Hệ thống có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa Giang Lâm và Tương Nhu, nó còn có chức năng đo lường kiểm tra trong phạm vi nhất định, tuy rằng không có tình cảm phong phú như người thật nhưng hệ thống cảm thấy rất kỳ lạ vì Giang Lâm biết đến sự tồn tại của nó.
Khi Tương Nhu hỏi hệ thống vì sao cứ nhất định phải giết Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu lần thứ nhất, nó chọn im lặng, không trả lời. Tương Nhu rất sợ dao găm trong tay Giang Lâm sẽ cắt ngang cổ họng cô ta, khiến cô ta chết ngay tại chỗ, nên cô ta rất sốt ruột, nói thẳng ra luôn: “Ta không muốn chết, hệ thống, hệ thống! Ngươi mau nói cho ta biết đi, xin ngươi đó, nói cho ta biết lý do đi!”
Không nhận được đáp án của hệ thống, Tương Nhu sắp khóc đến nơi rồi.
Giang Lâm giơ dao găm cắt một chùm tóc của Tương Nhu, thổi lên mặt cô ta bằng một hơi, cậu nói: “Ta biết ngươi có thể nghe được ta nói chuyện, ta nghĩ hẳn là số lượng ký chủ mà hệ thống các ngươi trói buộc là có giới hạn. Có lẽ Tương Nhu là người thứ hai mà ngươi trói buộc, ngươi nói nếu ta giết cô ta rồi, ngươi sẽ biến mất trong đầu cô ta hay là vẫn còn cơ hội tìm kiếm người thứ ba để trói buộc hả?”
“Nhưng cũng chả sao cả, vì bất kể ngươi trói buộc bao nhiêu người, nhiệm vụ mà ngươi phải hoàn thành mãi mãi cũng chỉ nhằm vào ta. Ta sẽ biết người ký chủ tiếp theo của ngươi là ai nhanh thôi, ta cũng sẽ giết chết người đó hệt như xử lý Tương Nhu vậy.
“Ngươi có thể trói buộc bao nhiêu người, ta có thể giết bấy nhiêu người, cho đến khi ngươi biến mất hoàn toàn trong thế giới này mới thôi.”
Tương Nhu nghe Giang Lâm nói chuyện mà hoảng hồn, như thể trong mắt Giang Lâm, chuyện giết người vừa bình thường vừa đơn giản như ăn cơm vậy. Cậu muốn giết ai thì giết người đó, bao gồm cả cô ta.
Tương Nhu càng sốt ruột xao động, hai tay ôm đầu mình: “Hệ thống, ngươi nói gì đi, ta van xin ngươi nói cho ta biết được không? Giang Lâm thật sự sẽ giết ta đó, ta không muốn chết, ta không muốn chết hu hu hu…”
Tương Nhu bật khóc thành tiếng, vừa sợ sệt vừa bất lực.
Lời Giang Lâm nói cũng khiến hệ thống vô thức cảm thấy sợ hãi, nó bắt đầu kiểm tra tính khả thi trong lời cậu nói, không bao lâu sau, nó biết được kết quả là 100%, Giang Lâm sẽ phá hủy nó.
Thực tế là nó chỉ có hai cơ hội trói buộc kí chủ, nó có thể bỏ qua ký chủ đầu tiên để tìm kiếm ký chủ thứ hai càng phù hợp hơn. Nhưng tai hại là nếu ký chủ thứ hai không hoàn thành nhiệm vụ mà chết, nó sẽ bị chủ hệ thống thu hồi, hoàn toàn trở thành vật bỏ đi.
Hệ thống nảy sinh cảm xúc do dự, Tương Nhu cũng gọi hệ thống giúp mình, còn lặng lẽ thương lượng với hệ thống trong lòng, chỉ cần lần này cô ta còn sống thì chắc chắn cô ta sẽ tìm được cơ hội giết Giang Lâm.
Hệ thống biết rõ nếu Giang Lâm có được đáp án rồi, cậu càng không thể buông tha cho nó, nên nó không thể cho cậu đáp án được. Trải qua nhiều lần kiểm tra đi kiểm tra lại, nó cho ra một kết luận: “Ngươi chưa từng hại chết ai thật sự nên Giang Lâm sẽ không thẳng tay giết ngươi đâu. Chỉ cần ngươi kéo dài thời gian, sống qua đêm nay thì sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng. Ký chủ, xin ngươi kiên trì thêm, trời sẽ sáng nhanh thôi.”
Tương Nhu nhìn ra bầu trời tối đen theo bản năng, lời hệ thống nói khiến cô ta an tâm hơn một chút, cô ta xác nhận với hệ thống một lần nữa trong lòng mình: “Hệ thống, Giang Lâm sẽ không giết ta thật sao?”
Hệ thống: “Qua kiểm tra đo lường, Giang Lâm chỉ muốn giết sát thủ định giết cậu ta, chưa từng có tình huống lạm sát người vô tội. Cậu ta chỉ đang uy hiếp ký chủ thôi, mục đích là khiến ký chủ sợ hãi hoảng loạn, phải nghe lời cậu ta nói.”
“Được.” Tương Nhu lập tức nói: “Chúng ta không nói, không nói gì cả, chỉ cần chờ đến rạng sáng là được.”
Biết bản thân không chết nên Tương Nhu thở phào nhẹ nhõm, sau đó giả bộ sợ hãi, vừa khóc vừa cầu xin hệ thống. Nhưng sự khác nhau giữa một con người sợ thật hay giả vờ sợ rất rõ ràng, vả lại Giang Lâm cũng chú ý đến việc Tương Nhu thở phào, cậu biết hệ thống lại đưa ra ý kiến gì mới nữa để thuyết phục cô ta rồi.
Ánh mắt Giang Lâm dao động: “Sự kiên nhẫn của ta có hạn, ta cũng không nhất định phải cần có một đáp án.”
Giang Lâm giơ dao găm vỗ mặt Tương Nhu, nhẹ nhàng cắt một dao, gương mặt xinh như hoa nhiều thêm vài phần đỏ tươi.
Giang Lâm dịu dàng hỏi: “Ngươi cảm thấy ta sẽ không giết ngươi đúng không? Tương Nhu, không phải ngươi quên chuyện mình đã làm rồi chứ? Ta còn nhớ rõ chuyện ngươi sai người hạ cổ Vân Kỳ và chuyện dụ dỗ dân chạy nạn lạm sát dân chúng vô tội, đến tìm nhà họ Vệ gây sự. Ngươi cho rằng ta sẽ không tính những món nợ này với ngươi à?”
Cậu giơ dao đâm xuyên qua bàn tay của Tương Nhu, ghim lên giường.
Tương Nhu kêu la thảm thiết, đau đến mức nước mắt chảy ào ào từng giọt lớn.
“Ta chỉ không giết người tốt thôi, chứ cái loại người xấu đến mức không chịu được như ngươi, tại sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ tha cho ngươi chứ?” Ngoài miệng nói xong, Giang Lâm lại rút dao đâm thêm một nhát thật nhanh vào đùi Tương Nhu.
Tương Nhu đau đến mức chỉ biết kêu lên thảm thiết, hoàn toàn không thể phản ứng gì khác được.
Hệ thống ở trong đầu Tương Nhu, cũng cảm nhận được ý muốn giết chóc của Giang Lâm, nó ý thức được Giang Lâm biết nhiều hơn nó tưởng tượng, mặc dù Tương Nhu không trực tiếp giết người nhưng ý kiến của cô ta hại chết rất nhiều người, Giang Lâm đổ món nợ này lên đầu cô ta mà tính.
Giọng của Giang Lâm lại vang lên, nói với hệ thống: “Ngươi cảm thấy người ký chủ này có thể chịu được bao lâu nữa?”
Thấy dao găm sắp đâm xuống lần nữa, Tương Nhu vô thức lắc đầu: “Đừng… Đừng mà, ta xin ngươi, đừng mà…”
Trong lòng Tương Nhu vừa kêu đau vừa cầu xin hệ thống: “Hệ thống, ta cầu xin ngươi, ngươi nói cho ta biết đáp án được không? Ta không muốn chết, Giang Lâm không nói bừa, cậu ta thật sự sẽ giết ta đó, ta không muốn chết, không muốn chết!”
Cô ta cảm thấy bản thân không nên nghe lời hệ thống nói, ngay cả Tứ hoàng tử mà Giang Lâm còn dám đánh cho tàn phế, làm sao lại không ra tay với cô ta được.
Giang Lâm không để ý đến lời cầu xin tha thứ của Tương Nhu, khi lưỡi dao này đâm xuyên qua lòng bàn tay còn lại của cô ta, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả chăn, cô ta đau đến mức không nói nên lời, không xin Giang Lâm cũng không xin hệ thống nữa.
Hệ thống nhận được nguy hiểm, để bảo vệ ký chủ cuối cùng của nó cũng như bảo vệ mình, nó chọn thỏa hiệp, bảo Tương Nhu nói lại những gì nó nói với cô ta cho Giang Lâm nghe.
“Hệ… Hệ thống nói, là nguyên tắc của vật hy sinh, tình tiết tiểu thuyết yêu cầu… yêu cầu nhất định vật hy sinh phải chết… Nếu không thì nội dung vở kịch sẽ không thể diễn ra…”
Từ những lời nói lại đứt quãng của Tương Nhu, Giang Lâm đã biết nguyên nhân hệ thống nhất định phải giết cậu và Vệ Vân Chiêu, đơn giản vì bọn họ là vật hy sinh đã được định từ trước trong sách gốc, nếu bọn họ còn sống, sẽ khiến nội dung vở kịch và số phận của nhân vật chính trong cả quyển sách thay đổi rất nhiều.
Hệ thống muốn nhân vật chính kiên quyết đi con đường như tình tiết trong sách gốc, hoàn thành nhiệm vụ quy định, chắc chắn phải diệt trừ những nhân vật sẽ gây ra thay đổi tình tiết khác. Không chỉ có hệ thống muốn giết bọn họ mà những nhân vật quan trọng có thể đứng ở phe đối địch của bọn họ đều muốn giết bọn họ, ví dụ như Trường Đức đế, Triệu Thu Như,… những người này cảm thấy bọn họ phải chết.
Mà những nhân vật ở phe đối địch này cũng thấy ghét bỏ và oán hận này kia với bọn họ một cách dễ dàng, cảm xúc còn có thể tích lũy ngày một nhiều, cuối cùng là phát triển thành giết bọn họ. Đây là ác ý trong thế giới sách đối với bọn họ, cũng là lý do khiến nhiều người nhắm vào bọn họ, muốn bọn họ chết đi.
Nội dung vở kịch rác rưởi, trong Giang Lâm đầy vẻ lạnh lùng.
“Nếu hệ thống không thể hoàn thành nhiệm vụ thì có kết quả gì?”
Tương Nhu nói lại: “Nó sẽ tan vỡ, cả thế giới sẽ bị vật hy sinh chiếm lấy, tất cả những nhân vật đứng ở phe đối đầu với vật hy sinh đều sẽ chết.”
“Ồ, thế thì tốt quá.” Giang Lâm khá là hài lòng với kết quả này, vậy thì cậu không thắng thì không được.
Giang Lâm chỉ vào mình: “Những vật hy sinh như bọn ta chưa từng làm chuyện xấu gì, nhưng mấy kẻ được gọi là nhân vật chính các người đã hại từng mạng người một, cho nên ta rất tò mò nhân vật chính như vậy thì cần gì phải tồn tại, chẳng lẽ mạng của vật hy sinh thì không phải là mạng người à?”
Hệ thống nói rằng đây là do sách gốc đã đặt ra, nó chỉ làm tất cả theo nội dung vở kịch, chỉ cần đạt được mục đích là được. Chỉ cần nhân vật chính thành công, thế giới tiểu thuyết sẽ tự động sáng tạo ra bối cảnh hợp lý cho nhân vật chính.
Nói ngắn gọn là chỉ cần nhân vật chính thành công, bất kể trước kia giết người phóng hỏa hay là làm bao nhiêu chuyện tội ác tày trời thì đều là đúng.
Thảo nào.
Đột nhiên Giang Lâm hiểu được tại sao Tào Lan Nhi sử dụng Huyết Cốt Trùng hại chết hai mạng người nhưng không ai cảm thấy bà ta sai.
Việt Hằng là vai diễn nhân vật phản diện, vì hắn nhắm vào nhóm nhân vật chính nên dĩ nhiên là đáng chết, còn chuyện ác ôn như Tào Lan Nhi hại chết Lệ phi, đổi con cũng sẽ bị làm phai nhạt rồi biến mất, không ai truy cứu. Giang Lâm là người từng đọc tiểu thuyết, cậu cũng phát hiện khi cậu đọc tiểu thuyết và sau khi xuyên vào, cậu có hai tâm tư hoàn toàn khác nhau trước cùng một chuyện.
Cái được gọi là hào quang nhân vật chính đúng là rất mạnh mẽ, rất đáng gờm, Giang Lâm cảm thấy cậu mở mang tầm mắt rồi.
“Vậy có lẽ là hành vi giết người vô tội của những nhân vật chính rác rưởi kia khiến ông trời chướng mắt, nên mới có mình.”
Có được đáp án mình muốn, Giang Lâm lấy một ống trúc nhỏ trong tay áo ra. Cậu cầm ống trúc huơ huơ trước mặt Tương Nhu: “Tử mẫu cổ, ngươi còn nhớ nó không? Lúc trước ngươi sai người ta hạ cổ vào một đứa bé năm tuổi đấy.”
Trong ống trúc có hai con cổ trùng, một to một nhỏ, Giang Lâm hạ con cổ trùng lớn vào người Tứ hoàng tử, con cổ trùng nhỏ thì đặt ở miệng vết thương trong lòng bàn tay Tương Nhu: “Ta là người tốt nên cho dù ngươi và Tứ hoàng tử chết thì ta cũng sẽ để hai người chết cùng với nhau, uyên ương cùng bỏ mạng, trên đường xuống suối vàng cũng có người bầu bạn.”
Cổ trùng rất thích máu, con cổ trùng nhỏ nhúc nhích nhúc nhích, không bao lâu sau là chui vào cơ thể Tương Nhu thông qua vết thương trong lòng bàn tay cô ta.
“Vì đáp án mà hệ thống nói ra đã đủ cho ta hài lòng nên ta sẽ không giết ngươi, chờ người muốn giết ngươi thật sự ra tay vậy.”
Tương Nhu hoảng loạn lắc đầu, lắc bàn tay đang chảy máu mong lấy được cổ trùng ra, nhưng làm sao có thể chứ.
Giang Lâm đánh cô ta hôn mê, lau khô dao găm rồi dẫn Sơ Bát về phủ.
Sơ Bát rất là khó hiểu, Thiếu phu nhân nói chuyện hệ thống gì đó với Tương Nhu, y không hề hiểu chút nào. Y đi bên cạnh Giang Lâm, nhiều lần nghiêng đầu nhìn cậu, mong muốn thu hút sự chú ý của Giang Lâm.
Giang Lâm chủ động lên tiếng: “Sơ Bát, có phải ngươi hiếu kỳ lắm hay không…”
Giang Lâm chưa nói xong, Sơ Bát đã lập tức gật đầu như lắc trống bỏi, tò mò, y rất tò mò đó.
Giang Lâm nói hết câu trước: “Có phải là vừa rồi ngươi rất tò mò tại sao ban nãy chúng ta ở trong viện lâu như vậy mà không thấy một tên cấp dưới nào của Tứ hoàng tử hay không?”
Sơ Bát: “…”
Sơ Bát nhìn Giang Lâm với vẻ oán hận lên án, Thiếu phu nhân cố ý trêu y!
Giang Lâm giả bộ không hiểu gì cả, tự lo giải thích: “Vì bọn họ đều đến nhà họ Vệ cả rồi.”
“Trong nhà cũng có một vở tuồng hay, nếu chúng ta đi nhanh lên, có lẽ còn có thể xem được đoạn cuối.”