Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng

Chương 30


Thời điểm Ngạn Tảo đi vào phòng bao, nhìn thấy Ngạn Trì đỡ Yến Đôn dậy nói chuyện.

Sắc mặt Yến Đôn có hơi ửng đỏ.

Ngạn Tảo liền nhớ tới "Thiên sứ bảo vệ Yến Đôn" gửi tin nhắn, báo Yến Đôn ở trong phòng bao bị lão háo sắc chuốc say.

Cái lão chạy bán sống bán chết ban nãy phỏng chừng đúng là "Lão háo sắc" trong tin nhắn, mà Yến Đôn tuy mặt ửng đỏ, nhưng nhìn qua trạng thái tinh thần vẫn còn tốt, không hề giống say đến bất tỉnh nhân sự, tới mức vô cùng nguy cấp.

Ngoài ra quần áo Yến Đôn chỉnh tề, thần sắc ôn hoà, xem chừng cũng không chịu bất kì tổn thương nào.
Ngạn Tảo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Yến Đôn lúc nhìn thấy Ngạn Trì đến thì vô cùng ngạc nhiên, lại thấy Ngạn Trì đánh Sử Tổng bỏ chạy, thì vô cùng mừng rỡ.

Bằng không cậu dựa vào tính cách thiết lập không thể phản kháng, chỉ có thể mềm mại thở dốc, cứ tiếp tục như thế, cũng không biết vở kịch này làm thế nào hạ màn.

May mà Ngạn Trì tới, Yến Đôn mới thoát khỏi "Nguy cơ mất trinh".
Chẳng qua, Ngạn Tảo cũng tới, làm Yến Đôn cảm thấy hình như có hơi náo nhiệt rồi.
Yến Đôn lúng túng sờ sờ mũi: "Ngài...!Ngài cũng đến ạ?"
Ngạn Tảo nghe thấy chữ "Cũng", cau mày nửa giây, tung ra chiêu bài cười nhếch mép: "Nghe câu này của cậu, giống như tôi là người dư thừa."
Giọng điệu nói ra câu bông đùa thế này, khiến người ta bất an nhất.
Yến Đôn càng thêm lúng túng, cuống quít giải thích: "Tôi, tôi chỉ là rất bất ngờ, các anh tại sao đều ở đây?"
"Tiểu Yến..." Hoa Đại Mạo cũng nâng eo nhỏ phóng đãng mười phần xuất hiện, "Không bị doạ chứ?"
Yến Đôn kinh ngạc đến mức hai mắt sắp rớt ra ngoài: "Ngài tại sao cũng ở đây?"
Cái gọi là một núi không thể có hai hổ, một phòng bao không thể chứa ba bá tổng.

Hoa Đại Mạo vừa bước vào, cả phòng bao liền cảm thấy lượng oxy không đủ dùng.
Ngạn Trí đối với Hoa Đại Mạo không có một tí hảo cảm nào, trưng ra vẻ mặt căm thù: "Đúng rồi, tại sao anh cũng đến?"
Hoa Đại Mạo cầm điện thoại di động lên, mở ra tin nhắn nhóm: "Tôi cũng ở trong nhóm đấy.

Cậu mù à?"

Ngạn Trì ngẩn người, cầm điện thoại di động lên xem kỹ, phát hiện đúng là Hoa Đại Mạo nằm trong danh sách được nhận tin nhắn.

Có điều, Ngạn Trì không tiện thừa nhận bản thân không chú ý tới đây là tin nhắn nhóm, đành phải giả vờ hừ lạnh một tiếng, duy trì dáng vẻ bá tổng.
Nghe đến Hoa Đại Mạo nhắc về nhóm chat, Ngạn Tảo lập tức cảm thấy chuyện này hẳn không đơn giản, chỉ nói: "Cậu biết người kéo chúng ta vào nhóm là ai không?"
Hoa Đại Mạo nói: "Tôi đã cho người đi thăm dò."
Hoa Đại Mạo là đồ cuồng phạm pháp, đối với ngành công nghiệp đen hiểu rất rõ.

Có điều, không ai biết rằng, công nghệ đen của hệ thống ở thế giới này tồn tại giống như bug, không cách nào phá giải.
Nghe ba người bá tổng đề cập "Nhóm chat" Yến Đôn cả đầu mơ hồ.

Cậu sững sờ hỏi: "Nhóm chat gì? Tin tức gì?"
"Đừng nói cái này, " Ngạn Trì thân thiết nhìn Yến Đôn, "Cậu tại sao lại ở đây? Còn suýt chút nữa xảy ra chuyện rồi?"
Yến Đôn đang muốn giải thích ngọn nguồn, liền nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên: Mã Lệ Tô phải sống đến tập cuối cùng, xin hãy chú ý.
Yến Đôn nghe nói như thế, bất giác hỏi: Ý là ta không thể để bá tổng biết, hãm hại ta chính là Mã Lệ Tô, có phải không?
Tổng đài chăm sóc khách hàng online giải đáp thắc mắc: Thân ái nói đúng nè.

Nếu để đám bá tổng biết Bạch Lệ Tô làm ma cô, cô ấy không sống qua khỏi ngày hôm nay đâu.
Yến Đôn:...Nhưng không phải ta phải vả mặt Mã Lệ Tô sao?
Tổng đài chăm sóc khách hàng bày tỏ: Nhiệm vụ là vả mặt Mã Lệ tô, không phải vả chết Mã Lệ tô.
Nói cách khác, trong thể loại truyện
vả mặt, nhân vật chính phải một lần lại một lần vả mặt Mary Sue, nhưng đồng thời không thể vả chết cô.

Mà chỉ đánh một chút, rồi cho cô cơ hội hồi mana, để cô có cơ hội hãm hại mình lần nữa, tạo điều kiện để cậu tiếp tục vả...!Mãi đến tận khi thành như tên sách [Tôi vả sưng mặt của Mary Sue].
Yến Đôn cũng không hiểu đây là cái thể loại logic gì: Cho nên đây là câu chuyện đánh hổ rồi thả hổ về rừng rồi lại đánh hổ rồi lại thả hổ về rừng vô hạn tuần hoàn hả? Nghe có vẻ khá thân thiện với môi trường đấy.

Có thể góp phần bảo vệ môi trường luôn ha?
Tuy nhiên, ba người bá tổng ở đây không có ai dễ mắc lừa.

Yến Đôn tạm thời cũng không nghĩ ra cách bảo vệ Mã Lệ Tô, đành phải dùng "Kế trì hoãn", ôm đầu nói "Bây giờ tôi đau đầu quá..."

"Cậu không sao chứ?" Ba người bá tổng quan tâm hỏi.
"Thật sự rất đau —— ai da, tôi xỉu." Yến Đôn làm bộ ngất xỉu.
Bởi vì vầng sáng vạn nhân mê gia trì, cho nên Yến Đôn "sắm vai yếu đuối" đạt hiệu quả max, cho dù kỹ năng diễn xuất nát đến không thể nát hơn cũng có thể lừa gạt ánh mắt sắt bén kia của bá tổng.
Chỉ là, Yến Đôn quên mất một điều: Trước kia Tổng đài chăm sóc khách hàng từng đề cập, Ngạn Tảo là linh hồn của thế giới thực, nên không bị vầng sáng vạn nhân mê ảnh hưởng, do đó, Yến Đôn giả vờ ngất xỉu, ở trước mặt bá tổng là kỹ năng diễn không chê vào đâu được, mà ở trước mặt Ngạn Tảo lại trông y hệt kỹ năng ăn vạ của đội tuyển bóng đá quốc gia.
Nhìn Yến Đôn vụng về diễn, Ngạn Tảo cảm thấy kỳ kỳ quái quái, đáy lòng sinh ra hoài nghi.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ thông suốt, đã phát hiện hai tên Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo giống như chơi nhầm hàng pha kè, hoàn toàn nhìn không ra Yến Đôn đang diễn, còn rất sốt sắng lo lắng, lớn tiếng hô gọi xe cứu thương.
Ngạn Tảo lần thứ hai nghi ngờ bản thân: Rốt cuộc là anh có vấn đề, hay là thế giới này có vấn đề?
Yến Đôn cứ như thế bị đưa đến phòng vip của bệnh viện tư nhân.

Bác sĩ tuy không nhìn ra vầng sáng vạn nhân mê, nhưng vẫn có kiến thức chuyên môn, vừa nhìn liền biết Yến Đôn căn bản không bị bệnh, nhưng vì nhóm bá tổng đang rất quan tâm, cuối cùng đành nghiêm túc kết luận: "Tôi xem cậu ấy chỉ là uống quá nhiều mà thôi, nghỉ ngơi một lát là được rồi." Nói xong, bác sĩ lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Yến Đôn nằm dài trên giường giả vờ hôn mê, hai mắt nhắm nghiền như xác chết, nhưng lỗ tai lại âm thầm vểnh lên, cẩn thận nghe cuộc trò chuyện của nhóm bá tổng.
Ngạn Trì kích động nhất, tức giận vung nắm đấm: "Lão Sử kia lá gan lớn thật, đến cả người của tôi cũng dám đụng."
"Người của cậu?" Hoa Đại Mạo như vừa nghe được một chuyện cực kỳ hài hước, cười khẩy, "Cậu không phải muốn sa thải cậu ấy à?"
Ngạn Trì nghẹn họng.
Hoa Đại Mạo thấy Ngạn Trì ăn quả đắng, liền thừa thắng xông lên giễu cợt: "Nếu không phải cậu muốn sa thải tiểu Yến, tiểu Yến cũng sẽ không đi gặp lão Sử, suy ra, cũng là cậu hại cậu ấy thành thế này."
Ngạn Trì sắc mặt trắng bệch, lùi về sau một bước: "Thế nào lại là tôi hại cậu ấy?"
Ngạn Tảo nắm bắt được thông tin qua lời của Hoa Đại Mạo, hỏi: "Hình như Hoa tổng biết nội tình gì?"
"Cũng không có gì, tôi mới vừa đụng phải lão Sử, nên hỏi thăm lão vài câu." Hoa Đại Mạo vân đạm phong khinh lướt qua đoạn tra tấn ép cung lão Sử hãi hùng kia, hời hợt nói: "Lão thú nhận, lão lấy lý do tìm việc cho Yến Đôn lừa cậu ấy đến đây."
Ngạn Trì nghe vậy vừa tức vừa tức giận: "To gan! Tôi phải giết chết lão!"
"Muộn rồi." Hoa Đại Mạo đút hai bàn tay vào túi quần, nhẹ nhàng nói.
Ngạn Tảo cười cười, nói với Hoa Đại Mạo: "Sử tổng thích biển lớn hay trời cao?"
Hoa Đại Mạo nghe vậy, nhướng mày cười nói: "Biển nha."
Ngạn Tảo tỏ vẻ đã biết, gật gật đầu.
Ngạn Trì lại không hiểu: "Cái gì đại dương, bầu trời? Anh còn quản lão thích cái gì cơ à, muốn hẹn hò với lão đấy hả?"
Hoa Đại Mạo đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt Ngạn Trì: "Người bạn nhỏ đừng nên hỏi quá nhiều."
Ngạn Trì vung tay đẩy Hoa Đại Mạo ra: "Anh đừng có nhéo tôi! Tôi sợ bị dính phải dâm khí của anh."
Hoa Đại Mạo không tức giận, chỉ cười híp mắt.
Ngạn Tảo lại nói: "Đừng ở đây làm ồn nữa, tôi lo ảnh hưởng Yến Đôn nghỉ ngơi."

Ngạn Trì nghe nói như thế, tức khắc yên tĩnh lại.
Hoa Đại Mạo lại nói: "Cậu ấy làm sao còn chưa tỉnh?"
Nghe thấy câu này, Yến Đôn cả da đầu đều căng thẳng.
Ngạn Tảo mỉm cười, ngồi ở bên giường, vươn tay chạm nhẹ vào sau gáy Yến Đôn một cái.

Yến Đôn giật bắn mình, choàng mở mắt, đối diện với đôi mắt cười trời sinh đa tình của Ngạn Tảo.
Ngạn Trì vui mừng nói: "Tiểu Yến, cậu tỉnh rồi?"
Tến Đôn thấy mình mắt cũng đã mở, muốn làm bộ nữa cũng không được, đành giả vờ yếu ớt "Ừm" một tiếng, lại hỏi: "Tôi đây là đang ở đâu?"
Ngạn Trì nói: "Đây là bệnh viện, cậu không sao chứ?"
Yến Đôn ngồi dậy, nói: "Cám ơn Ngạn tổng quan tâm, tôi khoẻ hơn rồi."
Hoa Đại Mạo hỏi: "Vậy cậu còn nhớ chuyện gì xảy ra không?"
Yến Đôn đáp: "Tôi nhớ là, Sử tổng nói muốn cho tôi một công việc, kết quả lại muốn xài quy tắc ngầm với tôi." Yến Đôn cố ý bỏ qua Bạch Lệ Tô.
Mà tin tức này cũng trùng với tin tức Hoa Đại Mạo tiếp nhận từ Sử tổng, vì vậy mọi người cũng không nghi ngờ điều gì.
Chỉ là, Yến Đôn cảm thấy có hơi kỳ lạ: Nếu Sử tổng đã khai với Hoa Đại Mạo lão làm việc xấu như thế nào, vậy tại sao không khai ra Bạch Lệ Tô luôn?
Tổng đài chăm sóc khách hàng giải đáp thắc mắc: Bởi vì nội dung kịch bản yêu cầu.
Yến Đôn:...Có lý.
Ngạn Trì nghe Yến Đôn kể, khuôn mặt đầy tự trách, chỉ nói: "Đây là lỗi của tôi, tôi thiếu chút nữa hại cậu, tôi sẽ đối với cậu phụ trách".
Lời vừa nói ra, Yến Đôn kinh ngạc há hốc mồm.

Bởi vì, trong đầu đang cậu văng vẳng thông báo của hệ thống: Thành công thu thập lời thoại của bá tổng "Bảo bối, tôi sẽ đối với em phụ trách" √
Nhưng mà, Hoa Đại Mạo đứng bên cạnh nhìn lại không hề cao hứng.

Gã cười khinh bỉ: "Trì thiếu gia muốn phụ cái gì trách?"
Ngạn Trì liền nói: "Yến Đôn, tôi cả đời cũng sẽ không đuổi việc cậu!"
Yến Đôn lần này thật sự vui mừng: "Cả đời?"
Ngạn Trì giơ ngón tay lên thề: "Tôi tình nguyện thề với trời, một đời một kiếp!"
Yến Đôn tra xét một hồi, phát hiện lời thoại của bá tổng có một cậu là "Anh xin thề, một đời một kiếp chỉ có mình em", Yến Đôn vội vàng hỏi "Vậy có phải chỉ có một mình tôi thôi không?"
"Chỉ có một mình cậu? Vậy không phải muốn làm chết cậu luôn hả?" Ngạn Trì cảm thấy thư ký chỉ một mình Yến Đôn làm nhất định bận không thở nổi, trực tiếp nói thẳng.
"..." Bực cái mình á, sắp được rồi.
Hoa Đại Mạo nở nụ cười, nói: "Trì thiếu gia vẫn chỉ là một đứa nhỏ có tính khí, nghĩ gì nói nấy, cái gì mà một đời một kiếp cũng nói ra miệng.

Tiểu Yến, cậu là người trưởng thành, tự nhiên biết lời nào càng làm người ta thoả mãn càng không thể tin tưởng."
Ngạn Trì trợn mắt nhìn Hoa Đại Mạo: "Anh có ý gì?"
Hoa Đại Mạo cũng không để ý tới Ngạn Trì, ánh mắt rơi trên người Yến Đôn, chăm chú nhìn cậu nói: "Tôi làm ăn bên ngoài, nhất ngôn cửu đỉnh, lời ra khỏi miệng chưa bao giờ đổi ý.


Tôi vẫn là câu nói đó, Ngạn thị cho cậu bao nhiêu, tôi có thể trả gấp đôi."
Ngạn Trì nổi quạu, chỉ vào Hoa Đại Mạo mắng: "Anh là đồ dâm đãng không biết xấu hổ, ở ngay trước mặt tôi cướp người của tôi?"
Hoa Đại Mạo phì cười: "Câu này của cậu vô lý ghê.

Cậu nói tiểu Yến là người của cậu, tiểu Yến thừa nhận sao?"
Ngạn Trì quay đầu nhanh như golden quay đầu nhìn theo đĩa bay, mắt chó con sáng bling bling nhìn chằm chằm Yến Đôn: "Cậu thừa nhận không?"
"?" Yến Đôn tim đập loạn xạ: Không phải chỉ thuê thư ký thôi sao, tại sao lại trông giống đang tranh nhau cướp vợ vậy mấy cha?
Hai tên Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo khí chất tuyệt đối bất đồng, mà giờ phút này ánh mắt nhìn Yến Đôn rất giống nhau, như dao sắc bén, hai bên đều mang theo theo vài phần háo thắng, điều này làm Yến Đôn cảm thấy áp lực vô cùng lớn, thật sự có chút cảm thấy mình đang giống như "Vạn nhân mê" bị tranh giành.
Yến Đôn có chút hốt hoảng, theo bản năng mà nhích người về hướng Ngạn Tảo —— hành động trong tiềm thức này hiển nhiên đã thành công lấy lòng Ngạn Tảo, đôi môi Ngạn Tảo nhẹ gợi lên một đường cong khó phát hiện.
Ngạn Tảo lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Yến Đôn vừa tỉnh lại, còn khá suy yếu, chúng ta đừng quấy rầy cậu ấy nữa.

Hay là đi ra ngoài trước đi."
Yến Đôn vội gật đầu theo lời Ngạn Tảo: "Vâng, tôi không thoải mái lắm.

Tôi muốn nghĩ ngơi một lát."
"Được, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt." Ngạn Trì ánh mắt lấp lánh nhìn Yến Đôn.
"Ừm, cậu hãy nhớ lời của tôi." Hoa Đại Mạo cũng sáng quắc nhìn Yến Đôn.
Ngạn Tảo cười cười, chỉ nói: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Sau khi ba người bá tổng rời khỏi, Yến Đôn mới thở phào nhẹ nhõm: Đúng rồi, ba người bá tổng làm thế nào biết ta xảy ra chuyện thế?
Tổng đài chăm sóc khách hàng trả lời: Mã Lệ tô gửi tin nhắn nặc danh thông báo bọn họ tới cứu cậu.
Yến Đôn chợt cảm thấy cảm động: Thật không? Vậy cô ấy thật sự rất tri kỹ ha.

Không uổng công ta ở trước mặt đám bá tổng bao che cho cô ấy.
Tổng đài chăm sóc khách hàng cũng rất cảm động: Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy giúp đỡ lẫn nhau như thế này, nhân vật thụ chính chân thành với ác độc nữ phụ.
Yến Đôn nằm uỵch xuống giường, chợt nghe tiếng thông báo di động vang lên.

Cậu cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, liền thấy trên màn hình hiển thị một tin nhắn mới: [Ông chủ Tảo: Mặc quần áo đàng hoàng rồi đi theo lối thoát hiểm, tôi mang cậu đi trước.

Sẽ không để cho bọn họ phát hiện.]
Nhìn thấy tin nhắn của ông chủ Tảo, Yến Đôn nhảy lên như con cá chép: Vẫn là ông chủ Tảo tốt nhất! Cậu bây giờ đang lo không biết làm sao thoát khỏi trận chiến tranh giành của bá tổng đây!
Hai tên này hùng hổ doạ người, làm Yến Đôn đặc biệt áp lực, Ngạn Tảo trái lại không tranh không đoạt, rất có bộ dạng phong độ, khiến Yến Đôn an tâm hơn nhiều.
Điều này cũng làm cậu quên mất một sự thật rằng: Ngạn Tảo so với bất kì người nào càng muốn giành được Yến Đôn hơn..

Bình Luận (0)
Comment