Xuyên Thành Thư Kí Bị Ép Khô Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 5

Edit:Shion.Ngạn Trì nói: “Tiểu Yến có vóc người nhỏ, có khi Giám đốc Hoa mặc áo cậu ấy một lần thôi là đã bục chỉ mất?”

Yến Đôn cảm thấy dáng người của mình bị người ta xem thường.

Thế nhưng tạm thời thì đây là sự thật, bản thân cậu làm một diễn viên quần chúng không quan trọng nên đúng là dáng người không có gì đẹp, hoàn toàn là một tên trói gà không chặt. Ngược lại, hai vị tổng tài bá đạo Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo lại chính là gà tiêm hoóc-môn.

Với cơ ngực phát triển của Hoa Đại Mạo, nếu anh ta mặc áo sơ mi của Yến Đôn vào thì chắc sẽ căng hư cái áo luôn.

Ngạn Trì lại bảo: “Mặc của tôi đi. Coi như là tôi bồi thường quần áo của anh thay cho Tiểu Yến.”

“Được rồi.” Trông Hoa Đại Mạo nói chuyện cũng vui vẻ, anh ta không phản đối đề nghị của Ngạn Trì, và cũng chẳng nổi giận với Yến Đôn.

Yến Đôn tự thấy việc mình làm sai thì sao lại bắt sếp đội nồi* giúp được, vậy nên cậu chột dạ một lúc rồi đành phải nói: “Cảm ơn Giám đốc Ngạn ạ.”

(đội nồi: nhận lỗi hộ)

Sau đó Yến Đôn đi vào văn phòng của Ngạn Trì. Văn phòng của Ngạn Trì có một sảnh nghỉ ngơi, trong sảnh có một tủ quần áo đã bày sẵn quần áo dự phòng. Yến Đôn cầm lấy một cái áo sơ mi ở giữa rồi đi về phòng tiếp khách đưa cho Hoa Đại Mạo: “Giám đốc Hoa, anh xem số đo này có vừa không ạ?”

“Vừa.” Hoa Đại Mạo đứng lên, nói: “Vậy làm phiền thư kí Yến đưa tôi đến phòng thay đồ.”

Yến Đôn đang chuẩn bị nhận lời thì Ngạn Trì lại nói: “Phòng thay đồ ở ngay đây, anh cứ đi thẳng tới đó là được mà, chẳng lẽ còn bắt thư kí của tôi thay đồ cho anh nữa ư? Nếu anh bị khuyết tật, không thể tự lo liệu được cuộc sống thì kính mời anh tự sai bảo thư kí của mình đi.”

Yến Đôn nghe xong cũng thấy hơi buồn cười: Chắc là chỉ có mấy Giám đốc trong truyện tổng tài bá đạo mới có thể dùng giọng điệu này để nói chuyện với đối tác làm ăn thôi nhỉ.

Hoa Đại Mạo cười cười, nói: “Thật ra Giám đốc Ngạn cũng bao che khuyết điểm ghê.”

Song, có lẽ tên tổng tài bá đạo Ngạn Trì này thật sự là trung tâm của thế giới, vậy nên tuy Hoa Đại Mạo là một nhân vật trâu bò nhưng cũng phải chịu đựng sự nóng nảy của Ngạn Trì, không có chấp nhặt.

Chắc là để chứng mình bản thân vẫn tự lo liệu được cuộc sống, nên Hoa Đại Mạo cũng không lôi thư kí theo, một thân một mình đi thay quần áo.

Sau khi đổi xong quần áo rồi quay lại, sắc mặt Hoa Đại Mạo vẫn như vậy, anh ta hơi cười cười, trông rất nhã nhặn, dường như không có cảm giác bị xúc phạm nào.

Hoa Đại Mạo bàn xong chuyện kinh doanh với Ngạn Trì thì rời đi cùng trợ lí.

Ngạn Trì tỏ vẻ kênh kiệu nên không thèm đi tiễn Hoa Đại Mạo, thân là thư kí, Yến Đôn đành phải đi tiễn thay, cậu đưa Hoa Đại Mạo đến cửa thang máy.

Hoa Đại Mạo trao đổi danh thiếp với Yến Đôn, khiến cậu có chút ngạc nhiên: Tại sao một tổng tài bá đạo hàng thật giá thật như anh ta lại trao đổi cách thức liên lạc với mình chứ? Thôi chết, đừng nói là bắt mình bồi thường tiền quần áo nha?

Hoa Đại Mạo nhìn thấy sắc mặt hoảng sợ của Yến Đôn thì hỏi: “Sợ lắm hả?”

Yến Đôn vội nói: “Niềm vui bất ngờ ạ.”

Hoa Đại Mạo nở nụ cười: “Yên tâm, không bắt cậu phải bồi thường đâu.”

“…”



Sau khi tiễn Hoa Đại Mạo đi, Yến Đôn lại trở về văn phòng của Ngạn Trì.

Hai tay Ngạn Trì bắt chéo đặt cưới cằm, hắn dùng vẻ mặt tìm tòi và nghiên cứu hỏi: “Hoa Đại Mạo có nói gì với cậu không?”

Yến Đôn có gì nói đó: “Không có gì, chỉ trao đổi danh thiếp thôi ạ.”

Ngạn Trì hít sâu một hơi, nói: “Quả nhiên là vậy! Cản tới cản lui, cuối cùng cũng không ngăn được anh ta vươn bàn tay tội ác ra với cậu!”

Yến Đôn nghe Ngạn Trì nói vậy thì vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: “Ý của Giám đốc là…?”

“Tôi sợ anh ta để ý đến cậu nên vừa rồi mới liên tục chen vào giữa tương tác của hai người.” Ngạn Trì thở dài rồi nói, “Chắc cậu không biết, Hoa Đại Mạo là một cây gậy thọc phân*.”

(gốc: 搅屎棍; một từ dùng để gọi những người thích gây rối, lăng nhăng)

Yến Đôn khó hiểu: “Gậy thọc phân ạ?”

“Cái này mà cậu còn không biết à?” Ngạn Trì cắn răng nói, “Tức là mấy tên muốn ngủ với đàn ông, lấy gậy chọt mông ấy, không phải là ‘gậy thọc phân’ thì là gì?”

Yến Đôn hãi hùng: Gậy thọc phân còn có nghĩa như vậy nữa hả?

Yến Đôn còn quay ra tra từ điển một lượt, cậu phát hiện phần giải thích của từ “gậy thọc phân” trong từ điển vẫn giống với suy nghĩ của cậu: “Một từ dùng để chửi. Ý chỉ những người thích dây dưa không rõ”, chứ không phải là “Mấy tên muốn ngủ với đàn ông, dùng gậy chọt mông”.

Mấy câu mà Giám đốc đã sâu sắc giải thích với cậu ấy, chắc là mỗi người mỗi ý ha.

Có điều, cái làm Yến Đôn cảm thấy khiếp sợ không phải là ý nghĩa của “gậy thọc phân”, mà là chuyện “Hoa Đại Mạo là gay”.

“Làm sao có chuyện đó được?” Yến Đôn không thể tin nổi.

Hoa Đại Mạo không phải là một trong những bề tôi dưới váy Mary Sue à? Không phải Hoa Đại Mạo là nhân vật phản diện bia đỡ đạn, vừa gặp đã yêu Mary Sue, xong rồi sử dụng tất cả mọi thủ đoạn để tranh giành Mary Sue à? Sao mà gay được?

“Sao lại không được?” Ngạn Trì hỏi.

Yến Đôn hơi nghẹn họng, cậu cũng đâu thể nói là mình biết nội dung kịch bản được đúng không?

Vì vậy, Yến Đôn sờ sờ mũi rồi lúng túng nói: “Thì, nhìn không giống lắm ạ…”

“Vầy mà còn không giống hả?” Ngạn Trì trưng ra vẻ mặt ‘cậu còn non lắm’, “Anh ta lẳng lơ vậy kia mà!”

“…”

Nói Hoa Đại Mạo “lẳng lơ”, hình như… Cũng không có gì không đúng.

Hoa Đại Mạo không mặc quần áo đàng hoàng, lại còn cởi mấy cái nút áo, sau khi chứng kiến cảnh anh ta cởi áo sơ mi ban đầu ra rồi mặc áo sơ mi của Ngạn Trì vào, Yến Đôn mới phát hiện hóa ra Hoa Đại Mạo cố ý bóp lại đường thắt lưng trên áo sơ mi của mình, khi so sánh với áo sơ mi nam bình thường thì anh ta đã sửa lại kích thước lưng áo. Cậu cũng để ý thấy quần của Hoa Đại Mạo được đặt làm riêng, để lộ ra eo thon mông hẹp, dáng vóc mê hoặc người khác.

Mà mặt mũi Hoa Đại Mạo cũng đem lại sức hấp dẫn lẳng lơ không thể coi thường, có vẻ dụ hoặc người khác hơn.

Nhưng mà cái kiểu “lẳng lơ” của Hoa Đại Mạo cũng không phải là “damdang” đâu, bên trong sự quyến rũ còn có cả tính xâm lược nữa – Kiểu này mình hay gọi là “tự tin khoe cá tính” á.

Nếu anh ta quả thật là gay thì chắc vẫn là công đấy, chỉ có điều hình như là một anh công đỏm dáng.

Yến Đôn không kìm được mà hỏi: “Giám đốc Ngạn, sao anh khẳng định được Giám đốc Hoa là gay vậy ạ?”

Ngạn Trì trả lời: “Cái này không phải là bí mật công khai à? Anh ta thường xuyên bao nuôi đàn ông mà. Có đôi khi còn trực tiếp đưa đi gặp người khác nữa.”

Yến Đôn hoảng sợ, cậu quay đầu lại mở công cụ tìm kiếm, phát hiện ra đúng là Hoa Đại Mạo có rất nhiều tai tiếng với đàn ông, nhưng về phương diện giao du với người khác giới thì lại trống trơn.

“Gay thì làm sao trở thành lốp dự phòng của Mary Sue được nhỉ?” Yến Đôn ngơ ngác, cậu suy nghĩ nửa ngày trời rồi cũng chỉ có thể nói, “Hay là tác giả muốn thể hiện sức quyến rũ của Mary Sue, cho nên mới xây dựng tình tiết Mary Sue bẻ thẳng gay?”

Yến Đôn đang mơ mơ màng màng thì nghe Ngạn Trì nói: “Được rồi, trước tiên không nói chuyện này nữa. Anh tôi sắp về nước rồi… Cậu giúp tôi chuẩn bị một phần quà đi.”

Sẵn nói luôn, từ khi Yến Đôn nhận chức đến nay thì cậu vẫn chưa gặp được anh trai Ngạn Tảo của Ngạn Trì. Ngạn Trì thích khoe mẽ, hắn ta thường xuyên đọc diễn văn, xuất hiện trên TV, trên tạp chí, trên hot search*, bất cứ ai dùng internet 4G trên cả nước thì đều biết tới Ngạn Trì, thậm chí rất nhiều người còn tưởng Ngạn Trì chính là người đứng đầu Tập đoàn Ngạn thị nữa cơ.

(hot search: thanh tìm kiếm nổi bật nhất trong ngày của weibo – một mạng xã hội ở Trung)

Trên thực tế, sếp lớn nhất của Tập đoàn Ngạn thị lại là anh trai của Ngạn Trì – Ngạn Tảo. Ngạn Tảo và Ngạn Trì là hai loại người hoàn toàn khác nhau, anh ghét khoe mẽ và cũng rất ít lộ mặt. Nhưng vậy cũng thường thôi, trong truyện tổng tài bá đạo, một người có tiếng nói trong thế gia vọng tộc thường sẽ xuất hiện ở giai đoạn sau, người đó cũng không diễn phần nào khác, vừa có mặt là đã vứt luôn tấm séc vào mặt Mary Sue.

Sau khi bị “tai nạn xe” thì Yến Đôn mới đến đây, về cơ bản thì cậu chỉ làm việc ở Tập đoàn Ngạn thị tầm hai tháng, đó giờ cậu vẫn chưa chạm mặt Ngạn Tảo.

Yến Đôn cực kì rầu rĩ: Mình cũng không quen biết “Ngạn Tảo” này, làm sao biết anh ta thích quà gì mà tặng đây?



Hết chương 5.
Bình Luận (0)
Comment