Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 42

Vương Tam tích cực lại niềm nở nịnh hót: “Vệ tướng quân đối với Giang thiếu gia đúng là tình cảm sâu đậm, cảm động lòng người.”

Giang Lâm nhìn hắn: “Học thành ngữ cũng không tồi.”

Vương Tam cười ngây ngô: “Đúng thế, nơi đây là dưới chân thiên tử, người đọc sách ở khắp nơi, bọn ta ăn xin thì cũng không thể làm mất mặt ăn mày Thịnh Kinh được đúng không.”

Vương Tam vẫn rất tò mò về Phương Bá, hắn cảm thấy mình quen biết Phương Bá lâu như vậy, còn không bằng sự hiểu biết trong buổi gặp mặt này với Giang Lâm. Vương Tam đi bên cạnh Giang Lâm, cùng cười rồi hỏi dò: “Giang thiếu gia, người nói phía sau của Phương Bá có người, có phải là mấy vị quan lại ở Thịnh Kinh kia hay không?”

Vương Tam cảm thán: “Phương Bá đúng thật là một người bản lĩnh, một tên lưu manh mà cũng có thể tìm được sự giúp đỡ của quan lại, nào có vô dụng như chúng tôi, ngay cả ăn no cũng không được.”

Giang Lâm dừng chân lại, tỉ mỉ đánh giá Vương Tam, trên mặt hiện ra vẻ hoài nghi, cậu nói: “Vương Tam, ngươi cho rằng ta tin câu này sao?”

“A?” Vương Tam ngốc nghếch gãi đầu: “Đây có gì mà không tin chứ?” Mặt hắn lộ vẻ không hiểu.

Giang Lâm cười: “Trên thế giới này hàng nghìn hàng vạn người nhưng phần lớn đều phổ thông, thật sự có thể cầm quyền hoặc đứng đầu đều có điểm hơn người.” Giang Lâm chỉ vào não: “Hoặc là chỗ này thông minh, hoặc là biết đầu thai, ngươi xem ngươi giống kiểu nào?”

Vương Tam cảm thấy bản thân không thuộc loại nào cả.

Hắn không nhận, Giang Lâm cũng không nói nhiều nữa, chỉ bảo Vương Tam dán mắt vào đám người kia của Phương Bá: “Đừng để bọn họ rời khỏi Thịnh Kinh, nếu bọn họ có ý đồ này thì đến Vệ gia tìm ta.” Giang Lâm lại ném một thỏi bạc cho Vương Tam.

Vương Tam thích thú gặm ra một dấu răng trên thỏi bạc, sau đó hỏi: “Giang thiếu gia, những người trên nóc nhà là đến để giết Phương Bá, hắn ta còn có thể sống không?”

“Có thể.” Giang Lâm trả lời rất chắc chắn, người giống như Phương Bá nếu như không có chút bản lĩnh trốn chạy nào thì cũng không trà trộn được thành bộ dạng như bây giờ.

Vương Tam đã bảo hai người ăn mày đi cùng trở về gọi người rồi còn mình thì đưa Giang Lâm về đến tận cửa Vệ phủ.

Lúc hắn đi, quay đầu nhìn cửa của Vệ phủ, trong mắt xoẹt qua nỗi ưu tư mang ý vị không rõ ràng, chỉ là không ai nhận ra.

Lúc Giang Lâm về phủ, Vệ Vân Chiêu vẫn chưa trở về nhưng trong nhà có khách đến, Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh. 

Quản gia biết hai người này là bạn tốt của Giang Lâm nên mời bọn họ vào, đang ngồi chờ ở sảnh trước.

Hai người bọn họ đến đưa tin tức cho Giang Lâm, lần này rất nghiêm trọng, Giang Lâm vừa vào cửa thì đã bị hai người này kéo đến ngồi trên ghế, mặt Chu Thành Vọng nghiêm túc: “Lâm nhi, ngươi lại gây họa rồi.”

Đỗ Ngọc Linh đẩy y xuống: “Ngươi nói láo.” Nói với Giang Lâm: “Không phải ngươi, là Vệ gia.”

Giang Lâm sững sờ: “Vệ gia đã thế này rồi thì còn có thể gây ra họa gì được, bọn họ muốn đào phần mộ tổ tiên Vệ gia lên sao?”

“Chuyện thái tử tuyển phi ngươi có biết không?” Chu Thành Vọng hỏi.

Giang Lâm gật đầu: “Biết nhưng có liên quan gì đến Vệ gia?”

Đỗ Ngọc Linh tiếp lời, “Trong cung truyền tin ra, không chỉ muốn tuyển phi cho thái tử mà còn muốn tuyển cả trắc phi và lương thiếp, từ quan nhất phẩm đến quan ngũ phẩm, hễ nữ tử đủ mười ba tuổi mà chưa kết hôn thì đều phải tham gia ứng  tuyển.”

“Còn nữa còn nữa, không chỉ thái tử, hoàng thượng cũng muốn tuyển phi để lấp đầy hậu cung.” Chu Thành Vọng chen qua Đỗ Ngọc Linh, tích cực bổ sung.

“Thực ra chủ yếu là tuyển phi cho Hoàng thượng, trắc phi và lương thiếp của Thái tử đều là tiện thể.”

Giang Lâm: “…” Còn bổ sung, thận không hỏng sao?

Cậu mắng thầm trong lòng, mười ba tuổi, lão súc sinh, ngay cả trẻ con cũng không bỏ qua, bổ sung chết ông ta đi.

Đỗ Ngọc Linh lo lắng buồn bã: “Vệ gia các ngươi có hai tiểu cô nương đều đã đủ tuổi rồi nhỉ.”

Nếu như người khác thì còn được, đây lại là Thái tử, hai bên có thù, chỉ sợ Thái tử cố ý chọn cô nương của Vệ gia, sau đó giày vò người ta.

Sắc đẹp của Vệ Vân Uyển và Vệ Vân Hà đều không tồi, cho dù không có thù thì chỉ nhìn tướng mạo, khả năng bị lão háo sắc chọn phải cũng rất cao. Chứ đừng nói đến còn có ý nghĩ khác.

Giang Lâm bảo hai người ngồi xuống: “Tin tức từ đâu truyền đến, các ngươi sao mà biết được?”

Cái này Chu Thành Vọng biết, cha hắn là sủng thần, tin tức luôn nhanh chóng: “Nghe nói là do Hoàng hậu nương nương đề nghị, bây giờ Hoàng thượng mới hỏi ý kiến của cha ta, bộ dạng có vẻ rất động lòng.”

Giang Lâm tò mò: “Không phải hắn muốn làm minh quân sao? Đã lớn tuổi rồi mà vẫn chọn tiểu cô nương vào cung, cũng không sợ một ngày nào đó chết trên giường sao. Hơn nữa chuyện này rất nhiều đại thần nên phản đối, tuổi này cũng quá nhỏ rồi.” Người muốn làm minh quân, ngay cả chuyện hậu cung cũng không thể khiến người khác chỉ trích được.

Chu Thành Vọng cảnh giác nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Nghe nói, Hoàng thượng mấy ngày nay đang hạnh phúc với hai tiểu cô nương mười ba, mười bốn tuổi, cảm thấy mùi vị tốt nên mới động lòng.”

Mẹ nó lão súc sinh!

Sự chán ghét của Giang Lâm được bày rõ trên mặt.

Đỗ Ngọc Linh cũng không vui, nhà hắn cũng có muội muội đủ tuổi, mười ba tuổi, quá nhỏ.

Nếu đặt độ tuổi ở mười lăm thì cũng sẽ không khiến người ta bất mãn như vậy.

“Ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản.” Chu Thành Vọng chống cằm chậc lưỡi: “Hoàng thượng lâm hạnh cung nữ cũng không hiếm lạ, nhưng từ trước đến nay chưa nghe nói lâm hạnh với độ tuổi nhỏ như vậy, một lần đã hai người, còn khiến Hoàng thượng cảm thấy thú vị, nào có chuyện trùng hợp như thế.”

Giang Lâm và Đỗ Ngọc Linh nhìn nhau, biết được Chu Thành Vọng nói trọng điểm.

Đỗ Ngọc Linh hỏi Giang Lâm: “Mặc dù bây giờ vẫn chưa ra thánh chỉ nhưng Hoàng thượng đã hỏi suy nghĩ của triều thần thì chắc tám, chín phần mười rồi, ngươi định đối phó thế nào đây?”

Chu Thành Vọng cũng gật đầu: “Đúng đúng đúng, chọn cô nương của nhà ai cũng được nhưng chọn Vệ gia thì nhất định phải chịu thiệt.”

Chu Thành Vọng nói còn nhìn xung quanh: “Vị kia của nhà ngươi đâu, bình thường không phải các ngươi đều dính nhau như sâu dính da à, sao hôm nay không thấy người đâu.”

Giang Lâm khinh thường: “Cái gì mà con sâu dính da, không biết hình dung thì bớt nói lại đi.”

Lúc này Đỗ Ngọc Linh thể hiện học thức của mình, sửa lời: “Đó gọi là dính như keo.”

Giang Lâm: “…” Vẫn cảm thấy rất kỳ quái.

“Không phải là vẫn chưa hạ thánh chỉ sao, chỉ cần để thánh chỉ không hạ nữa là được rồi.” Giang Lâm chuyển về chủ đề chính.

“Xảy ra chuyện rồi?” Đỗ Ngọc Linh hỏi.

Chu Thành Vọng cũng tò mò nhìn cậu.

Giang Lâm nói: “Cây giống mà các ngươi vất vả gieo trồng ở thôn trang đã bị phá hủy rồi, còn chết người nữa.”

Hai người đều kinh ngạc: “Ai làm thế?”

Giang Lâm nhẹ nhàng nhả ra hai chữ, mặt của Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh đều lạnh lùng.

Chu Thành Vọng mắng chửi: “Đồ khốn nạn!”

Từ thái độ của Giang Cẩm Nguyệt muốn cướp cây giống lúc đó cũng có thể thấy được đó là thứ tốt, cứ như vậy mà bị phá hủy rồi, nghe đến là tức giận. 

“Không thể cứu vãn được sao, xới đất lại lần nữa, nói không chừng còn có thể mọc dài ra đấy.” Đỗ Ngọc Linh đưa ra chủ ý.

Giang Lâm lắc đầu: “Không gấp, đã đưa thóp đến tận cửa, phá hủy càng nghiêm trọng thì chuyện mới càng to.” Giang Lâm không biết chủ ý giảm độ tuổi tuyển phi xuống mười ba tuổi là do ai đưa ra nhưng cậu muốn cảm ơn người đó.

Đã không muốn để bọn họ sống an ổn thì không ai được sống yên ổn hết.

Giang Lâm không nói nhiều nữa, cậu bảo hai người Chu Thành Vọng ở lại ăn cơm xong rồi hãy đi, chui vào thư phòng chạy tiến độ thoại bản một chút, lúc hai người kia đi cậu đã đưa những nội dung viết xong cho bọn họ, bảo trước tiên hãy khắc lên bảng, ý muốn phải phát tán khắp nơi.

Tính sổ trước từng khoản một, Đổng gia được đặt ở trước mặt.

__________

Lúc Vệ Vân Chiêu trở về thì có chút muộn, về đến nhà thì trời đã tối rồi, trên người còn dính bùn.

Giang Lâm tự nhiên nhận lấy chiếc xe lăn từ trong tay Hoài Cửu, đẩy hắn vào phòng: “Xuất thành rồi sao?”

Vệ Vân Chiêu gật đầu: “Đưa nhị hoàng tử đến thôn trang một chuyến, giống lúa đều bị phá hủy hết rồi, không cứu được nữa, nhị hoàng tử rất tức giận.”

“À.” Giang Lâm phân phó người mang nước nóng đến để Vệ Vân Chiêu tắm rửa trước, cậu nói: “Vẫn còn một tin tức nói cho ngươi, biết thì ngươi cũng sẽ rất tức giận.”

“Lão háo sắc nhắm vào tiểu cô nương, muốn tuyển phi, trong nhà của quan viên ngũ phẩm trở lên cô nương nào đến mười ba tuổi đủ tuổi đều phải đi, nhà chúng ta có hai người.” Giang Lâm dựng thẳng hai ngón tay lên.

Mặt của Vệ Vân Chiêu quả nhiên thoắt cái đã trầm xuống: “Tin tức từ đâu đến.”

Giang Lâm nói: “Cha của người huynh đệ tốt Chu Thành Vọng của ta nói đấy, lão háo sắc hôm nay hỏi ý kiến của cha hắn.”

Mặt của Vệ Vân Chiêu đen như đáy nồi, Giang Lâm đoán rằng ý tưởng lên kế hoạch tạo phản trong lòng của hắn đã có rồi.

“Nhưng mà ngươi cũng không cần gấp gáp, hôm nay ta đã nắm được thóp của những người kia, ta sẽ không để cho chuyện tuyển phi xảy ra đâu, lão háo sắc không được, nhi tử của hắn càng đừng nghĩ đến.”

Giang Lâm kể chuyện mình đã làm với đám người của Phương Bá cho Vệ Vân Chiêu nghe: “Nếu như ta đoán không nhầm, chủ tử của Phương Bá chính là người kia, ta tìm lúc nào đó để tiết lộ cho nhị hoàng tử chút thông tin, chuyện này rất nhanh sẽ loạn lên thôi.” Suy cho cùng thì nhị hoàng tử muốn giết chết người kia hơn bọn họ.

“Được.” Vệ Vân Chiêu gật đầu: “Hôm nay vất vả cho ngươi rồi.”

Giang Lâm lại không cảm thấy vất vả, chỉ là nghĩ đến chuyện mà mấy người kia làm ra, trong lòng đã thấy chán ghét.

“Đợi sau khi tìm hiểu rõ ràng tất cả mọi chuyện, nếu như không xác thực thì không bỏ qua một cái gì cả.” Giọng nói của Vệ Vân Chiêu rất lạnh lùng.

Giang Lâm ngồi đối diện Vệ Vân Chiêu, nâng mặt nhìn hắn: “Ngươi thì sao, chỉ cùng nhị hoàng tử đến thôn trang một chuyến?”

“Còn nữa, không phải nói là hắn đã đồng ý sắp xếp người đi bảo vệ giống lúa sao, sao lại không có động tĩnh gì.”

Vệ Vân Chiêu nói: “Còn báo quan nữa, ta có bảo Dương quản sự khiêng xác của người chết đến nha môn.”

“Bên của nhị hoàng tử đến chậm một bước, nói là người sắp xếp hôm nay sẽ đến, không ngờ rằng bên kia đã ra tay trước.”

“Có lẽ là có người nhắc nhở.” Giang Lâm đoán, nếu không thì sẽ không chuẩn xác như thế, đúng lúc ra tay trước một buổi tối.

Đó chính là Giang Cẩm Nguyệt, trong não hai người dường như đồng thời hiện ra cái tên này.

“Nhị hoàng tử nói, hắn sẽ cho Hoàng thượng biết chuyện này, ta phải để Hoài Cửu, Hoại Thập rời đi rồi.”

Giang Lâm: “Đi một chuyến nữa để lấy cây giống về sao, như thế thì sẽ tốn rất nhiều thời gian đấy.”

Thời gian tốn càng nhiều thì chuyện cây giống bị phá hủy càng nghiêm trọng, nếu như thêm chút thiên tai nữa thì dân chúng sẽ vì mất mùa mà mất mạng, vị trí thái tử này sợ rằng rất khó mà ngồi vững được.

Mặc dù nói là như vậy rất có lợi cho bọn họ nhưng Giang Lâm biết rõ, Vệ Vân Chiêu không muốn như vậy, tâm nguyện ban đầu của Vệ gia khi tìm giống lúa là để những tướng sĩ ở biên giới được ăn no chứ không phải dùng nó làm lợi thế để đối phó ai.

Mặc dù thứ này vừa xuất hiện thì không tránh khỏi khả năng trở thành lợi thế.

Vệ gia suy tàn, cũng đã từ bỏ “thanh cao” của trước đây, muốn dựa vào giống lúa mà bật lên.

Vệ Vân Chiêu gật đầu: “Nếu như nhanh thì năm sau có thể trở về, năm nay không thiên tai thì biên giới cũng không phải đánh nhau, năm nay không nên có chuyện.”

Giang Lâm nhận ra hắn không vui, chủ động duỗi tay ra: “Cho ngươi chiếm chút tiện nghi.”

Vệ Vân Chiêu vô cùng dễ dỗ, tay của Giang Lâm vừa duỗi đến trước mặt, hắn liền cúi đầu cười, hắn nắm lấy tay của cậu nói: “Vậy lát nữa sẽ bồi thường cho ngươi.” Vệ Vân Chiêu đến gần tai của Giang Lâm thấp giọng nói: “Cho ngươi sờ.”

Hơi thở ấm nóng phả trên tai, tai của Giang Lâm nhạy cảm đỏ lên, bàn tay còn lại chọc vào mặt Vệ Vân Chiêu: “Là sờ cơ bụng, phải nói rõ ràng.” Nếu không sẽ bị…

“Ừm, sờ cơ bụng.” Vệ Vân Chiêu cầm tay Giang Lâm cọ xát trên bụng của mình.

Cách lớp quần áo tay vẫn cảm nhận được rất tốt, Giang Lâm nghĩ trong lòng.

Mà Vệ Vân Chiêu cũng nghĩ về sau cơ hội nắm tay có thể nhiều hơn.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của hai bên đều hơi thỏa mãn.

Sau đó Giang Lâm nói với Vệ Vân Chiêu: “Giống lúa ta giữ lại một nửa, Hoài Cửu và Hoại Thập có thể không cần ra khơi lấy nữa rồi.”

Cũng không phải có khả năng dự đoán gì, chỉ là đổi nửa còn lại tốt hơn bán ra ngoài nhưng bây giờ lại không thể lấy giống lúa hiện đại mỗi mẫu năng suất hàng nghìn cân từ trong không gian ra được.

Vệ Vân Chiêu lại không quá bất ngờ, hắn lắc đầu: “Bọn họ vẫn nên đi, lần này nên có người đi cùng bọn họ.”

Giang Lâm đã hiểu, lão háo sắc chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội truyền bá danh tiếng minh quân này của ông, đến lúc đó giống lúa sẽ là do Hoàng thượng phái người đi tìm về vì dân chúng Đại Việt.

Giống lúa vẫn còn, nhưng cũng như không có.

Giống lúa bị phá hủy, hại người cũng không ích ta, ảnh hưởng đến bọn họ tương đối sâu sắc, Vệ Vân Chiêu muốn dựa vào giống lúa để tranh giành quan vị cũng khó.

Giang Lâm tức giận, cậu híp hai mắt lại, ánh mắt nguy hiểm: “Khoản nợ này chúng ta phải tính cho xong!”

Vệ Vân Chiêu cầm tay Giang Lâm chặt hơn, im lặng tán thành.

__________

Hai ngày sau, Giang Lâm múa bút thành thoại bản, cậu không chỉ muốn trị Đổng gia, còn muốn dùng chuyện cổ trùng để cảnh cáo Hoàng hậu, cậu ám thị trong thoại bản rằng cổ trùng sinh ra từ trong cung, mặc dù không nói rõ tên nhưng người nào làm sai thì người đó biết.

Hai người huynh đệ tốt cũng rất tuyệt, Giang Lâm viết xong liền bảo người mang qua cho Chu Thành Vọng, bên đó lập tức khắc ra.

Lúc tin tức Nhị Hoàng tử vạch tội Thái tử truyền đến thì nội dung của “Sự lựa chọn giữa danh lợi và tình thân” được viết ra đã được khắc xong rồi.

Chu Thành Vọng cảm thấy cái tên này hàm súc quá nên đã đổi tên là “Đổng phủ sát thân lục”, thẳng thắn đến mức không cần nhìn nội dung cũng biết bên trong viết cái gì.

Giang Lâm không phản đối, vốn dĩ muốn trị Đổng gia nên cậu chưa từng nghĩ đến chuyện che giấu.

Bản đã được khắc xong, in lên nhanh hơn nhiều, Giang Lâm còn thuận tiện biết được Chu Thành Vọng từ đâu mà biết Nhị Hoàng tử kiên quyết vạch tội Thái tử, mấy năm nay hắn nuôi dưỡng côn đồ ở Kinh Thành để nghe ngóng tin tức, dung túng côn đồ hoành hoành ngang ngược, coi mạng người như cỏ rác, mọi chuyện đều vạch trần ra.

Chuyện buồn nôn mà đám người Phương Bá làm quá nhiều, trên tay còn có mạng người, vừa tìm là có thể tìm ra được một đống chuyện, thêm đó có tin tức mà Vệ Vân Chiêu truyền đến, Nhị Hoàng tử đổ toàn bộ lên đầu của Thái tử, còn Thái tử dù có biết hay không cũng không sao, dù sao thì Phương Bá cũng là thủ hạ của hắn.

Không chỉ Thái tử, Thịnh Kinh Phủ doãn cũng bị liên lụy vào, lần này Nhị Hoàng tử không thành công nhất cũng có thể kiếm được một vị trí của Thịnh Kinh Phủ doãn cho người của mình. Tuy là ở đây không thể quản, ở kia không dám quản, nhưng dù sao cũng là Thịnh Kinh, có một phủ doãn ở đó thì thông tin sau này cũng nhanh nhạy hơn nhiều, giống việc Thái tử có thể nuôi dưỡng ra đám người Phương Bá để thu thập tin tức cho hắn vậy, có thể nói từng lời nói và hành động của rất nhiều quan viên ở bên ngoài Thịnh Kinh đều nằm trọn trong lòng bàn tay Thái tử.

Nắm được thóp nhiều rồi, không phải thì cũng thành phải, nếu không người chịu thiệt sẽ là chính bọn họ.

Nhị Hoàng tử sau khi tra được hành động Phương Bá, vui vẻ một lúc rồi cười Thái tử đã ngu xuẩn đến nỗi tự ép mình vào con đường chết, lần này coi như giẫm không chết thái tử thì cũng có thể mạnh mẽ lột da hắn.

Giang Lâm vỗ vai Chu Thành Vọng: “Tiểu Vọng tử, ngươi có từng nghĩ sẽ hợp tác làm ăn với cha ngươi chưa?”

Chu Thành Vọng có chút lờ mờ, làm ăn gì, sao lại tán gẫu đến chuyện làm ăn rồi.

Giang Lâm nói: “Mật thám Thịnh Kinh, cha ngươi giống như ống loa lớn lên trong cung, tin tức gì cũng có thể biết đầu tiên, sau đó ngươi lại bán cho người khác, đảm bảo sẽ kiếm được bộn tiền.”

Chu Thành Vọng chìa tay ra đi một vòng trước mặt của Giang Lâm và Đỗ Ngọc Linh: “Lấy bạc ra.” Còn khen Giang Lâm: “Lâm nhi, ngươi thông minh quá, ngươi đúng thật là một kỳ tài, hai người các ngươi trước tiên hãy gộp bạc lại, người của mình không nhận quá nhiều, mỗi lần mười lạng là được.”

Tin tức mà Chu Thành Vọng tiết lộ cho hai người bọn họ, không mười lần thì cũng có n lần, Chu Thành Vọng cảm thấy bản thân mình quá yêu thích Giang Lâm, cậu ấy vừa nói là mình đã lập tức có thể kiếm được hai trăm lạng.

Giang Lâm: “…” Không thể không thừa nhận, tự đập đá vào chân mình.

Đau vô cùng.

Giang Lâm kéo Chu Thành Vọng muốn dùng tình huynh đệ đả động nhưng còn chưa nói gì đã bị Chu Thành Vọng đẩy ra, hắn nói với lời lẽ đanh thép: “Bây giờ ngươi là người đã có phu quân, làm sao có thể tùy tiện lôi lôi kéo kéo với nam nhân khác được, Lâm nhi, ta thật sự không thể không có chừng mực như trước đây được.”

“Vệ Vân Chiêu xem ra cũng tạm, ngươi đừng phụ lòng hắn.”

Giang Lâm: “…”

Từ trước đến nay cậu không biết từ “chừng mực” này dùng như thế nào, cậu câm nín rồi.

Đỗ Ngọc Linh – người có suy nghĩ không khác mấy cũng không cảm thấy lời này có vấn đề gì, còn đặc biệt đứng cách Giang Lâm hai bước chân, bổ sung: “Giang Lâm, Tiểu Vọng tử nói đúng đấy, ngươi dù sao cũng đã gả đi rồi, để tránh hiềm nghi cho chúng ta, lần sau khi ngươi gặp mặt chúng ta thì dẫn theo Vệ Vân Chiêu cùng, để tránh hắn nghĩ nhiều, sinh ra hiểu nhầm thì không tốt.”

Giang Lâm: “… Ta cảm ơn các ngươi đã nghĩ cho ta như vậy!”

Tâm trạng này của cậu phức tạp không thể hình dung, đây là tình huynh đệ gì mà xúc động lòng người!

Đến nỗi khi Giang Lâm mang tin tức này về nhà thì cả người đã ỉu xìu.

Vệ Vân Chiêu cũng vừa quay đầu nhìn thấy phản ứng của cậu thì đã lo lắng đẩy xe lăn đi lên trước hỏi thăm: “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Giang Lâm ngồi xuống, nâng mặt nghiêm túc nói với Vệ Vân Chiêu: “Vệ Vân Chiêu, huynh đệ ta không còn nữa rồi.”

Lòng Vệ Vân Chiêu thắt lại: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Khóe miệng của Giang Lâm nhếch lên cười nham hiểm: “Từ giờ chỉ có tỷ muội.” Cậu móc chiếc chủy thủ đã gỉ sắt mà lấy được từ trong tay của tên tiểu ăn mày kia ra: “Ta quyết định thiến bọn họ.”

Vệ Vân Chiêu: “…”

Vệ Vân Chiêu: “…”

Tâm trạng của cậu lên lên xuống xuống, chẳng trách khó chịu.

Vệ Vân Chiêu lưỡng lự lên tiếng hỏi: “Vậy nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Lâm kể chuyện hai người Chu Đỗ từ huynh đệ đã biến thành tỷ muội cho Vệ Vân Chiêu nghe.

Vệ Vân Chiêu nghe xong ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội nắm lấy tay của Giang Lâm, chân thành nói: “Ngươi không phải nữ tử, ta cũng chưa bao giờ coi ngươi như nữ tử mà đối đãi cả.”

“Nếu như trong lòng có người yêu thích thì tự sẽ biết được làm thế nào cho đúng mực, tiến lùi khéo léo, vô hình tận lực tránh khỏi những nghi ngờ vô cớ như vậy.”

Ánh mắt của Giang Lâm sáng quắc: “Nếu như không có người yêu thích thì sao?”

Ngón tay của Vệ Vân Chiêu động đậy, hắn nói: “Sẽ có mà, nhưng ta tin phu nhân sẽ chẳng bao giờ làm ra những chuyện quá giới hạn đâu.”

Giang Lâm gật đầu, rất thỏa mãn với lời này, cho dù cậu chưa từng làm, cậu cười nhẹ nhàng, trong lòng lặng lẽ nói một câu: Vệ Vân Chiêu, người được ngươi yêu thích chắc hẳn rất hạnh phúc.

Vệ Vân Chiêu lấy đi chiếc chủy thủ gỉ sắt của Giang Lâm, sau đó đẩy xe lăn đến phòng để binh khí của Vệ gia để lấy một chiếc chủy thủ vừa nhìn đã thấy sắc đưa cho Giang Lâm: “Chiếc này dễ dùng hơn chút, nhanh.”

Một đao liền có thể giải quyết vấn đề.

Đã là bạn bè thì nên chịu ít khổ hơn chút đi.

Hai người Chu Đỗ ai về nhà nấy đột nhiên cảm thấy trong quần lạnh lẽo, dường như có sát ý.

Giang Lâm nhìn lưỡi đao sắc bén xoẹt qua ánh sáng lạnh lẽo cảm thấy vẫn là không nên đắc tội với ý tốt của Vệ Vân Chiêu, người này chính là một viên bánh trôi mè.

__________

Cảm xúc này của Giang Lâm đến nhanh, được Vệ Vân Chiêu an ủi thì đi cũng nhanh, cậu liền kể chuyện Nhị Hoàng tử vạch tội Thái tử cho Vệ Vân Chiêu: “Lần này hai người muốn thẳng thắn đối mặt.”

“Ừm, người ở trong cung kia cũng sắp đến rồi.” Vệ Vân Chiêu nói, Nhị Hoàng tử muốn vạch tội Thái tử, không thể không lôi chuyện giống lúa bị phá hủy ra để làm lý do.

Giang Lâm hỏi: “Ngươi tìm được giống tốt này còn chưa dâng lên, còn là chính ngươi chọn giống nữa, lão háo sắc liệu có trách tội ngươi không?”

Vệ Vân Chiêu gật đầu: “Bây giờ ta làm Lang trung trong Ti Truân Điền của Công bộ, chủ quản việc đồng áng. Loại giống lúa đem về từ nước ngoài này tốt hay xấu thì ai cũng biết, nếu tùy tiện báo lên thì cuối cùng phát hiện không khớp với truyền tin thì chẳng phải là đắc tội khi quân hay sao.”

Giang Lâm đã hiểu và gật đầu: “Vậy nên bản thân cứ trồng ra xem kết quả trước rồi sau đó mới báo lên trên, không khỏi vui vẻ toi công một trận.”

“Đúng vậy.” Vệ Vân Chiêu đồng ý.

Hai người vừa nói xong thì quản gia đến báo là người trong cung đã đến, mời Vệ Vân Chiêu vào cung.

Vệ Vân Chiêu lên tiếng đồng ý, bảo quản gia đi ra đằng trước đón người, mình và Giang Lâm thay quần áo.

Đến khi đi gặp người mới phát hiện chính là Cam Vĩnh Phúc, vị đại tổng quản bên người Hoàng thượng đích thân đến.

Mặt của Cam Vĩnh Phúc mang theo ý cười, hòa nhã với hai người Vệ Vân Chiêu, còn chủ động nói Hoàng thượng triệu kiến Vệ Vân Chiêu là vì chuyện gì.

Nói xong còn nhỏ giọng oán trách: “Vệ đại nhân có thể tìm ra loại giống tốt cho nước cho dân có lợi, sao lại không báo lên trước chứ, Hoàng thượng nếu như biết được thì nhất định sẽ phong thưởng cho Vệ tướng quân, còn sẽ phái người đến bảo vệ giống quý, cũng không đến nỗi xảy ra chuyện.”

Ý này của Cam Vĩnh Phúc rõ ràng là ý của Trường Đức Đế, trong lòng Giang Lâm cười lạnh, bao che cho đứa con không chịu thua của ông phá hủy nó, ông còn trách người khác không bảo vệ tốt.

Có bản lĩnh như vậy sao không giữ con trai cho tốt trước đi, đừng thả ra ngoài mà sủa loạn.

Đương nhiên, lời này chắc chắn không thể nói ra, Vệ Vân Chiêu dùng những lý do thoái thác nói với Giang Lâm kia là để đối phó với Cam Vĩnh Phúc, sau đó Cam Vĩnh Phúc không nói thêm gì nữa.

Vào Tuyên Chính Điện, quỳ xuống hành lễ theo lối cũ, hơn nữa sau mỗi lần Vệ Vân Chiêu khó khăn quỳ xuống thì Lão Đức Đế mới nói bảo hắn không cần đa lễ, bộ dạng giả bộ này khiến trong lòng Giang Lâm nhanh chóng dâng lên sự khinh thường.

Ổn định cơ thể mới phát hiện Nhị Hoàng tử và Thái tử đều ở đây, Giang Lâm cuối cùng cũng nhìn rõ được dung mạo của Nhị Hoàng tử.

Đẹp hơn Thái tử chút nhưng tà mị hơn, rất thích hợp để diễn vai phản diện, chính là kiểu dung mạo không được đoan chính, rất không có lợi cho hắn tranh giành hoàng vị.

Lúc nhận thấy ánh mắt đánh giá của Giang Lâm, Nhị Hoàng tử nhếch khóe miệng, cười lại càng thêm tươi.

Lần này Trường Đức Đế không hàn huyên hỏi han mà trực tiếp nói đến chuyện lúa Tuyên Thành, bảo Vệ Vân Chiêu nói ra những ưu thế của lúa Tuyên Thành này, xem có đáng để phái người ra biển lấy giống về hay không.

Đợi Vệ Vân Chiêu nói xong, Trường Đức Đế hỏi: “Vệ khanh gia từ đâu mà biết được lúa Tuyên Thành này và phái người đi tìm loại giống quý này từ lúc nào?”

Một đế vương giỏi lộng quyền, điều quan tâm mãi mãi là triều thần tại sao lại không bị khống chế trong lòng bàn tay của hắn chứ không phải vui vì giống quý có thể đem lại cho Đại Việt bao nhiêu điều tốt.

Nguyên nhân thật sự tìm lúa Tuyên Thành không thể nói, quân đội của Đại Việt tự có trách nhiệm triều đình, Vệ gia chỉ là tướng lĩnh, là kiểu nhận bổng lộc để đưa quân đi đánh trận, nếu như bận tâm quá nhiều đến chuyện khác thì trong mắt một số người sẽ là có lòng phản nghịch.

Chỉ có thể nói đến đại nghĩa vì nước vì dân, Vệ Vân Chiêu nói: “Khi ở Lĩnh Nam dẫn quân, thần có nghe bách tính dân tộc Di nơi đó nói đến loại lúa Tuyên Thành này, năm đó Đại Việt hạn hán nên thần nghĩ rằng nếu Đại Việt có giống lúa chịu hạn này thì dân tính sẽ không chịu cảnh khó khăn mất mùa nữa, vậy nên mới nảy sinh ý nghĩ này.”

“Chỉ là mấy năm rồi vẫn chưa tìm được, vốn dĩ thần cũng đã bỏ cuộc, tuy nhiên mấy ngày trước, có hai người Tuyên Thành được thần phái đi đã trở về còn đem về giống lúa, thần vui mừng không ngớt, lại sợ rằng giống lúa này không giống như lời đồn nên là trồng trước, nghĩ rằng đợi ra dòng lúa thì mới bẩm báo, thần có tội, xin Hoàng thượng trách phạt.”

Vệ Vân Chiêu lại lần nữa quỳ xuống, ánh mắt của Trường Đức Đế nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, mới cười lớn: “Vệ khanh gia nghĩ cho Đại Việt như vậy, trung thành phải thưởng, sao trẫm lại trách tội ngươi được.”

Chỉ là ý cười không chạm đáy mắt.
Bình Luận (0)
Comment