Mã Lệ Tô biết thân phận của Ngạn Tảo, không dám phân công việc lặt vặt cho anh, còn lén lút lôi kéo Ngạn Tảo, ở chỗ không người dè dặt hỏi: "Ngạn tiên sinh cảm thấy mình thích hợp ở vị trí nào?"
Ngạn Tảo cũng không khách khí, trực tiếp nói sẽ ở lại văn phòng sắp xếp dữ liệu, còn nói: "Yến Đôn ở lại giúp tôi một tay." Giọng điệu mang theo thái độ ngạo nghễ của bề trên.
Mà người ta quả thật là bề trên, là bá đạo tổng tài, có giọng điệu thế này cũng hết sức bình thường, Mã Lệ Tô lập tức đồng ý.
Đây là giao dịch được thỏa thuận ở chỗ không người, cho nên không có người khác biết.
Đến lúc quay trở về phân công nhiệm vụ, Mã Lệ Tô chủ động trước mặt mọi người nói để Yến Đôn và Ngạn Tảo lưu lại văn thu xếp dữ liệu.
Thành viên khác cảm thấy hai người bọn họ làm việc cũng quá an nhàn đi, có chút đố kỵ.
Yến Đôn cảm nhận được ánh mắt không thiện ý, bèn dùng giọng trêu đùa bảo: "Ây, tập này sợ là không có cảnh quay của hai chúng ta rồi!"
Câu này lập tức giống như bình chữa cháy dập tắt ngọn lửa ganh tị----- mọi người đều tỉnh táo lại: Đúng rồi, kì trước bọn họ làm thu ngân lên hình không được bao nhiêu phút.
Kì này, ngồi trong văn phòng, phỏng chừng còn không có camera.
Vẫn là ra ngoài làm việc mới lên hình nhiều hơn chứ.
Đối với chương trình thực tế, khẳng định screentime mới là thứ quan trọng nhất! Ngồi văn phòng thì có cái đách gì mà hâm mộ?
Công việc thu xếp dữ liệu trong văn phòng quá nửa là buồn chán, làm tới làm lui mấy việc vặt vãnh, cũng không có cái gì quan trọng.
Chẳng qua, đây là lĩnh vực Yến Đôn quen thuộc, cho nên làm việc tương đối thuận buồm xuôi gió.
Ngạn Tảo là bá tổng, tuy rất ít khi làm mấy việc nhỏ nhặt như thế này, nhưng đương nhiên những việc muốn làm cũng không làm khó được anh.
Hai người ở trong văn phòng lập bảng biểu, đối chiếu sổ sách, nhận-gửi tài liệu, gọi điện thoại, gửi email—— những việc này xác thực vụn vặt lại còn nhàm chán, nhưng bởi vì Ngạn Tảo ở bên cạnh, Yến Đôn cảm thấy vô cùng thú vị.
Ở thế giới thật, Yến Đôn dùng thân phận thư kí mà sớm sớm tối tối ở bên Ngạn Tảo nhiều năm liền.
Không phải Yến Đôn khoác lác, chỉ là vợ chồng ân ái cũng ít người dính nhau đến thế như hai người bọn họ, bình thường có 996 trói chặt, nếu phải đi công tác gần như là 24 tiếng đồng hồ đều bên nhau.
Sự tích luỹ từng phút từng giây này đã hóa thành sự thấu hiểu mà người khác không thể nào tưởng tượng được.
Dù rằng Ngạn Tảo mất đi ký ức, nhưng lúc làm việc cùng Yến Đôn cũng phát hiện ra một điểm: Chính là hai người họ giống như quen biết nhau đã lâu, tùy tiện một cái liếc mắt cũng có thể hiểu được ý nghĩa—— hơn nữa chủ yếu là Yến Đôn nhìn thấu được suy nghĩ của Ngạn Tảo.
Yến Đôn tự động điều chỉnh máy điều hòa đến nhiệt độ thích hợp nhất cho Ngạn Tảo, pha cho Ngạn Tảo ly cafe mùi vị độ nóng vừa phải, ngay cả phông chữ văn kiện, khoảng cách giữa các dòng cũng đều dựa theo kiểu Ngạn Tảo thích nhất.
Yến Đôn quả thật so với Tiểu Tề càng giống thư kí tri kỷ đi theo Ngạn Tảo nhiều năm hơn.
Ngạn Tảo nhìn Yến Đôn một lúc, không nhịn được hỏi: "Cậu nói xem chúng ta có phải đã quen biết nhau từ trước không?"
Yến Đôn trong lòng nhảy dựng, đôi môi khẽ nhúc nhích, lại không phát ra âm thanh, một lúc sau mới mím môi cười nói: "A! Có thể kiếp trước tôi làm thư ký của anh đấy."
Ngạn Tảo nghe thấy thế nở nụ cười: "Vậy mà là một duyên phận không tệ."
Yến Đôn chợt nhớ ra mình còn phải thả thính Ngạn Tảo, liền bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt: "Hiện tại xem như đang nối lại tiền duyên?"
Ngạn Tảo nghe câu này, khóe môi khẽ nhếch, không bày tỏ ý kiến.
Hai người rất nhanh đã sắp xếp công việc đâu ra đấy, Ngạn thị bên kia cho người đến tìm Ngạn Tảo, nói có việc quan trọng cần Ngạn Tảo quay về xử lí.
Đạo diễn vừa nghe, lập tức tai thính mắt tinh bày tỏ: "Tư liệu ở đây đã quay đủ rồi, hai vị có thể về trước."
Chương trình thực tế này chỉ là diễn tuồng, không bì được với hạng mục quan trọng của tập đoàn, Ngạn Tảo dẫn Yến Đôn rời khỏi hiện trường quay phim.
Vừa vặn là, văn phòng bọn họ đang quay thuộc tòa cao ốc Ngạn thị, hai người đi thang máy trực tiếp lên phòng hội nghị tham dự cuộc họp.
Yến Đôn vừa lên tầng vừa lẩm nhẩm trong lòng: Tập đoàn của tổng tài nhà mình lẽ ra không xảy ra vấn đề mới đúng chứ?...!Trừ phi, là tình tiết cần thiết cho cốt truyện.
Không thể không nói, Yến Đôn xem như nắm giữ được một chút quy tắc của thế giới này, quả nhiên chỉ có sức mạnh của nội dung cốt truyện mới có thể mang đến rắc rối cho tập đoàn của bá tổng.
Hóa ra, tập đoàn Hoa thị dưới sự trợ giúp của sức mạnh cốt truyện mà dễ như trở bàn tay đánh cắp bản kế hoạch ra mắt trò chơi mới của Ngạn thị, sẵn tiện lấy cắp luôn ý tưởng, phát hành trước Ngạn thị.
Ngạn thị vốn dĩ muốn phát hành trò chơi tên [Ngạn phê đại chiến Hàm phê] (囧), hiện tại Hoa thị lấy cắp phát hành trước [Ngưu bì đại chiến Xà bì], đồ họa, thiết lập nhân vật, hình thức chiến đấu hoàn toàn giống với [Ngạn phê đại chiến Hàm phê].
Netizen lên tiếng khen ngợi [Ngưu bì đại chiến Xà bì] không ngớt.
[Ngạn phê đại chiến Hàm phê] ban bố tình huống vô cùng cấp bách, nếu dựa theo kế hoạch ban đầu phát hành, e sẽ bị nhóm netizen không rõ tình huống cho rằng Ngạn thị đạo nhái Hoa thị.
Điều này rất phiền phức.
Ngạn Trì tức không nhịn được: "Tên Hoa Đại Mạo này thật quá đáng! Sớm biết hắn hèn hạ như thế, ngày hôm đó em phải đánh hắn thêm mấy quyền! Nhổ sạch răng cửa của hắn!"
Lý tổng ở bên cạnh nói: "Bây giờ đi đánh cũng không trễ."
"Đúng vậy." Trần tổng cỗ vũ, "Chẳng phải răng cửa hắn vẫn còn sao? Ngài vẫn còn cơ hội đánh."
"Coi như răng cửa không còn, cũng có thể trồng lại cho hắn, trồng xong rồi lại đánh rụng tiếp." Vương tổng nói.
Nhóm đại boss bắt đầu xôn xao thảo luận phương án đánh rụng răng Hoa Đại Mạo.
Ngạn Tảo và Yến Đôn hai người bình thường một lòng một dạ nghĩ đối sách xử lí nguy cơ của công ty cảm thấy mình hoàn toàn không hòa hợp được với cái đám ngu ngốc này.
Yến Đôn nhìn ra được Ngạn Tảo có chút sốt ruột.
Cậu nhớ rằng, lúc Ngạn Tảo căng thẳng dạ dày sẽ không thoải mái, liền đưa cho Ngạn Tảo một cái bánh ngọt, híp mắt cười nói: "Ăn một chút lót bụng đi."
Ngạn Tảo nhận lấy bánh ngọt, nhẹ nhàng cắn một miếng, khoang miệng như có kẹo sữa tan ra, đầu lưỡi dính đầy vị ngọt ngào và béo ngậy.
Yến Đôn nhỏ giọng nói: "Ông chủ Tảo đừng quá lo lắng, Ngạn tổng sẽ có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết."
Ngạn Tảo chau mày, nói: "Cậu cảm thấy phương án đề xuất của thằng bé đáng tin?"
Yến Đôn nhủ thầm: Phương án đề xuất của anh ta một cái cũng không đáng tin! Nhưng toàn bộ đều sẽ đại thành công! Ai cũng không được nói chuyện logic với bá tổng hết.
Yến Đôn muốn thuộc lào lào những đề xuất chechow của Ngạn Trì đề ra đã thành công thế nào, cuối cùng tổng kết rằng: "Tóm lại, Ngạn tổng là đứa con của số mệnh, anh ấy làm gì cũng tất thành."
Ngạn Tảo cúi đầu trầm ngâm, dường như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, cuối cùng mới nặn ra một nụ cười yếu ớt: "Được."
Yến Đôn lo Ngạn Tảo vẫn không yên tâm, lại khuyên nhủ thêm vài câu: "Anh tin anh ấy một lần đi! Anh ấy thực sự có may mắn hộ thể."
Ngạn Tảo gật đầu, chỉ nói: "Được rồi, tôi tin."
Yến Đôn nói: "Thế là tốt rồi.
Ngạn Trì là em trai ruột của anh, anh không tin anh ấy thì còn có thể tin ai được?"
"Tôi không tin thằng nhóc đấy." Ngạn Tảo cười nói: "Người tôi tin là cậu."
Trái tim của Yến Đôn tức thời giống như bị gõ trúng, tựa như đã ngừng đập.
Tiểu Tề ở sau lưng nhìn Yến Đôn và Ngạn Tảo rỉ tai thì thầm, xì xào to nhỏ, không khỏi có cảm giác nguy cơ tăng mạnh: Lịt pẹ! Cái tên họ Yến này quả nhiên không thành thật! Hắn rõ ràng là thư ký của Ngạn Trì, lại dụ dỗ Ngạn đổng nhà mình! Chắc chắn là mơ ước vị trí thư ký chủ tịch của mình! Đáng ghét!
Tiểu Tề siết chặt nắm đấm: Mình không thể thua!
Yến Đôn không phát hiện bản thân vừa khơi dậy lòng đố kỵ của Tiểu Tề, vẫn cùng Ngạn Tảo cười đùa.
Ngạn Tảo chỉ vào chiếc bánh Yến Đôn đưa cho mình, nói: "Bánh này ăn rất ngon, mua ở đâu thế?"
Yến Đôn nghĩ: Cửa hàng tiện lợi dưới lầu, ngày mai hết hạn, là đồ giảm giá....!
Yến Đôn tất nhiên không thể nói năng như thế, nên đáp: "Ây...Nếu ngài nói thích ăn, tôi đưa ngài thêm hai cái nha."
Mọi người đều tăng ca thêm giờ, đến khi đã rất khuya.
Tiểu Tề vì cảm giác nguy hiểm quá mạnh, cho nên vẫn luôn canh giữ bên cạnh Ngạn Tảo.
Mà Ngạn Trì có việc bận, nên đã đem Yến Đôn gọi trở về.
Yến Đôn cũng không tiện từ chối, liền ở bên Ngạn Trì tăng ca, chỉ là tâm lẫn hồn đều ở trên người Ngạn Tảo.
Yến Đôn nhân lúc nghỉ giải lao, cầm theo hai cái bánh ngọt, chạy về phía văn phòng chủ tịch, vừa định gõ cửa liền nhìn thấy Tiểu Tề mặt mày cau có thò đầu ra, hỏi: "Sao đấy?" Vẻ mặt giống như nhìn thấy tiểu tam chính thức.
Tiểu Tề xem Yến Đôn như tiểu tam, đồng thời Yến Đôn cũng xem Tiểu Tề như thế.
Yến Đôn giống như cô vợ nhỏ muốn tìm chồng mình tâm tình, kết quả phát hiện mở cửa lại là tiểu tam chính thức.
Yến Đôn mặt cũng đen thui, miễn cưỡng duy trì trạng thái cười cười: "Hôm nay Ngạn đổng nói muốn ăn bánh ngọt này, nên tôi mang đến cho anh ấy."
"Được rồi, đưa cho tôi." Tiểu Tề dùng ánh mắt đề phòng nhìn Yến Đôn.
Yến Đôn đành phải đưa bánh ngọt cho Tiểu Tề, trong lòng đặc biệt khó chịu: Rõ ràng người cùng ông chủ Tảo tăng ca phải là cậu mới đúng!
Tức cái người á!
Tiểu Tề cầm lấy bánh ngọt quay vào văn phòng.
Ngạn Tảo đang xem văn kiện, cũng không chú ý đến, chờ anh xem xong tư liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn thấy trên bàn trà đặt vài cái bánh ngọt, mới ngẩn người, nói với Tiểu Tề: "Bánh ngọt này ở đâu ra thế?"
Tiểu Tề cũng không giấu diếm, nói thật: "Vừa rồi tiểu Yến mang đến."
Ngạn Tảo liền ngẩng đầu lên, nói: "Tiểu Yến đâu?"
Tiểu Tề đáp: "Cậu ấy đưa bánh xong liền đi rồi."
Ngạn Tảo tựa hồ có chút thất vọng, lại bảo: "Đem lại cho tôi ăn một chút."
Tiểu Tề nói: "Bánh ngọt này hình như hết hạn rồi......"
Ngạn Tảo giật mình: "Thật sao?"
Tiểu Tề gật đầu, đem hai gói bánh bày ra trước mặt Ngạn Tảo: "Cả hai gói đều đến hạn."
Ngạn Tảo cầm lấy vỏ bánh Yến Đôn vừa đưa cho anh ban nãy xem: Cũng đến hạn rồi.
Tiểu Tề cảm thấy bản thân đã tìm được cơ hội "đả kích đối thủ", liền âm dương quái khí nói: "Mặc dù nói ngày mai mới hết hạn, nhưng thế này cũng không tốt chuta nào! Tiểu Yến làm sao có thể như vậy chứ!"
"Thế này quả thật không tốt." Ngạn Tảo gật đầu, "Cậu đi đem bánh hạt Tây Ban Nha mà Lý tổng tặng tôi đưa cho cậu ấy đi.
Nói cậu ấy đừng ăn bánh ngọt hết hạn này nữa."
"......." Tiểu Tề: Này nha, bực lắm rồi đó nha..