Edit: Shion.Sau khi cứu được Mạnh Thiểu Du, Dư Giang Hòa báo cảnh sát ngay lập tức.
Đường Trạch cũng không ngờ Dư Giang Hòa lại đột nhiên xuất hiện giữa chừng, lúc đẩy Mạnh Thiểu Du xuống nước xong rồi nhìn thấy Dư Giang Hòa chạy đến, cả người cậu ta đều trở nên luống cuống.
Đợi đến khi Dư Giang Hòa cứu được người lên bờ thì đã không thấy Đường Trạch đâu nữa.
Thế nhưng bằng chứng để lại còn có một Mạnh Thiểu Du đang bị bất tỉnh, sau khi báo cáo thì cảnh sát bắt đầu truy nã Đường Trạch với tư cách là tội phạm đang lẩn trốn có gây thương tích cho người khác.
Đường Trạch không thể không trốn đi, lánh tạm khỏi tình hình này.
Vì mang danh truy nã trên người, Đường Trạch rất khó rời khỏi Nam Thành, thậm chí còn không thể thanh toán điện tử, chỉ có thể dựa vào một ít tiền mặt trên người mà vất vưởng ở Nam Thành.
Mùa đông lạnh giá, Đường Trạch làm ổ trong một khách sạn nhỏ có giá năm mươi đồng một đêm, chẳng có cả một cái điều hòa!
Đường Trạch thầm mắng: “Tất cả là tại ngươi, nếu ngươi không nóng vội thì sao ta có thể rơi vào kết cục này?”
Sau đó bên tai cậu ta vang lên một giọng nói quái dị, hừ lạnh một tiếng, nói: “Lúc ta đề nghị ngươi cũng đâu có phản đối, làm cũng làm rồi, hối hận chẳng kịp.”
Đường Trạch bị hắn nói vậy thì nghẹn họng, nói không ra lời, mãi sau mới thì thầm: “Nếu ta không mai phục thì đâu có dễ dàng như vậy…”
Vất vả lắm cậu ta mới trà trộn vào làm trợ lí bên cạnh Dư Giang Hòa được, giả ngu mãi mới khiến bọn họ lơ là cảnh giác, bằng không thì cũng đâu thể dễ dàng dụ Mạnh Thiểu Du ra…
Đường Trạch nghĩ đến đây thì có hơi đau lòng, suy cho cùng thì tiền lương trợ lí của ảnh đế thật sự rất là cao, chỉ vì một tên như Mạnh Thiểu Du mà bị bại lộ, đã thế còn mất việc nữa, nghĩ thế nào thì cũng thấy thiệt thòi ghê gớm!
Giọng nói ma quái lại lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó thì không nói gì nữa.
Bây giờ bọn chúng bị ép phải ở trong căn phòng nhếch nhác này, ai cũng chẳng thấy vui. Đường Trạch im lặng nửa ngày trời, cuối cùng vẫn chẳng biết nói gì, chỉ cầm lấy một tấm bản đồ Nam Thành, tính toán trong lòng xem nên rời khỏi Nam Thành bằng cách nào.
……
Không biết chuyện Mạnh Thiểu Du bị hãm hại đã truyền đến âm phủ bằng cách nào.
Người đến đầu tiên là lão Triệu.
Sau khi Mạnh Thiểu Du xuất viện, vừa về đến nhà thì đã thấy lão Triệu leo cửa sổ vào, nhác thấy mặt Mạnh Thiểu Du thì trưng ra vẻ mặt như người chết mà gào khóc thảm thiết: “Nô tì cứu giá chậm trễ quá —!”
Mạnh Thiểu Du: “…”
Cậu nhìn thoáng qua lão Triệu, một mặt thì hạn hán lời, một mặt lại hỏi: “Sao đến anh cũng biết chuyện này vậy?”
“Lúc đó có nhiều quỷ nước mà, truyền ra cũng thường thôi.” Lão Triệu vung tay lên, nói: “Nếu dưới âm phủ có Weibo ấy hả, cậu nghĩ ai sẽ là người xếp đầu bảng hot search chứ!”
Dù sao thì Mạnh Thiểu Du cũng là một người có tiếng ở cả hai giới, những người ở Nam Thành đã lâu ai mà chẳng biết đến tiếng tăm của một người trừ tà trên dương gian tên là Mạnh Thiểu Du?
Giữa chúng quỷ với nhau cũng có giữ liên lạc, ngay cả chuyện Mạnh Thiểu Du dạy dỗ đám quỷ vô lại ở đoàn phim và con quỷ áo đỏ lúc trước cũng đã truyền khắp cộng đồng quỷ ở Nam Thành.
Bản thân quỷ và đạo sĩ là hai phe đối lập, có rất nhiều con quỷ trong Nam Thành đều đang chờ đợi Mạnh Thiểu Du bị hú vía kia kìa!
Vì lẽ đó, chỉ cần một con quỷ nước lắm mồm nói chuyện này ra, thì y như rằng nguyên cả cộng đồng quỷ ở Nam Thành đều biết hết.
Mạnh Thiểu Du: “…”
Từ tốc độ tuyên truyền tin đồn là có thể nhìn ra được mức độ tinh thần vô cùng thiếu thốn của cộng đồng quỷ ở Nam Thành, hi vọng Thành Hoàng có thể chú trọng hoạt động giải trí dưới âm phủ Nam Thành hơn.
Song, lão Triệu cũng rất quan tâm hỏi: “Nhưng lần này đạo trưởng Tiểu Mạnh gặp phải tên nào vậy, thế mà hãm hại cậu được luôn?”
Mạnh Thiểu Du kể lại chuyện của Đường Trạch, thật ra một phần lí do mà Đường Trạch có thể thành công là đến từ Mạnh Thiểu Du.
Cậu đã tu hành và luyện tập đạo pháp từ nhỏ, tài năng xuất chúng, nổi bật trong đám bạn đồng trang lứa, trong mắt thế hệ trẻ cũng là một thiên tài hiếm có. Suốt con đường tu hành cũng chưa từng gặp lận đận bao giờ, không tránh khỏi có hơi cà lơ phất phơ.
Nếu lúc đó Mạnh Thiểu Du chịu để ý hơn thì cũng sẽ không bị ám hại.
Thế nhưng tính sổ thì vẫn phải tính!
Suy cho cùng thì lão Triệu cũng đã lấy được không ít công trạng từ Mạnh Thiểu Du, bây giờ Mạnh Thiểu Du gặp chuyện, nói thế nào thì hắn cũng phải tìm người đến để giúp đỡ, bèn nói: “Cậu yên tâm đi, cảnh sát của âm phủ sẽ không ngồi yên đâu! Nhất định sẽ bắt cái tên Đường Trạch này về cho cậu!”
Mạnh Thiểu Du không từ chối, song song đó lại bảo: “Anh làm giúp tôi một chuyện…”
……
Đường Trạch trốn chui trốn nhủi ở Nam Thành một tuần, ngay cả khi ăn cơm cậu ta cũng phải nhìn trái nhìn phải, sợ có anh cảnh sát nào ở ngã ba đường lao tới gô cổ cậu ta về.
Mãi đến một tuần sau, Đường Trạch mới dần dần lơ là cảnh giác.
Xem ra cường độ truy nã cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi, trên người Đường Trạch còn có một lớp che chở nữa, tầng bảo vệ này tự động làm giảm bớt cảm giác tồn tại của cậu ta.
Điều này khiến cậu ta cảm thấy an tâm hơn đôi phần.
Ấn nấp một thời gian, đợi đến khi tình hình qua đi thì cậu ta rời khỏi Nam Thành ngay, sau đó lại tìm cơ hội quay về, Đường Trạch nghĩ bụng. Cậu ta mới vừa ăn xong bữa khuya ở một quán ăn nhỏ bên cạnh, bây giờ đang băng qua con ngõ tối tăm để về chỗ ở của mình.
Không hiểu sao, Đường Trạch cứ cảm thấy có gì đó quái lạ.
Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn, không biết xung quanh đã xuất hiện thêm mấy hồn ma từ khi nào.
Cậu ta có thể nhìn thấy quỷ.
Đường Trạch nhìn lướt qua, nhận ra trên đường đã có thêm mấy hồn ma xa lạ không biết từ lúc nào, hơn nữa còn nhân lúc Đường Trạch vùi đầu đi đường mà đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới.
Săm soi Đường Trạch xong, đám quỷ này lại ra vẻ lơ đãng mà quay đầu đi, cứ như chỉ đi ngang qua mà thôi.
“Thấy hơi quái quái…”
Đường Trạch lẩm bẩm.
Giọng nói quái dị kia lại xông ra, hỏi: “Cái gì quái quái?”
“Ngươi không nghĩ bọn quỷ này đang nhìn ta sao?”
Giọng nói quái dị nở nụ cười, nói: “Ta không ngờ ngươi lại tự luyến đến vậy đấy? Bộ ngươi tưởng mình quỷ gặp quỷ yêu ha gì? Ngươi có đẹp đẽ gì đâu mà người ta nhìn ngươi làm chi!”
Đường Trạch: “…”
Cậu ta quay đầu lại nhìn, phát hiện đám quỷ kia đã đi xa rồi, trước khi đi còn hùng hùng hổ hổ nói: “Móa! Mù mắt quỷ của ta rồi!”
“…”
Xem ra là nghĩ nhiều rồi.
Đường Trạch rũ bỏ sự nghi ngờ trong lòng, gần đây tâm trạng của cậu ta hơi căng thẳng, nghĩ rằng ai cũng đến để bắt cậu ta, nên vô cùng hồi hộp.
Sau đó Đường Trạch cũng không gặp phải những con quỷ khác, nên thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tiếp đó cậu ta bảo: “Đêm mai chúng ta rời khỏi nơi này đi, ra vùng ngoại thành rồi bắt xe ra khỏi thành phố.”
Giọng nói quái dị kia chẳng ừ hử gì, Đường Trạch cứ coi là hắn đồng ý rồi.
…
Tối hôm sau.
Vào buổi khuya, đợi đến khi chẳng còn tên say xỉn nào trên đường, đèn nhà nào cũng đã tắt, ven đường chỉ còn có ánh đèn đường chiếu rọi, Đường Trạch mới nhẹ nhàng rời khỏi khách sạn mà mình nghỉ lại.
Sau khi xác định rằng xung quanh không có ai, Đường Trạch mới chạy về phương hướng mà mình đã lên kế hoạch đâu ra đó.
Ai ngờ ngay khi cậu ta vừa đáp xuống đất, xung quanh lại có cả tá, gần hai chục hồn ma đột nhiên phi đến, bao vây xung quanh cậu ta!
“Là cậu ta nhỉ?”
“Đúng đó, ta nhìn qua lệnh truy nã của cảnh sát rồi, trên tờ giấy chính là cậu ta!”
“Giờ sao? Hay cứ chặn đường cậu ta lại trước đã?”
……
Mấy con quỷ xung quanh cứ nói chuyện với nhau, một bên đánh giá Đường Trạch, bên còn lại thì không biết đang nói cái gì. Trái tim Đường Trạch hẫng một nhịp, lui về phía sau vài bước.
Ai ngờ cậu ta vừa lùi lại, đám quỷ này cũng tiến lên theo.
“Các ngươi muốn làm gì?” Đường Trạch thấp giọng hỏi.
Đám quỷ đối diện ai cũng như nhau, đột nhiên sáp lại gần, duỗi tay ra nắm lấy bàn tay đang lộ bên ngoài của Đường Trạch.
“Sao khuya vậy rồi còn ra ngoài? Ngươi nghĩ bọn ta định làm gì?”
“Về với cưa cưa đây, làm khách trong mộ nha?”
Đường Trạch: “…???”
Ủa gì vậy?! Đùa giỡn kiểu lưu manh hả?!
Cả đám quỷ đều vây quanh cậu ta, giọng điệu thì ngả ngớn, Đường Trạch nghe xong mà da gà da vịt nổi hết cả lên, lập tức nói: “Người và quỷ không chung đường! Thức thời thì mau tránh ra!”
Đám quỷ này vẫn không hề nhúc nhích.
Ngay sau đó, cậu ta nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Chắc chắn là ở trong này chứ?”
Là Mạnh Thiểu Du!
Đường Trạch kinh hãi, sao cậu ta lại ở đây?!
Tiếng bước chân ngày một gần hơn, Đường Trạch căng thẳng trong lòng, sau đó thì không màng gì nữa, quát khẽ một tiếng: “Cút ngay!”
Cậu ta vung tay lên, cũng không rõ cậu ta cầm gì trên tay mà có thể đẩy lùi đám quỷ sang hai bên!
Đường Trạch thấy không ổn thì định bỏ chạy, ai ngờ một con quỷ ven đường lại bổ nhào đến, ôm rịt lấy đùi cậu ta, lớn giọng hô lên: “Tội phạm giết người ở trong này này! Đạo sĩ nhỏ, cậu tới đây mau!!”
“?!” Đường Trạch không ngờ con quỷ này còn có thể hành động như vậy, mở miệng chửi rủa: “Sao ngươi có thể bán mạng cho đạo sĩ như vậy! Có biết giây tiếp theo người ta sẽ bắt lấy ngươi không hả!!”
Con quỷ kia vẫn ôm chặt lấy cậu ta, mang vẻ mặt chính nghĩa mà nói: “Hứ! Ai cho ngươi rêu rao ở đây hả! Nói bậy hòng mê hoặc người khác! Ta đây là lực lượng cứu trợ hiểu chưa!!”
“Thành quỷ cũng phải làm một con quỷ tốt!!”
Đường Trạch bị tóm chặt, không chỉ có mình con quỷ này, sau nó lại có mấy con nữa chặn trước mặt Đường Trạch, hiển nhiên đều là sứ giả chính nghĩa của âm phủ…
Mà lúc bấy giờ tiếng bước chân lại càng gần hơn, sao Đường Trạch có thể cam chịu bị bắt lấy như vậy, bèn cắn răng kéo con quỷ kia một cái rồi chạy tiếp!
Lúc này bên tai cậu ta truyền đến tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó lại có một tiếng chó sủa.
Chú chó đen đi theo Mạnh Thiểu Du gâu gâu một tiếng, nhào về phía Đường Trạch đang chạy trốn như một tia chớp đen, hé miệng ra ngoạm lấy một chân Đường Trạch!
“Á —!”
Đường Trạch không kịp đề phòng tự dưng bị cắn, cả người lăn đùng ra trên mặt đất, ngay lập tức lại thấy sau lưng mình có một bóng đen lao vút đến, Mạnh Thiểu Du nhảy lên đạp vào lưng cậu ta!
Mạnh Thiểu Du cúi đầu nhìn Đường Trạch đang quỳ rạp trên mặt đất, cái tên này núp lùm lâu như vậy, cuối cùng cũng bị cậu tìm ra rồi!
Đường Trạch trông thấy cậu trưng ra một nụ cười hiền lành không hề giả trân thì nói: “Thiểu Du, cậu ra viện nhanh vậy à… Cậu nghe tôi giải thí — Áu —!”
Cậu ta còn chưa dứt lời thì đã bị Mạnh Thiểu Du cho ăn ngay một quyền!
Bị cậu ta đẩy xuống sông mà Mạnh Thiểu Du còn tin tưởng mấy câu quái quỷ của cậu ta nữa thì đúng là ngu ngốc!
Đường Trạch cũng không ngờ Mạnh Thiểu Du thẳng tay đánh luôn, còn chưa kịp nói mấy câu đã chuẩn bị sẵn trong đầu ra thì đã bị đánh cho trôi tuột lại vào bụng luôn, sau đó Mạnh Thiểu Du cũng không định buông tha cho cậu ta, cậu đã học võ, biết cách đánh người như thế nào để đau đớn nhưng không lộ.
Hơn nữa, ngoài Mạnh Thiểu Du ra còn có một cậu chó đen đang chực chờ mà cắn ở bên cạnh, Đường Trạch cứ thế bị đánh cho đần người ra luôn.
Lúc bấy giờ Mạnh Thiểu Du mới nở một nụ cười ấm áp, nói: “Cậu định nói gì ấy nhỉ?”
Đường Trạch: “…”
Cậu ta cắn răng nói: “Cậu không phải là người tu đạo à?! Sao có thể ra tay với một người thường như vậy được? Đám đạo sĩ các cậu đều là một lũ đạo đức giả!!”
Dối trá!!
Lão Triệu tới hơi chậm, đúng lúc nghe thấy một câu như vậy thì nói: “Ta đệt, chưa thấy ai vô liêm sỉ như nhà ngươi luôn á!”
Lúc hại người ta thì đúng lý hợp tình lắm, bây giờ bị đánh thì kêu là đạo đức giả!
Lão Triệu cũng tự xưng là một âm sai chính nghĩa, ngay lập tức nhào đến cho thêm mấy đá.
Mấy con quỷ đang hóng hớt bu lại, nói: “Quan lớn, biểu hiện của bọn ta mấy hôm nay thế nào?”
Trước đó vài ngày lão Triệu có nói là sẽ giúp Mạnh Thiểu Du tìm Đường Trạch, thế nhưng suy cho cùng thì lão Triệu cũng là âm sai nên thời gian có hạn. Mạnh Thiểu Du dứt khoát bảo hắn thông báo treo thưởng trong cộng đồng quỷ ở Nam Thành.
Chỉ cần tìm ra được Đường Trạch thì có thể lĩnh một tháng hương nến từ chỗ đạo trưởng Tiểu Mạnh.
Hương nến mà đạo quán Mạnh gia làm ra có chất lượng rất cao, mùi vị xuất sắc, thông báo của lão Triệu vừa ra thì đã có không ít quỷ hăng hái báo danh, sau đó chính là cảnh mà Đường Trạch đã chứng kiến…
Nếu không làm vậy, đoán chừng Đường Trạch cũng sẽ không bị lùng ra nhanh đến như thế.
Mạnh Thiểu Du đã đáp ứng thì đương nhiên sẽ không nuốt lời, sau khi ghi nhớ tên của những con quỷ này thì cậu bảo: “Mấy ngày nữa các ngươi sẽ nhận được hương nến.”
Đám quỷ nghe vậy thì tản ra một cách vui vẻ.
Kế đó, Mạnh Thiểu Du gọi điện thoại báo cảnh sát ngay và luôn.
Bình thường Cục Cảnh sát luôn trực hai mươi bốn giờ, vừa nghe bảo là bắt được tội phạm đang bị truy nã thì phía Cục Cảnh sát nhanh chóng chạy đến, trùng hợp thay, sĩ quan cảnh sát này lại chính là anh cảnh sát nhỏ đã từng qua lại với Mạnh Thiểu Du khi cậu tìm thấy tượng Thiên Phi.
Tuy chuyện này đã xảy ra khá lâu, thế nhưng chân tướng về vụ án tượng Thiên Phi lại hết sức kịch tính, cho nên anh cảnh sát nọ vẫn còn nhớ rõ Mạnh Thiểu Du, không ngờ còn có thể gặp lại cậu lần nữa.
Khi thấy cảnh sát đến, Mạnh Thiểu Du chỉ vào Đường Trạch đang té xỉu ở bên cạnh, nói: “Chính là người này ạ.”
Đường Trạch đang có lệnh truy nã, sau khi tìm kiếm trên hệ thống của Cục Cảnh sát và xác định không có hề có sự nhẫm lẫn, cậu ta cứ thế bị lôi đi luôn.
Anh cảnh sát nhỏ nhìn Mạnh Thiểu Du, lại nhìn thoáng qua Đường Trạch, anh ta nhớ rõ ràng cái tên tội phạm truy nã này cũng thuộc loại ẩn nấp rất tài tình.
Anh ta kìm lòng không đậu mà hỏi: “Lần này cậu bắt được cậu ta, cũng là vì đã nhìn ảnh chụp rất lâu nên mới nhận ra sao?”
Mạnh Thiểu Du lắc đầu nói: “Không, bởi vì tôi chính là người bị cậu ta hãm hại.”
Anh cảnh sát nhỏ: “…”
Nhóm cảnh sát đi cùng mới vừa thấy Đường Trạch, chỉ biết là cậu ta bị đánh cho ngất xỉu, đã thế thoạt nhìn còn ra tay rất tàn nhẫn, vốn định mở miệng dạy dỗ hai câu, thế nhưng vừa nghe thấy câu này của Mạnh Thiểu Du thì ngậm miệng lại luôn.
Nửa đêm đi truy đuổi hung thủ, lại còn đánh người ta đến mức bất tỉnh nhân sự, cậu nạn nhân này hơi bị đỉnh luôn á…
—
Hết chương 43.