem phim"
Khương Yên vẫn cảm thấy quá kích thích, bên cạnh là bạn học ấy vậy mà bọn họ vẫn có thể to gan lớn mật mà ve vãn, đánh yêu.
Thật là không chịu nổi mà!
Khương Yên há miệng định nói gì đó, nhìn ly đồ uống trước mặt, cuối cùng vẫn không hạ miệng được.
"Tớ không uống nữa"
"Chắc chắn?"
"Ừ"
Hoắc Đình Diễm nhìn cô, dưới cái nhìn chăm chú của Khương Yên mà uống một ngụm Coca, rồi sau đó..... Lúc Khương Yên trợn tròn mắt, anh hôn lên môi cô, đem Coca vừa mới uống đút cho cô, sau khi đút xong còn chưa thấy đủ mà liếm liếm khóe môi Khương Yên, giọng nói khàn khàn hỏi "Muốn uống kiểu như vậy?"
Khương Yên "...."
= = =
Tác giả có lời muốn nói: Thật xin lỗi!!!!
Tác giả không phải là người!!!
Diễm ca càng không phải là người!!!
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~