Edit: Shion.Hoa Đại Mạo đánh giá Yến Đôn từ trên xuống dưới rồi bảo: “Quần áo của cậu cũng thú vị đấy. Sao cậu tham gia chương trình mà họ không cho cậu mặc bộ nào vừa vặn?”
Yến Đôn cúi đầu nhìn nhìn, trên người cậu đang mặc trang phục mà tổ chương trình chuẩn bị. Trên áo ghi “Kiêu ngạo vs Ngốc nghếch”, ai trong gian triển lãm cũng mặc bộ đồ này. Có thể vì làm hơi vội nên chỉ đặt đúng một số, bọn con trai tham gia chương trình đều mặc số lớn nên quần áo khá rộng. Yến Đôn không thể so được với hội “toàn chân”, tuy quần áo cùng kiểu nhưng khi cậu mặc vào thì lại hơi không vừa người.
Sau khi Yến Đôn thay quần áo rồi đi ra thì cậu phát hiện cái áo này còn dài quá mông mình, tay áo cũng che khuất bàn tay cậu luôn, khiến cậu trông như trẻ con đang mặc đồ người lớn vậy. Cậu bèn kháng nghị: “Trang phục không vừa mất rồi. Dù sao thì tôi cũng là cố vấn chứ không phải thành viên, khỏi mặc cái này được không?”
Trần Giáng Thần trêu: “Anh Tiểu Yến là cố vấn mà lại không chịu đồng lòng với bọn em sao ạ?”
Yến Đôn khoát tay, tay áo rộng thùng thình vẫy vẫy: “Nào dám?”
Trần Giáng Thần lại nói: “Vả lại anh mặc như vậy cũng đẹp lắm, cái này gọi là oversize.”
Nhà tạo mẫu đứng bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng, cực kì đẹp, oversize, rất fashion.” Nhà tạo mẫu còn nói: “Nếu không thì cậu mặc thử đồ của bên nữ vậy?”
“Không!” Yến Đôn từ chối: Vì số áo bên nam quá rộng nên đi mặc đồ nữ á? Yến Đôn vẫn cần mặt mũi chứ.
Cứ như vậy, Yến Đôn mặc áo cỡ lớn đi dạo lung tung trong hội trường.
Hoa Đại Mạo nhìn chằm chằm Yến Đôn nửa ngày trời, anh ta chỉ thấy một đôi chân nhỏ nhắn duỗi ra từ trong đống quần áo lùm xùm kia, trông cực kì hút mắt người khác. Hoa Đại Mạo cười nói: “Về sau cậu có mặc quần áo kiểu này nữa không?”
“Không đâu.” Yến Đôn khoát tay. Lần này chỉ là bất đắc dĩ thôi, về sau cậu tuyệt đối không mặc đâu.
Hoa Đại Mạo bèn bảo: “Vậy thì tiếc lắm, quần áo đẹp như vậy mà chỉ mặc một lần thì không nên.”
Yến Đôn cúi đầu nhìn bộ quần áo trắng muốt, mấy chữ “Kiêu ngạo vs Ngốc nghếch” được viết một cách vô hồn: “Đẹp ạ? Cái này đẹp ấy ạ?”
Vẻ tán thưởng của Hoa Đại Mạo tràn ngập đáy mắt, trông không giống như đang giả vờ, anh ta nhìn chằm chằm rồi nói: “Tất nhiên là đẹp rồi.”
Yến Đôn nghĩ khiếu thẩm mỹ của Hoa Đại Mạo có vấn đề, nhưng cậu lại khó mở lời nên đành nở nụ cười miễn cưỡng: “Giám đốc Hoa thấy đẹp ạ? Vậy để tôi xin bọn họ một bộ tặng anh.”
Dường như Hoa Đại Mạo đang chờ câu nói này của cậu, anh ta đáp nhanh gọn lẹ: “Tự dưng xin đồ của người khác làm gì? Tặng tôi bộ của cậu là được rồi.”
“A?” Yến Đôn chưa kịp phản ứng lại.
Hoa Đại Mạo lại nói: “Không phải cậu không cần nữa à? Thà ném chứ cũng không muốn tặng tôi sao?”
“Đương nhiên là không phải ạ.” Yến Đôn lắc đầu theo bản năng, lại không nhận ra hành động như vậy đã đồng nghĩa với việc đáp ứng yêu cầu của đối phương.
Hoa Đại Mạo gật đầu một cách hài lòng: “Cậu nhớ đó.”
“Nhớ rồi ạ.” Bây giờ Yến Đôn có muốn từ chối thì cũng không khỏi lúng túng, nên cậu chỉ có thể đồng ý.
Nói câu này xong thì hai người lại im lặng vài giây, Yến Đôn có hơi lúng túng nên cậu bèn khơi chuyện: “Bên các anh công bố trò chơi mới nào vậy ạ?”
Thật ra cái này cũng không tính là “khơi chuyện”, Yến Đôn vốn có chút tò mò, Khoác lác vs Gian trá bị gỡ xuống rồi, trong thời gian gấp như vậy mà Hoa thị có thể đưa ra một sản phẩm hoàn thiện để tham gia triển lãm sao?
Hoa Đại Mạo bèn giới thiệu: “À, có chứ, là ‘Một trăm loại tư thế chém chết tra nam’.”
Yến Đôn đã nghe nói tới trò chơi này nên rất ngạc nhiên: “Đây không phải là trò chơi mới của ‘Phòng làm việc Ni Mei Ma*‘ sao ạ? Sao lại là anh…”
(ni mei ma = “bạn không có mẹ”, đây là một cái meme bên Trung nhưng tớ không rõ mang ý nghĩa gì nên đành để phiên âm cho đỡ thô)Hoa Đại Mạo nói: “Đúng là vậy, nhưng vì Hoa thị thật sự không có trò chơi để tham gia triển lãm nên tôi mua lại ‘Phòng làm việc Ni Mei Ma’ luôn.”
“…” Yến Đôn vẫn không thích ứng được với cái thiết lập mua công ty đơn giản như mua đồ ăn này.
Hoa Đại Mạo tuỳ tiện nhìn dự báo thời tiết rồi thản nhiên nói với trợ lí: “Trời lạnh rồi, làm Tập đoàn Vương thị phá sản thôi.”
Trợ lí trả lời: “Thưa sếp, bởi vì mấy năm gần đây thời tiết rất lạnh nên tất cả các Tập đoàn Vương thị ở nước Hoa đã hết sạch rồi ạ.” Nói cách khác, vì vấn đề khí hậu mà toàn bộ các Tập đoàn Vương thị trong nước đã bị anh ta làm cho phá sản mất tiêu rồi.
Hoa Đại Mạo không hài lòng chút nào: “Vậy sao cậu không đi đăng kí một cái Tập đoàn Vương thị rồi lại tiếp tục làm cho nó phá sản đi?”
Trợ lí trả lời: “Vâng, là tôi ngu dốt. Tôi sẽ đi làm ngay ạ.”
Hoa Đại Mạo chớp mắt nhìn Yến Đôn rồi nghĩ thầm: Bây giờ trông tôi có bá đạo lắm không, có mê hoặc lắm không?
Yến Đôn liếc nhìn Hoa Đại Mạo rồi nghĩ bụng: Thằng khùng.
Song, hệ thống lại phát ra một tiếng leng keng: Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Trời lạnh rồi, làm Tập đoàn Vương thị phá sản thôi] √
Hai mắt Yến Đôn lập tức sáng lên.
Hoa Đại Mạo lại nhìn ra ánh sáng trong mắt Yến Đôn, nghĩ bụng: Quả nhiên là mình đi đúng đường rồi.
Yến Đôn tán dóc với Hoa Đại Mạo vài câu thì nhận được cuộc gọi từ tổ đạo diễn, bảo cậu quay về gian triển lãm. Dựa theo kịch bản thì cậu phải dùng thân phận “cố vấn” để đi kiểm tra triển lãm một phen rồi bình luận vài câu, bởi đây là hạng mục của Trần Giáng Thần nên Yến Đôn còn phải khen ngợi một chút.
Thế là Yến Đôn ung dung quay về gian triển lãm của Ngạn thị, cậu giả vờ giả vịt đi kiểm tra vài vòng rồi bật ngón cái lên khen Trần Giáng Thần bố trí cực kì tốt.
Sự thật là ngày nào Trần Giáng Thần cũng bận làm bài tập bổ túc, làm gì có thời gian sắp xếp triển lãm đâu? Tất cả là do các chuyên gia của công ty làm hết. Về cơ bản thì hành động gian dối này chẳng hề kiêng nể ai, nên tất cả các thí sinh đều đã thấy được khí chất đại gia trên mặt Trần Giáng Thần. Có điều mọi người ngẫm lại một cách cẩn thận, một ảnh đế đến thời gian đóng phim còn không có mà lại đồng ý tham gia chương trình thực tế, được giúp đỡ nội bộ cũng không kì lạ lắm, chẳng có gì không ổn.
Thế nhưng việc này lại góp phần giúp một tin đồn nào đó trở nên vững vàng hơn: Sở dĩ Trần Giáng Thần thuận buồm xuôi gió như thế là do cậu được Ngạn thị chống lưng.
Yến Đôn ngầm biết thân phận của Trần Giáng Thần nên tất nhiên phải cực kì lễ độ, cậu khen quá trời khen, chỉ vào một cái phông nền rồi nói: “Chỗ này để trống rất tốt!”
Trần Giáng Thần thật thà: “Cái này không phải để trống ạ, là do tôi vừa làm hỏng đồ trang trí ở đó.”
Yến Đôn nghẹn một lúc rồi mới nói: “A, trên đời này thì hai chữ “vừa khéo” rất hiếm có, cậu “vừa khéo” làm vỡ vật trang trí nên chỗ này mới có khoảng trống, thật sự rất là giỏi!” Nói xong, Yến Đôn lại bật ngón cái.
Ai đứng bên cạnh nhìn cũng phải âm thầm giơ ngón cái lên: Không hổ là thư kí được Giám đốc yêu thích nhất! Giỏi thật!
Hoàn thành xong công việc nịnh nọt thì Yến Đôn bèn tính đến chuyện tan làm, cậu đến phòng hóa trang cởi áo ra rồi mặc lại áo khoác của mình. Chờ đến khi thay quần áo xong xuôi, cậu mới nhớ đến việc đưa quần áo cho Hoa Đại Mạo.
Nói chung cậu cảm thấy chuyện này có chút quái quái, nhưng cụ thể là quái ở đâu thì cậu chẳng nói rõ được. Trong lúc cậu đang ngồi suy nghĩ ở một góc thì chợt thấy Ngạn Tảo đẩy cửa bước vào. Cậu bèn đứng dậy, trưng ra gương mặt tươi cười: “Sếp Tảo, anh tới rồi ạ?”
Ngạn Tảo hơi gật gù, lại hỏi: “Nhìn quần áo mà nghĩ gì đấy?”
Yến Đôn bèn kể lại chuyện Hoa Đại Mạo xin quần áo của mình.
Nghe Yến Đôn nói xong, ngoài mặt thì Ngạn Tảo vẫn cười tủm tỉm đấy, thế nhưng đầu ngón tay anh lại hơi co lại, để lộ một chút sự khó chịu của mình. Anh lại nói: “Nhóc Hiền Lành, đưa cho tôi một ly cà phê.”
Yến Đôn đáp ứng rồi cầm lấy cà phê đi về phía trước, cậu đang muốn đưa cho Ngạn Tảo ngồi trên ghế thì anh bỗng dưng đứng dậy, hai người không kịp đề phòng mà va vào nhau, cà phê trong tay Yến Đôn lại hất hết lên người Ngạn Tảo.
Yến Đôn trợn mắt há mồm: Không phải chứ… Lại nữa hả?!
Yến Đôn tức giận mắng thầm: Hệ thống, cậu chơi tôi đấy à?!
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Thưa quý khách, cậu chắc là tôi chơi cậu chứ ạ??
—
Hết chương 27.