Vệ phu nhân bị nhốt ở ngoài cổng một đêm đã đổ bệnh.
Cố sống cố chết bám trụ cổng Vệ gia, không hề có ý định quay về Đổng gia. Đêm khuya gió lạnh, liền bị cảm.
Giang Lâm cảm thấy người này bệnh không chữa được (*), sau khi tiễn đại phu đi, một mình Giang Lâm đến xem Vệ phu nhân, thấy Vệ phu nhân yếu ớt như vậy, Giang Lâm hỏi: “Cô Đổng (**) muốn tiếp tục trông coi Vệ gia, cho Đổng gia các người tranh thủ cơ hội nữa à?”
(*) 轴 – Phương ngữ Đông Bắc, mô tả một người thích làm theo ý mình, không nghe khuyên giải.
(**) 姑奶奶 – Nhà gái gọi con gái đã lấy chồng.
“Tai tinh.” Vệ phu nhân yếu ớt phun ra hai chữ, nhìn chằm chằm Giang Lâm.
Giang Lâm chế giễu: “Không so được với Cô Đổng, ít nhất ta không ăn cây táo rào cây sung, bà nói xem đúng không?”
Vệ phu nhân thở hổn hển: “Tai tinh, cút khỏi Vệ gia, ta không để ngươi hủy hoại Vệ gia đâu.“
“Đầu óc của bà không biết nên khen chỗ nào luôn, đến bây giờ bà vẫn cho rằng là lỗi của ta, chứ không phải do bà vì giúp nhà mẹ đẻ mà phá hủy Vệ gia. Cô Đổng, bà nói xem Vệ Vân Chiêu sau khi nghe được mấy lời này, có sai người đuổi bà ra ngoài không?”
Giang Lâm cười khẽ: “Mùi vị ngủ qua đêm ở ngoài cổng có dễ chịu không? Mà lúc này người Đổng gia bà vẫn luôn một lòng một dạ đang ở nơi nào?”
“Có lẽ đang hưởng thụ giường cao gối mềm như hoa mỹ quyến (*), mắng chửi người nào đó là phế vật vô dụng.”
(*) 如花美眷 – Trích hồi Kinh Mộng trong vở kinh kịch Mẫu Đơn Đình của Thang Hiển Tổ. Có nghĩa là: nhân duyên tốt đẹp.
Giang Lâm hỏi: “Cô Đổng, bà biết phế vật vô dụng là ai không?”
Vệ phu nhân nằm trên giường càng lúc càng mệt mỏi, thậm chí không thể trừng mắt với Giang Lâm, chuyện ngày hôm qua rõ ràng trước mắt, bà không thể quên nhanh như vậy, cũng không thể quên được.
Đại ca nói bà là phế vật vô dụng, ngay cả con trai mình cũng không quản được, bọn họ nhẫn tâm bỏ lại bà rồi rời đi, mặc cho bà gọi thế nào cũng không quay đầu lại liếc nhìn một cái. Bà cũng mới biết trong lòng người nhà mẹ đẻ lại nhìn bà như vậy.
Vệ phu nhân đột nhiên cười điên lên, bà cười nhưng nước mắt lăn dài: “Ta là phế vật vô dụng, ta không làm được gì cả, đến con trai cũng mất lòng tin với ta, người nhà mẹ đẻ không cần ta nữa, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa.” Vệ phu nhân đấm tay xuống giường.
Giang Lâm nói tiếp: “Ta cũng biết trách móc cũng không có ý nghĩa gì, nhưng tất cả những thứ này không phải đều là do bà phí hết tâm tư để đổi lấy sao?”
“Bây giờ bà dám gặp Vân Kỳ ư, bà dám gặp nó sao?” Giang Lâm hỏi câu này rất nhẹ nhưng lại hoàn toàn đánh gục Vệ phu nhân, bà khóc nức nở, tê tâm liệt phế.
Giang Lâm vẫn không sinh lòng thương hại, cậu nói: “Cơ hội cuối cùng, Đổng gia và Vệ gia, bà chọn bên nào?”
Vệ phu nhân chỉ khóc, không trả lời.
Giang Lâm liền gọi người đến, trực tiếp kéo Vệ phu nhân xuống giường, ngay cả nha hoàn và ma ma bà dẫn theo từ Đổng gia đến đều đuổi hết ra ngoài cửa.
Tôn ma ma không nói một câu, chỉ có Bạch Thuật một mực cầu xin phu nhân sáng suốt một chút, Đổng gia không đáng.
Thấy người bị lôi đến cửa chính, cuối cùng Vệ phu nhân cũng có phản ứng, bà ta vùng vẫy khỏi tay nha hoàn, gào lên với Giang Lâm: “Vệ gia, ta chọn Vệ gia! Bất luận các ngươi kêu ta đến công đường làm chứng hay bắt ta nói cái gì ta đều đồng ý, ta không đi, đừng đuổi ta đi.”
Giang Lâm phất tay cho người mang Vệ phu nhân về: “Vậy bà nhớ kỹ lời bà nói hôm nay, nếu không không chỉ đơn giản là đuổi ra khỏi Vệ gia đơn giản như vậy, bà sẽ giống Tiểu Chu thị, từ nay về sau không còn bất kỳ quan hệ gì với Vệ gia nữa.
Chân Vệ phu nhân thoáng chốc mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào trên đất.
Giang Lâm sắp xếp người đến trông coi viện tử của Vệ phu nhân, không có lệnh của cậu, tất cả người trong viện không ai được phép tùy ý ra vào, nếu không nghe trực tiếp mang đi bán.
Giải quyết xong Vệ phu nhân, Giang Lâm một mình đi gặp Tôn ma ma, Tôn ma ma bình tĩnh hơn Vệ phu nhân rất nhiều, Giang Lâm mở miệng nói: “Là lo lắng cho sau này hay là yên tâm vì đã có chỗ dựa vững chắc?”
“Nhưng Đổng gia ngay cả con gái ruột mình còn nói bỏ là bỏ, huống chi là mấy hạ nhân, ngươi có chắc bọn họ còn sống không, sau này gặp lại sống tốt sao?”
Lời nói của Giang Lâm luôn luôn thẳng thắn, ánh mắt Tôn ma ma rõ ràng thay đổi, nhưng trong chớp mắt lại khôi phục trạng thái bình thường, bà ta nói: “Thiếu phu nhân muốn nói với lão nô những thứ này sao, nếu như nói xong rồi, lão nô xin phép về bận việc trước.”
Giang Lâm phất tay một cái ý bảo bà ta có thể đi: “Đi đi, đợi ta sai người tìm được hài cốt của con trai ngươi sẽ cho người mang tới cho ngươi, dù sao cũng hầu hạ ở Vệ gia nhiều năm như vậy, cũng nên ban thưởng cho ngươi.”
Tôn ma ma nhấc chân lên, một lúc lâu cũng không nhúc nhích, bà ta mở miệng muốn nói, nhưng không phát ra tiếng.
Khi Giang Lâm xoay người muốn đi, Tôn ma ma quỳ xuống, dập đầu lên đất: “Xin Thiếu phu nhân cứu mạng!”
Giang Lâm vẫn đi ra ngoài, không dừng lại.
Tôn ma ma dập đầu càng vang hơn: “Lão nô nói, cái gì lão nô cũng nói, chỉ xin Thiếu phu nhân cứu con ta một mạng.”
Lời nói mang theo tiếng khóc, giống như tuyệt vọng đến tột cùng.
“Vậy thì nói đi.” Giang Lâm nói, nhưng vẫn không quay người lại.
“Đại phu nhân nói, đợi Đổng gia xong việc sẽ hoàn toàn diệt trừ phu nhân và tiểu công tử, sợ phu nhân không hiểu chuyện, nói lung tung ra ngoài.”
Trên đời này từ trước đến nay chỉ có người chết mới có thể giữ kín bí mật, Đổng gia cũng nghĩ như vậy.
Nhưng Đổng gia đâu chỉ muốn có như vậy: “Lão gia tử dặn dò, mua chuộc hạ nhân trong phủ, hạ thứ này trong thuốc của đại công tử.”
Tay Tôn ma ma run run móc ra một thứ từ trong ngực, bọc giấy chứa bột màu trắng.
“Vì sao?” Giang Lâm hỏi, vì sao Đổng gia muốn diệt trừ Vệ Vân Chiêu.
“Hoàng hậu nương nương đang tuyển phi cho Thái tử điện hạ, Đổng gia có con gái.” Với địa vị của Đổng gia, không đủ tư cách ngồi ở vị trí Thái tử phi, nhưng làm Trắc phi hoặc lương thiếp có thể cân nhắc một chút. Sau này Thái tử đăng cơ chính là nương nương ở trong cung.
“Lão gia tử biết Hoàng hậu nương nương không thích Đại công tử, cũng biết Thái tử điện hạ có ý định diệt trừ Đại công tử.” Cho nên muốn tự mình sắp xếp người diệt trừ cháu ngoại, bán một ân tình cho Đông cung.
Vệ gia, hoặc là nói Vệ Vân Chiêu, ở trong mắt nhiều người chỉ là một con cờ mà thôi.
Giang Lâm quay người lại, ánh mắt lạnh băng: “Còn gì nữa không?”
“Không… Không còn, lão gia tử nói nữ quyến không đáng sợ, đừng đuổi cùng giết tuyệt.”
“À.” Giang Lâm cười: “Đổng lão gia tử thật nhân từ, nếu như thế, vậy thì để lại một cô nương thật tốt cho Đổng gia.”
Câu này của Giang Lâm khiến Tôn ma ma nghe xong lạnh run, vô thức run lên một cái: “Thiếu… Thiếu phu nhân, lão nô chỉ biết như vậy, xin Thiếu phu nhân cứu con trai lão nô một mạng.”
Giang Lâm nói: “Vậy ngươi nhớ kỹ cố gắng sống sót, nếu không con trai ngươi được cứu ra lại lâm vào cảnh không có mẹ, như vậy cũng không tốt lắm.”
Giang Lâm nói xong, nhanh chóng rời đi.
Cậu trở về Chiêu Vân Uyển, dạy Vệ Vân Kỳ học chữ, đồng thời chờ Vệ Vân Chiêu quay về.
Sáng nay mở cổng, vị Noãn Tâm cô nương kia lại đến, nhưng vẫn không đi vào, Vệ Vân Chiêu bảo Noãn Tâm dẫn hắn đi gặp chủ tử của nàng ta.
Đoán đối phương cũng có ý, Noãn Tâm chỉ do dự một lúc rồi dẫn Vệ Vân Chiêu đi, bởi vì sự kiện đi thăm dò sòng bạc, Tuân Thất và Thường An vẫn chưa trở về, Hoài Cửu đi theo, Giang Lâm ở lại trong phủ mời người bắt mạch bốc thuốc cho Vệ phu nhân.
Vệ Vân Chiêu bị Noãn Tâm dẫn tới một quán rượu ở bên ngoài, Noãn Tâm nói chủ tử của nàng ta ở trên lầu, Vệ Vân Chiêu đi thẳng vào là được.
Quán rượu không mở cửa tiếp khách vào buổi sáng, ông chủ tự mình dẫn đường, dẫn người đến sân sau của quán rượu.
Hoài Cửu ở phía sau đẩy xe lăn nói: “Vẫn rất quan tâm.” Không cần phí sức mang công tử lên lầu.
Mà Vệ Vân Chiêu rõ ràng cũng nghĩ đến chuyện lần trước Giang Lâm nhấc cả người lẫn xe lăn lên lầu, hắn nghĩ, có lẽ không phải là quan tâm, chẳng qua đối phương không muốn nhìn lại cảnh cả người lẫn xe lăn bị nâng lên.
Trong phòng thơm mùi trà, rõ ràng chủ nhân đã đợi rất lâu.
Vẫn là áo bào đen đó, mặt nạ đó, Vệ Vân Chiêu chắp tay hành lễ: “Bái kiến Nhị hoàng tử.”
Một ly trà đặt trước mặt Vệ Vân Chiêu, đối phương bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Vệ đại nhân thông minh như vậy, đã nhìn thấu sao lại phải vạch trần, coi ta đơn giản là ông chủ của sòng bạc không phải tốt hơn sao?”
Ánh mắt Vệ Vân Chiêu chạm đến bạch ngọc treo bên hông Nhị hoàng tử, nói: “Không cần thiết phải vạch trần, vì sao Nhị hoàng tử lại để cho tiểu tư của ta thấy ngọc bội kia?”
Nhị hoàng tử khẽ lắc đầu: “Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái, nhưng thông minh quá cũng không tốt, hình như đến hôm nay Vệ đại nhân vẫn chưa hiểu đạo lý này.”
Vệ Vân Chiêu hiểu rõ Nhị hoàng tử ám chỉ cái gì, vì thông minh quá mức, lại rất biết đánh trận, nên bây giờ Vệ gia mới tới mức này.
“Nhị hoàng tử quá khen, Vân Chiêu không dám nhận.”
Hắn đổi thành hỏi dò: “Không biết hôm nay Nhị hoàng tử mời Vân Chiêu đến là có chuyện gì?”
“Hửm?” Nhị hoàng tử nâng chén trà lên ngửi mùi trà: “Không phải Vệ đại nhân ngươi đến gặp bổn điện hạ sao?”
“À, cũng coi như là bổn điện hạ tìm ngươi, bổn điện hạ muốn hỏi một chút, phần ân tình Vệ đại nhân thiếu nợ bổn điện hạ kia đến bao giờ mới có ý định trả?”
Vệ Vân Chiêu: “Xem ra Nhị hoàng tử biết được chút gì đó, nếu đã như thế, Vân Chiêu đành mở miệng hỏi mượn Nhị hoàng tử mấy người có thể dùng được, nếu không Vân Chiêu sợ phần ân tình này không giữ được.”
Dường như Nhị hoàng tử cảm thấy rất hứng thú: “Vệ Vân Chiêu, ngươi nói cho bổn điện hạ biết, lúa Tuyên Thành là như thế nào, có ưu thế gì để bổn điện hạ mạo hiểm giúp ngươi?”
Nhị hoàng tử biết còn nhiều hơn so với Vệ Vân Chiêu tưởng tượng, ngay cả tên của lúa Tuyên Thành cũng biết, Vệ Vân Chiêu không giải thích, chỉ đáp: “Bởi vì Thái tử điện hạ cũng muốn, hoặc nói đúng hơn là y muốn phá hủy, như vậy, điện hạ còn cảm thấy mạo hiểm?”
Nhị hoàng tử cười lớn: “Vệ Vân Chiêu à Vệ Vân Chiêu, ngươi quả thực là người rất thú vị, không bước chân ra khỏi nhà vẫn có thể nắm được rõ ràng như thế, đột nhiên bổn điện hạ hiểu vì sao có người muốn diệt ngươi mới yên tâm.”
Vệ Vân Chiêu nói: “Điện hạ, đêm hôm đó cây lúa này được gieo xuống, thôn trang bên ngoài thành của ta có rất nhiều người chết, chính là tiểu thư Giang Cẩm Nguyệt của phủ An Dương Hầu phái sát thủ đến cướp giống thóc, tiểu thư Giang gia muốn làm Thái tử phi, việc này mọi người đều biết. Ta đoán nàng ta cướp giống thóc tặng cho Thái tử, Thái tử sẽ dâng cho Hoàng thượng, như vậy sẽ thành đồ cho nước cho dân, sau khi Hoàng thượng biết sẽ như thế nào, có lẽ Nhị hoàng tử hiểu rõ hơn ta.”
“Nhưng nàng ta tới chậm, hạt giống đã được trồng, cướp không được, không thể biến thành lợi thế ở phe mình, lựa chọn tốt nhất chính là phá hủy, cho nên Thái tử biết. Thái tử muốn lập công, lại sợ ta nhân cơ hội dựa vào giống lúa này chuyển mình, cái này không phải là không khó đoán sao?”
Đúng thật là không khó, khó nhất là tìm được lúa Tuyên Thành, rồi thu hồi lại giống lúa cách xa mấy ngàn dặm vượt biển.
Người của Vệ gia rất cẩn thận, nếu không có chỗ dùng, diệt trừ mới là lựa chọn tốt nhất.
Trong mắt Nhị hoàng tử lóe lên ánh sáng rồi biến mất.
Có điều cũng không hề sốt ruột, dù sao Thái tử vẫn còn ở đây.
“Ngươi muốn bao nhiêu người?” Nhị hoàng tử không còn thăm dò nữa, trực tiếp nói chuyện hợp tác.
“Mười người giỏi, bảo vệ đến khi nào điện hạ thuận lợi dâng lúa Tuyên Thành lên rồi thôi, còn xin làm phiền điện hạ nhiều.”
Nhị hoàng tử đứng dậy, cây quạt chạm vào chân của Vệ Vân Chiêu: “Vệ Vân Chiêu, ngươi giúp bổn điện hạ, đương nhiên bổn điện hạ sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi.”
“Vân Chiêu đa tạ điện hạ.” Vệ Vân Chiêu chắp tay.
Ra khỏi quán rượu, Vệ Vân Chiêu vẫn chưa gấp gáp về phủ, mà sai Hoài Cửu đẩy hắn đi tìm mấy quầy bán đồ ăn vặt, mỗi sạp hàng đều mua một chút đồ ăn, mới bảo Hoài Cửu đẩy hắn về.
“Công tử, đây là mang về lấy lòng người sao, trước đây chưa từng thấy ngài có tâm như vậy.” Hoài Cửu lấy làm lạ.
Vệ Vân Chiêu nói: “Trước đây ta chưa thành thân.”
Hoài Cửu nghiền ngẫm kỹ ý của hắn, bây giờ kết hôn, đương nhiên phải có tâm, nhất thời trong lòng hơi phức tạp.
Y lại nói: “Thảo nào trước đây công tử từ chối cô nương có ý định gả cho ngài như vậy, ngài thích đoạn tụ.“
Có phải đoạn tụ hay không bản thân Vệ Vân Chiêu không biết, hắn chưa bao giờ động tâm với người nào, chỉ có Giang Lâm là khác, hắn nghĩ cứ như vậy sống hết một đời cũng rất tốt.
Vệ Vân Chiêu hơi ưu sầu, hắn luôn cảm thấy Giang Lâm chỉ ham muốn cơ thể hắn, không phải cố tình đối xử tốt với hắn, cũng không biết là tốt hay là không tốt nữa.
Thứ duy nhất có thể an ủi bản thân là dù sao cậu vẫn còn ham muốn cơ thể hắn, thời gian dài nói không chừng Giang Lâm cũng có thể nhìn trúng người khác.
Vệ công tử hơi có suy nghĩ hèn mọn.
Hắn nhắc nhở Hoài Cửu: “Không được phép nói nhảm trước mặt Thiếu phu nhân!”
Hoài Cửu lên tiếng lấy lệ: “Vâng~”
Lòng y nghĩ, thiếu phu nhân không phải kẻ ngốc, nhất định có thể nhìn ra, còn cần y nói nữa à.
Trở về Vệ gia, Vệ Vân Chiêu liền đặt đống đồ ăn vừa mới mua trước mặt Giang Lâm: “Nếm thử xem, trước khi về Thịnh Kinh ta từng ăn rồi, mùi vị không tệ.”
Đệ đệ cũng nhân tiện được chia một ít, trẻ con chỉ cần một miếng bánh ngọt là ngoan ngoãn ăn, không nghi ngờ ca ca.
Sau khi xuyên không, quả thật Giang Lâm chưa từng ăn quà vặt bên ngoài, rất mới lạ với cậu, lần lượt ăn từng món rồi bình luận.
Cuối cùng tổng kết lại: “Ngươi rất biết ăn, hương vị không tệ.”
Vệ Vân chiêu cười yếu ớt: “Thích không?”
Giang Lâm gật đầu: “Thích, lần sau ngươi dẫn ta đi cùng, mua nhiều thêm một chút, bây giờ chúng ta không thiếu tiền.”
Mặt Vệ Vân Chiêu tràn đầy ý cười, nói: “Được.”
Ăn no rồi thì bàn chính sự, Giang Lâm mắng người của Đổng gia ở trước mặt Vệ Vân Chiêu: “Đầu óc ta mỗi ngày lại được mở mang thêm, thực sự đánh giá quá thấp lòng người, vì cái gọi là tương lai của dòng dõi, mạng của con gái không cần, mạng của cháu ngoại không cần, giữ lại một đứa cháu gái để thể hiện lòng nhân từ, không đuổi cùng giết tận, ha ha.”
“Năm đó cha ngươi nghĩ gì vậy, cưới con gái của loại người này.”
Vệ Vân Chiêu giải thích: “Cha mẹ được người mai mối, ông nội và phụ thân quanh năm đều ở bên ngoài, hôn sự là do bà nội quyết định, năm đó mẫu thân là tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhìn chung cũng xứng đôi vừa lứa.”
Nếu cha hắn vẫn còn, Vệ gia sẽ không xuống dốc, bây giờ vẫn sẽ là xứng đôi vừa lứa.
Nói thẳng ra là kiểu nịnh hót, Vệ gia xuống dốc, không thể mang đến cho Đổng gia lợi ích nữa, lợi dụng mạng của cháu ngoại để lấy lòng chủ tử mới.
“Cho nên, Đổng gia bên kia ngươi muốn giải quyết thế nào?”
Vệ Vân Chiêu bình tĩnh nhìn Giang Lâm, đột nhiên nắm tay cậu: “Việc này còn phải xin phu nhân giúp một tay.”
Giang Lâm lắc lắc tay: “Ngươi làm sao thế hở ra một chút là chiếm tiện nghi ta.”
“Không giúp được sao, vừa rồi phu nhân còn khen ta mua đồ ăn ngon.” Vệ Vân Chiêu lộ ra vẻ uất ức.
Giang Lâm phản bác: “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, ngươi không thể đánh đồng ăn uống với nói chuyện được.”
Vệ Vân Chiêu chỉ môi Giang Lâm, hắn hạ thấp giọng nói: “Cho nên phu nhân đang nhắc nhở ta nên trực tiếp hôn ngươi mà không phải là cầm tay đúng không?”
Cố tình dùng giọng quyến rũ tất nhiên nghe cực kỳ êm tai, lỗ tai trở nên ngứa ngáy, trong lòng cũng hơi ngứa, Giang Lâm cảm thấy rõ ràng Vệ Vân Chiêu mới có tiềm chất làm hồ ly tinh.
Cậu trừng mắt đẩy tay Vệ Vân Chiêu ra: “Ngươi nghĩ muốn hôn ta là hôn sao? Vệ Vân Chiêu ngươi nhớ kỹ, ta muốn sờ ngươi là có thể sờ, ta là chủ nợ của ngươi, còn cái khác, chờ ngươi trả nợ xong rồi nói tiếp.”
Cậu lắc lắc ngón tay: “Bây giờ ngươi đàng hoàng một chút!”
Vệ Vân Chiêu cưng chiều gật đầu nói được, thái độ cực kỳ phối hợp.
Ầm ĩ xong, hai người lại quay về chuyện chính, Giang Lâm hỏi Vệ Vân Chiêu cần cậu giúp cái gì.
“Làm phiền phu nhân viết giúp thoại bản, lúc này không còn lặng lẽ bán, chúng ta in ra, bán ở tất cả các cửa hàng sách.”
Không chỉ nhóm công tử bột, tiểu thư khuê các thích thoại bản, ngay cả bách tính Thịnh Kinh cũng rất thích, hơn nữa người tri thức ở Thịnh Kinh nhiều, Giang Lâm viết thoại bản phổ thông dễ hiểu, tin rằng chỉ cần xem là bọn họ biết rõ viết về ai.
Không cần phải làm gì thêm, loại người này ngay cả con gái và cháu ngoại cũng hãm hại, thanh danh sẽ hoàn toàn thúi, Đổng đại lão gia hết hy vọng thăng quan, Thanh Hà quận vương cũng chưa chắc có thể bảo vệ được chức quan hiện giờ của ông ta, Vệ Vân Chiêu muốn Đổng gia hoàn toàn rời xa Thịnh Kinh.
Từ trước đế nay Thịnh Kinh dễ đi khó về, với Đổng gia chú trọng huyết thống mà nói, chuyện này chắc chắn sẽ khó chấp nhận hơn là mạng của ai đó.
Vệ Vân Chiêu nói: “Bọn họ càng muốn cái gì, ta liền hủy cái cái đó, món nợ này của Đổng gia cứ từ từ tính toán.”
Giang Lâm: “Vệ Vân Chiêu, chắc chắn bọn họ phải hối hận vì đã không trực tiếp giết ngươi.”
“Ừm, ta đáng giá thế này cơ mà.” Vệ Vân Chiêu không khiêm tốn trong tính toán lần này.
Giang Lâm nắm lấy khuôn mặt hắn: “Da mặt dày thế này có thể đem ra làm đế giày được nhỉ?”
Vệ Vân Chiêu không ngăn Giang Lâm động tay động chân với hắn, ngược lại còn nói với cậu việc hôm nay gặp Nhị hoàng tử.
“Đến bây giờ chúng ta vẫn không biết Giang Cẩm Nguyệt làm thế nào biết được lúa Tuyên Thành, còn có thể đến đúng lúc như vậy, có hơi kỳ lạ.”
Trái lại Giang Lâm biết Giang Cẩm Nguyệt có hệ thống bàn tay vàng, tin tức chắc hẳn là được hệ thống nhắc nhở, có điều cậu tạm thời không thể nói với Vệ Vân Chiêu, Giang Lâm nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi có biết ai có công phu mà dùng được không, tốt nhất là một cô nương biết y thuật, bây giờ Giang Cẩm Nguyệt cần nhất người như vậy, chúng ta sắp xếp người bên cạnh nàng ta, có thể thăm dò ra được chút gì đó cũng nên.”
Tốt nhất là có thể theo dõi nhất cử nhất động của cô ta, như vậy sẽ không ở thế bị động, mỗi lần đều chỉ có thể chờ Giang Cẩm Nguyệt đi gây sự lại đi trừng trị cô ta.
Vệ Vân Chiêu cử động ngón tay, suy nghĩ một lát: “Qua mấy ngày nữa ta gọi người về, khi nào cùng đường lẻn vào thì tốt hơn.”
“Thuộc hạ dưới tay ngươi không ít nhỉ?” Giang Lâm tò mò: “Cho nên khi đó ngươi sao mà rơi xuống ruộng thiếu chút nữa là không tỉnh lại được thế.”
Sắc mặt Vệ Vân Chiêu dần trầm xuống, giống như đang tức giận, khiến Giang Lâm hơi bối rối, nhỏ giọng hỏi: “Không thể nói sao? Không nói cũng được, ngươi đừng nóng giận là được.”
“Không phải tức giận với ngươi.” Vệ Vân Chiêu giải thích: “Có một số việc bây giờ khó nói, chờ một thời gian, chờ ta điều tra rõ ràng, khi đó sẽ nói cho ngươi biết.”
Giang Lâm do dự: “Là… liên quan đến phụ thân ngươi phải không?”
Vệ Túc chết quá nhanh, cũng quá vội vàng, kể cả Vệ Vân Chiêu bị thương trúng độc, giống như sơ lược của tác giả, chôn quá nhiều bí ẩn.
“Ừm.” Vệ Vân Chiêu lại sờ tay Giang Lâm, rồi nắm lấy, Giang Lâm thấy hơi đau nhưng lúc này lại không nói Vệ Vân Chiêu chiếm tiện nghi cậu.
“Chờ ta một thời gian.” Vệ Vân Chiêu nói.
“Được.” Giang Lâm đáp.
Lúa Tuyên Thành có người của Nhị hoàng tử phái tới trông coi, tạm thời bọn họ không cần bận tâm, bây giờ phải tính toán rõ ràng món nợ của Thanh Hà quận vương phủ và Đổng gia.
…
Buổi chiều, Thanh Hà quận vương tự mình đến cửa, mang theo lễ vật, nói là đến bồi tội.
Hoàng thượng cấm đại phu đến Thanh Hà quận vương phủ, tạm thời ông không còn mặt mũi nào vào cung xin Hoàng thượng khai ân, cho nên Vệ gia trở thành chỗ đột phá.
Hơn nữa, cho dù Tưởng Nhu không bị hủy dung, ông vẫn muốn đến Vệ gia để xin lỗi.
Vị này đến rồi, dĩ nhiên Vệ Vân Chiêu muốn gặp, dù sao với thân phận bây giờ, vị quận vương này không phải là người hồ đồ.
Hai bên gặp mặt nói chuyện rất bình thường, Thanh Hà quận vương trực tiếp nói mục đích đến đây: “Tiểu nữ dốt nát không hiểu chuyện, làm ra nhiều chuyện hồ đồ, hôm nay đến nhà là xin Vệ đại nhân tha thứ.”
Thanh Hà quận vương lấy ra một bình sứ nhỏ: “Cái này chính là thuốc giải độc của Vệ phu nhân, uống vào là có thể khỏe. Còn cổ trung trên người Vệ tiểu công tử, ta nghe nói là đã được lấy ra, đây là tội của tiểu nữ, quận vương phủ nguyện bồi thường cho tiểu công tử.”
Thanh Hà quận vương bảo hạ nhân mang đến lễ vật ông đã chuẩn bị, nói một nửa cho Vệ phu nhân, một nửa cho Vệ Vân Kỳ.
Thanh Hà quận vương còn nói: “Vệ tiểu công tử sắp nhập học, không biết Vệ đại nhân đã tìm lão sư cho tiểu công tử xong chưa, nếu chưa Vệ đại nhân không ngại có thể cho tiểu công tử đến Tưởng gia tộc học (*) ta đọc sách, Tưởng gia ta ở Thịnh Kinh cũng có tên tuổi, có lẽ Vệ đại nhân từng nghe qua.”
(*) 族学 – Trường học của riêng một gia tộc.
Học hành với thế gia vọng tộc rất phổ biến, cũng bồi dưỡng được rất nhiều thế hệ có tài có đức, quan viên trong triều ít nhất được học từ gia tộc.
Tưởng gia tộc học đã có rất nhiều năm, là một trong những tộc học nổi tiếng nhất Thịnh Kinh, trước kia người đọc sách ở trong đều là họ Tưởng, sau này Tưởng gia không bằng ngày trước, ở bên ngoài cũng rất nhiều tộc học được mở, nhưng không phải ai cũng có thể vào. Thanh Hà quận vương chủ động cho Vệ Vân Kỳ đến Tưởng gia tộc học đọc sách, kỳ thật là hấp dẫn rất lớn.
Nhưng Vệ Vân Chiêu chẳng hề yên tâm, hắn nói thẳng: “Lòng tốt của quận vương Vân Chiêu xin nhận, nhưng Vân Chiêu không tin Tưởng tiểu thư, tiểu đệ đã bị trúng cổ trùng, ta sẽ không để nó mạo hiểm thêm lần thứ hai.”
Người đưa đến dưới mí mắt Tưởng Nhu, tùy ý đối phương bắt chẹt, lại có khả năng bị dụ dỗ.
Việc này là quận vương phủ đuối lý, Thanh Hà quận vương hơi xấu hổ, chỉ có thể cam đoan với Vệ Vân Chiêu sẽ cho người bảo vệ Vệ Vân Kỳ thật tốt, tuyệt đối sẽ không cho người nào có cơ hội hạ thủ với nó, đồng thời kích động nói: “Vệ đại nhân, tuy lệnh đệ còn nhỏ, nhưng thực chất là nam tử hán, không thể một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng được, như vậy không có chí nam nhi.”
Giang Lâm ở đằng sau Vệ Vân Chiêu tiếp lời: “Sợ rắn còn tốt hơn là đưa đến tận cửa để rắn cắn, sợ rắn không mất mặt, nhưng chủ động dâng mạng mới thật sự là ngu xuẩn.”
Thanh Hà quận vương bị chặn họng, sắc mặt khó coi.
Giang Lâm thấy ông không nói lời nào liền nói tiếp: “Quận vương chỉ nói xin lỗi, người phạm sai lầm không biết phải xử lý như nào đây.” Giang Lâm lấy ra ống trúc: “Và cổ trùng quận vương phủ đưa cho chúng ta, nên xử lý như thế nào?”
Thanh Hà quận vương nghĩ đến khuôn mặt bị gãi nát của Tưởng Nhu, không có đại phu đến xem, hồi phục tốt lắm cũng sẽ để lại sẹo, hủy dung với nữ tử mà nói là đả kích cực kỳ lớn, Thanh Hà quận vương rất muốn hỏi trừng phạt như vậy còn chưa đủ sao, nhưng rốt cuộc vẫn không mở miệng.
Một là không biết Tưởng Nhu ngứa khắp người có phải là do Giang Lâm làm hay không, Thanh Hà quận vương đã hỏi nha hoàn, hôm qua không thấy ai làm gì Tưởng Nhu, Giang Lâm lại càng chưa đụng vào Tưởng Nhu.
Thứ hai là Tưởng Nhu dùng mạng của Vệ Vân Kỳ uy hiếp Vệ gia, hủy dung so với mạng người, cái nào nhẹ cái nào nặng Thanh Hà quận vương biết rất rõ.
Về phần cổ trùng, Thanh Hà quận vương bảo Giang Lâm giao cho ông, ông sẽ xử lý, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Giang Lâm cầm ống trúc đi đến trước mặt Thanh Hà quận vương: “Quận vương, ta giúp ông trừng phạt, mẫu cổ của con sâu này đang ở trong người nha hoàn bên cạnh Tưởng tiểu thư, nếu tuyệt đối trung thành với Tưởng tiểu thư nhất định sẽ không làm gì, vậy không bằng để con sâu này trồng lên người Tưởng tiểu thư?”
Giang Lâm nói: “Ta cũng không có ý gì khác, chỉ muốn để nàng ta biết trong cơ thể mình có một con sâu, cảm nhận con sâu ở trong cơ thể của một đứa trẻ năm tuổi phải chịu thế thôi.”