Sau khi tiểu Chu thị cầm thư hòa ly ra khỏi nhà họ Vệ thì mơ mộng rằng sẽ mang theo của hồi môn rồi gả cho để cho một người đàn ông tốt mà mình hài lòng, nhưng của hồi môn của bà ta lại bị Chu Thượng Trình mang đi trước mất.
Tiểu Chu thị đuổi theo về nhà họ Chu đòi của hồi môn của mình nhưng bà ta chỉ nhận được một câu mắng chửi tức giận đổ ập xuống, người cả nhà đều ở trong chỉ trích bà ta hòa ly, chỉ trích bà ta làm hỏng danh tiếng của nhà họ Chu.
Tiểu Chu thị không lấy lại được của hồi môn, trên người cũng không có tiền bạc gì, chỉ có thể uất ức ở lại nhà họ Chu. Bà ta đã từng làm ầm ĩ nhưng sau mỗi lần làm loạn thì cuộc sống càng lúc càng kém, đừng nói phụ mẫu, hay đại ca và tẩu tử cũng không coi bà ta ra gì mà ngay cả hạ nhân trong phủ cũng xem thường bà ta.
Tiểu Chu thị cảm thấy không sống nổi như vậy nữa nên bắt đầu tìm hiểu xem mình có thể gả cho ai, nhưng ở chuyện này thì rõ ràng là người nhà họ Chu còn sốt sắng hơn bà ta, tiểu Chu thị còn chưa vừa mắt ai thì người nhà họ Chu đã bắt đầu nhận sính lễ của người ta rồi.
Người mà nhà họ Chu muốn gả tiểu Chu thị tới là phú thương ở Châu phủ sát ngay Thịnh Kinh, đã qua sáu mươi tuổi, muốn cưới tiểu Chu thị về làm vợ kế, nhà họ Chu không chỉ không cần chuẩn bị của hồi môn cho bà ta mà phú thương còn cho họ thêm một số bạc lớn nữa.
Nhà họ Chu cũng không giàu nên thứ họ vừa mắt chính là đống của cải lớn của tên phú thương này. Nếu tiểu Chu thị gả cho kẻ đó thì hàng năm phú thương đều sẽ thể dâng lên cho nhà họ Chu không ít tiền bạc, chỉ cần gả một đứa con gái đã không có tác dụng gì đi mà đổi được nhiều tiền như vậy thì ngoài tiểu Chu thị ra, những người khác trong nhà họ Chu đều đáp ứng cả.
Sau khi tiểu Chu thị biết được tin này thì cứ như nghe được tiếng sấm giữa trời quang, sống chết không chịu đáp ứng, có giàu hơn thì sao, đã hơn sáu mươi rồi thì ai biết lúc nào sẽ chết, bà ta có gả đi thì vẫn là mệnh làm quả phụ thôi.
Tiểu Chu thị lặng lẽ sai người tìm hiểu mới biết phú thương này đã từng cưới vài người vợ kế rồi, không có một ai sống quá hai năm cả, tất cả đều bị tên này hành hạ đến chết. Tiểu Chu thị càng nghe càng sợ nên dùng tính mạng của mình đe dọa người nhà họ Chu, bà ta nói nếu họ nhất định ép bà ta gả cho phú thương thì bà ta sẽ tự sát rồi sai người tới nha môn kiện nhà họ Chu ép chết con gái ruột vì tiền tài.
Danh tiếng của nhà họ Chu đã hỏng rồi nên nếu tin tức này truyền ra thì chắc chắn sẽ có người tin, nhà họ Chu rất sợ sẽ bị đuổi ra khỏi Thịnh Kinh như nhà họ Đổng nên cũng không dám ép tiểu Chu thị thêm nữa, nhưng họ đối xử với tiểu Chu thị càng ngày càng hà khắc, sai bảo bà ta như người hầu.
Tiểu Chu thị cũng là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể chịu khổ như vậy được, ngay khi bà ta không nhịn được muốn rời khỏi nhà họ Chu thì Chu Thượng Trình bảo bà ta làm một chuyện, hắn nói chỉ cần thành công thì sẽ để tiểu Chu thị gả cho người mà bà ta muốn gả, của hồi môn cũng sẽ trả hết cho bà ta.
Tiểu Chu thị đồng ý, khi bà ta biết phải bắt cóc con gái mình để đe dọa nhà họ Vệ thì tiểu Chu thị cũng do dự một lát, nhưng bà ta nghĩ dù sao cũng chỉ là bắt cóc chứ không phải muốn giết Vệ Vân Tuyết, người nhà họ Vệ sẽ đến cứu cô bé. Còn nếu bà ta không đồng ý thì thật sự sẽ chết, vậy nên tiểu Chu thị vào nhà họ Doãn làm nha hoàn theo sự sắp xếp của Chu Thượng Trình.
Thực ra kế hoạch rất thuận lợi, ngoài ý muốn duy nhất là Giang Lâm tới quá nhanh, không cho tiểu Chu thị cơ hội đưa Vệ Vân Tuyết ra khỏi nhà họ Doãn, cho dù trốn kĩ như vậy cũng bị tìm ra.
Bây giờ tiểu Chu thị rơi vào trong tay Giang Lâm thì bà ta cũng biết là mình xong đời rồi, chắc chắn Giang Lâm sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Bà ta cũng hối hận, nếu lúc trước không hòa ly, không rời khỏi nhà họ Vệ thì có lẽ sẽ tốt hơn. Tiểu Chu thị nghe nói trước đó vài ngày, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đưa mấy quả phụ của nhà họ Vệ tới rạp hát xem kịch, trong lòng bà ta cực kì ước ao.
Còn bà ta lại ở nhà mình chịu khổ nhiều như vậy, tiểu Chu thị càng nghĩ càng thương tâm rồi khóc toáng lên, trong miệng liên tục kêu hối hận.
Giang Lâm lạnh lùng nhìn bà ta, cậu che kín hai tai Vệ Vân Tuyết rồi bảo Vệ Vân Tuyết tự che mắt mình lại, không nghe không nhìn trò hề của tiểu Chu thị, cho dù bà ta có khóc thảm thiết hơn nữa thì Giang Lâm cũng chỉ hai chữ “đáng đời” mà thôi.
Tiểu Chu thị gào khóc nửa ngày cũng không thấy Giang Lâm có phản ứng gì, sau đó chính bà ta không chịu được nên đành ngừng lại, đổi giọng cầu xin Giang Lâm: “Ta biết sai rồi, ta cũng bị ép mà, Giang Lâm, ngươi nể mặt ta đã từng là ngũ thẩm của ngươi mà tha cho ta lần này có được hay không? Sau này ta cũng không dám nữa. Ta thề, sau này ta có chết cũng sẽ không làm hại hai chị em Vân Tuyết và Vân Uyển nữa. Giang Lâm, ngươi thả ta đi có được hay không, ta van ngươi.”
“Yên tâm, ta sẽ thả bà đi, dù sao ta cũng sẽ không vì giết một người đàn bà tâm địa rắn rết như bà mà phá huỷ thanh danh chính mình, ta sẽ đưa bà đến quan phủ, còn quan phủ có bỏ qua cho bà hay không thì ta không quyết định được.”
“À, đúng rồi.” Giang Lâm tốt bụng nhắc nhở: “Bây giờ, phủ doãn Thịnh Kinh và chủ nhân đứng sau lưng đại ca của bà là cùng một người đấy, có lẽ đại ca của bà sẽ cầu xin chủ nhân của ông ta khai ân thả bà ra cũng nên, dù sao hai người cũng là huynh muội ruột đúng không?”
Trong mắt tiểu Chu thị dấy lên hi vọng, nhưng chỉ chớp mắt sau bà ta đã tỉnh táo lại, mấy ngày sau khi hòa ly thì tiểu Chu thị cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của người nhà họ Chu rồi.
Đại ca của tiểu Chu thị có thể hi sinh bà ta vì lợi ích của nhà họ Chu nhưng chắc chắn sẽ không hi sinh lợi ích của nhà họ Chu để cứu bà ta đâu.
Giang Lâm nhìn thấy phản ứng của tiểu Chu thị thì cười: “Xem đi, đây mới là bộ mặt thật của người nhà họ Chu, các ngươi giống hệt nhau, bà có thể vì chính mình hại con gái ruột thì đại ca của bà cũng có thể vì chính ông ta mà hi sinh muội muội ruột, không hổ là người một nhà.”
Ánh mắt của tiểu Chu thị đã trở nên tuyệt vọng, nhưng Giang Lâm cũng không buông tha bà ta: “Thậm chí ông ta sẽ vì giữ kín bí mật mà phái người diệt khẩu bà ở trong tù cũng nên, ta đoán bà cũng chẳng sống được mấy ngày nữa đâu.”
Con ngươi của tiểu Chu thị giãn ra, bà ta lạnh lùng cãi lại: “Không thể nào, không, đại ca sẽ không giết ta!”
Giang Lâm chạm vào vết đỏ trên cổ Vệ Vân Tuyết rồi hỏi cô bé: “Đau không?”
Tất nhiên là đau rồi, da thịt trẻ con vốn mềm mại, bị siết thành vết như thế này thì sao có thể không đau được?
Giang Lâm chỉ vào vết đỏ cho tiểu Chu thị xem: “Muội ấy là con gái của bà, bà suýt chút nữa đã giết chết muội ấy rồi. Huống chi, bà chỉ là muội muội của ông ta mà thôi.”
Tiểu Chu thị từ không tin tưởng đã biến thành sợ hãi, bà ta không thể lừa được chính mình, cũng biết lời Giang Lâm nói là thật, bà ta vào nhà giam thì nhất định sẽ chết.
Tiểu Chu thị đột nhiên đưa tay ra, hoảng loạn tóm lấy Giang Lâm: “Ta không muốn, ta không muốn chết, Giang Lâm ngươi giúp ta đi, ngươi giúp ta có được hay không? Chỉ cần ngươi giúp ta thì sau này ngươi nói cái gì ta cũng nghe, ngươi muốn ta làm cái gì thì ta sẽ làm cái đó.” Thậm chí bà ta còn giơ tay lên thề với trời.
Giang Lâm mỉa mai cười, rồi đáp lại: “Được thôi, nhưng chỉ có một biện pháp có thể cho bà sống sót mà thôi, để xem bà có phối hợp hay không đã.”
Tiểu Chu thị nói sẽ phối hợp rồi hỏi Giang Lâm có cách gì nhưng Giang Lâm chưa nói.
Xe ngựa dừng lại trước cửa nhà họ Vệ, Vệ Vân Chiêu vẫn ngồi trên xe lăn chờ ở cửa từ lúc đó tới giờ, Giang Lâm ôm Vệ Vân Tuyết đi về phía hắn: “Tuy chậm một bước nhưng cũng may mà vẫn tìm được muội ấy, không bị bắt đi.”
Tiểu Chu thị muốn sống nên cũng ngoan ngoãn đi theo, Giang Lâm chỉ vào bà ta: “Không biết vị này dùng thủ đoạn gì lẻn vào nhà họ Doãn, giả làm nha hoàn rồi ra tay với Vân Tuyết.”
Không biết Vệ Vân Chiêu đã đợi ở ngoài cửa bao lâu, toàn thân hắn đều lộ ra vẻ lạnh lùng, hắn chỉ liếc mắt nhìn tiểu Chu thị một cái thì bà ta đã cảm thấy cả người lạnh toát, lời phân trần đã đến bên miệng rồi mà không nói ra được.
Vệ Vân Chiêu ôm Vệ Vân Tuyết lên đùi, hỏi chuyện hai chị em Vệ Vân Gia và Vệ Vân Uyển, sau khi hắn xác nhận không có việc gì thì hắn mới để các cô bé trở về nghỉ ngơi.
Chuyện tiếp theo mà hắn và Giang Lâm muốn làm đương nhiên là thẩm vấn tiểu Chu thị.
Tiểu Chu thị muốn sống nên đương nhiên không dám che giấu, tuy bà ta cũng không biết gì nhiều, chỉ nhìn thấy Chu Thượng Trình thường xuyên gặp mặt một người áo đen bịt mặt ở trong thư phòng mà thôi.
Vệ Vân Chiêu lạnh lùng nói: “Nói những thứ có ích ấy, biết ít như vậy thì không cứu nổi cái mạng bà đâu.”
Tiểu Chu thị mặt mày nhăn nhó vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Có rồi, có một lần ta nghe được họ nói cái gì Đặng Châu, còn có binh lính, hơn mười nghìn người, hình như là muốn cho Chu Thượng Trình đi Đặng Châu làm quan thì phải, lúc đó ta quét tước ở ngoài cửa nên nghe cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết những chuyện này thôi.”
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu liếc nhìn nhau, trong lòng đều có suy đoán.
Tiểu Chu thị nói xong chuyện này thì vừa khóc vừa cầu xin họ cứu mạng bà ta, Giang Lâm gọi quản gia đưa tiểu Chu thị tới quan phủ rồi nói rõ chuyện bà ta đã làm ở nhà họ Doãn trong ngày hôm nay, hi vọng phủ doãn có thể xử lý công bằng.
Giang Lâm cũng để lại cho tiểu Chu thị một câu nói: “Nếu có người muốn ra tay với bà thì hãy với kẻ đó nói “Đặng Châu”, vậy sẽ có thể bảo đảm tính mạng của bà.”
Cậu không để ý tiểu Chu thị sẽ chết hay sống, ở trong mắt cậu thì loại người đến cả con gái ruột cũng dám hại này chính là súc sinh, mà súc sinh thì đáng chết.
Tiểu Chu thị giãy dụa không chịu đi nha môn nhưng rõ ràng là không có tác dụng gì, bà ta vẫn bị kéo đi rồi.
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu về Chiêu Vân Uyển, trên đường về Vệ Vân Chiêu nói với Giang Lâm: “Hai vị thiếu gia của nhà họ Chu và nhà họ Đỗ nghe nói phủ chúng ta cháy thì đều tới tìm ngươi, ta nói cho họ biết ngươi đã tới nhà họ Doãn rồi nên họ bảo ngày mai sẽ quay lại sau.”
“Ừ.” Hai người này đúng là anh em tốt, có điều Giang Lâm cảm thấy ngày mai mình cũng sẽ không rảnh rỗi.
Sau khi trở về Chiêu Vân Uyển thì Giang Lâm vào nhà bếp nấu cơm trước, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy nên phải làm vài món ngon an ủi mấy đứa nhỏ mới được.
Vệ Vân Chiêu nhóm lửa cho cậu, hai người thuận miệng nói đến ý đồ hôm nay của Nhị hoàng tử.
Giang Lâm nói: “Từ vụ âm mưu phóng hỏa ngày hôm nay thì có thể thấy đúng là Nhị hoàng tử đã sớm có tính toán muốn đốt nhà cho chúng ta một bài học rồi, ngày đó Đỗ Ngọc Linh cũng không nghe lầm.”
Ba chị em Vệ Vân Gia tới nhà họ Doãn gia tham gia tiệc sinh nhật của Doãn Phỉ Phỉ cũng nằm trong kế hoạch của Nhị hoàng tử, y chỉ muốn họ rối bời, không thể suy nghĩ thấu đáo được nên võ công của người được phái tới cướp Vệ Vân Kỳ cũng không cao, rõ ràng là đã được định sẵn là sẽ chết rồi.
Nhà họ Doãn hẳn cũng có chuyện gì thì tiểu Chu thị mới có thể trà trộn vào làm nha hoàn và giấu người trong Phật đường của Doãn lão phu nhân được.
“Nhưng lần này cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất thì Nhị hoàng tử đã đắc tội Doãn thiếu khanh rồi.” Doãn Kỵ là thuần thần chỉ trung thành với Hoàng thượng, Nhị hoàng tử đắc tội ông ấy cũng không tốt đẹp gì, đặc biệt là khi y còn phạm nhiều tội như vậy nữa.
Vệ Vân Chiêu lại có cái nhìn khác: “Cũng có thể là đang lôi kéo nhà họ Doãn, chỉ là Doãn Kỵ còn chưa biết tính toán của Nhị hoàng tử mà thôi.”
Ý nghĩ này của Vệ Vân Chiêu được chứng minh là đúng khi ăn cơm, Vệ Vân Gia nói: “Phỉ Phỉ tỷ nói người nhà muốn tỷ ấy gả cho Tứ hoàng tử, làm Hoàng tử phi.”
“Cả nhà họ đều nghĩ như vậy à?” Giang Lâm hỏi, nếu như vậy thì sẽ khá gay go đấy.
Vệ Vân Gia lắc đầu: “Không phải, tỷ ấy nói phụ thân tỷ ấy còn không biết, Phỉ Phỉ tỷ không muốn làm Hoàng tử phi, tỷ ấy muốn làm nữ đề hình tra án như phụ thân của tỷ ấy, còn nói qua sinh nhật tỷ ấy sẽ nói với Doãn đại nhân.”
Như vậy sẽ có thể giải thích vì sao trong nhà họ Doãn lại có người phối hợp.
Giang Lâm: “Nhị hoàng tử bày ra ván cờ rất lớn đấy, dã tâm cũng lớn quá mức, muốn lung lạc* quan lại văn võ trong cả triều rồi này.”
(*): Lung lạc có nghĩa là tác động đến tinh thần làm cho nao núng mà phải chịu khuất phục.
Vệ Vân Chiêu nói: “Tự đào hố chôn mình thôi, vị kia sẽ không cho phép đâu.”
Trong triều không có những hoàng tử khác tranh đấu với y nên Nhị hoàng tử cứ nghĩ rằng mình có thể muốn gì được nấy.
“Cho nên, chúng ta cần thêm cho y một cây đuốc nữa, để y thiêu cháy đi thôi.” Lửa không khiến nhà họ Vệ chịu quá nhiều tổn thất, nhưng nếu lửa này đốt trên người Nhị hoàng tử thì chưa chắc đâu.
Giang Lâm nhếch môi cười khẽ.
“Ôi chao, ôi chao, các ngươi đã nghe về chuyện ma quái ở mỏ đá ngoài thành Thịnh Kinh chưa?”
“Chuyện ma quái? Chuyện ma quái gì?”
“Cái mỏ đá bị sét đánh trước đây không lâu ấy hả?”
“Đúng rồi, một tia sét đánh chết mấy trăm người, sợ là chết không cam lòng nên oan hồn quấy phá, trở về quấy phá đấy.”
“Không thể nào, sét đánh không phải là ý của ông trời sao, ông trời muốn ngươi chết mà còn có thể kêu oan à?”
“Nếu thật là ý ông trời thì đương nhiên là không thể kêu oan rồi, nhưng nếu không phải thì sao?”
Thịnh Kinh có một lời đồn đang nhanh chóng lan truyền, nội dung là chuyện ma quái ở mỏ đá là do có oan hồn quấy phá, nếu không thể giải oan thì sợ là sẽ biến thành ác quỷ gây nguy hiểm cho toàn bộ Thịnh Kinh, thậm chí là toàn bộ Đại Việt.
Lời đồn càng ngày càng lan rộng, thậm chí có rất nhiều người còn nói lúc ngủ buổi tối nghe thấy có người kêu oan ở bên tai, ai ai cũng sợ hãi.
Chuyện ầm ĩ lên đến cả triều đình, quan lại đi thăm dò hiện trường nói chắc như đinh đóng cột là bị sét đánh chết, tuyệt đối không có oan ức gì cả, nhất định là có người tung lời đồn xấu với ý đồ làm hại Đại Việt.
Nhưng có người cho rằng một tia sét đánh chết nhiều người như vậy thì đúng là không hợp lý lắm, yêu cầu tra xét lại vụ án này, còn đẩy cho Đại lý tự* với lý do việc này có ảnh hưởng rất lớn, nên giao cho Đại lý tự điều tra lại một lần nữa.
(*): Đại lý tự là một trong quan chế Lục tự. Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định.
Lời đồn không chỉ có chuyện ma quái mà còn có một cách nói khác, đó là một tia sét đánh chết nhiều người như vậy là ông trời trừng phạt, vì Hoàng thượng là hôn quân. Đám sâu kiến lúc trước là cảnh cáo nhưng Hoàng thượng không thay đổi nên mới chọc giận ông trời.
Đương nhiên, Trường Đức Đế sẽ không thừa nhận chính mình ngu ngốc, lúc trước hồ đồ còn tức giận nhưng bây giờ đã tỉnh táo lại rồi, ông ta thà tin vào việc có oan hồn quấy phá do có người động tay động chân với mỏ đá này còn hơn.
Trường Đức Đế hạ lệnh giao việc cho Đại lý tự điều tra lại một lần nữa.
Đúng lúc này, Đại lý tự Thiếu khanh Doãn Kỵ đứng ra bẩm báo một chuyện khác: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có việc muốn tấu.”
Trường Đức Đế liếc ông ấy một cái: “Chuẩn tấu.”
Doãn Kỵ nói: “Những ngày gần đây, thần nhận được vài mẫu đơn kiện nhằm kiện phủ doãn Thịnh Kinh Triệu Thế Xuyên tổn hại mạng người, không thụ lí án kiện, sai khiến nha dịch đánh đập dân chúng.”
Doãn Kỵ lấy ra đơn kiện, Can Vĩnh Phúc đi xuống cầm lấy rồi trình lên trước mặt Trường Đức Đế.
Trường Đức Đế lật qua xem, chữ viết trong đơn kiện không giống nhưng việc muốn kiện lại na ná nhau, đều là đi phủ nha báo án nhưng phủ nha không những không thụ lí mà còn sai nha dịch đuổi đánh họ ra ngoài. Người báo án đều vì người nhà mất tích, tìm khắp nơi cũng không thấy nên mới đến nha môn báo án.
Trường Đức Đế xem xong đơn kiện thì mặt lạnh xuống: “Tuyên Triệu Thế Xuyên.”
Nhị hoàng tử ở phía dưới thầm kêu không ổn, cho dù là điều tra lại mỏ đá một lần nữa hay Triệu Thế Xuyên làm việc không tốt thì đều có ảnh hưởng đối với y, Nhị hoàng tử lén lút lườm Doãn Kỵ một cái, dám chõ mũi vào chuyện người khác.
Doãn Kỵ lui về hàng của mình, nghiêm túc đứng.
Trường Đức Đế không vui thì quan văn quan võ cả triều đến thở mạnh cũng không dám, người nào chột dạ thì càng đổ mồ hôi lạnh.
Đợi một hồi lâu thì Triệu Thế Xuyên mới đến, trên đường tới ông ta không nhận được bất cứ tin tức nào cả nhưng trong lòng lại có một linh cảm không lành. Chờ quỳ lạy hành lễ xong thì Trường Đức Đế ném thẳng những tờ đơn kiện kia tới trước mặt ông ta.
Triệu Thế Xuyên nhặt lên xem rồi lập tức cả người đổ mồ hôi lạnh, ông ta không nghĩ tới đám điêu dân kia lại có thể cáo ngự trạng.
Triệu Thế Xuyên vội vàng biện giải cho mình: “Bẩm Hoàng thượng, đây đều là đám điêu dân càn quấy mà thôi. Thần đã sai người điều tra, trong nhà họ không có người nào mất tích cả nhưng những người này cứ luôn miệng nói có người mất tích, vô cùng cản trở thần điều tra những vụ án khác, lúc này thần mới bất đắc dĩ sai nha dịch xua đuổi họ, xin Hoàng thượng tra rõ.”
Trường Đức Đế gọi tên Doãn Kỵ, Doãn Kỵ lần thứ hai đứng ra: “Hoàng thượng, sau khi thần nhận được đơn kiện cũng đã điều tra, lời những người dân này nói đều là thật, trong nhà họ đúng là có người mất tích, thần cũng tận mắt nhìn thấy dân chúng tới nha môn báo án nhưng lại bị nha dịch đuổi ra ngoài. Thần nhớ rõ mặt mũi của nha dịch đánh người, cũng có thể gọi dân chúng bị đánh tới đối chất ngay bây giờ.”
Doãn Kỵ đã dám nói ra những lời này trên triều đình ở ngay trước mặt bá quan văn võ, thậm chí là Hoàng thượng thì tất nhiên sẽ không ai nghi ngờ ông ấy nói dối cả.
Ánh mắt các đại thần nhìn Triệu Thế Xuyên có thất vọng, có đắc ý, còn có rất nhiều người đang chờ xem kịch vui.
Nhị hoàng tử cũng độc ác lườm Triệu Thế Xuyên một cái, y thầm mắng ông ta ngu xuẩn, vừa mới ngồi trên vị trí phủ doãn Thịnh Kinh đã dám làm việc như thế, đồ vô dụng!
Nhị hoàng tử nghĩ thầm: “Cho dù giả vờ giả vịt nhận đơn kiện rồi lờ đi không điều tra cũng tốt hơn đuổi thẳng người ta đi như thế, ngu xuẩn như vậy thì đúng là không có giá trị gì lớn.”
Nhị hoàng tử đã sắp đứng ra đại nghĩa diệt “thân”* chủ động tố cáo Triệu Thế Xuyên thì Triệu Thế Xuyên lại đột nhiên mở miệng giải thích cho chính mình: “Hoàng thượng, thần oan uổng, thần thực sự đã sai người điều tra, trong nhà những người này không có người mất tích, cũng tuyệt đối không sai khiến nha dịch đánh người, xin hoàng thượng minh giám.”
(*): Nghĩa câu này là vì đại nghĩa người thân cũng giết. Câu này được dùng để nói về một tinh thần đề cao việc hy sinh cái riêng để vì cái chung, vì đất nước, dân tộc.
Triệu Thế Xuyên biết tại sao mình có thể ngồi trên vị trí phủ doãn này, thời gian qua cũng cẩn thận nghiêm túc làm một phủ doãn tốt, sao ông ta có thể không nói không rằng sai người đuổi đánh dân chúng đến nha môn cáo trạng được?
Nha dịch mà ông ta phái ra thăm dò việc này đều trở về nói trong nhà những người này không có người mất tích, hỏi hàng xóm láng giềng thì tất cả cũng nói là không có, nhưng những người này cứ một mực chắc chắn là người nhà mình mất tích nên ông ta mới sai nha dịch đuổi họ ra ngoài để cho họ một bài học.
Triệu Thế Xuyên không ngu ngốc lắm, ông ta chỉ nói dạy cho một bài học chứ chưa nói đánh người, chỉ mong có thể vượt qua cửa ải này.
Có người thuộc phe phái của Nhị hoàng tử đứng ra bênh vực Triệu Thế Xuyên, nói ông ta mới nhận chức một thời gian ngắn nên trừ khi là không muốn làm quan trong triều, chứ không thì ai lại làm ra chuyện như vậy?
Các quan trong Đại lý tự thì lại đứng về phía Doãn Kỵ, cho rằng Doãn Kỵ càng không thể nói dối được, những lá đơn kiện kia chính là chứng cứ.
Bên nào cũng cho là mình phải, suýt chút nữa cãi vã.
Can Vĩnh Phúc thấy Trường Đức Đế không vui nên nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Yên lặng.”
Các đại thần câm miệng ngay lập tức, Doãn Kỵ lại nói tiếp lần nữa: “Hoàng thượng có thể cho phép thần hỏi Triệu đại nhân mấy vấn đề được không?”
Trường Đức Đế đồng ý.
Doãn Kỵ nhìn Triệu Thế Xuyên nói: “Triệu đại nhân, ngươi đã sai nha dịch đi thăm dò xem gần đây trong nhà những người này có người mất tích hay không, có phải thế không?”
Triệu Thế Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, nha dịch nói không gia đình nào có người mất tích cả.”
Doãn Kỵ hành lễ với Trường Đức Đế: “Hoàng thượng, vậy nói đến cùng thì chuyện này cũng không phải là trách nhiệm của Triệu đại nhân. Thần đã điều tra qua, trong những người này thì người mất tích sớm nhất là từ một năm trước, hơn nữa những gia đình như vậy đều có điểm chung là vì tránh né người nhà đã từng thích đánh cược mà chuyển nhà. Việc những người này mất tích hẳn là trách nhiệm của tiền phủ doãn Thịnh Kinh.”
“Mà người dân đột nhiên xuất hiện báo án cũng là bị người khác cố ýmách bảo, hi vọng triều đình có thể điều tra xem rốt cuộc những người mất tích này đã đi nơi nào. Chuyện mỏ đá lúc trước xử lý quá vội vàng, thậm chí không thông báo cho dân chúng đến nhận thi thể, cũng không điều tra những người này đến từ đâu nên hiện tại thần hoài nghi những người dân chết ở mỏ đá kia có thể có quan hệ với những vụ án mất tích này. Thần khẩn cầu Hoàng thượng giao cả việc này cho Đại lý tự điều tra rõ!”
Doãn Kỵ càng nói thì Nhị hoàng tử càng lo lắng, y không nhận ra Doãn Kỵ là đang nhằm vào y hay là thật sự chỉ muốn điều tra vụ án này.
Nhưng chỉ cần Đại lý tự tiếp nhận vụ án này thì tất nhiên là y sẽ bị liên luỵ tới.
Nhị hoàng tử không thể tự mình đi ra ngăn cản việc này, chỉ có thể ám chỉ quan viên trong phe y đứng ra phản bác.
Có người nói những người này đều đã chôn cất, nếu như lại mở quan tài khám nghiệm thi thể thì sẽ bất kính với người chết nhưng rất nhanh đã bị chuyện ma quái ở mỏ đá chặn lại.
Có đại thần nói việc này chính là có người cố ý ở sau lưng gây sự làm lí do, yêu cầu bắt người gây sự lại trước tiên rồi bàn những chuyện khác sau, nhưng cũng bị phản bác, điều tra người gây sự và điều tra vụ mỏ đá cũng không xung đột với nhau, không cần bàn đi bàn lại làm gì.
Người thuộc phe Nhị hoàng tử vắt hết óc nghĩ cách ngăn cản nhưng lời đồn đại bên ngoài đang cực kì ầm ĩ, hơn nữa mấy trăm mạng người thực sự quá nhiều, lúc trước qua loa kết án cũng đã là nhược điểm, không tra thì không thể nào nói nổi.
Trường Đức Đế biết rất rõ những người đứng ra ngăn cản là người của ai, ông ta không muốn nghe nói nhảm nữa nên lôi Nhị hoàng tử ra hỏi thẳng: “Lão Nhị, việc này con thấy thế nào, có nên điều tra hay không?”
Trong lòng Nhị hoàng tử đương nhiên là không muốn điều tra, nhưng nếu y thật sự nói không điều tra thì sẽ càng có vẻ y đang chột dạ, Nhị hoàng tử không thể không ra vẻ suy nghĩ cho dân chúng, oai phong lẫm liệt mở miệng: “Nhi thần cho rằng nên điều tra, hơn nữa còn phải điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho những người dân vô tội kia.”
Trường Đức Đế lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Được, vậy thì nghe theo ý lão Nhị hãy điều tra đi. Việc này phải điều tra rõ đến cùng cho trẫm, nếu có ai dám từ trong làm khó dễ thì trẫm cho phép Đại lý tự có thể trực tiếp bắt người, bất luận là ai.”
Tầm mắt của Trường Đức Đế đảo qua mọi người, triều thần tập thể cúi đầu vâng dạ, ngoan như cún.
Sau khi bãi triều, Trường Đức Đế giữ Nhị hoàng tử lại: “Lão Nhị, con nói thật cho trẫm, rốt cuộc thì chuyện mỏ đá này có quan hệ gì với con hay không?”
Nhị hoàng tử cuống quít quỳ xuống: “Phụ hoàng minh giám, việc này không có quan hệ gì với nhi thần cả.”
“Thật không?” Trường Đức Đế rõ ràng không tin.
Nhị hoàng tử nhắm mắt tiếp tục đảm bảo, lời thề son sắt, suýt chút nữa đã thề độc.
Trường Đức Đế nhìn y một lúc lâu mới nói: “Đứng dậy đi, không phải là tốt nhất, lần này trẫm tin con. Lão Nhị, con đừng phụ sự tin tưởng của trẫm.”
“Vâng.” Nhị hoàng tử nói rất mạnh miệng nhưng trong lòng thì đang phát run, nếu bị người của Đại lý tự điều tra ra thì chỉ sợ y sẽ còn thảm hơn Thái tử nữa, chắc chắn phụ hoàng sẽ không chỉ cấm túc y đơn giản như vậy đâu.
Nhị hoàng tử vừa ra khỏi Tuyên Chính Điện thì mặt đã sầm xuống, dáng vẻ trông như muốn giết người vậy.
Chuyện này vừa bị lôi ra thì Nhị hoàng tử đã đoán được là người nào gây nên rồi, y nghiến răng nghiến lợi đọc tên của Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, vừa ra cung đã dẫn Tiếu Dương đi tới nhà họ Vệ.
Tiếu Dương hỏi dò: “Điện hạ, cần mang nhiều người hơn nữa, một mình thuộc hạ sợ là không thể diệt khẩu được toàn bộ người nhà họ Vệ.”
Nhị hoàng tử quay đầu lại nhìn hắn ta rồi lạnh lùng cười một tiếng: “Diệt khẩu ư? Bây giờ là bản điện hạ đi cầu họ đừng diệt khẩu bản điện hạ đấy!”
Tiếu Dương ngây dại: “Sao lại thế...”
“Bản lĩnh của hai người này cũng quá lớn rồi, bản điện hạ chỉ muốn cho họ một bài học nho nhỏ mà họ đã muốn mạng của bản điện hạ rồi, bản điện hạ đúng là đã quá khinh thường họ rồi.”
Nhị hoàng tử siết chặt nắm đấm, ánh mắt tàn nhẫn như bôi độc.
Đương nhiên là y hận không thể lập tức diệt trừ hai người này, nhưng y lại càng sợ tất cả bí mật của mình đều bị lộ ra ngoài, lúc đó mới thật sự là tiêu tùng.