Sau gần nửa tháng, lần đầu tiên hai người cùng đầu gối má kề, Giang Lâm cho Vệ Vân Chiêu một sự ngạc nhiên, cậu nói: “Vệ Vân Chiêu, ta muốn hiểu rõ về Sơ Bát.”
Vệ Vân Chiêu: “…” Trầm cảm luôn.
Giang Lâm: “Ta chỉ là tò mò làm thế nào hắn có thể không hài hòa như vậy thôi.”
Ngậm miệng là đại mỹ nhân, mở miệng biến thành ma quỷ.
“Ngươi ngủ trên giường của ta nhưng cứ nhắc đến nam nhân khác.” Vệ công tử không vui.
Giang Lâm cười hai tiếng, duỗi tay ra vòng lấy cổ của Vệ Vân Chiêu: “Không sao đâu, trái tim ta đặt trên người ngươi, ta chỉ là tò mò thôi.”
Chỉ một câu nói đã khiến Vệ Vân Chiêu thỏa hiệp, than thở một tiếng rồi nói cho Giang Lâm về quá khứ của Sơ Bát.
Sơ Bát sinh ra ở thanh lâu, cũng lớn lên ở thanh lâu, từ nhỏ đã lớn lên với đám nữ nhân, cũng được nuôi như nữ nhân, học hết cách trang điểm ăn vận và điệu bộ từ mẹ đẻ và một đám mẹ nuôi. Chỉ đến khi hơn mười tuổi thì giọng nói đột nhiên biến thành như bây giờ, làm cách nào cũng không quay trở lại được.
Theo như lời mẹ ruột Sơ Bát thì là giống cha hắn. Vốn cũng không nhớ cha ruột của Sơ Bát là ai, nhưng bởi vì giọng nói thô ráp này mà mẹ ruột Sơ Bát đã nhớ ra.
Sau này tuổi của Sơ Bát dần lớn lên, không thích hợp ở lại thanh lâu nữa, một đám mẹ của hắn đã đuổi hắn ra khỏi nhà.
Vệ Vân Chiêu: “Sơ Bát quen ăn mặc như nữ tử, lại lớn lên xinh đẹp nữa, rời nhà không bao lâu thì bị một đám lưu manh nhắm trúng, muốn bắt về bán vào thanh lâu, đúng lúc ta đi qua nên tiện cứu hắn luôn, sau đó hắn đã đi theo ta.”
Giang Lâm nghe xong thì ghét bỏ nói: “Trình độ kể chuyện của ngươi thực sự chẳng ra sao cả, không khiến người khác tò mò đoạn sau chút nào cả.”
Vệ Vân Chiêu nhàn nhạt đáp: “Ừm, ngủ thôi.”
Hắn nắm lấy tay của Giang Lâm không cho cậu thu về, trực tiếp nhắm mắt lại.
Giang Lâm bắt đầu hoài nghi hắn cố ý nói nhạt nhẽo như vậy để giảm lòng tò mò của cậu xuống, Giang Lâm chép miệng, thuộc tính của Vệ công tử chắc là bánh trôi mè giả trang trong bát giấm.
Giang Lâm cũng theo ý muốn của hắn, không hỏi nữa, hai người nắm tay nhau nặng nề ngủ một đêm.
……
Vệ Vân Chiêu đã về nhà, điều này đối với Vệ gia mà nói là đại sự, hôm qua đã bảo nha hoàn đưa tin cho các viện nhưng hôm nay vừa sáng sớm ba tỷ muội Vệ Vân Hà còn có các vị thẩm thẩm nhị, tam, tứ phòng đều đến, không nói gì nhiều, chỉ đến xem hắn có bình an hay không, có bị thương hay không, hỏi xong thì quay về.
Đợi sau khi bọn họ đi rồi, quản gia cũng đến, nói với Vệ Vân chiêu: “Đại công tử, phu nhân nói muốn gặp người, bà ấy có chuyện muốn thương lượng với người.”
Vệ Vân Chiêu gật đầu, bảo Giang Lâm cùng đi với hắn.
Lão háo sắc giáng chức Đổng gia ra khỏi Thịnh Kinh, muốn tất cả mọi người của Đổng gia đều đi theo, vì thế mà Đổng gia còn vì chuyện này ồn ào một trận.
Đổng lão gia có hai nhi tử, Đổng đại lão gia vào triều làm quan, Đổng nhị lão gia làm tiên sinh ở thư viện cũng có chút uy tín.
Nhưng cuốn sách “Đổng phủ sát thân lục” này vừa ra, danh tiếng của Đổng gia đã giảm xuống mức thấp nhất, thư viện không biết từ lúc nào xuất hiện cách nói người nhà họ Đổng ngay cả con gái ruột, cháu trai ruột cũng không bỏ qua thì liệu sẽ có ngày nào đó nhìn những học sinh này không vừa mắt mà giết bọn họ không.
Học sinh náo loạn lên, thư viện cũng muốn đưa ra lời giải thích, vì vậy vị giáo thư tiên sinh Đổng nhị lão gia này không làm được nữa. Vì Đổng nhị lão gia nói là hoàn toàn không biết mưu đồ bí mật của đại phòng và hai vợ chồng già nên ông ta hoàn toàn bị liên lụy, ông ta muốn Đổng đại lão gia ra mặt để làm sáng tỏ rằng chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến mình, nghĩ cách để ông ta lại về làm tiên sinh ở thư viện, nếu không thì sẽ ra ở riêng.
Đổng đại lão gia bản thân còn không giữ nổi, những bạn tốt tri kỷ trước đây tất cả đều tránh ông ta không kịp, nào có thể giúp đỡ.
Vì vậy Đổng nhị lão gia liền kiên quyết muốn ra ở riêng, tuyệt đối không rời khỏi Thịnh Kinh, ông ta còn có nhà vợ giúp đỡ, đợi chuyện này qua đi, lại quay về thư viện cũng được nhưng rời khỏi Thịnh Kinh thì khó quay về lắm, nói gì ông ta cũng đều không đi.
Hai bên đều không phải là người tốt gì, chuyện này vừa ồn ào lên còn vạch trần ra rất nhiều chuyện không thể chịu nổi, thực sự khiến người khác chê cười.
Ra ở riêng rồi, Đổng gia đại phòng lệnh cho tất cả người trong nhà còn có hai vợ chồng già mấy ngày trước xuất kinh đi nhậm chức, nhị phòng không đi, gần đây luôn đi đi lại lại muốn về thư viện.
Còn chuyển thiệp mời đến Vệ gia, Giang Lâm dặn quản gia bảo Vệ Vân Chiêu vẫn bị giam ở trong nhà lao, trong phủ không có người chủ quản để từ chối, Giang Lâm đoán, chắc là Vệ phu nhân biết chuyện Đổng nhị lão gia đến Vệ gia để đưa thiệp mời.
Giang Lâm nhìn thấy bà ấy thì phát hiện Vệ phu nhân gầy hơn chút so với lần trước cậu gặp, sắc mặt rất tiều tụy.
Lúc nhìn thấy Vệ Vân Chiêu thì ánh mắt của Vệ phu nhân sáng lên, lập tức đứng dậy đón: “Chiêu Nhi, Chiêu Nhi, ngươi cuối cùng cũng về rồi, ngươi về thì nương yên tâm rồi.”
Vệ Vân Chiêu gật đầu: “Ta không sao, làm phiền mẫu thân lo lắng rồi.”
Ngữ khí của hắn rất lạnh nhạt, rất xa cách, khách sáo với Vệ phu nhân.
Vệ phu nhân nhận ra được điều đó, trong chốc lát đã đỏ vành mắt: “Chiêu Nhi, ngươi đây là không nhận nương nữa sao?”
“Không có, người là mẫu thân của ta, ta sẽ không bao giờ không nhận người đâu.” Chỉ là có chút chuyện xảy ra, không thể giống như trước đây được.
Vệ phu nhân lập tức khóc lên: “Chiêu Nhi, ta biết con oán giận nương, là nương nhất thời hồ đồ làm chuyện sai trái, nương sẽ không thế nữa, về sau sẽ không thế nữa, ngươi đừng hận nương nữa được không?” Vệ phu nhân lên trước cầm lấy tay của Vệ Vân Chiêu, tràn đầy sự khẩn cầu.
Vệ Vân Chiêu muốn rút tay mình về nhưng không rút được, Vệ phu nhân nắm rất chặt, Vệ Vân Chiêu chỉ đành nói: “Ta không hận người, chỉ cần người vượt qua rào cản trong lòng là được, hôm nay bảo ta đến là có chuyện muốn nói sao?”
Vệ phu nhân càng khóc đau lòng hơn, có lẽ là cảm thấy đã hờ hững với nhi tử đến mức không có chuyện gì thì hắn sẽ không đến thăm người mẹ này.
Vệ Vân Chiêu không khuyên, cứ để bà ấy khóc, đợi khi khóc đủ rồi, Vệ phu nhân mới hiện ra biểu tình có chuyện muốn cầu xin ngươi, nhưng mà bà ta đang muốn nói thì Tôn nhũ mẫu ở bên cạnh đã lắc đầu ngăn cản.
Vệ phu nhân rất do dự, Vệ Vân Chiêu cho bà ấy cơ hội: “Có chuyện gì thì nói đi.”
“Chiêu Nhi, ta muốn… gặp nhị thúc của ngươi.”
“Phu nhân!”
Vệ Vân Chiêu còn chưa có phản ứng gì, Tôn nhũ mẫu đã hét lên trước một tiếng, giọng điệu tràn đầy sự không đồng ý.
Vệ Vân Chiêu dùng lực rút tay mình về, gọi người vào, phân phó: “Đưa phu nhân về Đổng gia, Tôn nhũ mẫu cũng đi cùng đi.”
Vệ phu nhân gấp gáp, không ngừng muốn đến nắm lấy tay của Vệ Vân Chiêu: “Chiêu Nhi, ta không phải là ý này, ta chỉ là muốn gặp hắn, nói với hắn mấy lời, ta sẽ không giúp hắn làm điều gì, ngươi tin nương đi.”
“Ta tin người, vậy nên người có thể về Đổng gia nói thêm với ông ta mấy câu, muộn chút quay về cũng được, ta sẽ không bảo người nhốt người ở ngoài cửa đâu.”
Vệ Vân Chiêu nói xong, bảo Giang Lâm đẩy hắn rời đi, đi đến cửa còn lờ mờ có thể nghe thấy giọng nói của Tôn nhũ mẫu nói với Vệ phu nhân: “Phu nhân, ta không phải đã nói với người là đừng nói đến chuyện này sao, nhị lão gia muốn gặp người vì chuyện gì chẳng nhẽ người lại không rõ sao?”
Vệ phu nhân trả lời với giọng nghẹn ngào: “Ta biết, ta sẽ không giúp hắn cầu xin Vân Chiêu đâu, ta chỉ muốn gặp nhị ca, nói với hắn mấy câu, nhũ mẫu, ta cũng không biết chuyện lại biến thành như vậy, trong lòng ta rất đau khổ.”
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu càng ngày càng xa, Giang Lâm nói: “Có lẽ nương ngươi thật sự chỉ là muốn gặp người ta nói mấy câu mà thôi.”
Vệ Vân Chiêu trả lời: “Nhưng điều mà người Đổng gia muốn không chỉ là như vậy, tác dụng duy nhất của bà ấy ở trong mắt người nhà họ Đổng là mẹ ruột của ta, ý đồ lợi dụng tầng quan hệ này để ta giúp bọn họ hoàn thành tất cả các yêu cầu.”
Vậy nên sinh ra trong gia đình như vậy thật thương tâm nhưng chính mình còn không rõ thì lại càng thương tâm hơn.
Vệ phu nhân vẫn được đưa đến Đổng gia, đám nha hoàn cũng đi cùng nhưng không bao lâu đã trở về, nghe nói là khóc lóc mà quay về, vừa về đã nói chuyện gắt gỏng với Tôn nhũ mẫu, nói là coi như nhà mẹ mình không còn ai, sẽ không có bất cứ quan hệ qua lại nào với Đổng gia nữa.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu nhận được tin chỉ cười, chỉ muốn Vệ phu nhân có thể an phận, thành thực không gây chuyện nữa, bà ấy có thể vẫn làm Vệ phu nhân, Vệ gia sẽ nuôi bà ta, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nhưng Giang Lâm để Tôn nhũ mẫu gặp mặt nhi tử của mình, là do cậu tìm đến đám ăn mày của Vương Tam bảo họ giúp đỡ tìm người về, người nhà họ Đổng nhốt nhi tử của Tôn nhũ mẫu ở trong một ngôi nhà rách nát, cách hai ngày lại đưa cơm, giữ lại mạng không cho chết.
Tôn nhũ mẫu và nhi tử ôm nhau khóc nức nở, sau khi biết được hành vi của người nhà họ Đổng từ nhi tử của mình, Tôn nhũ mẫu vô cùng vui mừng khi bà ta lựa chọn nghe theo lời của Giang Lâm, gặp nhi tử xong thì trở về liền dập đầu ba lần với Giang Lâm, thể hiện bà ta và nhi tử cả đời này trung thành với thiếu phu nhân, trung thành với Vệ gia.
Nhi tử của Tôn nhũ mẫu là Uông Dương, đã mười sáu tuổi, người có thể dùng ở bên cạnh của Giang Lâm quá ít, Thường An đi thì không có người sai vặt nào, nên đành đồng ý nhận Uông Dương làm đầy tớ.
Nhưng mà người này trước đây là của Đổng gia, không thể trực tiếp đặt bên cạnh được, cần phải cho người dạy về quy tắc. Sơ Bát chủ động đứng ra để nhận nhiệm vụ này.
Thế là Uông Dương nhìn thẳng vào đại mỹ nhân, há miệng suýt thì hét lên tiên nữ, sau đó Sơ Bát vừa mở miệng thì Uông Dương như gặp quỷ, bị dọa đến nỗi ngã ngồi trên đất, hồi lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.
Giang Lâm cảm thán, Sơ Bát thật sự là một vũ khí chết chóc, chính là kiểu giết người không thấy máu.
Giang Lâm chờ mong nói: “Chúng ta để Sơ Bát đi gặp Giang Cẩm Nguyệt sớm chút đi.” Cậu thậm chí còn nghĩ đến chuyện Sơ Bát đi câu dẫn Thái tử, đợi khi cởi quần lên giường rồi thì Sơ Bát lại nói một câu: Thái tử, ta to hơn người!
Đoán chừng cả đời này Thái tử sẽ giống như cha ruột của hắn vậy, vô dụng.
Vệ Vân Chiêu nhìn mặt Giang Lâm mang nụ cười xấu xa, hỏi cậu: “Nghĩ đến chuyện tốt gì sao?”
Giang Lâm liền nói suy nghĩ của mình cho Vệ Vân Chiêu, biểu tình trên mặt của Vệ Vân Chiêu… rất phức tạp.
Hắn nói: “Trước đây Sơ Bát từng giả gái câm, được thủ lĩnh của quân địch nhặt về, sau đó tối hôm đó bọn ta đánh bại được doanh trại của địch, thủ lĩnh từ đầu đến cuối đều không lộ mặt.”
Sơ Bát sau khi trở về thì hưng phấn kể lại sự tích anh dũng của hắn, giống hệt với cách mà Giang Lâm nghĩ ra dùng để đối phó với Thái tử.
Giang Lâm cười càng vui vẻ hơn: “Chẳng trách ta lại tò mò về Sơ Bát như vậy, hóa ra là như vậy, bọn ta quả là tri kỷ!”
“Vậy thì chúng ta không quan tâm đến Giang Cẩm Nguyệt nữa, cứ để Sơ Bát đi tìm Thái tử đi.” Giang Lâm cảm thấy dùng Sơ Bát để theo dõi Giang Cẩm Nguyệt thì quá không trọng dụng nhân tài rồi, nữ chủ lòng dạ hiểm độc Giang Cẩm Nguyệt này, cậu cũng có thể đối phó được!
Vệ Vân Chiêu phối hợp với cậu, nói: “Được.”
…
Đột nhiên Vệ gia nhận được thiệp mời từ An Dương Hầu Phủ, bảo Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu về phủ một chuyến.
Không có chuyên gia truyền tin Chu Thành Vọng này, tốc độ nguồn tin tức của Vệ gia chậm hơn rất nhiều, không biết triều đường lại xảy ra chuyện gì, mục đích An Dương Hầu Phủ mời bọn họ là gì.
Giang Lâm sợ rằng lại bị tìm phiền phức, trên đường đi đến Hầu phủ thì chuyển hướng chạy qua Chu gia một chuyến.
Chu Thành Vọng gần đây bị căn dặn không cho ra ngoài đang kìm nén nỗi buồn đến hoảng loạn, Giang Lâm vừa hỏi thì hắn đã càu nhàu nói toàn bộ ra.
Câu đầu tiên là: “Lâm Nhi, Hầu phủ các ngươi hạ tước vị rồi, về sau ngươi chỉ là một trưởng tử nhà bá tước thôi.”
Giang Lâm đại khái biết được nguyên nhân An Dương Hầu, không đúng, nên là An Dương Bá bảo bọn họ về.
“Cụ thể chút, Hoàng hậu và Thái tử thế nào, và Giang Cẩm Nguyệt, cô ta có chuyện gì không?”
Chu Thành Vọng cười, xem ra vô cùng vui vẻ: “Lâm Nhi, cả đời này điều mà Giang Cẩm Nguyệt hối hận nhất chắc là ức hiếp ngươi, ức hiếp Vệ gia.”
Chuyện phải nói từ việc Trường Đức Đế xử lý hai mẹ con Hoàng hậu, Trường Đức Đế tỉnh lại thì biết được thân thể của ông ta đã “thiếu hụt” từ Thái y, từ đó chuyện giường chiếu bị cản trở, muốn chém Thái y ngay tại chỗ, sau khi được khuyên bình tĩnh lại liền cho người đi bắt hai mỹ nhân đến để thẩm vấn, và cấm túc Hoàng hậu.
Hai mỹ nhân dù thẩm vấn thế nào thì đều nói là nghe lệnh của Hoàng hậu, nói là bị hạ cổ trùng, không thể không tuân theo sự sắp xếp của Hoàng hậu, thậm chí còn khai ra một nơi ở trong Trường Ninh cung của Hoàng hậu được dùng làm nơi nuôi cổ trùng.
Cấm quân cũng thực sự theo lời của hai mỹ nhân là tìm kiếm được cổ trùng trong Trường Ninh cung, đưa Thái y giám định, là loại dùng để điều khiển người khác hoặc là mê hoặc lòng người.
Hai mỹ nhân đẩy hết tất cả mọi chuyện lên người Hoàng hậu, trực tiếp sợ tội tự sát.
Trường Đức Đế giận đùng đùng, chất vấn Hoàng hậu nhưng bà ta kiên quyết không nhận chuyện mình đã hạ độc Hoàng thượng, hạ cổ trùng với hai mỹ nhân để uy hiếp cưỡng bức bọn họ.
Chủ ý đưa mỹ nhân vào cung là do Giang Cẩm Nguyệt đưa ra, mỹ nhân cũng là do Giang Cẩm Nguyệt tìm, bà ta chẳng qua là sắp xếp hai người này vào hầu hạ Hoàng thượng mà thôi. Còn cái gọi là cổ trùng được tìm thấy ở trong Trường Ninh cung, Hoàng hậu cũng không nhận, hơn nữa lý do đầy đủ, bà ta đường đường là Hoàng hậu, chủ của lục cung, muốn ức hiếp người khác làm việc cho bà ta thì có rất nhiều thủ đoạn, cần gì dùng đến cổ trùng.
Hơn nữa bà ta biết Hoàng thượng ghét nhất là thuật vu cổ, nếu như bà ta thật sự muốn nuôi cổ trùng thì cũng tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn đến nỗi nuôi ở trong cung, khác gì tự đưa thóp của mình ra cho người khác, Hoàng hậu khẳng định rằng có người vu oan cho bà ta.
Người chết không thể đối chất được, chứng cứ không đủ, lại có triều thần đỡ tội cho Hoàng hậu, nên ngay cả khi trong lòng Trường Đức Đế hận không thể trực tiếp phế hậu rồi đẩy vào lãnh cung thì cuối cùng cũng chỉ cấm túc Hoàng hậu một năm, tước quyền quản lý lục cung của bà ta, phân quyền cho hai vị Quý phi, Trường Đức Đế coi như là hoàn toàn ghét bỏ người Hoàng hậu này.
Về phía Thái tử, Trường Đức Đế vốn định nhẹ nhàng với chuyện Thái tử hủy giống lúa, dung túng cho thủ hạ coi mạng người như cỏ rác, vậy nên trước đây vẫn luôn kéo dài không xử lý hắn, nhưng vì chuyện Hoàng hậu dâng nữ tử ồn ào lên nên liên lụy đến Thái tử, Trường Đức Đế không chỉ cấm túc Thái tử còn sắp xếp mấy vị lão sư cho Thái tử, nói là hắn không xứng với vị trí thừa kế, trước tiên học lại những quy tắc, đọc sách lại lần nữa, cho đến khi nào mấy vị lão sư nói là có thể xuất sư thì hắn mới có thể rời Đông cung.
Hai mẹ con này trong thời gian ngắn coi như là phế rồi, nếu như trong lúc cấm túc lại phạm chút chuyện thì càng không có cách nào mà trở mình được.
Ngoài hai mẹ con này, chỉ còn lại duy nhất Giang Cẩm Nguyệt là người ngoài mặt có liên quan trong đó, chuyện cô ta đề nghị dâng người không chỉ đắc tội với một nhà ba người Trường Đức Đế, Hoàng hậu, Thái tử này mà còn khiến những quan to hiển hách của cả Thịnh Kinh đều hận cô ta.
Chính bởi vì Giang Cẩm Nguyệt dâng người, đưa ra chủ ý tuyển phi, hại những nhà có nữ tử đủ tuổi đều thấp tha thấp thỏm không nói, còn phối hôn sự với bên không hài lòng lắm, rất có thể là hại cô nương người ta cả một đời, những nhà không đồng ý để con gái vào cung phần lớn đều là thương yêu con gái, có thể không hận Giang Cẩm Nguyệt sao?
Bao gồm cả Trường Đức Đế cũng cho rằng kẻ đầu sỏ chính là Giang Cẩm Nguyệt, cho dù đằng sau có bao nhiêu người tham gia trong đó nhưng chỉ cần không có chuyện Giang Cẩm Nguyệt dâng người thì sẽ không có những chuyện về sau, vậy nên tất cả đều trách cô ta.
Đám đại thần không chỉ nhằm vào Giang Cẩm Nguyệt mà còn dốc lòng bắt An Dương Hầu phủ tham gia vào, Trường Đức Đế cũng không thể trực tiếp xử chết một nữ tử vậy nên ông ta chọn đính hôn cho Giang Cẩm Nguyệt.
Chu Thành Vọng nói: “Bây giờ vẫn chưa quyết định đính hôn với ai nhưng chắc chắn không phải là nhà nào tốt đâu. Mà chuyện Hầu phủ hạ tước vị này thánh chỉ đã ra. Nghe nói Tứ Hoàng tử đã đuổi Giang Trấn về, không cho hắn tiếp tục làm người hầu nữa. Nhị đệ Giang Hành kia của ngươi ở thư viện cũng không dễ dàng, luôn bị đồng môn nhắm vào, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cho dù thư viện không bỏ tên hắn thì tự hắn cũng không thể ở tiếp được.”
“Cả Bá phủ bây giờ xem ra, Lâm Nhi, ngược lại thì ngươi là người sống tốt nhất.”
Chu Thành Vọng điên cuồng chớp mắt với Giang Lâm, ám thị hắn nên tốt hơn Vệ Vân Chiêu chút, còn đến gần cậu nói nhỏ: “Nhưng nhất định đừng để Vệ Vân Chiêu đuổi ngươi, nếu không thì những ngày về sau của người sẽ rất khó khăn đấy.”
Giang Lâm rất muốn hỏi, rốt cuộc cậu đã làm gì mới khiến Chu Thành Vọng ảo tưởng đến việc không nghe lời liền bị Vệ Vân Chiêu đuổi đi, Giang Lâm khinh thường, không trả lời.
Ngược lại Vệ Vân Chiêu hỏi một câu: “Vậy nên đến nay vẫn chưa điều tra ra được người thực sự đứng sau màn này là ai sao?”
Chu Thành Vọng lắc đầu: “Cha ta nói đằng sau nhất định có người nhưng không có một chút manh mối nào, không điều tra ra được ai làm, tạm thời chỉ có thể sống chết mặc bay.”
“Nhưng mà, cũng không cần sợ, người này có thể ra tay lần thứ nhất, chắc chắn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, đuôi hồ ly sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra thôi.”
Hỏi được những tin tức muốn biết, Giang Lâm tạm biệt Chu Thành Vọng, đẩy Vệ Vân Chiêu đi, hai người tiếp tục đi đến An Dương Bá Phủ.
Cũng trùng hợp, lúc bọn họ đến thì biển ở cửa của Hầu phủ đang bị đổi xuống và treo biển “An Dương Bá Phủ” lên.
An Dương Hầu chắp tay sau lưng đứng một bên, xem ra rất phiền muộn, thần sắc rõ ràng suy sụp.
Nhìn thấy Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu xuất hiện thì cũng chỉ là nhàn nhạt gật đầu: “Vào đi, ta có chuyện muốn nói với các ngươi.”
Trong phủ rất yên tĩnh, hạ nhân cúi đầu làm việc của mình, không dám nói gì, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
An Dương Bá trực tiếp đưa bọn họ đến thư phòng, sau khi vào cửa thì thở dài, ông ta hỏi Giang Lâm: “Chuyện chắc ngươi cũng đã nghe nói rồi chứ?”
Giang Lâm gật đầu: “Trên đường đến đây ta đi hỏi Chu Thành Vọng, người gọi ta về làm gì?” Giang Lâm trực tiếp đi vào chủ đề chính, cũng không khách khí với ông ta.
Thái độ hờ hững của Giang Lâm có chút kích thích An Dương Bá, ông ta hỏi: “Hôm nay ngay cả một tiếng “cha” ngươi cũng không muốn gọi ta sao?”
Giang Lâm nghe vậy thì cười: “Người gọi ta về không phải là vì nói đến tình thâm phụ tử gì đó chứ, Bá, quan hệ này của chúng ta đã rạn nứt lâu rồi, không quay về được nữa đâu.”
An Dương Bá sửng sốt, ánh mắt bi thương, ông ta nói: “Là cha có lỗi với ngươi.”
Tiếng “xin lỗi” này đến quá muộn rồi, cậu không cần, nguyên thân cũng không nghe được nữa, vậy nên vô dụng.
“Có chuyện gì thì nói thẳng đi, bọn ta cũng không rảnh.” Thần sắc của Giang Lâm lãnh đạm.
An Dương Bá nói: “Hoàng thượng muốn muội muội ngươi vào cung.”
Giang Lâm vỗ tay ngay tại chỗ: “Thế thì thật là tốt quá rồi, lúc nào thì vào cung, đến lúc đó ta sẽ đưa cô ta đi.”
An Dương Bá hiển nhiên là không hài lòng với phản ứng này của Giang Lâm, ông ta nhắc nhở: “Nó mới mười lăm tuổi, vào cung thì gần như cả đời phải sống vô vị…”
Còn chưa nói xong đã bị Giang Lâm ngắt lời, cậu chỉ vào Vệ Vân Chiêu: “Vậy người có biết hai muội muội của hắn mới bao nhiêu không? Mới mười ba, con gái cưng của người muốn đưa bọn họ vào trong cung cho súc vật làm hại!”
“Cẩn thận lời nói!” An Dương Bá lạnh giọng, mặt nghiêm túc: “Họa từ miệng mà ra, lớn như vậy rồi mà vẫn không hiểu chuyện.”
Giang Lâm trực tiếp trở về vẻ khinh thường của cậu: “Đừng nói với ta những lời như Giang Cẩm Nguyệt đáng thương và thê thảm như thế nào, tất cả điều này đều là cô ta tự chuốc lấy, cô ta muốn hại người, bây giờ chính là báo ứng.”
“Hay là người cảm thấy An Dương Hầu Phủ biến thành Bá phủ vẫn chưa đủ, muốn lấy mạng người của cả Giang gia để giúp cô ta lấp hố thì các người mới hài lòng mới vui vẻ sao?”
An Dương Bá không biết tiếp lời thế nào, nữ nhi được yêu chiều từ nhỏ đến lớn, nói cho cùng thì cũng đau lòng.
Muốn liên lụy đến cả Giang gia thì tuyệt đối không thể.
“Ta không muốn nó vào cung cũng là không muốn Giang gia từ đây chỉ là một Bá Phủ, Lâm Nhi, cha cũng có nỗi khổ trong lòng.”
Giang Lâm: “… Với danh tiếng này của cô ta thì cha còn hy vọng cô ta có thể gả cho ai, điều quan trọng nhất là cô ta phạm phải đại tội, người cảm thấy nhà ai dám lấy cô ta chứ?”
“Ta biết…” An Dương Bá nhíu chặt mày: “Xử lý như giờ đã là khai ân với Hầu phủ rồi.”
Giang Lâm hỏi ngược lại: “Vậy thì người còn điều gì không vừa lòng nữa chứ? Nếu như là người khác phạm lỗi liên lụy đến Giang Cẩm Nguyệt thì cô ta mới là vô tội, người bênh vực cô ta như thế nào thì ta tuyệt không có ý kiến khác, nhưng bây giờ là cô ta tự tạo nghiệp chướng thì cô ta đáng đời, chẳng lẽ người cho rằng Bá phủ này của người có thể chống lại hai lần thánh chỉ hay sao?”
Không phải là không vừa lòng mà là không cam tâm, vị trí Thái tử phi không còn, con trai thứ hai cũng bị Tứ Hoàng tử xua đuổi về phủ, hai con đường đều bị dồn vào ngõ xụt, An Dương Bá vẫn muốn dùng hôn sự của Giang Cẩm Nguyệt để vực dậy.
Vệ Vân Chiêu đột nhiên chen vào một câu: “Thật ra vào cung cũng không hẳn là chuyện xấu, nếu thành sủng phi của Hoàng thượng thì Bá Phủ cũng có thể lại thành Hầu Phủ. Thái y viện có rất nhiều người tài giỏi, Hoàng thượng sẽ nghĩ cách để chữa khỏi cho bản thân.”
“Bá gia có thể nghĩ xem, nếu như là không có chút hy vọng nào thì trong lúc Đế vương nổi giận đùng đùng, Thái tử, Hoàng hậu và cả Giang gia đều sẽ không tránh khỏi cái chết. Như bây giờ đã là kết cục rất tốt rồi, vẫn mong Bá cân nhắc thêm, đừng muốn chống lại thánh chỉ nữa.”
An Dương Bá rơi vào trầm tư, hồi lâu vẫn chưa nói chuyện.
Giang Lâm cũng không vội, ngồi xuống cùng uống trà với Vệ Vân Chiêu.
Đợi đến lúc An Dương Bá khôi phục tinh thần muốn nói chuyện thì Giang Lâm đã hỏi trước một câu: “Ta muốn biết người gọi ta về là muốn sắp xếp Giang Cẩm Nguyệt thế nào hay là nói người có chỗ nào đó có thể dùng được đến ta?”
Ánh mắt của An Dương Bá rơi trên người của Vệ Vân Chiêu, không che giấu chuyện này, ông ta nói: “Ta nghe người ta nói Vân Chiêu và Nhị Hoàng tử qua lại rất thân thiết, muốn nhờ Vân Chiêu giới thiệu muội muội của ngươi với Nhị Hoàng tử để làm quen.” Thái tử thất thế, Nhị Hoàng tử hiện nay cục diện tốt, là người có khả năng cao đăng cơ hoàng vị.
Vốn dĩ muốn Giang Trấn làm thư đồng của Tứ Hoàng tử là muốn móc nối đến Nhị Hoàng tử, An Dương Bá bây giờ vẫn không muốn từ bỏ.
Giang Lâm chế nhạo: “Vậy người hoàn toàn có thể chết tâm được rồi, Nhị Hoàng tử không vừa mắt Giang Cẩm Nguyệt, đồ đần độn như vậy, đặc biệt là Thái tử đến mức như bây giờ chính là nhờ công lao của Giang Cẩm Nguyệt, Nhị Hoàng tử thủng não thì mới đi lấy Giang Cẩm Nguyệt.”
Đương nhiên, lấy thì sẽ không lấy, nhưng trong lòng Nhị Hoàng tử chắc chắn là rất cảm ơn Giang Cẩm Nguyệt.
An Dương Hầu lại than thở, thỏa hiệp nói: “Kế hoạch bây giờ cũng chỉ có tuân theo thánh chỉ thôi.”
Ánh mắt của Giang Lâm đặt trên bóng người nghe trộm ở ngoài cửa: “Ta đã nói từ lâu, chuyện xấu làm nhiều thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng, Giang Cẩm Nguyệt, ngươi nói xem có đúng không?”
An Dương Bá nghe thấy tên của Giang Cẩm Nguyệt thì bỗng nhiên nhìn về phía cửa, ông ta đi ra mở cửa, Giang Cẩm Nguyệt quả nhiên đứng ở ngoài cửa, tức giận đến nỗi mặt đỏ rực.
An Dương Bá vừa mở cửa, Giang Cẩm Nguyệt đã trực tiếp ôm lấy ông ta, khóc nói: “Cha, nữ nhi không muốn vào cung.”