Edit: Shion.Các thành viên tiếp thu sự thay đổi này một cách mơ màng, Ngạn Tảo và Yến Đôn dùng thân phận quản lí cấp cao của Tập đoàn Ngạn thị để đảm nhiệm vai trò cố vấn trong Ngôi Sao Đi Làm.
Cứ như thế, Yến Đôn lại lên hot search lần nữa.
Tổ chương trình lên tiếng: Yến Đôn và Ngạn Tảo vốn là “thực tập sinh nằm vùng”, thông qua việc “nằm vùng” để quan sát trình độ công tác của nhóm thực tập sinh ngôi sao. Việc để lộ thân phận ở giữa cuộc thi và nhảy dù lên chức cố vấn cũng đã nằm trong “phân đoạn gây sốc” được chuẩn bị sẵn.
Giang cư mận đọc xong thì tỏ vẻ: Tổ chương trình chơi lớn ghê.
Cuối cùng mọi người cũng đã hiểu: Bảo sao Yến Đôn đang làm thư kí Giám đốc mà lại đi tham gia chương trình thực tế! Không phải cậu ấy định ra mắt mà chỉ là đảm nhiệm vai trò cố vấn thôi. Việc này trở nên hợp lý hơn rất nhiều.
Sau khi quay xong phân đoạn này, Yến Đôn và Ngạn Tảo quay về phòng trang điểm để nghỉ ngơi.
Yến Đôn lấy lại tinh thần, kìm lòng không đậu mà hỏi Ngạn Tảo: “Vì muốn giúp tôi tẩy sạch nghi ngờ nên anh mới cố ý công bố thân phận trước thời hạn sao ạ?”
Yến Đôn không nghĩ Ngạn Tảo là cái loại tổng tài bá đạo tùy hứng như Ngạn Trì, anh tự tay xé kịch bản và còn trực tiếp làm lệch thời gian quay, đương nhiên là đã có suy tính của riêng mình. Bây giờ ngẫm lại, có thể suy tính của anh chính là danh dự của Yến Đôn.
Ngạn Tảo dịu dàng cười, nói: “Không phải tôi đã nói là sẽ giúp cậu xử lí à?”
Yến Đôn cười khổ một chút: “Cảm ơn sếp Tảo.”
Ngạn Tảo nhìn ra một ít chua xót trong nụ cười của Yến Đôn, bèn hỏi: “Sao vậy? Không vui à?”
“Đâu có, sao lại thế được ạ? Tôi đang vui quá hóa buồn thôi.” Yến Đôn lắc đầu, “Chỉ thấy hơi thông cảm cho ê-kíp.”
Lúc ghi hình cho tập một, Yến Đôn chỉ đồng cảm với mỗi ban biên tập chương trình thôi, bây giờ lại thành đồng cảm với cả tổ luôn — Từ đạo diễn đến biên kịch đến ban tuyên truyền rồi lại đến ban biên tập… Ai cũng bị trùm sò ép khô tới nơi rồi.
Yến Đôn cũng không đoán được suy nghĩ của Ngạn Tảo. Mà trái lại Ngạn Tảo cũng không nghĩ gì nhiều, chợt nói: “Hiện giờ Bạch Lệ Tô đang bị toàn bộ internet mắng chửi.”
Yến Đôn còn chưa kịp phản ứng lại, cậu hỏi: “Cái gì ạ?”
Ngạn Tảo tưởng Yến Đôn không quan tâm lắm nên bèn giải thích: “Vì chúng ta lên tiếng làm sáng tỏ việc cô ta không phải là bạn gái của Ngạn Trì, nên danh dự của cô ta tụt dốc. Còn nữa… Tôi cũng không muốn Ngạn Trì tiếp tục qua lại với cô ta, loại con gái có nhiều mưu kế như vậy không phù hợp với Tiểu Trì.”
Yến Đôn nghe xong thì nghiệm ra một chút ý tứ, bèn hỏi: “Tình trạng bây giờ của Bạch Lệ Tô có liên quan đến anh không ạ?”
Hiện giờ Ngạn Tảo đang làm một tổng tài bá đạo muốn gì làm nấy, cho nên anh hào phóng thừa nhận: “Cậu có hài lòng với những gì cậu thấy không?”
Yến Đôn cực kì hoảng sợ: Đậu, sếp Tảo nhà mình cũng bị thế giới tổng tài bá đạo này đồng hóa rồi à? Lại còn nói ra lời thoại của tổng tài bá đạo nữa chứ!
Ngạn Tảo thấy sắc mặt Yến Đôn có vẻ không tốt thì thân thiết hỏi: “Sao vậy?”
Yến Đôn nhanh chóng lắc đầu, chỉ nói: “Tôi nghĩ Bạch Lệ Tô cũng chỉ có tí tâm tư thôi chứ không phải là người xấu thật sự. Chỉ đụng chạm như vậy thôi là được rồi, không cần theo đuổi đến cùng đâu ạ.”
Ngạn Tảo hơi kinh ngạc: “Cậu không giận cô ta sao?”
Nói thật thì Yến Đôn chẳng những không giận cô, mà lại còn rất thông cảm cho cô nữa: Ai bảo cô cầm kịch bản của nữ phụ ác độc cơ chứ!
Yến Đôn cũng không tiện giải thích nên chỉ nói một cách mơ hồ: “Thực ra thì bản tính của cô ấy rất tốt… Nhưng có một số việc là ‘nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ*‘.”
(nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ: sống trong xã hội, không thể ích kỉ, làm theo mỗi ý mình được)Ngạn Tảo nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, sau đó anh lại tỏ ra vẻ tán thưởng: “Cậu là người hiền lành và đơn thuần nhất mà tôi từng thấy đấy.”
Da đầu Yến Đôn run lên, lại nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở bên tai: Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Em là thiên thần hiền lành và đơn thuần nhất mà tôi từng thấy] √
Yến Đôn muốn sụp đổ luôn: Sếp Tảo của tui?! Tại sao lại đọc lời thoại của tổng tài bá đạo chứ?!
Âu nâu —
Còn nữa, việc khiến người ta thấy sụp đổ hơn đó là — Tại sao trái tim tui lại rung động khi sếp Tảo nói ra lời thoại khiến người ta phải xấu hổ chứ?
Rốt cuộc là tui có vấn đề hay ảnh có vấn đề vậy?
…
Yến Đôn thật sự khó có thể tiếp thu được chuyện này, một giây cũng không chịu được, nên cậu bèn lấy cớ rồi khẩn trương rời khỏi phòng trang điểm. Cậu mới vừa bước ra khỏi cửa thì đã đụng phải Trần Giáng Thần.
Trần Giáng Thần thấy sắc mặt Yến Đôn không được tốt, còn tưởng cậu bị phiền nhiễu bởi chuyện hot search. Ngay lập tức, Trần Giáng Thần trưng ra vẻ mặt quan tâm: “Cả ngày hôm nay em toàn ôn bài, không ai nói cho em biết gì cả nên mãi sau em mới biết đến chuyện của anh…”
“Không sao đâu.” Yến Đôn mỉm cười, “Cảm ơn cậu đã quan tâm. Cậu cứ ôn bài cẩn thận, chăm chỉ làm bài, đừng lướt SNS.”
Trần Giáng Thần lại cười khổ: “Thế nhưng em muốn là người đầu tiên giúp đỡ anh cơ.”
Nụ cười chua xót này của cậu khiến cho đôi lúm đồng tiền không còn ngọt ngào như trước nữa.
Khi một thiếu niên xinh đẹp trưng ra biểu cảm như vậy thì sao một cậu gay như Yến Đôn không thương tiếc được đây? Vậy nên Yến Đôn bèn nở một nụ cười dịu dàng rồi nói: “Tôi đã nhận được sự quan tâm của cậu rồi mà. Đừng buồn nữa, thiếu gia của tôi.”
Trần Giáng Thần nghe được câu nói thân mật “thiếu gia của tôi” thì mới chuyển từ buồn sang vui, cười tủm tỉm nói: “Anh Yến của em, anh không thể phân biệt đối xử như vậy được đâu!”
“Phân biệt đối xử?” Yến Đôn chưa kịp phản ứng lại, chỉ hơi nhíu mày, ra vẻ hoài nghi.
Trần Giáng Thần cười nói: “Anh có thể đút bánh ngọt cho anh ba, thế sao lại không chịu đút cho em ạ?”
Yến Đôn hơi xấu hổ, cậu đưa tay ra phía sau gãi gãi đầu, trên mặt trưng ra biểu cảm chần chừ, không biết có nên đáp ứng hay không, lúc bấy giờ tiếng Ngạn Tảo bất chợt vang lên từ sau lưng: “Giáng Thần, học xong từ đơn chưa?”
Trần Giáng Thần thấy mặt vị “đại gia trưởng” này thì ngay lập tức trở nên lúng túng, song cậu vẫn rất ngoan ngoãn mà nở một nụ cười mềm mại: “Em học xong rồi ạ.”
Tuy lượng từ vựng của Trần Giáng Thần không quá phong phú, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không giỏi. Cậu không đuổi kịp ngành học là bởi vì cậu bận bịu với việc diễn xuất, chứ không phải vì cậu ngốc nghếch. Trên thực tế, cậu không những không ngốc mà còn cực kì thông minh. Suy cho cùng thì cậu cũng là nam phụ ưu tú trong truyện Mary Sue mà. Cậu có trí nhớ vô cùng tốt, Ngạn Tảo giao cho cậu việc học từ đơn thì cậu cũng đã thuộc nằm lòng trong đúng kì hạn.
Ngạn Tảo lim dim đôi mắt, thuận miệng hỏi: “Corroborate có nghĩa là gì?”
Trần Giáng Thần ngẩn ra, sau khi xác nhận nhiều lần rồi mới nói: “Từ này… Hình như không nằm trong phạm vi thi cử đâu ạ?”
Đây là từ đơn bắt đầu bằng chữ C, nếu có nằm trong đề cương thì nhất định Trần Giáng Thần đã học qua. Thế nhưng cậu lại không biết từ này, cho nên điều đó chứng minh rằng từ này không nằm trong đề cương. Trần Giáng Thần vô cùng chắc chắn về điều này, dù sao thì cậu cũng có trí nhớ của nam phụ ưu tú mà.
Ngạn Tảo cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, cũng không chắc từ này có nằm trong đề cương ôn thi đại học hay không. Trần Giáng Thần lập tức mở app từ vựng ra, nói một cách chắc nịch: “Anh cả, từ này thật sự không nằm trong nội dung đề cương ạ.”
Ngạn Tảo vẫn xụ mặt, anh hỏi: “Chẳng lẽ không nằm trong đề cương thì sẽ không ra thi, không cần học luôn à?”
Trần Giáng Thần: …? Tui nghi ngờ anh hai đang nhắm vào tui á?
—
Hết chương 23.