Xuyên Thành Thư Kí Bị Ép Khô Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 59

Edit: Shion.Trong thế giới thực, có vô số người làm chuyện xấu rồi sống chết không chịu thừa nhận hành vi của mình. Nếu không có chứng cớ thì tương đương không làm, tất nhiên là không thể thừa nhận rồi. Tục ngữ có câu “thẳng thắn khoan hồng, ngồi tù một gông; chống cự mãnh liệt, về nhà ăn Tết”*.

(ngụ ý sống chết không thừa nhận còn tốt hơn là thật thà rồi bị bắt)

Ấy vậy mà trong thế giới tiểu thuyết, không cần biết là bại hoại, âm hiểm và giả dối đến đâu, chỉ cần bị nhân vật chính nắm thóp thì bọn người xấu chắc chắn sẽ tự lật tẩy mình như điên, khai báo đầy đủ những chuyện mình đã làm. (Điều này không chỉ áp dụng với tiểu thuyết tổng tài bá đạo, hầu hết tất cả các loại tiểu thuyết đều là như vậy. Đặc biệt là tiểu thuyết trinh thám, nhân vật chính chỉ cần tùy tiện nói gì đó là đã gạ được hung thủ khai ra tất thảy).

Bị năng lực của nhân vật chính ảnh hưởng, Tiểu Tề bèn kể hết đầu đuôi sự việc cho Yến Đôn: Ngạn Tảo tiết lộ với Tiểu Tề rằng anh muốn đón Lễ Tình Nhân với Yến Đôn, hi vọng Tiểu Tề có thể phát huy tác dụng của vị thư kí được Chủ tịch Ngạn tin tưởng nhất mà giúp đỡ anh.

Tiểu Tề nghe Chủ tịch Ngạn gọi mình là “vị thư kí được tin tưởng nhất” thì cảm thấy ấm áp vô cùng. Cậu ta bèn vỗ ngực cam đoan sẽ sắp xếp mọi việc đâu ra đó. Giúp đỡ sếp dùng quy tắc ngầm không phải là việc mà một thư kí phải làm ư? Luân lý đạo đức gì đó thì cứ coi như bánh bao thịt mà đút cho chó ăn đi.

Thật ra Ngạn Tảo cũng không ngờ mình đã bị hiểu nhầm thành một tên “tổng tài bá đạo thích cưỡng ép”, cái loại sếp đê tiện muốn dùng quy tắc ngầm với cấp dưới ấy.

Dựa theo kế hoạch, trong lúc chia phòng thì Tiểu Tề sẽ xếp mình và Yến Đôn vào cùng một chỗ. Xong xuôi thì cậu ta sẽ bảo Yến Đôn đi sang khu nhà chính để đưa cà phê cho Chủ tịch Ngạn. Lợi dụng khoảng thời gian đó, Tiểu Tề sẽ lấp kín bồn cầu rồi lấy cớ để Yến Đôn đổi phòng ngủ. Vậy là có thể đưa Yến Đôn đến khu nhà chính để qua đêm một cách hết sức hợp lý.

Phần còn lại thì giao cho tổng tài bá đạo để cưỡng ép thôi.

Tiểu Tề nghĩ bụng, Ngạn Tảo là một người lanh trí như vậy kia mà, chắc anh không cần cậu ta giúp đỡ mấy chuyện còn lại đâu nhỉ?

Chẳng lẽ Tiểu Tề còn phải tắm rửa cho người ta rồi đưa đến động phòng nữa ư?

Sau khi Tiểu Tề nói ra toàn bộ kế hoạch với Yến Đôn thì cậu lại thấy có chỗ nào đó sai sai. Yến Đôn bèn xác nhận với Tiểu Tề nhiều lần: “Anh tự nghĩ ra kế hoạch này hay là Chủ tịch Ngạn phân phó vậy?”

Tiểu Tề vội vàng xua tay rồi lắc đầu: “Đương nhiên là không phải tôi tự nghĩ ra rồi! Dù tôi có ý tưởng thì cũng không có gan làm đâu! Sao một thư kí như tôi lại dám tự nghĩ ra loại chuyện này chứ?”

Yến Đôn im lặng mà không nói gì.

Tiểu Tề sợ Yến Đôn không tin nên lại bổ sung: “Hơn nữa, Chủ tịch Ngạn cũng phải phối hợp trong chuyện này chứ. Thứ nhất, anh ấy phải gọi cậu đưa cà phê đến, thứ hai, anh ấy cũng phải mở lời cho cậu đến khu nhà chính ngủ chứ…”

“Ừ, đúng…” Yến Đôn gật đầu, có vẻ như đã nghe lọt.

Song, cậu vẫn cảm thấy không ổn.

Nếu như đây là kế hoạch mà cư dân trong thế giới tổng tài bá đạo nghĩ ra thì Yến Đôn chẳng nghi ngờ đâu, cậu sẽ cho rằng việc vớ vẩn như vậy rất chi là hợp lý.

Nhưng đây là sếp Tảo mà!

Sao sếp Tảo lại là người như vậy được?

Cậu không thể nào tưởng tượng nổi sếp Tảo lại là một người tính toán mọi cách để dùng quy tắc ngầm với cấp dưới…

Chỉ có điều, vì ở trong thế giới tổng tài bá đạo nên dường như khí chất của sếp Tảo cũng đã thay đổi một chút, cứ như bị châm ngôn “có tiền thì muốn làm gì cũng được” ảnh hưởng vậy. Đúng là so với lúc trước thì anh đã thâm sâu hơn nhiều.

Nhưng dù sếp Tảo có vặn vẹo thật, hay có suy nghĩ như vậy thật, thì anh cũng không nên sử dụng hạ sách như thế chứ!

Thứ nhất, nếu sếp Tảo muốn ngấm ngầm với cậu thì anh tổ chức team building làm gì? Kêu cả đám người đến hóng hớt hay sao?

Thứ hai, việc sếp Tảo lôi kéo Tiểu Tề làm “đồng minh” là không đáng tin chút nào. Để Tiểu Tề làm việc đứng đắn thì cậu ta còn làm được. Nhưng bắt Tiểu Tề làm loại chuyện như này thì đúng là không ổn, suy cho cùng thì Tiểu Tề cũng là một người khá thật thà, cậu ta là một người không giấu được gì trên mặt. Nếu Yến Đôn mà là Ngạn Tảo ấy hả, cậu nhất định sẽ không dùng Tiểu Tề để làm chuyện này đâu, cậu sẽ dùng những bạn trà xanh vừa cẩn thận lại vừa có tâm cơ, bọn họ đáng tin hơn Tiểu Tề nhiều.

Thứ ba, nếu sếp Tảo thực sự muốn dùng khoảng thời gian Yến Đôn đi đưa cà phê để Tiểu Tề “gây án”, vậy thì sao anh không giữ cậu lại nói chuyện mà cứ thế bảo cậu về luôn? Nếu thực sự muốn tạo điều kiện cho Tiểu Tề “gây án” thì không phải sếp Tảo nên giữ cậu lại nói mấy câu ư? Nếu anh không bảo Yến Đôn về thì cậu cũng sẽ không bắt gặp “hiện trường gây án” của Tiểu Tề.

Thứ tư, cho dù bồn cầu có nghẹt thì cũng đâu nhất thiết phải đổi phòng! Suy cho cùng thì toilet cũng đâu có mùi lạ, bọn họ cũng chỉ ở một đêm rồi đi ngay mà… Huống chi bây giờ phòng nào cũng đã đầy, nếu muốn đổi phòng thì phải dọn hết sang khu nhà chính thôi…

Yến Đôn mới nghĩ sơ sơ là đã tìm ra được một, hai, ba, bốn điểm đáng ngờ, nếu nghĩ kĩ lại thì có khi còn nhiều sơ hở hơn. Nếu là kế hoạch mà Ngạn Tảo đề ra thì sao lại cẩu thả như vậy được, người ta chỉ liếc mắt thôi là đã nhìn thấu được rồi mà?

Song, Tiểu Tề lại khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, cậu ta khai báo một cách chân thành và tha thiết, cũng không giống như đang nói dối. Hơn nữa những lời đồn đại trong văn phòng dạo gần đây cũng khiến Yến Đôn tin được tám chín phần.

Yến Đôn nghĩ nghĩ rồi nói: “Được rồi, tôi tin anh.”

“Thật ư?” Tiểu Tề chớp mắt, “Vậy bây giờ cậu định làm gì?”

Yến Đôn nghĩ bụng: Trên trời rớt mười triệu thì, anh nói xem anh định làm gì. (Gieo vần √)

Song, thiết lập của nhân vật thụ chính thánh mẫu và bạch liên của Yến Đôn không thể bị phá vỡ được, nên cậu chỉ có thể che mặt nói: “Anh nói xem tôi có thể làm gì bây giờ?”

Dưới hào quang của nhân vật chính, Tiểu Tề – Một NPC đã được khai sáng lương tâm – nói ngay: “Cậu có thể bỏ trốn mà!”

Yến Đôn lắc đầu, ra điều yếu ớt mà nói: “Nơi này núi sâu rừng hoang, tôi chạy thế nào được đây?”

“Vẫn được mà, cậu đi ra ngoài quẹo phải có trạm xe buýt đó.” Tiểu Tề nói một cách chân thành, “Nếu mà không ổn thì cậu gọi uber cũng được.”

Yến Đôn không ngờ Tiểu Tề nói vậy, nên cậu bèn nuốt khan rồi nói: “Xe buýt thì sao? Uber thì thế nào? Một khi Chủ tịch Ngạn đã muốn thì tôi có ngồi tên lửa cũng không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của anh ấy được!”

Nghe Yến Đôn nói vậy, Tiểu Tề cũng ra vẻ đồng tình: “Đúng nhỉ… Đúng! Vậy cậu nói xem phải làm thế nào bây giờ?”

Yến Đôn tiếp tục làm bạch liên, cậu vỗ vỗ vai Tiểu Tề rồi nói: “Hơn nữa, nếu tôi chạy thì Chủ tịch Ngạn nhất định sẽ trách mắng anh làm việc không xong. Lúc đó anh phải làm sao chứ?”

Những lời này làm hào quang thánh mẫu trên đầu Yến Đôn càng thêm chói lòa, chói đến mức Tiểu Tề sắp không mở nổi mắt nữa luôn. Tiểu Tề bị kích động đến mức nước mắt tuôn trào: “Hu hu hu… Thư kí Yến, cậu là một người tốt! Trước kia tôi đã hiểu lầm cậu rồi! Hóa ra cậu là một người lương thiện như vậy!”

Yến Đôn thở dài, nói: “Tôi chỉ từng bước, từng bước một mà thôi.”

“Thư kí Yến à, cậu vất vả rồi.” Tiểu Tề cảm động nói, sau đó cậu ta lại lấy ra một cái túi rồi bảo, “Đây là Mã Ứng Long*, tôi chuẩn bị riêng cho cậu đó. Tôi xem đánh giá trên mạng rồi, ai dùng cũng khen hết đó. Cậu đừng ghét bỏ nha, quan trọng là ở tấm lòng mà!”

(Mã Ứng Long: một loại thuốc trị trĩ nổi tiếng)

Gương mặt Yến Đôn vô thức méo xệch, nhưng cậu vẫn chọn cách im lặng rồi trưng ra vẻ mặt cảm động.

Sau khi tạm biệt Tiểu Tề, Yến Đôn bèn đi đến khu nhà chính.

Trước khi đi, Yến Đôn gọi điện thoại cho Ngạn Tảo, cậu nói như đang xác nhận lại: “Tiểu Tề bảo tôi sang ngủ ở khu nhà chính, đây là ý của anh phải không ạ?”

“Ừ.” Giọng Ngạn Tảo vẫn êm ả như bình thường, không hề chột dạ như Tiểu Tề chút nào.

Ngạn Tảo khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Căn phòng có cánh cửa màu xanh trên tầng hai ấy. Cửa không khóa nên cậu cứ đi vào là được.”

Lời nói của anh vô cùng bình tĩnh, trong tông giọng cũng không có chút mờ ám nào, cứ như mọi thứ đều bình thường vậy.

Yến Đôn đi đến lầu hai của khu nhà chính, quả nhiên nhìn thấy một cánh cửa phòng màu xanh dương. Cậu đẩy cửa vào thì thấy trang trí bên trong rất ấm áp, cứ như đang ở nhà vậy, không có thiết bị gì mang tính ám chỉ hết.

Trong lòng cậu cực kì nghi ngờ, nhưng rồi vẫn nằm lên giường, nghĩ bụng: Nếu sếp Tảo muốn dùng quy tắc ngầm với mình thì cũng đâu cần bày mưu nhiều như vậy. Cứ nói toẹt ra, mình dứt khoát nằm xuống luôn cho bớt việc.

Yến Đôn trở mình, đúng lúc cậu nhìn thấy màn hình điện thoại lóe lên.

Cậu cầm di động lên thì thấy một tin nhắn chưa đọc:

Sếp Tảo: Khu nhà chính có suối nước nóng đấy, cậu có muốn thử không?

Yến Đôn vừa nghe vậy thì nhảy dựng trong lòng: Đây là ám chỉ X đúng không? Định n-ngấm ngầm với tui đúng không?

Yến Đôn tìm tòi trên mạng một phen: “Sếp hẹn tôi ngâm suối nước nóng là ý gì?”

Trả lời: Ý là muốn ‘ngâm’ cậu đó.

Yến Đôn hớn hở like cho đáp án đó một cái.

Sau đó cậu nhanh chóng trả lời tin nhắn của Ngạn Tảo:

Yến Đôn: Được ạ, thời tiết này rất hợp ngâm suối nước nóng.

Sếp Tảo đáp lại rất nhanh, cứ như đang chờ sẵn vậy:

Sếp Tảo: Vậy cậu đi tắm trước đi, tắm xong rồi lại ngâm.

Lời nói này rất tùy ý, nhưng rồi lại có cảm giác uy nghiêm. Nếu bất kì ông sếp nào nói vậy với nhân viên thì e rằng đó chính xác là quấy rối X. Nhưng vì sếp Tảo là người Yến Đôn thích nên cậu cũng không thấy phản cảm.

Đối với Yến Đôn mà nói, những lời này như một tín hiệu xác nhận vậy.

Tất cả không phải là ảo giác của Yến Đôn, hay là do cậu tự mình đa tình.

Nội dung của bộ tiểu thuyết này là “Tổng tài bá đạo và thư kí xinh đẹp”. Tổng tài bá đạo là Ngạn Tảo, thư kí xinh đẹp là Yến Đôn. Nếu không phải “casting” như vậy thì có lẽ Yến Đôn đã phun ra một câu “đúng là một bộ phim nhàm chán” rồi. Nhưng vì là hai người bọn họ, nên Yến Đôn cảm thấy kịch bản này rất ổn, ngọt ê cả răng.

Nếu đã tới suối nước nóng thì đương nhiên là Yến Đôn mặc quần bơi đến. Cậu tắm người trước rồi mặc một cái quần bơi bình thường, không có gì đặc sắc vào. Cậu có hơi hối hận, nếu biết kịch bản sắp tiến triển đến đoạn bậy bạ thì cậu nên chuẩn bị thứ gì đó không thể lên hình mới phải.

Sau khi tắm táp xong, Yến Đôn lại gửi tin nhắn cho Ngạn Tảo: Tôi tắm xong rồi, suối nước nóng ở đâu vậy ạ?

Ngạn Tảo trả lời rất mau, hệt như anh đang canh me bên cạnh điện thoại vậy:

Sếp Tảo: Bên phía tay phải phòng tắm có một cánh cửa tàng hình, cậu cứ đẩy vào là thấy.

Yến Đôn cảm thấy rất bất ngờ: Còn có cửa tàng hình nữa hả?

Cậu thấy rất thú vị, bèn tiện tay cầm áo choàng đang vắt trong phòng tắm lên rồi mặc vào, song cậu lại phát hiện ra áo choàng rất ấm áp, nó dán vào làn da khiến người ta thoải mái vô cùng. Bản thân áo choàng không thể tự mang độ ấm được, hiển nhiên là nó mới được hong khô không lâu rồi treo lên ở đây, chờ Yến Đôn sử dụng.

Yến Đôn hơi hoảng hốt, cậu cảm thấy cứ như Ngạn Tảo đã dự tính từng bước đâu ra đó rồi vậy. Anh đã tính sẵn từng bước mà Yến Đôn đi, đồng thời lại đảm bảo cậu đi từng bước đó một cách vô cùng thoải mái.

Yến Đôn khoác chiếc áo choàng tắm ấm áp vào rồi bắt đầu quan sát vách tường phòng tắm. Cậu nghe theo chỉ dẫn của Ngạn Tảo, sờ soạng ở trên mặt tường một lúc, nhanh chóng cảm nhận được sự tồn tại của cánh cửa tàng hình. Cánh cửa có màu trắng nên hòa vào làm một với vách tường, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra một khe hở khá rộng bên mép cánh cửa. Yến Đôn thuận tay đẩy vào một cái thì cánh cửa bật mở, một luồng gió lạnh lập tức thổi đến. Yến Đôn rét cóng, cậu tóm chặt lấy áo choàng tắm theo bản năng, có chút biết ơn rằng chiếc áo choàng này đã được hong khô nên khá ấm áp.

Cánh cửa không mở ra hoàn toàn, nên Yến Đôn còn chưa nhìn rõ cảnh trước mắt thì đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

Cậu cảm thấy hơi kì lạ, suối nước nóng đâu có nguồn nước chảy đâu, sao lại có tiếng nước được nhỉ?

Mãi đến khi cậu bước ra từ sau cánh cửa thì mới biết tiếng nước chảy không đến từ suối nước nóng, mà là phát ra từ khe suối trên núi.

Cánh cửa ngầm của phòng tắm nối liền với một cái bệ được xây bằng gỗ và đá, cái bệ kéo dài đến tận khe núi, trước mặt là từng lớp cây cỏ dày dằng dặc, sắc núi mênh mang, sát bệ là một khe núi trải dài từ trên xuống dưới, dòng suối nhỏ giọt lượn quanh tảng đá rồi phát ra tiếng lách tách.

Trên bệ có dẫn một luồng nước suối nóng, vì thời tiết lạnh lẽo nên hệ thống đun nước phải hoạt động nhiều hơn, trên mặt suối có bốc lên một làn sương mù lúc dày lúc mỏng, được ủ trong làn nước.

Yến Đôn đành phải tìm kiếm Ngạn Tảo như ngắm hoa trong sương mù.

Ngạn Tảo chôn hơn nửa người ở dưới suối, từ ngực trở lên thì phơi ra trong không khí, vì lớp sương nổi lên trên mặt suối mà anh như bị mây mù che phủ, đường cong cơ thể cực kì duyên dáng cũng trở nên mơ hồ. Hình như Ngạn Tảo đang cầm gì đó trong tay, Yến Đôn nhìn không rõ lắm. Cậu bèn đi lên phía trước vài bước, nhìn kĩ lại rồi hỏi: “Sếp Tảo đang làm gì vậy ạ?”

“Bóc hạt dẻ.” Ngạn Tảo mở bàn tay ra cho Yến Đôn xem.

Cậu ngồi xuống bên mép suối, phát hiện ra Ngạn Tảo đúng là đang bóc hạt dẻ. Đã thế anh còn bóc được mấy hạt rồi cơ, nhân hạt màu ngà đã bóc sạch sẽ được đặt trên một cái mâm gỗ ở bên suối.

Ngạn Tảo nói: “Cậu thích ăn hạt dẻ mà nhỉ.”

Lời của Ngạn Tảo là một câu trần thuật.

Đúng là Yến Đôn rất thích ăn hạt dẻ, nhưng hình như từ khi đến thế giới giả lập thì cậu chưa ăn trước mặt Ngạn Tảo bao giờ. Yến Đôn có hơi nghi ngờ mà hỏi: “Sao anh lại biết tôi thích ăn thứ này ạ?”

Trên mặt Ngạn Tảo cũng hiện lên vẻ khó hiểu: “Tôi cũng không biết, chỉ là cảm thấy như vậy thôi.”

Nói xong, anh lại cười rồi chăm chú nhìn vào Yến Đôn: “Thế cảm giác của tôi có đúng không?”

Ánh mắt dịu dàng của Ngạn Tảo khiến trái tim Yến Đôn đập liên hồi: “Đúng ạ, cảm giác của anh đúng lắm.”

Ngạn Tảo cười rồi gật đầu: “Tôi cũng tin chắc là như vậy.”

Dứt lời, anh vươn tay ra rồi đưa cho Yến Đôn một hạt vừa mới bóc: “Nếm thử một hạt xem.”

Yến Đôn hé miệng, đầu tiên cậu dùng đầu lưỡi chạm vào nhân hạt dẻ, thấy rất ấm áp. Ở một nơi lạnh như thế này, dường như việc được ngâm suối nước nóng và ăn một viên hạt dẻ vừa ngọt vừa ấm là một điều tốt đẹp vô cùng.

“Ngào đường đó.” Ngạn Tảo nói, “Có ngọt không?”

“Rất ngọt ạ.” Yến Đôn hơi híp mắt lại.

Khói bốc lên từ suối nước nóng khiến khuôn mặt của cả hai trở nên mơ hồ trong mắt nhau. Như để nhìn rõ hơn, Ngạn Tảo bất chợt đưa mặt lại gần: “Ngọt thật à?”.

Yến Đôn khẽ ngẩng mặt lên, cậu có thể cảm nhận được làn hơi thở của anh. Dường như hô hấp của Ngạn Tảo còn ấm nóng hơn cả hơi nước bốc lên từ suối. Khoảnh khắc ấy, làn môi của hai người dường như đã chạm vào nhau, rồi lại như không.

Tựa như lớp sương mù ngăn cách suối nước và khe núi, giữa hai người bọn họ cũng bị ngăn cách bởi một lớp sa mỏng manh.



Hết chương 59.
Bình Luận (0)
Comment