Edit: Shion.Khi Yến Đôn còn làm Thư kí Giám đốc trong thế giới thực thì cực kì bận rộn, ngày nào cậu cũng bận muốn chết luôn.
Thế nhưng sau khi cậu tiến vào trong thế giới truyện tổng tài bá đạo thì lại phát hiện ra mình hoàn toàn không cần vội đến thế!
Cậu không cần lo lắng về bất cứ chuyện gì trên thương trường, bởi vì tất cả các quyết sách của tổng tài bá đạo đều chính xác, đều sáng suốt, cả thế giới xoay quanh tổng tài bá đạo, cậu chỉ cần tùy tiện nghe theo và chấp hành là đủ rồi.
Thân là Thư kí Giám đốc, mỗi ngày Yến Đôn chỉ cần làm màu một tí cho sự anh minh và uy phong của tổng tài bá đạo là được.
Yến Đôn có thể làm xong công việc hằng ngày một cách tuỳ ý, đúng giờ là cậu có thể chấm công tan làm, thỉnh thoảng thì đi xã giao cùng tổng tài bá đạo, điều đó cũng có nghĩa là cậu phải đến những buổi tiệc rượu vô cùng cao cấp.
Trong thế giới thực thì Yến Đôn rất ghét việc xã giao, ấy vậy mà ở trong thế giới truyện tổng tài bá đạo thì cậu lại rất thích! Những nơi mà tổng tài bá đạo đi đều sang chảnh, cảnh tượng tao nhã, tuyệt đối không có mấy người đui mù, ồn ào nốc rượu Mao Đài, tất cả mọi người đều hát hay múa giỏi, quần áo thơm tho, tóc tai gọn gàng!
Trong thế giới thực, hầu hết những ông chủ có mặt ở những nơi này đều là đàn ông trung niên với chiếc bụng phệ toàn mỡ. Thế nhưng ở trong thế giới truyện tổng tài bá đạo, đa phần các ông lớn ở nơi đây đều là những anh đẹp trai có khí chất áp đảo. Điều này làm cho người có xu hướng tính dục là nam như Yến Đôn cảm thấy rất vui sướng. Tuy không thể làm gì nhưng chỉ ngắm trai đẹp thôi cũng rất thích mà, đúng không?
Hơn nữa, trong thế giới thực, một thư kí mà đến việc đòi tăng lương cũng ngại ngùng thì lại càng khó nói hơn.
Ấy vậy mà khi ở trong này, Yến Đôn lại dè dặt theo sát Ngạn Trì rồi nói muốn tăng lương.
Ngạn Trì hỏi ngay: “Lương hiện tại của cậu là bao nhiêu, muốn thêm nhiều ít?”
Yến Đôn cẩn thận nói: “Dạ… Bây giờ tôi đang lãnh ba vạn, có thể tăng lên năm vạn được không ạ…?”
Ngạn Trì trừng mắt: “Có phải cậu đang khinh thường Ngạn Trì tôi không?”
Tổng tài bá đạo vung bàn tay to lên: “Nếu thư kí của tôi không lĩnh lương trên một triệu một năm thì làm sao tôi còn ra đường gặp người khác được nữa?”
Yến Đôn hơi bị chấn động: Tui sẽ không bao giờ… Chửi thầm sếp là một tên bắt nạt ngu xuẩn nữa đâu.
Tên sếp bắt nạt ngu xuẩn đáng yêu ghê á!!!
Thế là Yến Đôn bắt đầu cuộc sống 9 giờ đi, 5 giờ về, lương một triệu một năm.
Thậm chí cậu còn bắt đầu nghi ngờ: Tại sao mình cứ phải đòi sống đòi chết để quay về thế giới hiện thực, về với cuộc sống văn phòng 996* và việc xã giao ở quán rượu để làm gì?
(996: làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, lặp lại 6 ngày/tuần)Tổng tài bá đạo Ngạn Trì nói với Yến Đôn: “Cậu hài lòng với những gì cậu thấy chứ?”
Yến Đôn nhìn vào bảng lương dày dằng dặc, gật đầu như giã tỏi: “Giám đốc vĩ đại!”
…
Đến khi đi xã giao cùng Giám đốc lần nữa.
Địa điểm xã giao lần này là một tiệc tối từ thiện, ở đây có không ít các tổng tài bá đạo và ngôi sao có ngoại hình đẹp đẽ, đồ ăn thức uống cũng rất tinh xảo, khiến Yến Đôn vừa no cái bụng vừa no con mắt.
Trong tiệc tối, khắp nơi ăn uống linh đình.
Trước mắt Yến Đôn bỗng dưng phát sáng: Mary Sue tới rồi!
Cậu chỉ cần liếc mắt một phát là đã nhận ra Mary Sue ngay, lí do là vì Mary Sue là “đồng nghiệp” của cậu.
Mary Sue cũng xuyên đến nơi này.
Yến Đôn cũng chỉ có thể cảm thán số phận khác biệt giữa hai đồng nghiệp, cậu xuyên qua trở thành thư kí chuyên bị bắt nạt trong truyện tổng tài bá đạo, vậy mà Mary Sue xuyên qua lại trở thành vạn người mê.
Ngoại hình của Mary Sue là: “Thoạt nhìn chỉ là một người con gái bình thường, thế nhưng cô lại sở hữu một đôi mắt làm cho người ta như quên đi tất cả”.
Chính là Mary Sue “nhan sắc bình thường” trong truyền thuyết đó. Tuy rằng rất bình thường nhưng lại là một người có ánh mắt hết sức thu hút.
Yến Đôn cũng không nghĩ cô toả ra nhiều sức hút lắm đâu, chỉ có điều, sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì cậu đưa ra một kết luận: Chắc vì mình là gay nên không cảm nhận được sức hấp dẫn nữ tính đặc biệt của cô.
Mary Sue mặc một bộ trang phục như người hầu, hiển nhiên là tới tiệc rượu để làm thuê.
Cô nhìn trái nhìn phải, thoáng cái đã xác định được vị trí của tổng tài bá đạo, ngay lập tức dùng cách ăn vạ mà cầm sâm-panh va vào người Ngạn Trì.
Quả nhiên rượu của Mary Sue đổ lên người Ngạn Trì, hai mắt cô lập tức rưng rưng, vẻ mặt hoảng hốt: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không cố ý!”
Trong đầu Yến Đôn vang lên một tiếng “leng keng”, hệ thống nhắc nhở cậu: Xin tiến hành chiêu Chó cậy gần nhà.
Yến Đôn vào tư thế chó cắn người ngay tức thì: “Cô không biết Giám đốc của chúng tôi là ai à? Cô có nhịn ăn nhịn uống một năm ròng cũng không thể mua được một bộ quần áo của anh ấy đâu! Kêu quản lí của mấy người đến đây!”
Mary Sue lại càng được đà khóc như mưa, không ngừng nói một cách áy náy: “Rất xin lỗi! Rất xin lỗi! Tôi không thể mất đi công việc này được!”
Quản lí cũng hấp tấp chạy đến, ông ta nhận lỗi ngay tại chỗ rồi quay đầu chỉ vào Mary Sue: “Ngày mai cô không cần đến làm nữa!”
Mary Sue rưng rức: “Ngày mai là thứ bảy nên vốn là tôi cũng đâu có tới làm đâu!”
Yến Đôn được nhắc nhở rằng phải tiếp tục làm chó cậy gần nhà, nhưng vì không còn gì khác để nói nên cậu chỉ có thể lặp lại lời thoại dựa trên khuôn mẫu mà hệ thống cung cấp: “Cô không biết Giám đốc của bọn tôi là ai à? Cô có nhịn ăn nhịn uống một năm ròng cũng không thể mua được một bộ quần áo của anh ấy đâu!”
Mary Sue âm thầm trợn mắt: Lại là câu này à? Sao tên này lặp lại như máy vậy?
Mary Sue lại ríu rít: “Rất xin lỗi! Rất xin lỗi! Không phải tôi cố ý đâu!”
Yến Đôn âm thầm trợn mắt: Lại là câu này à? Sao cô Mary Sue này lặp lại như máy vậy?
Ngạn Trì vung bàn tay to lên, nói: “Quên đi.”
Mary Sue và quản lí giống như được ban ơn: “Cảm ơn Giám đốc Ngạn, cảm ơn Giám đốc Ngạn!”
…
Mary Sue tạm thời rời khỏi nơi này.
Yến Đôn vẫn cảm thấy rất vui mừng: Mary Sue chạm mặt với tổng tài bá đạo rồi, vậy chắc hẳn nhiệm vụ cũng đã bắt đầu. Không tệ không tệ.
Trong lòng Yến Đôn vui vẻ nên tiện tay cầm lấy sâm-panh đi về phía trước, cậu đang hớn hở ngâm nga một bài hát thì không ngờ lại va vào một người ở đằng trước, ly rượu cậu đang cầm trên tay cũng đổ lên người người ta luôn.
Yến Đôn ngơ ngác, cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy một người bên cạnh chỉ vào cậu rồi nói: “Cậu không biết Giám đốc của bọn tôi là ai à? Cậu có nhịn ăn nhịn uống một năm ròng cũng không thể mua được một bộ quần áo của anh ấy đâu!”
Yến Đôn lơ mơ: Sao lời thoại này nghe quen quá vậy?
Tiếng của hệ thống vang lên trong não Yến Đôn: Khởi động cốt truyện, xin bắt đầu rưng rưng giải thích.
Yến Đôn:???
Hệ thống lặp lại câu nói một cách cứng nhắc: Xin cậu bắt đầu rưng rưng giải thích.
Yến Đôn: Giải thích thì được thôi nhưng rưng rưng thì làm kiểu gì? Bộ nước mắt nói rơi là rơi à?
Hệ thống: Được ạ, đã mở chiêu Giật điện thúc đẩy nước mắt rơi.
Yến Đôn:?!?!?!
Cuối cùng Yến Đôn cũng đã hiểu được lí do mà đồng nghiệp Mary Sue lại có thể rơi lệ trong vòng một giây, cậu run lẩy bẩy luôn.
Yến Đôn còn tưởng là đồng nghiệp Mary Sue có kỹ năng diễn xuất thần sầu chứ! Hóa ra toàn là bị ép buộc à?
Thì ra hệ thống còn có chức năng uy hiếp thiểu năng này nữa ư?
Một luồng điện chớp nhoáng bắn qua người Yến Đôn, mà Yến Đôn lại còn sợ đau nên nước mắt nhanh chóng trào ra, vì dòng diện mà cơ thể cậu run lẩy bẩy, trông có vẻ vô cùng hoảng sợ.
Khớp hàm Yến Đôn run lên: “Rất xin lỗi, tôi không cố ý!”.
Nói xong câu này, Yến Đôn mới có sức ngẩng đầu lên để nhìn rõ mặt mũi của đối phương: Đây cũng là một khuôn mặt xuất chúng, cực kì khôi ngô tuấn tú, tuy đang ở một bữa tiệc trang trọng nhưng anh ta lại không mặc cả bộ âu phục như những người khác, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng đơn giản, cởi ba cái khuy trên cùng ra, mang theo nét gợi cảm phóng khoáng – Vì quần áo bị tạt ướt mà phần gợi cảm này lại càng tăng thêm ba bốn bậc. Chiếc áo sơ mi trắng thấm rượu dán vào ngực anh ta, bí mật phác thảo nên những đường cong hấp dẫn của cơ thể.
Theo bản năng, Yến Đôn đánh cái ực: Người này quá đẹp trai rồi đó.
Vị Giám đốc này nở nụ cười bâng quơ mà nhìn cậu.
Trợ lí đứng bên cạnh Giám đốc không ngừng lặp lại như máy: “Cậu không biết Giám đốc của bọn tôi là ai à? Cậu có nhịn ăn nhịn uống một năm ròng cũng không thể mua được một bộ quần áo của anh ấy đâu!”
Yến Đôn ngẩn ra rồi nói: “Tôi biết mà, vị này chính là Giám đốc Hoa đúng không? Nếu nhịn ăn nhịn uống một năm thì tôi vẫn mua được một bộ quần áo của anh ấy mà.”
Dù sao thì lương hiện tại của Yến Đôn cũng là một triệu một năm đó.
Vị thư kí kia cười lạnh: “Thì ra là cậu có biết đến Giám đốc Hoa của bọn tôi! Vậy nên cậu cố ý tới ăn vạ đúng không? Cậu đang âm mưu cái gì?”
“Cậu mới đang âm mưu cái gì đấy!” Tiếng của Ngạn Trì vang lên sau lưng Yến Đôn, “Dám bắt nạt người của tôi à?”
—
Hết chương 2.