Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng

Chương 6


Ngạn Trì nói tiếp: "Anh tôi sắp trở về, cho nên chuyện của thằng em kia, tôi cũng phải quản."
Yến Đôn mặt ngổn ngang: "Ngài còn có em trai?"
Anh cả tên "Ngạn Tảo", em trai gọi "Ngạn Trì", còn có một đứa em trai khác, nên gọi là gì?
Ngạn Thái Trì?
Ngạn Trì thấy Yến Đôn kinh ngạc như vậy, liền giải thích, nói: "Không phải em ruột, là em họ."
"Hoá ra là em họ." Yến Đôn vỡ lẽ.

"Trần Giáng Thần nghe qua chưa?" Ngạn Trì biểu tình bày tỏ Cậu nhất định biết nó.

Nhưng mà, Yến Đôn lại không biết, cũng chưa từng nghe qua.

Chẳng qua, nhìn ông chủ duy trì vẻ mặt Cậu nhất định biết nó, Yến Đôn chỉ có thể cắn răng nói: "A, đúng rồi, quen chứ quen chứ!"
Ngạn Trì nói: "Tốt, vậy cậu biết nên làm thế nào rồi!"
"...Tôi biết." Tôi biết...!Tôi biết cái búa á.

Yến Đôn quay đầu trên thanh công cụ gõ tìm kiếm cái tên "Trần Giáng Thần", mới phát hiện cậu thật sự phải nhận thức người này.

Là một nam phụ mê luyến Mary Sue, Trần Giáng Thần tự nhiên cũng có các thiết lập hơn người: Ảnh đế Trần Giáng Thần, dung mạo tựa nam thần, mười sáu tuổi ra mắt, nhận được nhiều thành tựu chỉ với tác phẩm đầu tay, rinh về ngôi ảnh đế, năm nay mười tám tuổi, hiện tại đang mắc phải một vấn đề—— Cậu ta phải thi đại học.

Ngạn Trì giao cho Yến Đôn nhiệm vụ là: "Tìm cho Giáng Thần một gia sư đi.

Để nó học hành chăm chỉ, bằng không thì anh tôi sẽ quay về kiểm bài tập của nó!"
Yến Đôn cảm thấy dở khóc dở cười: Dù là thiếu gia hào môn, thiếu niên ảnh đế, vẫn phải sợ bị kiểm bài tập ha?
Suy nghĩ một chút, Yến Đôn liền cảm thấy kì quái: Tại sao Ngạn Tảo phải kiểm tra bài tập của Trần Giáng Thần? Ngạn Tảo là giáo viên chủ nhiệm?
Vì giải đáp sự nghi ngờ của mình, Yến Đôn lén lút hỏi hệ thống.

Hệ thống bắn ra thiết lập chi tiết hơn của nhân vật: Cha mẹ Trần Giáng Thần mất sớm.


Nói cách khác, Trần Giáng Thần là cô nhi, từ nhỏ đã được gửi sang nuôi dưới gối nhà ngoại.

Bà ngoại của cậu ta chính là lão thái thái nhà họ Ngạn.

Bởi thế, Trần Giáng Thần tuy rằng họ Trần, lại lớn lên ở Ngạn gia, dùng thân phận "Biểu thiếu gia" ở Ngạn thị, áo cơm không thiếu, nhưng suy cho cùng vẫn là "ăn nhờ ở đậu".

Trần Giáng Thần không chịu được lời gièm pha khiêu khích của những thân thích cực phẩm, cho nên dù tuổi còn nhỏ đã tiến vào giới giải trí, muốn kiếm nhiều tiền để thoát khỏi cái danh "ăn nhờ ở đậu."
Yến Đôn sa mạc lời: Thiếu gia hào môn muốn kiếm tiền, thứ đầu tiên nghĩ đến là gia nhập showbiz?
Hệ thống trả lời: Hiện tại tiểu thuyết đều thế này mà~ blink blink.

Yến Đôn đã vô lực phản bác: Được rồi, được rồi, trời đất bao la, thiết lập là to nhất!
Hệ thống gợi ý: Nhiệm vụ của ngài hiện tại là để Mã Lệ Tô trở thành gia sư dạy tốt nghiệp của Trần Giáng Thần.

Yến Đôn hít thở không thông: Thiếu gia có tiền tại sao không mời các giáo sư danh tiếng? Đi mời một sinh viên đại học năm tư chuyên ngành quản lí dạy cái gì cơ chứ?
Hệ thống trả lời: Hiện tại tiểu thuyết đều thế này đó~ blink blink
Yến Đôn: Là tui sai, tại sao tui còn muốn đàm đạo logic hả??
Vì thế, Yến Đôn tìm Mary Sue đảm nhiệm gia sư cho Trần Giáng Thần.

Sáng sớm thứ sáu, Yến Đôn lái xe đến ký túc xá dành cho sinh viên của trường XXX đón Mã Lệ Tô đến nhà lớn Ngạn gia.

Thời điểm Mã Lệ Tô ngồi trong xe, thoạt nhìn vô cùng gấp gáp, dùng miêu tả trong tiểu thuyết chính là" Khẩn trương như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, đôi mắt như mắt nai long lanh lại ướt át, khiến người ta không khỏi sinh ra dục vọng muốn che chở cô ấy".

Tuy nhiên, suy nghĩ của Yến Đôn là: Cô thế này mà là Mary Sue, có thể tỏ ra quyến rũ chút được không? Thấy cô ra sân lâu như vậy, câu được tổng tài nào rồi? Với trình độ này của Mary Sue? Còn không bằng tui mặc váy đâu ha!
Nội tâm Yến Đôn vô cùng lo lắng, âm thầm gõ gõ tổng đài chăm sóc khách hàng: Tổng đài viên, có phải sau khi Mã Lệ Tô công lược thành công, ta mới có thể trọng sinh?
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Trên lý thuyết là vậy đấy, thân ái.

Yến Đôn thật sự phiền muộn muốn chết: Ta xem bộ dạng này của Mã Lệ Tô hẳn không được đâu?
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Yên tâm nha, thân ái.

Hệ thống đặc biệt đã tăng thêm cho Mã Lệ Tô độ "Vầng sáng vạn nhân mê", nhiệm vụ sẽ rất thuận lợi nha.

Nghe tổng đài chăm sóc khách hàng nói như vậy, Yến Đôn cũng không có biện pháp, chỉ có thể trông đợi "Vầng sáng vạn nhân mê" thật sự có hiệu nghiệm.

Sau cùng, Yến Đôn đưa Mã Lệ Tô đến nhà lớn Ngạn gia, không nhịn được nói: "Tiểu Mã, cô, cô cố lên!"
Mã Lệ Tô minh bạch ý tứ của Yến Đôn, cũng gật đầu nói: "Tôi nhất định sẽ!"

Yến Đôn tự an ủi mình: Ngạn Trì cùng Hoa Đại Mạo đều là tổng tài chục tỉ, khả năng cao là việc công lược không dễ dàng.

Huống chi Hoa Đại Mạo còn có thể là gay? Mã Lệ Tô muốn bẻ thẳng hắn cũng không phải đơn giản.

Thiếu gia Giáng Trần này tuổi còn nhỏ, nói không chừng dễ công lược hơn một tí đi.

Hai người tiến vào nhà lớn Ngạn gia, liền có người hầu dẫn đường.

Người hầu này Yến Đôn có ấn tượng, gọi là bảo mẫu Trương, là hầu gái lớn tuổi ở nhà lớn, rất có mặt mũi.

Yến Đôn trước mặt bà cũng phải đặc biệt khách khí.

Yến Đôn nhớ tới việc Ngạn Tảo sắp về nước: "Bảo mẫu Trương, người có biết khi nào sẽ Tảo thiếu gia trở về hay không ạ?"
Bảo mẫu nói: "Hai ngày sau sẽ về đến."
"Ồ".

Yến Đôn dừng một lát, nói tiếp: "Vậy thì tốt quá, Trì thiếu gia cả ngày đều nghĩ đến anh ấy, còn nói muốn chuẩn bị quà, nhất thời không nghĩ ra tặng cái gì.

Người biết Tảo thiếu gia thích gì không?"
Bảo mẫu Trương suy nghĩ một hồi, nói: "Tảo thiếu gia từ nhỏ đã yêu tiền."
"..." Ai mà không đâu.

Bảo mẫu Trương dẫn Yến Đôn và Mã Lệ Tô đến thư phòng chuyên dụng của Trần Giáng Thần.

Trần Giáng Thần đã sớm chờ ở bên trong thư phòng, Trần Giáng Thần này không hổ là đại minh tinh, lớn lên vô cùng đẹp, tuổi còn trẻ đã là một cọng mì Đao Tước, sống mũi cao thẳng, hai mắt thâm sâu, trên người toát ra khí chất không khác bá tổng.

Mã Lệ Tô nhìn thấy Trần Giáng Thần liền nở nụ cười ngại ngùng, Trần Giáng Thần cũng cười đáp lễ.

Yến Đôn cảm giác được hi vọng, trong lòng cao hứng, nói: "Vậy tôi ra ngoài trước, mọi người cố gắng học tập."
Học tập là thứ yếu, vẫn nên tận dụng yêu sớm đi.

Yến Đôn hàn huyên vài câu, lúc chuẩn bị rời đi, đã thấy bảo mẫu Trương nâng cafe trà bánh bước vào.

Mã Lệ Tô cười nhận lấy cafe, kết quả run tay một cái, đem cafe đổ lên người Trần Giáng Thần.

Yến Đôn phản xạ có điều kiện: "Cô có biết cô đang làm gì không? Một bộ quần áo của biểu thiếu gia cô nhịn ăn nhịn uống một năm cũng mua không nổi!"
Mã Lệ Tô bắt đầu run rẩy rơi nước mắt, Trần Giáng Thần đầu tiên mở miệng nói: "Không đến nỗi, bộ này của em là Uniqlo."

*Uniqlo là một công ty thiết kế, may mặc và bán lẻ trang phục thường ngày của Nhật Bản.

"...Hoá ra thế giới bá tổng cũng có Uniqlo."
Người ta đã nói là Uniqlo, Mã Lệ Tô cũng không tiện thút thít run rẩy, nếu không sẽ bị xem là diễn sẽ có chút thái quá.

Mã Lệ Tô tương đối bình tĩnh xin lỗi: "Xin lỗi, chị không phải cố ý..."
"Không sao đâu." Trần Giáng Thần sảng khoái cười, "Em đi đổi cái mới là được rồi.

Vậy em trước tiên mạn phép, cô giáo và anh Yến cứ tự nhiên."
Nói xong, Trần Giáng Thần rời khỏi thư phòng.

Mã Lệ Tô cùng Yến Đôn hai mặt nhìn nhau.

Mã Lệ Tô không nhịn được hỏi: " Lời thoại của cậu chỉ có Một năm nhịn ăn nhịn uống hả?"
Yến Đôn liếc cô ta một cái: "Chẳng phải cô cũng chỉ có một kiểu Xin lỗi tôi không phải cố ý?"
Mã Lệ Tô lườm lại cậu: " Của tôi rất nhiều có được không? Ví dụ cái gì mà Em không quan tâm đến tiền của anh Có tiền thì hay lắm sao, người em yêu thật ra là con người của anh em cùng anh ta thực sự chỉ là bạn bè...!Chẳng qua, hoàn toàn không có cơ hội để nói...!
Nói đến đây, Yến Đôn cũng vô cùng đau đầu: Phải rồi, Mã Lệ Tô cùng nhóm bá tổng căn bản không có tiến triển.

"Cô gia tăng sức lực, tôi đi ra ngoài hóng mát chút đây." Nói đoạn Yến Đôn rời khỏi thư phòng.

Cậu nghĩ không bằng thừa dịp này rời đi trước, tạo thêm cơ hội cho Mary Sue cùng Trần Giáng Thần ở chung một chỗ.

Yến Đôn vừa bước ra khỏi phòng, chợt phát hiện tay mình chùng xuống.

Cậu cúi đầu nhìn xuống, thấy rõ thứ trên tay mình là cốc cafe.

Cậu cả kinh: "Mình làm sao vậy? Mình mang theo cả cốc cafe ra ngoài?"
Không chờ cậu phản ứng kịp, liền đụng phải một cái lồng ngực cứng rắn: "A!"
Cậu vội vàng ngẩng đầu, thấy người mới vừa thay xong quần áo quay về Trần Giáng Thần lần nữa bị cậu giội ướt từ trên xuống dưới.

Quan trọng nhất là, Trần Giang Thần đã thay Uniqlo, hiện tại đang mặc chính là Hermès.

"..." Yến Đôn chết lặng rồi.

Trần Giáng Thần bỗng nhiên nở nụ cười.


Yến Đôn nghĩ nghĩ, nói: Mình hiện tại nhất định nhìn rất ngu, nên mới bị cậu ta chế giễu.

Nhưng mà, Yến Đôn không biết giờ phút này trong mắt Trần Giáng Thần cậu đang "Khẩn trương như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, đôi mắt như mắt nai long lanh lại ướt át, khiến người ta không khỏi sinh ra dục vọng muốn che chở cô ấy".

Trần Giáng Thần cười cười: "Ai, em lại đi đổi một bộ khác."
Nói đoạn, Trần Giáng Thần xoay người về phòng mình.

Yến Đôn chôn chân tại chỗ, càng nghĩ càng cảm giác có gì đó không ổn: Muốn nói hai lần làm đổ trước đều là bất ngờ, vậy còn lần này? Lần này bỗng dưng xuất hiện một cốc cafe cũng thật quỷ dị.

Yến Đôn nhịn không được report lên trên.

Yến Đôn: có phải là bug không?
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Thân ái, bên này hiện tại đang tìm kiếm.

Một phút sau
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Xin hỏi, cậu sau khi xuyên qua có đi ẻ không? Có đánh rắm không?
Yến Đôn:.........Không có.

Tổng đài chăm sóc khách hàng: Nha, vậy cậu chính là vạn nhân mê vai chính thụ.

Yến Đôn bối rối.

Cậu bối rối.

Bối rối.

Yến Đôn thời điểm mới vừa xuyên qua bản thân cũng rất nghi ngờ, tại sao cậu không cần đi nặng đánh rắm? Bất quá, cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy đi được hay không cũng không thành vấn đề, cậu là một npc mà.

Mấy người thấy npc đi nặng chưa?
Kết quả cậu vạn vạn không ngờ tới.

Yến Đôn: Không đúng? Đây không phải truyện bá đạo tổng tài BG sao?
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Thân ái, bên này hiện tại đang tìm kiếm.

Sau một phút.


Tổng đài chăm sóc khách hàng: Tôi vừa kiểm tra ban nãy, trước đó đã nói qua với cậu rằng đây là thế giới của [ Bá đạo tổng tài phải lòng tôi].

Tuy nhiên, phía chúng tôi đã bỏ sót một thông tin.

Thế giới này thực ra là BL đồng nhân văn của [ Bá đạo tổng tài phải lòng tôi] tên [Tôi vả sưng mặt của Mary Sue].

Biết được chân tướng Yến Đôn: Ta có thể chửi bậy sao?
Sau đó biết được chân tướng Mary Sue: Chẳng lẽ tôi không nên chửi bậy?.

Bình Luận (0)
Comment