Lục Hoàng tử Việt Hằng là nhân vật phản diện lớn trong sách gốc nhưng cũng là một kẻ đáng thương danh xứng với thực.
Y làm người vô hình suốt nửa cuốn tiểu thuyết, mãi đến nửa phần sau khi Trường Đức Đế bệnh nặng, Thái tử đăng cơ mới bỗng nhiên nhảy ra liên tiếp phá rối.
Cũng có thể nói là trả thù.
Ai cũng biết Lục Hoàng tử thân thể yếu đuối nhiều bệnh, Hoàng hậu hết mực che chở, yêu thương, sau khi Lục Hoàng tử thành niên còn khẩn cầu Trường Đức Đế cho y sống trong cung, để người làm mẹ là bà ta chăm sóc, mẫu tử tình thâm cảm động lòng người.
Nhưng ai cũng biết Hoàng hậu chẳng qua là đang đề phòng Lục Hoàng tử biết sự thật, sợ y trả thù mà thôi.
Năm đó, Hoàng hậu và một cung phi đều có thai, chỉ là đứa con của Hoàng hậu không phải đến tự nhiên mà là dùng chút thủ đoạn, trong thời gian mang thai lại kinh hãi quá mức dẫn đến bào thai bị chết lưu.
Cho dù được thái y thông báo đứa con có vấn đề, Hoàng hậu vẫn trông chờ vào may mắn muốn sinh nó ra, mà kết quả tất nhiên là sinh ra một thai chết, thậm chí còn không phát triển hoàn chỉnh. Thai nhi như thế này sau này sẽ bị coi là sự tồn tại không lành, huống chi còn là do Hoàng hậu sinh ra, tin tức một khi đã lộ ra thì không chỉ không bảo vệ được hậu vị của chính bà ta mà ngay cả Tào gia cũng sẽ bị liên lụy.
Hoàng hậu tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, may mắn là bà ta có chuẩn bị trước, Hoàng hậu giả vờ khó sinh, sau đó phái người hạ thuốc cho cung phi có thai còn lại là Lệ Tần cũng chính là mẹ ruột của Lục Hoàng tử Việt Hằng, khiến bà sinh non.
Đứa trẻ sinh non đương nhiên bị Hoàng hậu dùng thai chết để hoán đổi, Lệ Tần bởi vì sinh ra đứa trẻ không lành nên khiến Trường Đức Đế nổi giận đùng đùng, phế đi tần vị và đưa vào lãnh cung, nhà mẹ của Lệ Tần cũng bị liên lụy, kể từ đó mà suy vong.
Từ đầu đến cuối Trường Đức Đế cũng không nghe một lời giải thích nào của Lệ Tần.
Lệ Tần nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ nên bà ta tin rằng mình tuyệt đối sẽ không sinh ra một thai chết, Lệ Tần ở trong lãnh cung cũng đang nghĩ cách gặp Trường Đức Đế muốn chứng minh sẽ trong sạch của mình, cũng muốn ôm đứa trẻ về.
Hoàng hậu khó sinh, bà ta đột nhiên lại sinh non, Lệ Tần lúc đó ý thức được Hoàng hậu nhất định đã làm gì đó. Sau đó Hoàng hậu quản lý lục cung, muốn đối phó với một phế phi đang bị nhốt ở trong lãnh cung thì không thể dễ dàng hơn, huống chi bà ta vốn dĩ đã muốn Lệ Tần chết, dù sao thì chỉ có người chết mới có thể bảo vệ được bí mật.
Huyết Cốt Trùng được dùng ở trên người của Lệ Tần, không bao lâu thì Lệ Tần chết vì mất máu, thậm chí còn vì được phát hiện muộn nên lúc chôn cất thì Huyết Cốt Trùng đã gặm cắn đến thịt của bà ta.
Sau khi trừ khử được Lệ Tần, Hoàng hậu lại diệt khẩu tất cả những người năm đó biết chuyện, dùng chuyện khó sinh để che giấu chuyện thân thể Lục Hoàng tử yếu đuối, giam Lục Hoàng tử ở Trường Ninh cung, hiếm khi cho y ra ngoài.
Lục Hoàng tử giống như người vô hình nhưng những lời đồn đại bên ngoài đều là Hoàng hậu nương nương yêu thương đứa con trai này như thế nào.
Chẳng qua là trên thế giới này vĩnh viễn không có bức tường nào không lọt gió, cũng không có bí mật nhất định có thể giấu được, bị nhốt trong lãnh cung không chỉ một mình Lệ Tần, còn có một phi tử khác bị đày vào lãnh cung từ thời tiên hoàng, người phi tử đó đã lớn tuổi rồi, không tạo sự uy hiếp cho bất cứ ai, nên không ai chú ý đến bà ta.
Sau khi Lệ Tần bị trúng cổ trùng đã ý thức được không đúng, dùng máu để viết sách về mọi chuyện theo suy đoán của mình, nhờ cung phi già bảo quản giúp bà ta, hy vọng có một ngày có thể đưa vào cho Lục Hoàng tử, hoặc là một vị đại thần chính trực, liêm khiết, phơi bày chân tướng ra thế giới, để tất cả mọi người đều thấy rõ được Hoàng hậu là một người độc ác như thế nào.
Lệ Tần và tất cả những người hầu hạ ở bên cạnh đều chết rồi, chứng cứ vĩnh viễn giữ trong lãnh cung, không ai biết.
Trong sách không nói chi tiết lúc nào Lục Hoàng tử biết được chân tướng nhưng Giang Lâm đoán chắc là rất sớm, nếu muộn quá, Lục Hoàng tử căn bản không có thời gian để bồi dưỡng thế lực của mình, để chuẩn bị những chuyện để nhằm vào Hoàng hậu và Thái tử.
Mà lần này hành vi khiến Trường Đức Đế không thể giao hợp, đẩy tất cả mọi chuyện lên trên đầu của Hoàng hậu cũng rất giống với bút tích của Lục Hoàng tử, chỉ cần y ẩn giấu đủ tốt, không để người khác nhận ra hắn đã biết thân thế của bản thân thì trước mặt y cứ đóng vai mẹ hiền con thảo với Hoàng hậu, không ai hoài nghi y.
Suốt năm Việt Hằng có hai lần cơ hội xuất cung, một là sinh nhật của Trường Đức Đế, hai là sinh nhật của Hoàng hậu, đều là đi Chùa Hàn Sơn cầu phúc cho hai người, chỉ dựa vào cơ hội ít như vậy mà có thể bồi dưỡng ra được sát thủ và quân đội riêng ở ngoài cung, người bình thường tuyệt đối không đọ được với tâm trí của vị Lục Hoàng tử này.
Chỉ vì yêu cầu của cốt truyện, Lục Hoàng tử yêu nữ chính Giang Cẩm Nguyệt, lúc chỉ còn cách đăng cơ lên hoàng vị một bước thì bị Giang Cẩm Nguyệt dùng tính mạng của bản thân để uy hiếp, Việt Hằng vì Giang Cẩm Nguyệt mà từ bỏ hoàng vị dễ như trở bàn tay này.
Sự mềm lòng của hắn đã tạo nên cái kết bi thảm cho chính mình, giống như mẹ ruột Lệ Tần vậy, đều chết trong tay Hoàng hậu, chết vì Huyết Cốt Trùng.
Vệ Vân Chiêu nhìn Giang Lâm một lúc, sau đó hỏi: “Ngươi vẫn luôn nghi ngờ Lục Hoàng tử?”
Giang Lâm nói: “Là rất nghi ngờ, hơn nữa ta còn nghi ngờ Giang Cẩm Nguyệt sẽ đi tìm Lục Hoàng tử, Giang Cẩm Nguyệt không muốn vào cung, bây giờ tìm một người lấy cô ta là cách tốt nhất, lão háo sắc muốn danh tiếng, cho dù trong lòng của ông ta hận không thể trực tiếp chém người cũng không làm ra được chuyện cướp phụ nữ đã có chồng.”
Vệ Vân Chiêu lại hỏi: “Vậy thì vì sao lại là Lục Hoàng tử?”
Bởi vì tác giả viết như thế mà, Giang Lâm âm thầm trả lời ở trong lòng.
Giang Lâm: “Cũng không nhất định là Lục Hoàng tử, điều mà chúng ta phải làm trước tiên chính là hãy cắt đứt cơ hội của Giang Cẩm Nguyệt tìm được Lục Hoàng tử và quyến rũ y. Giang Cẩm Nguyệt không còn nhiều thời gian nữa, Đại Hoàng tử không ở Thịnh Kinh, Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử chắc chắn sẽ không muốn cô ta, người còn lại có thể chọn chỉ còn Ngũ Hoàng tử và Lục Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử không ra khỏi phủ đệ của mình, Lục Hoàng tử ngày mai lại đi đến Chùa Hàn Sơn muốn cầu phúc cho Hoàng hậu, người cảm thấy Giang Cẩm Nguyệt sẽ bỏ qua cơ hội này sao?”
“Sẽ không.” Vệ Vân Chiêu khẳng định nói, nếu là hắn cũng sẽ không.
Giang Lâm vỗ tay: “Như vậy là chưa đủ, cắt đứt mọi con đường của cô ta mới là mục đích của chúng ta.”
“Được, đều nghe phu nhân.” Vệ Vân Chiêu cho thấy bản thân đồng ý vô điều kiện.
Giang Lâm cảm thấy hắn biết điều, vì vậy cho phép hắn chiếm tiện nghi của mình, cho Vệ Vân Chiêu sờ bàn tay nhỏ.
…
Ngày hôm sau, hai người đi đến Chùa Hàn Sơ để tóm Lục Hoàng tử từ sớm.
Cũng trùng hợp là lúc trèo lên đã gặp được rồi, nhóm người của Lục Hoàng tử ở trước mặt của bọn họ, trên mặt không chút huyết sắc, một bộ dạng ốm yếu, gầy đến nỗi gió thổi có thể ngã, đi mấy bước liền dừng lại thở hổn hển, ho hai tiếng, nhìn thấy thật sự lo lắng.
Đã như vậy rồi, y vẫn kiên trì muốn tự mình đi lên, nói là cầu phúc chú trọng thành tâm thì mọi việc sẽ như ý, lòng hiếu thảo này thật sự là khiến trời đất cảm động.
Giang Lâm đẩy xe lăn của Vệ Vân Chiêu đi phía sau, cảm thấy Oscar không trao giải Diễn viên xuất sắc nhất cho Lục Hoàng tử thì thật sự là có lỗi với người ta.
Tổ hợp Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm cũng rất hút mắt, bên Lục Hoàng tử có người nhận ra Vệ Vân Chiêu, sau khi Vệ Vân Chiêu hành lễ với Lục Hoàng tử thì được y mời đi cùng.
Vì vậy cảnh tượng đã thay đổi, Lục Hoàng tử đi đầu tiên, Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu ngồi xe lăn ở phía sau, lúc Lục Hoàng tử dừng lại nghỉ ngơi và ho thì Giang Lâm cũng đặt Vệ Vân Chiêu xuống nghỉ ngơi, Lục Hoàng tử này là người vô tư, còn luôn luôn quay đầu lại cười với Vệ Vân Chiêu, thành công khiến Vệ Vân Chiêu cười đáp lại.
Sau khi đi hết tất cả các bậc thềm, không nói với nhau lời nào, mà Giang Lâm cũng nhịn cười cả đoạn đường, cảnh tượng “người ốm yếu” cười với “người què” thật sự là xem thế nào buồn cười thế ấy.
Không dễ gì đến được đỉnh núi, Lục Hoàng tử muốn vào thắp hương gặp trụ trì, Vệ Vân Chiêu kiên quyết không đi cùng với Lục Hoàng tử, cưỡng ép Giang Lâm đẩy hắn đi xin quẻ.
Giang Lâm cười nói: “Lại làm sao nữa, dù sao thì lát nữa cũng sẽ phải gặp mà.”
Vệ Vân Chiêu cam chịu: “Chuyện lát nữa thì lát nữa nói.”
Hắn hối hận khi đã để Sơ Bát đến trước, ít nhất Sơ Bát ở đây còn có thể cõng hắn, tuyệt đối sẽ không giống Giang Lâm xấu xa như vậy nhất định phải xách người cùng với xe lăn lên để đi, thể diện gì đó thật sự là hoàn toàn mất sạch rồi.
Giang Lâm qua quýt an ủi hắn: ‘Được rồi được rồi, không tức giận nữa, lúc trở về ta nhất định sẽ không xách ngươi, ta dùng lưng nhá.”
Vệ Vân Chiêu: “…” Không biết sao nhưng mà càng thêm hối hận.
Hai người đi rút quẻ, rút được nhân duyên, ánh mắt của đại sư nhìn lên người bọn họ, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng nói một câu: “Rất tốt.”
Giang Lâm: “???”Ủa sao lại không giống trong TV vậy.
Giải quẻ là giải như vậy sao?
Vệ Vân Chiêu ngược lại rất bình tĩnh, còn giải thích với Giang Lâm: “Quẻ nhân duyên của Chùa Hàn Sơn là linh nhất, đại sư không nói dối đâu.”
“Ô, vậy ông ấy thường nói gì?”
Vệ Vân Chiêu: “Nói câu vừa rồi.”
Giang Lâm: “…” Vậy thật sự linh quá đi.
Quả thật không thể phản bác.
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu đi.
Cũng không biết có phải hôm nay tâm trạng của đại sư tốt hay không, sau khi bọn họ đi được mấy bước còn tặng một câu: “Nhân duyên cách thế, tất cả hội ngộ, thí chủ quý trọng, a di đà phật.”
Giang Lâm hiểu được, cậu quay đầu lại nhìn, khuôn mặt đại sư từ bi, khẽ gật đầu với cậu.
Giang Lâm cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng vừa nghĩ đến bản thân có thể xuyên sách, kiểu đại sư này có thể nhìn ra được chút gì đó, hình như là cũng không có gì lạ.
Giang Lâm cười: “Cảm ơn đại sư.”
Đợi đi xa rồi, Vệ Vân Chiêu mới nói: “Không phải là không tin sao, sao giờ lại tin rồi?”
Giang Lâm cây ngay không sợ chết đứng: “Cho tiền hương hỏa rồi, sao lại có thể không tin được.”
Vệ Vân Chiêu cúi đầu cười ra tiếng, chuyện mất mặt cũng qua đi, lúc này tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.
Nhưng Giang Lâm là ma quỷ, cậu đẩy xe lăn đi về phía trước, nói với Vệ Vân Chiêu: “Đi, chúng ta đi tìm Lục Hoàng tử.”
Vệ Vân Chiêu: “…” Phu nhân, ta thật sự muốn tức giận rồi!
Lục Hoàng tử rất bận rộn, sau khi thắp hương thì cùng phương trượng đọc kinh một lúc, tiếp theo là nói về thiền, mãi cho đến khi dùng cơm trưa mới nghỉ ngơi.
Giang Lâm đoán Giang Cẩm Nguyệt chắc cũng sắp đến rồi, trực tiếp đẩy xe lăn của Vệ Vân Chiêu, đặt đối diện với Lục Hoàng tử, cậu thì ngồi bên cạnh Vệ Vân Chiêu để rót trà cho hai người: “Lục Hoàng tử, chúng ta nói chuyện đi.”
Cũng không biết do hành vi lúc sáng sớm lên núi lấy lòng y hay sao mà Lục Hoàng tử rất dễ nói chuyện và đồng ý: “Được, không biết Giang thiếu gia muốn nói với bổn điện cái gì.”
Giang Lâm lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ là tò mò, người cứ luôn ho như thế này có mệt hay không?”
Ánh mắt của cậu chân thành, hình như thật sự chỉ là đang hỏi vấn đề này, mặc dù Giang Lâm thật sự cũng chỉ muốn biết đáp án này.
Lục Hoàng tử che miệng ho hai tiếng, ngữ khí yếu ớt nói: “Vẫn ổn, đã quen rồi.”
Đáng thương, yếu đuối nhưng dễ nhìn, vô cùng khiến người khác yêu mến.
Hắn còn bổ sung: “Hơn nữa, đây là cầu phúc cho mẫu hậu, chỉ cần Phật tổ có thể cảm nhận được sự thành tâm của ta thì mệt một chút cũng có tính là gì?”
Giang Lâm gật đầu, cảm nhận được sự thành tâm hận không thể giết chết Hoàng hậu của ngươi sao?
Mặc dù như vậy nhưng vào vai mẹ hiền con thảo rất ổn thỏa.
Giang Lâm phối hợp với hắn: “Lục Hoàng tử có tâm như vậy, nhất định có thể cảm động đến trời xanh.”
Lục Hoàng tử đáng thương lộ ra nụ cười: “Cảm ơn lời tốt lành của Giang thiếu gia.”
“Hôm nay thật trùng hợp gặp được hai vị.”
Giang Lâm cười giả tạo, lòng nghĩ, không trùng hợp chút nào, chủ yếu là đến chắn người thôi.
Giang Lâm nghịch tóc nói: “Có lẽ lát nữa còn trùng hợp hơn, Lục Hoàng tử cũng có thể ở lại thêm chút nữa để đợi mỹ nhân đưa đến tận cửa?”
Lời vừa dứt, ở nơi không xa vang lên tiếng kinh ngạc của nữ tử, hấp dẫn mấy người Giang Lâm đồng thời quay đầu nhìn.
Chỉ từ bóng lưng Giang Lâm có thể xác định, người đang ở bên bờ vực lung lay muốn lăn nhưng không lăn kia chính là Giang Cẩm Nguyệt.
Giống như một cây bắp cải lung lay trong gió, nha hoàn ở bên cạnh hô tiểu thư, nhưng không giơ tay ra để kéo cô ta lại, cảnh tượng có chút kỳ lạ.
Hôm nay không phải là ngày mười lăm, hương hỏa của Chùa Hàn Sơn không thịnh, rất nhiều người lúc này đã xuống núi về thành rồi, quanh đây có thể nhìn thấy chỉ có một bàn này của bọn Giang Lâm và thị vệ, tùy tùng mà Lục Hoàng tử đưa đến.
Giang Cẩm Nguyệt hẳn là sau khi chắc chắn thân phận của Lục Hoàng tử thì mới đến đây, đợi Lục Hoàng tử qua đây để anh hùng cứu mỹ nhân.
Lục Hoàng tử chỉ nhàn nhạt nhìn Giang Cẩm Nguyệt rồi thu lại tầm mắt, hỏi Giang Lâm: “Đây chính là kịch hay mà Giang thiếu gia nói?”
Tâm trạng Giang Lâm phức tạp thở dài, cũng không ngờ Giang Cẩm Nguyệt ngu đần như vậy, vừa đến liền dùng phương thức này để quyến rũ Lục Hoàng tử.
“Đây cứ coi như là bắt đầu đi.” Giang Lâm giải thích.
“Vậy bổn điện hạ ngược lại rất mong chờ màn tiếp theo đấy.” Lục Hoàng tử cười, khuôn mặt trắng bệch có chút huyết sắc.
Bọn họ ở bên này coi Giang Cẩm Nguyệt như kịch hay để xem, không ai có ý muốn tiến lên hỏi một câu, Giang Cẩm Nguyệt lắc lư một hồi cũng không lắc lư nữa, được nha hoàn đỡ vào trong đại điện để thắp hương, lại một lát sau mới chầm chầm đi đến chỗ bọn Giang Lâm.
Giang Lâm có chút kích động nắm lấy cánh tay của Vệ Vân Chiêu, nhỏ tiếng nói: “Đến rồi đến rồi, cô ta đến ăn vạ rồi.”
Vệ Vân Chiêu bị cậu nắm lấy có chút đau nhưng nhịn không lên tiếng.
Giang Cẩm Nguyệt đi rất chậm, từng bước đến gần một đóa hoa bên cạnh Lục Hoàng tử, cô ta cúi đầu xuống khẽ ngửi, vuốt nhẹ lông mày, có chút trang nhã.
Nhưng khi quay người thì không cẩn thận châm giẫm vào một hòn đá nhỏ, sau đó yêu kiều kêu lên một tiếng rồi bổ nhào về phía Lục Hoàng tử.
Hoảng hốt lo sợ, bị dọa đến khuôn mặt nhỏ tái đi.
Đáng tiếc, Lục Hoàng tử cũng là một người không hiểu phong tình, lúc mỹ nhân ngã vào trong lòng thì đứng dậy bước sang một bên.
Nếu như không phải là phản ứng của Giang Cẩm Nguyệt nhanh để ngã trên mặt đất thì đầu cô ta sẽ phải đập lên ghế đá.
Khi Giang Cẩm Nguyệt ngã trên mặt đất cũng là khuôn mặt tràn đầy không thể tin được, hiển nhiên là không ngờ nhân vật quan trọng này lại không có phong độ như vậy, không đỡ cô ta thì thôi đi, còn cố ý tránh đi.
Lục Hoàng tử chắp tay về phía hai người Giang Lâm: “Giang thiếu gia, Vệ đại nhân, không còn sớm nữa, bổn điện cũng nên về cung thôi, sau này có ngày gặp lại.”
Lục Hoàng tử nói xong, dường như không hề do dự mà dẫn người rời đi, từ đầu đến cuối không thèm nhìn Giang Cẩm Nguyệt.
Giang Cẩm Nguyệt chậm chạp phản ứng lại, vội vàng đứng dậy đuổi theo Lục Hoàng tử: “Tiểu nữ Giang Cẩm Nguyệt bái kiến Lục Hoàng tử, tiểu nữ có chút chuyện muốn nói với Lục Hoàng tử, không biết Lục Hoàng tử có thể…”
Cô ta còn chưa nói xong, thị vệ đi cuối cùng thay Lục Hoàng tử trả lời cô ta một câu: “Không thể.”
Giang Cẩm Nguyệt: “…” Sững sờ.
Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ, tiếp tục đuổi theo gọi người ta.
Thân thể của Lục Hoàng tử không tốt, thật ra đi không nhanh, xuống núi cũng là vừa đi vừa dừng một lúc để ho, Giang Cẩm Nguyệt có thể đuổi kịp hắn nhưng thị vệ nhanh chân chắn Giang Cẩm Nguyệt chặt chẽ, tuyệt đối không để cô ta đến gần Lục Hoàng tử một bước, vậy nên Giang Cẩm Nguyệt gọi hồi lâu, lại không thể nói bản thân đến là để quyến rũ người ta, hy vọng Lục Hoàng tử có thể yêu thích cô ta, chẳng khác nào la hét trong vô vọng, còn khiến người khác chán ghét.
Lục Hoàng tử cau mày lại, nhỏ tiếng nói một câu: “Ồn ào.”
Nhũ mẫu hầu hạ cẩn thận ở bên cạnh nhìn những thị vệ ở phía sau, thị vệ hiểu ý, bịt miệng Giang Cẩm Nguyệt lại, bắt người về lại trên bậc thềm, cảnh cáo: “Vị cô nương này, cho dù cô là ai, nếu như lại dám đến gần Lục Hoàng tử thì đừng trách ta không khách khí.”
Thị vệ nói xong thì rời đi, để lại Giang Cẩm Nguyệt với vẻ mặt tràn đầy không cam tâm mà giậm chân.
Giang Lâm – người vẫn luôn đợi kịch hay, vẫy tay với Giang Cẩm Nguyệt: “Nhanh như vậy mà đã bị đưa về rồi, xem ra ngươi không xong rồi Giang Cẩm Nguyệt.”
Lời nói này giống như khiêu khích, thành công chuyển lực chú ý của Giang Cẩm Nguyệt, Giang Cẩm Nguyệt xoay người nổi giận đùng đùng đi về phía Giang Lâm: “Quả nhiên lại là ngươi, Giang Lâm, đồ tiện nhân nhà ngươi luôn phá hỏng chuyện tốt của ta, ngươi không được chết tốt đẹp!”
Giang Lâm chỉ đại điện đằng sau Giang Cẩm Nguyệt: “Nơi cửa Phật, ngươi suy nghĩ độc ác như vậy, Phật tổ sẽ không giúp ngươi thực hiện nguyện vọng đâu.”
“Tiện nhân!” Giang Cẩm Nguyệt hung ác mắng: “Vì sao ngươi cứ muốn chống đối ta chứ?”
Giang Lâm đứng dậy, dựa vào ưu thế chiều cao mà áp chế Giang Cẩm Nguyệt: “Vậy vì sao ngươi cứ nhằm vào ta, nhằm vào Vệ gia ở khắp nơi?”
“Bởi vì các ngươi chắn đường của ta!”
“Bởi vì các ngươi đều đáng chết! Giang Lâm đồ tiện nhân nhà ngươi và đồ phế vật Vệ Vân Chiêu đều đáng chết!”
Mặt Giang Cẩm Nguyệt tràn đầy sự lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đáng tiếc, ngươi không có cách nào mà trừ khử được bọn ta, nhưng ngươi rất nhanh sẽ phải vào cung thôi, Giang Cẩm Nguyệt, mọi chuyện đều là do người tự làm tự chịu.”
Giang Lâm đột nhiên ra tay, trực tiếp bóp cổ Giang Cẩm Nguyệt: “Ngươi không trừ khử được bọn ta nhưng ta lại có thể lấy mạng của ngươi bất cứ lúc nào.”
Giang Lâm quăng Giang Cẩm Nguyệt ra bên bờ vực: “Không phải ngươi thích đong đưa sao, ta để ngươi ở đây đong đưa cho đủ, có lẽ lúc mà ngươi thật sự muốn rơi xuống nói không chừng Lục Hoàng tử sẽ mềm lòng mà quay lại cứu ngươi đấy.”
Giang Lâm giơ tay ra, Sơ Bát trên nóc nhà ném một bó dây thừng xuống, Giang Lâm trực tiếp buộc Giang Cẩm Nguyệt lại, một tay nắm lấy dây thừng, một tay liên tiếp đẩy cô ta về phía trước, Giang Cẩm Nguyệt dọa sợ hét thảm lên một tiếng, cả người dọa cho hồn bay phách lạc.
Dây thừng buộc rất chặt, người cũng không rơi xuống, Giang Lâm ở bên còn lại kéo cô ta nhưng chỉ cần buông tay là người có thể rơi xuống.
Bên dưới kia sâu bao nhiêu thì không ai biết nhưng rơi xuống như vậy thì không chết cũng tàn phế.
Giang Lâm ngồi trên mặt đất, dây thừng kéo lên xuống, Giang Cẩm Nguyệt kêu thảm không ngừng, đương nhiên cũng không quên bảo Giang Lâm buông tha cho cô ta: “Giang Lâm, ngươi mà giết người tại nơi cửa Phật thì sẽ ngươi sẽ gặp báo ứng, ông trời sẽ trừng phạt ngươi.”
Giang Lâm nói: “Không liên quan, cho dù có báo ứng cũng sẽ sau ngươi, dù sao thì ngươi cũng có sát tâm trước.”
Giang Lâm lại cho dây thừng xuống dưới chút, bên tai chỉ còn lại tiếng hét thảm của Giang Cẩm Nguyệt.
Nha hoàn của Giang Cẩm Nguyệt gọi tiểu thư nửa ngày, cũng muốn đến kéo dây thừng nhưng phát hiện đều vô ích nên đến cầu xin Giang Lâm.
“Đại thiếu gia, xin người khai ân, tha thứ cho tiểu thư, sẽ chết người, tiểu thư là muội muội ruột của người, người không thể nhẫn tâm như vậy.”
Giang Lâm khai ân kéo Giang Cẩm Nguyệt lên một chút, Giang Cẩm Nguyệt vồ vào khoảng không mắng Giang Lâm, mắng Vệ Vân Chiêu, miệng toàn là tiện nhân, đê tiện, không giống tiểu thư khuê các chút nào.
Giang Lâm nói với nha hoàn: “Nghe thấy rồi chứ, ta không có muội muội bẩn thỉu như thế.”
Trong lòng nha hoàn cũng cảm thấy tiểu thư mắng người như vậy chẳng ra gì nhưng cô ta không dám nói, chỉ có thể tiếp tục cầu xin Giang Lâm.
Giang Lâm nói chuyện với nha hoàn: “Hôm nay các ngươi ra chuyến này không dễ dàng gì nhỉ, Lục Hoàng tử sắp đi rồi mới đến.”
Nha hoàn thành thật gật đầu, không dám giấu diếm chút nào, chuyện hôm nay Giang Cẩm Nguyệt khó khăn trốn ra ngoài đều nói cho Giang Lâm.
Giang Cẩm nguyệt bị cấm túc, nha hoàn, người hầu trong viện canh chừng nghiêm ngặt, tất cả đều không cho cô ta ra ngoài. Giang Cẩm Nguyệt dậy và trang điểm từ sớm nhưng hồi lâu vẫn không ra được cửa, Giang Cẩm Nguyệt đã mắng tất cả hạ nhân trong phủ một trận.
Giang Cẩm Nguyệt đã thử nhảy cửa sổ, thử dùng tự sát để uy hiếp người khác, thử giả bệnh, tất cả đều không có tác dụng.
Cuối cùng có thể chạy ra ngoài được là vì cô ta phóng hỏa, nhân cơ hội người khác đi dập lửa, sau đó mang nha hoàn chạy ra khỏi phủ, vội vàng ngồi xe ngựa không phải của Bá phủ mà do bọn họ thuê để đi đến chân núi.
Giang Cẩm Nguyệt thật sự không từ thủ đoạn mà tranh thủ cơ hội cuối cùng này, dù sao thì hành vi có thể phóng hỏa đốt chính khuê phòng của mình thật sự không có mấy người có thể làm ra được.
Giang Cẩm Nguyệt ôm ý nghĩ chỉ cho phép thành công không thể thất bại đến, nếu như không thể thành công công lược Lục Hoàng tử như hệ thống nói thì cô ta không chỉ phải vào cung mà còn ngay cả nhà mình cũng không thể về được nữa.
Chỉ đáng tiếc gặp phải Giang Lâm.
Trên thực tế, ngoài việc nói với Lục Hoàng tử mấy câu thì Giang lâm thật sự không làm chuyện gì khác để ngăn cản Giang Cẩm Nguyệt, sở dĩ không thuận lợi giống với trong nguyên tác là do Giang Cẩm Nguyệt đã gieo nhân từ trước, bây giờ nếm trái đắng mà thôi.
Không có chuyện đưa người vào cung kia thì sẽ không có chuyện lão háo sắc biến thành thái giám, lão háo sắc sẽ không muốn để Giang Cẩm Nguyệt vào cung, mà Giang Cẩm Nguyệt cũng sẽ không bị An Dương Bá nhốt lại, không bị nhốt thì có thể thuận lợi ra ngoài, đến chùa đợi Lục Hoàng tử từ sớm, sẽ không vội vội vàng vàng như ngày hôm nay, chỉ có thể dùng một thủ đoạn chất lượng kém để quyến rũ Lục Hoàng tử.
Nhưng mà một bước sai lầm, kết cục tất nhiên cũng sẽ sai lầm.
Khi Giang Cẩm Nguyệt sắp khóc đến khàn giọng thì Giang Lâm đã kéo cô ta lên, đối diện với ánh mắt thù hận của Giang Cẩm Nguyệt, Giang Lâm nhún vai: “Giang Cẩm Nguyệt, nếu như ngay từ đầu ngươi chọn làm một người tốt thì cũng không rơi vào nông nỗi này.”
“Aaaaaaaaaa, tiện nhân, ta nhất định phải lấy mạng ngươi, ta nhất định sẽ tận tay giết ngươi!” Giang Cẩm Nguyệt hét lớn và xông về trước mặt Giang Lâm, nhưng bị nha hoàn kéo lại.
“Tiểu thư, người bình tĩnh chút, tiểu thư, người đừng quên mục đích ra ngoài của người hôm nay.”
Nha hoàn vừa khuyên, Giang Cẩm Nguyệt nản lòng ngồi trên đất, tuyệt vọng lắc đầu: “Không kịp rồi, ta không còn cơ hội nữa rồi, bây giờ ta chỉ còn lại một con đường là vào cung thôi.”
Giống như bị rút mất hồn, cả người đờ đẫn.
Nha hoàn cũng bắt đầu không biết phải làm sao.
Giang Lâm khinh thường Giang Cẩm Nguyệt: “Ngươi không trách nổi ai, tất cả điều này đều là do chính ngươi chọn.”
Vệ Vân Chiêu đẩy xe lăn đi đến, giơ tay ra với Giang Lâm: “Đi thôi, không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về thôi.”
“Được.” Giang Lâm đến đẩy Vệ Vân Chiêu đến bậc thềm, sau đó cõng hắn lên, một tay nắm người, một tay xách xe lăn.
Xe lăn rất lớn, có chút cản tầm nhìn, Giang Lâm đi rất chậm, Vệ Vân Chiêu cũng rất không nhẫn tâm, đang muốn nói với Giang Lâm hay là hắn ngồi trong xe lăn rồi xách xuống thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm.
“Tiểu thư, đừng mà, cứu mạng!”
Giọng của Giang Cẩm Nguyệt cũng đồng thời vang lên: “Giang Lâm, ngươi cho rằng hôm nay ta đến vì Lục Hoàng tử sao, ta đã không chết trong tay ngươi, vậy thì hôm nay ta phải lấy mạng của kẻ tàn phế Vệ Vân Chiêu ở đây.”
“Các người đều chết đi!”
Cùng với tiếng gào thét của Giang Cẩm Nguyệt, Vệ Vân Chiêu quay đầu nhìn thấy Giang Cẩm Nguyệt đẩy nha hoàn của cô ta xuống bậc thềm trực tiếp đâm thẳng về phía bọn họ.
Mà Giang Lâm cũng nhìn thấy ở chỗ rẽ phía trước xuất hiện mấy người mặc quần áo đen che mặt, xách đao.