Edit: Shion.Bảo bối to, đúng là bảo bối to thật á.
Ngạn Tảo đưa Yến Đôn vào phòng ngủ của mình, cho cậu xem bảo bối to — Một cái lư hương gốm hoa lam bốn chân có hình dị thú, mà to thật ấy chứ, nó có chiều cao tận nửa thước, đường kính phải ít nhất ba mươi, bốn mươi xen-ti-mét. Tuy rằng Yến Đôn không hiểu lắm, cái gì mà Thành Hóa* rồi gì mà nguyên thanh hoa*, thế nhưng cậu cho rằng một món đồ gốm hoa lam phải có giá trị xa xỉ lắm, quả thực gánh nổi cái câu “đại bảo bối” của Ngạn Tảo.
(Thành Hoá: niên hiệu của vua Minh Hiến Tông, Trung Quốc)
(nguyên thanh hoa: một loại gốm đặc trưng của thời đại Thành Hoá)Yến Đôn thầm nghĩ: Thật đúng là công tử sang chảnh ha.
Đối với những gia đình như Ngạn thị thì sưu tập đồ gốm hoa lam có vẻ không thành vấn đề, không là gì to tát. Điều khiến Yến Đôn cảm thấy Ngạn Tảo sang chảnh đó là việc cái lư hương gốm xanh này của anh thật sự được dùng làm lư hương luôn, nói đốt là đốt, cũng chẳng có bảo dưỡng gì sất. Yến Đôn có thể nhìn thấy trong lò còn sót lại một tầng tro hương, chắc là lúc nào cũng sử dụng, mà không nâng như trứng, hứng như hoa gì cả.
Yến Đôn không kìm được mà khen: “Sếp Tảo đúng là một người sinh hoạt có thẩm mỹ ạ.”
“Có gì đâu, hồi trước bà nội còn lấy nó ra ngâm chân nữa mà…” Ngạn Tảo lắc đầu.
“…” Gia đình họ Ngạn toàn mấy người kiểu gì í.
Yến Đôn ngẫm lại, bà Ngạn là một người phụ nữ phun nước hoa cao cấp, ngụy trang làm nhân viên dọn vệ sinh trong công ty rồi điên cuồng làm đổ nước, cứ nghĩ theo hướng đó thì việc bà lấy gốm hoa lam ra để ngâm chân cũng không có gì ghê gớm.
Yến Đôn lại hỏi: “Sao bà nội lại muốn dùng lư hương để ngâm chân ạ?”
“Hình như bà không biết đây là lư hương.” Ngạn Tảo đáp, “Mãi sau tôi mới nói với bà rằng nó là lư hương, nên bà đã đi mua một cái bồn đồng mạ vàng từ thời Càn Long về ngâm chân rồi.”
Yến Đôn: …Chân bà Ngạn là chân của thần tiên hay gì?
Cậu thật sự không hiểu nổi thế giới của người có tiền.
Nghe Ngạn Tảo kể chuyện xưa về cái lư hương cao bốn thước xong, Yến Đôn mới dời ánh mắt khỏi “đại bảo bối” này, chuyển sang quan sát phòng ngủ của Ngạn Tảo.
Màu sắc trong phòng ngủ có chút đơn điệu, là xanh đậm và xanh nhạt kết hợp với màu trắng, có chút phong tình của Địa Trung Hải. Đây là kiểu phối màu tương đối cổ điển, vì vậy mang lại cảm giác mượt mà và yên tĩnh, không có cảm giác hỗn độn, hệt như cảm giác mà Ngạn Tảo mang đến cho người khác vậy. Yến Đôn hít một hơi thật sâu, cậu nhận ra trong không khí thật sự có phảng phất một làn hương quen thuộc: “Đây là thành quả của việc anh xông hương mỗi ngày sao ạ? Chẳng những trên quần áo mà trong phòng cũng toàn mùi thơm.”
Ngạn Tảo vuốt cằm: “Cậu không nói thì tôi cũng chẳng biết trên người có mùi gì. Có lẽ là ngửi lâu rồi nên không để ý.”
“Sống với người lương thiện như bước vào nơi hoa thơm cỏ lạ, lâu ngày tự tỏa hương*…” Yến Đôn rung đùi, đắc ý nói, “Phòng của anh chính là ‘nơi hoa thơm cỏ lạ’, mà sếp Tảo thì là ‘lâu ngày tự tỏa hương’!”
(một câu dạy của Khổng Tử, mang ý nghĩa có phần tương tự với “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”)Ngạn Tảo cười cười: “Cậu cũng khéo ăn nói ghê.”
Yến Đôn ngượng ngùng cười cười, thừa nhận mình vừa vuốt mông ngựa.
Ngạn Tảo cũng chẳng nói gi, anh lấy một hộp hương theo phong cách cũ mà anh có được trong một cuộc đấu giá ra. Trong hộp có chứa mấy thứ trông như bánh ngọt hình hoa mai, có màu tím sậm.
Yến Đôn hỏi: “Đây là gì ạ?”
“Đây là bánh thơm.” Nói xong, như làm mẫu, Ngạn Tảo lấy ra một khối rồi thả vào đốt trong lư hương.
Thứ được đốt lên chính là hương thơm lượn lờ, một mùi thơm tinh khiết nhanh chóng tràn ngập cả căn phòng. Bên cạnh lư hương có đặt một cái móc treo quần áo, trên móc có treo quần áo mặc ngày hôm sau. Trải qua một đêm xông hương, trên quần áo hôm sau tự nhiên sẽ nhuốm đầy mùi hương.
Yến Đôn nhìn một cách tò mò, nói: “Hóa ra đây là ‘bánh thơm’ ạ!”
Hồi trước, mỗi khi Yến Đôn đọc sách, có nghe nói “nếu bánh thơm và than đá được dùng để đốt hương, thì chỉ đốt một bánh là hương thơm sẽ theo cả ngày”, cuối cùng thì hôm nay cậu cũng được chứng kiến rồi.
Yến Đôn hít sâu một hơi: “Đây là mùi gì vậy ạ?”
“Tôi cũng không rõ.” Ngạn Tảo đáp, “Đây là phối từ trầm hương, hương chín vàng, đàn hương vàng, mộc hương dại mỗi thứ bốn lạng; cánh hoa lài, cánh hoa hồng, nhựa hương trầm, hương kim nhan, dầu quả trám, dầu bồ đề, nước an lão mỗi thứ hai lạng và một lạng long não. Tôi cũng không biết cái gì toả mùi mạnh nhất.”
Yến Đôn cười hỏi: “Vậy sao anh lại biết phối hương ạ?”
Ngạn Tảo cũng khó hiểu: “Tôi cũng không biết, cứ tiện tay làm thôi, phối xong thì đúng là mùi tôi thích.”
Yến Đôn bèn nghĩ: Có lẽ là do kí ức của Ngạn Tảo không thể bị xóa đi một cách dễ dàng.
Yến Đôn đoán cũng không sai, bánh thơm mà Ngạn Tảo đã quen ngửi là do bà ngoại anh tự tay làm. Trong thế giới thực, Ngạn Tảo được bà ngoại nuôi từ bé đến lớn. Bà ngoại biết về hương từ một bác sĩ y học Trung Quốc, nghe nói là hương có thể giúp thông suốt và minh mẫn, rất tốt cho trẻ em. Bà ngoại rất quan tâm đến anh, nên để hương này ở đầu giường Ngạn Tảo, để anh ngửi trong lúc ngủ. Dần dà, Ngạn Tảo cũng đã quen với mùi này, không ngửi thấy thì không ngủ được.
Đây là hương mà bà ngoại tự mình phối, mà cũng chỉ có bà biết phối mà thôi. Khi bà có tuổi, Ngạn Tảo bèn theo học từ bà. Những cái khác anh cũng không biết, anh chỉ biết làm đúng một loại bánh thơm này mà thôi. Hệ thống cũng không thể xóa bỏ những kí ức về kinh nghiệm này — Nói cách khác, khi một người mất trí nhớ, có lẽ họ sẽ quên mất mình đã tập xe đạp khi nào, nhưng sẽ không quên cách đạp xe. Nếu bạn đem xe đạp đến trước mặt người đó thì họ vẫn sẽ dễ dàng đạp được.
Mà tương tự như vậy, bánh thơm biến thành một kí ức như “bản năng” của Ngạn Tảo.
Việc gần gũi với Yến Đôn cũng thế.
Không có bánh thơm này, Ngạn Tảo ngủ không yên.
Nhưng Ngạn Tảo lại nhìn Yến Đôn một cách dịu dàng: “Nếu cậu thích, tôi có thể tặng cậu một hai cái, cậu về đốt lên, rất có lợi cho sức khỏe.”
Yến Đôn lại khoát tay: “Nhà tôi cũng không có lư hương lớn như vậy ạ.”
Ngạn Tảo nghĩ nghĩ, có chút đăm chiêu mà gật đầu.
Chưa tới hai ngày sau, Ngạn Tảo lại đưa cho Yến Đôn một cái lư hương, có vẻ không lớn bằng cái trong phòng ngủ của Ngạn Tảo, nhưng trái lại nó rất đẹp, có kích cỡ bằng một bàn tay.
Yến Đôn cầm nó trong tay, thấy nhè nhẹ, nhưng nhìn kĩ thì lại thấy rất tinh xảo, cậu bèn hỏi: “Có đắt lắm không ạ?”
Ngạn Tảo đáp: “Không đắt đâu, tôi lấy đại đó. Đúng lúc cho cậu dùng luôn, để đó cũng đóng bụi.”
Yến Đôn đem lư hương đến chỗ Ngạn Trì, hỏi hắn: “Anh có biết thứ này không ạ?”
Ngạn Trì nhìn thoáng qua, nói: “Không phải cái này là lò ấp đồng mạ vàng quấn mẫu đơn mà anh tôi mới mang về à?”
Yến Đôn sợ hãi: Cái gì mà mạ vàng, cái gì mà quấn mẫu đơn cơ… Sao Ngạn Trì có thể nói ra cái tên phức tạp như vậy trong một lèo chứ?
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Đây là kĩ năng cơ bản của nhân vật trong tiểu thuyết đó ạ. Kiểu, người bình thường sẽ nói “lại đây xem cái cô bé mặc quần áo xanh biếc, đeo ngọc trai trên đầu kìa”, còn nhân vật trong tiểu thuyết sẽ nói là “đến xem cô bé mặc áo bông xanh biếc làm bằng tơ tằm có điểm những chú bướm và đeo ngọc trai quý giá có khảm hai con rồng kìa”.
Yến Đôn ngẩn người, lại nói: Chắc nhân vật cổ đại mới vậy thôi chứ… Nhân vật hiện đại cũng thế luôn à?
Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời: Người hiện đại cũng giống vậy, kiểu, người bình thường sẽ bảo là “hôm nay cô ấy mặc váy màu xanh biếc, đeo khuyên ngọc trai”, còn nhân vật trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo thì sẽ nói: “hôm nay cô ấy mặc váy mùa thu bẻ cổ ngắn tay màu xanh biếc như nước hồ, điểm thêm những bông hoa mới của hãng Chanel, đeo đôi bông ngọc trai hai chữ C* kiểu cổ điển”.
(hai chữ C: logo của Chanel)Yến Đôn nhận ra mình không đủ trình, không thể nào miêu tả vật dụng như kiểu đào từ trong rương quý ra như vậy được.
Ngạn Trì cũng không biết suy nghĩ trong lòng Yến Đôn, hắn nhìn lư đồng trong tay Yến Đôn một lúc lâu rồi mới nói: “Sao lại đến tay cậu? Anh tôi đưa cho cậu à?”
Yến Đôn lấy lại tinh thần, cậu sực nhớ đến mục đích của mình khi đến đây, bèn hỏi: “Thứ này có đắt không ạ?”
“Không đắt.” Ngạn Trì nói.
Yến Đôn yên tâm.
Ngạn Trì bảo: “Chưa tới ba triệu nữa mà.”
“…!” Yến Đôn hít sâu một hơi, xém nữa là đứng không vững, “Vậy mà còn không đắt sao ạ?”
Ngạn Trì khoát tay: “Cái này mà đắt gì? Không phải lương một năm của cậu đã hai triệu rồi à?”
Yến Đôn cũng hết biết nói gì.
Nhưng quả thật, thứ nhất, Yến Đôn còn chưa có cảm giác rằng mình được nhận lương hai triệu một năm, thứ nhì, cho dù cậu có nhận hai triệu một năm thì cũng không thể bỏ ba triệu ra mua cái lò ấp bé bằng bàn tay về đốt chơi được.
Yến Đôn có chút buồn rầu, cậu ước lượng số bánh thơm được gói trong giấy dầu.
Cậu đã cầm bánh thơm của Ngạn Tảo trong tay, nếu trả về thì có vẻ không ổn lắm. Vả lại, cậu cũng có tâm tư riêng, cậu hi vọng có thể cảm nhận được mùi hương của Ngạn Tảo khi ở nhà.
Hầy, quên đi, lư hương thì cứ bày ra trước rồi tìm một cơ hội để trả lại cho Ngạn Tảo, còn bánh thơm thì trước mắt cứ nhận đã!
Yến Đôn đang định đốt bánh thơm lên thì Ngạn Trì lại mở miệng: “Cái bánh bột ngô này của cậu nhìn quen ghê?”
Yến Đôn nói: “Đây là bánh thơm của Chủ tịch Ngạn ạ.”
“À, tôi nhớ rồi, đây là cái mà anh ấy tự phối đúng không?” Ngạn Trì sờ sờ cằm, “Hình như bên trong có bỏ trầm hương gỗ lim hiếm, một lạng là bốn, năm trăm ngàn gì đó…”
“…” Tay Yến Đôn run lên, cậu sợ đến mức suýt làm rơi bánh thơm xuống đất luôn.
Yến Đôn cố gắng nhớ lại một phen, rõ ràng là trong công thức phối của Ngạn Tảo, một cái bánh thơm đã dùng tận bốn lạng trầm hương, đó là còn chưa kể đến các nguyên liệu khác nữa…
Yến Đôn bỗng thấy bánh thơm nóng muốn bỏng cả tay…
Chẳng trách sao phải dùng với lư hương mấy triệu!
Lư hương mấy triệu mới xứng với bánh thơm này!
Yến Đôn muốn xỉu ngang xỉu dọc luôn!
Cậu không xứng!
Nghĩ đến giá trị của bánh thơm này, sao mà Yến Đôn đưa tay ra đốt được đây?
Thế nhưng Yến Đôn cũng cảm thấy hơi khó hiểu, thuở ban đầu, Ngạn Tảo trong thế giới thực cũng chỉ là một người bình thường phải lập nghiệp, sao lại có tiền đến mức đi đốt trầm hương mấy trăm ngàn chứ?
Để mà nói thật, Ngạn Tảo trong thế giới thực không đốt nhiều tiền như vậy. Tức là, lúc đó Ngạn Tảo chỉ đốt hương liệu bình thường thôi, cũng sử dụng lư hương bình thường. Đến khi Ngạn Tảo giàu lên rồi, theo lẽ tự nhiên, anh mới bắt đầu đốt hương liệu khá cao cấp, dùng lư hương khá đắt đỏ.
Song, Ngạn Tảo trong thế giới tổng tài bá đạo lại chẳng có gì ngoài tiền, muốn làm gì thì làm, cho nên anh mới đốt gỗ lim hiếm như đốt củi vậy.
Bản thân anh dùng đồ tốt, nên cũng không thể để Yến Đôn chịu thiệt, bèn đưa thứ tốt nhất đến trước mặt Yến Đôn.
Chẳng qua là cho dù có ở trong thế giới tổng tài bá đạo thì Yến Đôn vẫn chỉ là cậu Yến Đôn đi làm công ăn lương, hoàn toàn không có cách nào mà hưởng thụ sự cưng chiều của tổng tài bá đạo được. Đối mặt với bánh thơm có giá thành ngót nghét một triệu, Yến Đôn không tài nào xuống tay được.
Cái này mà là đốt hương á?
Cái này là đốt tiền rồi!
Tui cũng đâu cần phải thắp hương cúng bái gì đâu, mà tui cũng chẳng phải Bồ Tát!
Yến Đôn cầm lư hương và bánh thơm trong tay, mang vẻ mặt buồn rầu nhìn Ngạn Trì: “Không ấy, anh giúp tôi trả hai thứ này lại cho Chủ tịch Ngạn được không ạ?”
“Sao lại thế?” Ngạn Trì chẳng hiểu mô tê gì.
Yến Đôn xoắn xuýt một lúc rồi mới nói: “Đắt quá, tôi không dám nhận ạ.”
“Có gì mà không dám nhận chứ?” Ngạn Trì vẫn không hiểu, “Anh tôi tặng cho cậu thì là của cậu rồi.”
“Tôi… Cái này…” Yến Đôn biết Ngạn Trì đã quen với sự xa xỉ nên không hiểu được áp lực của mình, bèn thử giải thích, “Tôi chỉ nghĩ là không có cách nào dùng được thôi ạ.”
“Cái gì mà ‘không cách nào dùng được’? Tôi thấy cậu ‘không biết điều’ thì có!” Ngạn Trì vung tay lên, nghiêm túc nói, “Anh tôi tặng quà cho cậu là nể mặt cậu, cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Trong lúc Yến Đôn không biết nói gì thì lại nghe tiếng hệ thống nhắc nhở: Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Không biết điều] √
Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Đừng có được đằng chân mà lân đằng đầu] √
Thôi, coi như là… Ngọt ngào trong đau khổ vậy.
Yến Đôn cười khổ, thở ra một hơi dài.
Yến Đôn cũng không tiện nói gì nữa, đành phải thận trọng đặt lư hương và bánh thơm vào trong túi. Cậu còn đi xin mấy tờ báo từ một chị làm ở bộ phận nhân sự, bọc lư hương và bánh thơm hết lớp này đến lớp nọ, chỉ sợ bị vỡ mất.
Sau khi Yến Đôn bỏ vào xong xuôi thì di dộng cậu lại vang lên, một tin nhắn đến từ Bạch Lệ Tô hiện lên: “Are you ready?”
Hiển nhiên, đây là “câu nhắc nhở sắp bị hãm hại của nữ phụ ác độc”, cảnh báo Yến Đôn phải chuẩn bị nghênh đón sóng gió cho tốt vào.
Cậu nghĩ: Bạch Lệ Tô đúng là một nữ phụ ác độc có tâm á, trước khi làm việc còn báo một tiếng nữa, không để nhân vật chính bị đánh úp.
Đúng lúc này, Tiểu Tề ngẩng cao đầu mà bước vào, sắc mặt cậu ta đen thui như mực, mặt dài ra và căng cứng lại: “Giám đốc Ngạn, anh ở đây thì tốt rồi! Chúng tôi muốn tóm Yến Đôn đi họp ạ!”
Ngạn Trì nhạy cảm, bắt được từ “tóm” này: “Tiểu Yến phạm tội à?”
Tiểu Tề lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Đến phòng họp rồi nói ạ!”
Yến Đôn nhìn sắc mặt Tiểu Tề, trong lòng nảy ra một suy nghĩ: Nếu nữ phụ ác độc no.1 muốn sống sót đến tập cuối, ngoại trừ việc nhân vật thụ chính nổi lòng thánh mẫu mà tha thứ hết lần này đến lần khác, thì bản thân nữ phụ ác độc cũng phải cố gắng. Để bản thân được sống lâu hơn tí, Bạch Lệ Tô có hãm hại Yến Đôn cũng là mượn đao giết người, không tự mình ra tay. Giống vụ paparazzi chụp ảnh hay Giám đốc Sử dâm loạn hồi trước, lần này… Chẳng lẽ cô lại lợi dụng sự thù địch của Tiểu Tề đối với cậu?
Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Tề, Ngạn Trì và Yến Đôn đi vào phòng họp, thấy vài vị quản lí cấp cao trong công ty đều đang ở đây, Ngạn Tảo cũng vậy. Ngạn Trì và Ngạn Tảo ngồi ở vị trí quan trọng nhất, những người khác thì chia nhau ra ngồi đàng hoàng. Trái lại, Tiểu Tề lại đứng, dáng vẻ như người quản lí trong hoàng cung vậy, cậu ta đứng bên cạnh Ngạn Tảo, mở lời: “Yến Đôn, bọn tôi nhận được tin báo nói rằng cậu đã bán đứng việc cơ mật của công ty, cậu có nhận hay không?”
Yến Đôn giật mình, lắc đầu nói: “Tôi không nhận, tôi không làm!”
Tiểu Tề hừ lạnh: “Cậu còn dám không thừa nhận! Bọn tôi có chứng cứ.”
Yến Đôn tự nhận mình thật sự không làm, cây ngay không sợ chết đứng, hơn nữa cậu còn có “hào quang nhân vật chính” trên người nên không sợ hãi một chút nào, ưỡn ngực nói: “Có chứng cớ thì anh lấy ra đi!”
Tiểu Tề liếc nhìn cậu một cái: “Cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”
Dứt lời, Tiểu Tề nói với thanh tra kĩ thuật: “Nếu đã vậy thì không cần giữ thể diện cho Yến Đôn nữa!”
Thanh tra kĩ thuật bèn vươn tay ra, bay lướt trên bàn phím, rất nhanh sau đó, trên màn hình máy tính của thanh tra kĩ thuật liên tục hiện lên lịch sử hòm thư của Yến Đôn. Lịch sử hiển thị rằng Yến Đôn đã gửi một văn kiện cơ mật về hạng mục mới trong công ty cho một địa chỉ lạ.
Yến Đôn nghẹn họng trân trối: “Nếu tôi gửi văn kiện cơ mật thì tại sao lại dùng hòm thư công việc của chính mình chứ? Tôi là heo chắc?”
Tiểu Tề lạnh lùng nói: “Có gì đâu. Tôi thấy cậu cũng giống mà.”
“…” Yến Đôn thầm nghĩ: Sao tui không phát hiện ra Tiểu Tề cay độc như vậy chớ?
Về căn bản, những nhân viên tham gia cuộc họp đều là nhân vật quần chúng, phải chịu sự dẫn dắt của kịch bản, nên ai nấy đều bắt đầu chỉ trích Yến Đôn: “Yến Đôn! Sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy!”
“Quào! Thì ra Yến Đôn là một người như vậy!”
“Chòi oi! Sợ thật sự á!”
……
Ngạn Trì cũng có vẻ mặt khiếp sợ: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
Thanh tra kĩ thuật đáp: “Hôm nay bộ phận an ninh vừa nhận được tin báo nặc danh nên bọn tôi mới đi tra, chỉ mới tra xong thôi ạ.”
Tiểu Tề hầm hừ: “Yến Đôn, cậu còn gì muốn nói?”
Yến Đôn đáp: “Tuy là gửi đi từ hòm thư của tôi nhưng không có nghĩa là tôi làm. Hơn nữa, tôi cũng không phải heo, sao làm chuyện xấu xong còn để tên lại? Mà lại sử dụng hòm thư của nhân viên nữa chứ?”
Nhân viên đang ngồi tham gia cuộc họp lại bắt đầu ngốc ngếch mà chuyển thái độ: “Đúng đó! Đúng đó! Ai mà làm như vậy chứ?”
“Cũng đúng á? Hòm thư công việc thì bộ phận kĩ thuật cũng thấy được mà. Ai mà đần như vậy được chứ?”
“Đúng đó! Đúng đó! Có khi Yến Đôn bị vu oan đó?”
……
Yến Đôn nghĩ thầm: Đúng là quần chúng trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo không có đầu óc…
Thấy dư luận ở hiện trường đổi hướng, Tiểu Tề cũng không nổi giận mà trái lại còn hỏi thanh tra kĩ thuật: “Có thể tra được địa chỉ IP không?”
Thanh tra kĩ thuật trả lời: “Tra được ạ, địa chỉ IP này trùng với địa chỉ IP mà Yến Đôn thường dùng. Chắc hẳn là bưu kiện này được gửi từ máy tính trong nhà Yến Đôn ạ.”
Nhân viên tham gia cuộc họp lại bắt đầu sợ hãi: “Trời đất! Vậy nên là Yến Đôn làm thật sao?”
“Yến Đôn có vẻ hiền lành như vậy mà, hóa ra là người như vậy sao?”
“Đúng vậy, thật không thể tin được.”
……
Tiểu Tề quay đầu nhìn Yến Đôn, vẻ mặt chắc chắn: “Cậu còn gì để nói không?”
Yến Đôn khoát tay: “Tuy rằng tôi không phải dân chuyên về kĩ thuật, nhưng tôi cũng biết địa chỉ IP có thể làm giả được mà? Vậy nên vẫn là câu nói đó, cho dù là cùng địa chỉ IP với tôi thì cũng không chứng minh được là tôi làm.”
Tiểu Tề nghẹn họng luôn.
Nhân viên tham gia cuộc họp đều thay đổi thái độ: “Đúng đó! Đúng đó! Nghe nói có thể làm giả địa chỉ IP mà!”
“Đúng thế, cho dù địa chỉ IP có giống thì cũng chưa chắc là bản thân cậu ấy làm!”
“Đúng đó, đúng đó, có khi Yến Đôn bị oan đó!”
……
Yến Đôn cảm thấy mình phát huy không tệ, có lẽ là nắm chắc phần thắng rồi, đúng lúc này, điện thoại Yến Đôn lại vang lên. Ánh mắt của mọi người đều hướng về chiếc di động đang đặt trên bàn của Yến Đôn.
Bởi vì trên màn hình di động hiện ra một tin nhắn: “Tài khoản có số đuôi là XXXX của quý khách đã nhận 500,000.00 tệ, ghi chú chuyển khoản: Tiền công bán đứng Ngạn thị”.
Nhân viên tham gia cuộc họp nhìn thấy tin nhắn, ai nấy đều chỉ trích Yến Đôn: “Quào! Không ngờ cậu là người như vậy!”
“Yến Đôn, cậu còn dám nói cậu không bán thông tin hả?”
“A! Yến Đôn, cái tên đần độn này! Uổng công ông tổng tin tưởng cậu như vậy!”
……
Yến Đôn nổi khùng luôn: “Cũng có phải thiểu năng đâu! Sao lại trực tiếp ghi chú là “tiền công bán đứng Ngạn thị” chứ!”
Tiểu Tề cười lạnh: “Trên thế giới này có rất nhiều kẻ đần! Cái câu “nếu muốn người khác không biết thì đừng có quá ngu dốt” chính là nói cậu đó!”
Yến Đôn không ngờ cái mưu kế đần độn vậy mà cũng có hiệu quả. Cậu thật sự đã quá coi thường sức mạnh của kịch bản trong thế giới tổng tài bá đạo rồi.
“Tôi thật sự không làm!” Yến Đôn tự thấy đã hết đường chối cãi, cũng bắt đầu nổi nóng, “Nhất định là có người đổ oan cho tôi!”
Tiểu Tề vỗ bàn nói: “Vậy cậu nói xem, ai đổ oan cho cậu?”
—
Hết chương 34.