“Sợ Vệ Túc tạo phản đấy.”
Tào Lan Nhi vừa nói ra lời này thì mọi người lập tức xôn xao.
Lúc này tất cả triều thần mới thật sự hoảng sợ, cũng giật mình phát hiện hóa ra lại có nhiều chuyện mà họ không biết như vậy.
“Bên ngoài thì nhìn có vẻ là một người anh minh nhưng thật ra vô cùng đa nghi, lòng dạ lại nhỏ mọn, bất mãn dân chúng tôn sùng nhà họ Vệ. Đường đường là Thiên Tử mà lại bị một câu nói đùa không biết từ đâu ra che mắt, thế nên nhất định muốn diệt trừ nhà họ Vệ. Đây chính là minh quân mà tất cả các ngươi tán thưởng.”
“Ông ta có xứng không?”
Hôm nay, mỗi một câu Tào Lan Nhi nói đều đánh bôm bốp vào mặt Trường Đức Đế, Trường Đức đế tức giận đến mức ngồi không yên, ông ta đã định đi xuống tự mình động thủ giải quyết Tào Lan Nhi cho rồi.
Nhưng Việt Hằng lại cản giúp Tào Lan Nhi: “Phụ hoàng đừng sốt ruột, cứ chờ Phế hậu nương nương nói xong đã.”
Trường Đức đế giơ tay định đánh Việt Hằng: “Nghịch tử, con dám làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế này mà không sợ bị trời phạt hay sao?”
Việt Hằng đương nhiên không sợ.
“Phụ hoàng cứ ngồi xuống trước đã, chờ nói xong những chuyện nên nói thì sẽ mời ngài tới giữ gìn lẽ phải. Yên tâm, việc này có thể thiếu ai chứ không thể thiếu ngài được.”
Việt Hằng ghé sát vào bên tai Trường Đức đế rồi nhỏ giọng nói: “Bằng không sao ngài có thể sống đến ngày hôm nay được?”
“Con!” Trường Đức đế giận dữ, ngón tay chỉ vào Việt Hằng cũng phát run, trong tức giận lại có thêm vài phần hoảng sợ.
Việt Hằng đỡ Trường Đức đế ngồi trở lại long ỷ, cũng đứng ở phía sau bóp vai cho ông ta: “Phụ hoàng hãy nghe cho kỹ.”
Nếu là thường ngày thì Việt Hằng làm như vậy nhất định sẽ bị triều thần trách cứ một phen, nhưng hôm nay rõ ràng không ai để tâm đến y mà tất cả đều đuổi theo Tào Lan Nhi hỏi xem vì sao bà ta lại biết những việc này tường tận đến như vậy.
Tào Lan Nhi bật cười, hơn nữa càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng bà ta đột nhiên dừng lại, hai mắt đỏ ngầu lườm các vị triều thần cách bà ta gần nhất: “Tại sao bổn cung lại phải nói cho các ngươi biết?”
“Ngươi!” Những triều thần bị Tào Lan Nhi chọc tức đến nổ cả phổi, họ tức giận nói: “Không thể nói lý!”
Tào Lan Nhi không thèm quan tâm những đánh giá như vậy, bà ta chỉ nói: “Được rồi, bổn cung làm nhân chứng thì những gì có thể nói cũng đều nói tất cả rồi, những chuyện còn lại thì tất cả các ngươi nhìn rồi làm đi.”
Tào Lan Nhi nói xong lời này thì đi sang một bên ngậm miệng không nói nữa.
Hiện tại đã đến lúc Trường Đức đế thừa nhận sai lầm của chính mình rồi.
Vệ Vân Chiêu khom người cúi đầu trước Trường Đức Đế: “Thần khẩn cầu Hoàng thượng trả lại trong sạch cho phụ thân của thần, cho Tô tướng quân và các tướng sĩ vô tội chết oan kia. Họ trông giữ biên quan nhiều năm, là công thần của triều đình, cũng là công thần của Đại Việt, có thể chết trận sa trường nhưng lại không thể chết trong tay người nhà được, lại càng không nên chết vì một lời gièm pha có lẽ có. Xin Hoàng thượng hạ chỉ làm sáng tỏ chân tướng mọi việc cho thiên hạ biết.”
Tô Kiều cũng chậm rãi quỳ xuống, trán chạm đất: “Thần nữ khẩn cầu Hoàng thượng trả lại công bằng cho hơn trăm mạng người của hai nhà họ Tô và họ Lộ, họ vô tội bị liên lụy mà chết oan. Xin Hoàng thượng hạ chỉ lấy lại danh tiếng của họ, cho họ có thể xuống mồ an táng, an ủi linh hồn của họ trên trời.”
Những người thân của các tướng sĩ kia cũng bị đẩy vào đại điện, run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, mở miệng cầu xin công bằng cho người nhà của mình.
Chuyện lại bị kéo trở lại đề tài chính, những câu nói kia của Tào Lan Nhi nhìn như chỉ đang mắng chửi Trường Đức đế nhưng thực ra lại tiết lộ không ít tin tức, chứng thực cái chết của đám người Vệ Túc thực sự có quan hệ với Trường Đức Đế.
Dẫn đầu như cũ là Doãn Kỵ, ông ấy bước ra khỏi hàng rồi hành lễ với Trường Đức Đế: “Hoàng thượng, công thần không nên chết oan, bây giờ nhân chứng vật chứng đều có, xin Hoàng thượng ân chuẩn yêu cầu của Vệ đại nhân, hạ chỉ nói rõ chân tướng cho thiên hạ biết. Một là nói cho người chết trên trời có linh thiêng biết, hai là an ủi sự phẫn hờn của nhân dân, biểu lộ Hoàng thượng là người tài đức sáng suốt, biết sai có thể sửa.”
Chuyện gì đã xảy ra thì các đại thần ở đây đều đã hiểu, vật chứng đã xem, lời Tào Lan Nhi nói họ cũng nghe được rõ ràng. Từ Doãn Kỵ dẫn đầu đứng về phía đám người Vệ Vân Chiêu, toàn bộ quan lại đều ra khỏi hàng tán thành việc Trường Đức đế hạ chỉ.
Từng tiếng lại từng tiếng ‘tán thành’, một câu lại một câu ‘cho thiên hạ biết chân tướng’ khiến Trường Đức đế không chịu nổi nữa, cả người ông ta run rẩy, mắt trợn trừng như muốn nứt ra: “Các ngươi, các ngươi muốn phản hay sao?”
Có triều thần trả lời: “Chúng thần tuyệt đối không có ý này, chúng thần chỉ muốn vì có công thần cầu xin một chân tướng nên có mà thôi.”
“Hoang đường, thực sự là hoang đường đến cực điểm, chỉ bằng mấy bức thư không biết ở đâu ra, vài câu ăn nói linh tinh của một Phế hậu mà các ngươi đã chắc chắn là do trẫm làm, đường đường ép Thiên Tử nhận sai, rốt cuộc trong mắt các ngươi có còn Hoàng thượng là trẫm nữa hay không?”
Trường Đức đế tức giận đến ho khan vài tiếng, bàn tay chống mép bàn nổi đầy gân xanh, ngón tay gần như đâm thủng cả bàn.
Trường Đức đế sẽ không thừa nhận cũng nằm trong tính toán: “Hoàng thượng, thư là Hoàng thượng tự tay viết, nếu Hoàng thượng cho rằng đây là giả thì có thể dán những lá thư này ra ngoài để người trong thiên hạ phân biệt đúng sai. Nếu dân chúng trong thiên hạ đều cho rằng đây là giả thì thần và toàn bộ nhà họ Vệ nguyện lấy cái chết tạ tội!”
Tô Kiều cũng mở miệng ngay sau đó: “Thần nữ cũng nguyện lấy cái chết tạ tội!”
Triều thần cũng nói: “Hoàng thượng, chữ viết có thể phân biệt thật giả, thần cho rằng Vệ đại nhân nói có lý, có thể thông báo thiên hạ để dân chúng phán xét.”
“Hoàng thượng là vị vua thánh minh hiền đức, đã làm chuyện sai trái thì sao không chịu nhận? Nếu Hoàng thượng không chịu nhận thì sử sách vẫn sẽ ghi chép, còn có thể viết về Hoàng thượng càng thêm phần cay nghiệt. Nếu Hoàng thượng thoải mái nhận thì ít nhất người đời sau còn có thể khen ngợi vài câu Hoàng thượng có lòng dạ có trách nhiệm.”
Việt Hằng đứng phía sau Trường Đức đế bổ sung: “Phụ hoàng, vào giờ phút này thì hẳn là tất cả dân chúng Thịnh Kinh đều đã biết chân tướng chuyện này, cho dù phụ hoàng không nhận cũng không sao, cùng lắm cũng chỉ để dân chúng mắng ‘Hoàng đế chó má’ thêm mấy ngày nữa mà thôi. Đợi đến lúc con trai của phụ hoàng đăng cơ thì sẽ có người nhận thay phụ hoàng.”
Trường Đức đế bỗng nhiên quay đầu lại: “Nghịch tử! Ngươi, các ngươi, thật là to gan, trẫm muốn giết các ngươi, trẫm sẽ chém đầu tất cả các ngươi ngay bây giờ, một kẻ cũng không tha!”
“Vậy phụ hoàng phải gọi được người có thể chém đầu chúng ta vào trước đã.” Việt Hằng đưa tay: “Phụ hoàng, người xem những đại thần này đi, sau chuyện ngày hôm nay thì trong cả triều văn võ còn có mấy người sẽ thực lòng tôn kính người, coi người là Hoàng thượng đây? Phụ hoàng, sao không chừa lại cho mình một chút thể diện cuối cùng?”
Việt Hằng nói xong còn đưa tay giúp ông ta chỉnh lại mũ không biết đã bị lệch từ lúc nào.
Ánh mắt của triều thần phía dưới khác nhau, nhưng đúng như Việt Hằng nói, sau ngày hôm nay, hình tượng địa vị của Trường Đức đế ở trong lòng họ sẽ không còn như trước nữa.
Ánh mắt Trường Đức đế đảo qua mọi người, ông ta ngồi cũng không vững nữa: “Các ngươi, các ngươi muốn giết chết trẫm sao?”
Giang Lâm đối diện với tầm mắt của Trường Đức đế, nụ cười của cậu có chút lạnh lẽo: “Hoàng thượng có từng nghe qua câu ‘người chết oan không thể đầu thai’ bao giờ chưa? Ngài không sợ đám người Vệ tướng quân và Tô tướng quân ở phía dưới chờ ngài sao? À, đúng rồi, nếu Hoàng thượng có thể tin lời đại sư nói thì hẳn là cũng tin quỷ thần, hay là mời vị đại sư kia trở lại tiên đoán vài câu xem có phải phía dưới có người đang chờ ngài hay không nhé?”
Trùng hợp là Giang Lâm vừa nói câu này ra thì lại có gió thổi vào trong điện, Trường Đức đế theo bản năng run lên một cái, ngồi không vững mà ngã từ trên long ỷ xuống.
Cái mũ vừa mới được Việt Hằng chỉnh lại xiêu vẹo treo trên đầu, sợi tóc tán loạn, trên mặt còn mang theo vẻ hoảng sợ, chẳng còn nửa phần uy nghiêm như lúc bình thường nữa.
Tiếng khuyên bảo phía dưới vẫn chưa dừng lại, người thân của các vị tướng sĩ mà Việt Hằng đưa đến kia cũng khóc đến đứt ruột đứt gan thành từng khúc, nói họ không cầu xin cái gì cả, chỉ cầu Hoàng thượng trả lại công bằng cho người nhà họ mà thôi.
Vệ Vân Chiêu lại mở miệng: “Hoàng thượng, nhà họ Vệ đời đời đều trung thành với Đại Việt, tổ tiên đều chết trận sa trường mới đổi được thái bình thịnh thế của Đại Việt hiện nay, thần không cầu xin gì nhiều, chỉ muốn đòi lại công bằng cho phụ thân mình mà thôi, mời Hoàng thượng ân chuẩn.”
Giang Lâm nói tiếp ngay lập tức: “Xin Hoàng thượng ân chuẩn!”
Sau đó là triều thần, Tô Kiều, còn có người thân tướng sĩ, thậm chí còn có âm thanh truyền tới từ ngoài điện, từng tiếng từng tiếng vang vọng khắp toàn bộ Tuyên Chính Điện: “Xin Hoàng thượng ân chuẩn.”
Trường Đức đế nhếch nhác nằm nhoài trên long ỷ, ông ta mang vài phần mờ mịt, thậm chí luống cuống, tim đập như sấm, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ông ta há miệng nhưng nửa ngày cũng không thể phát ra một âm thanh nào cả.
Hình như vì không được ông ta đáp lại mà quần thần lần thứ hai nói: “Xin mời Hoàng thượng ân chuẩn!”
“Xin Hoàng thượng ân chuẩn!”
“Xin Hoàng thượng ân chuẩn!”
“…”
Những tiếng ‘Xin Hoàng thượng ân chuẩn’ cách nhau càng lúc càng ngắn, chúng giống như bùa đòi mạng vang vọng bên tai Trường Đức đế.
Ông ta mở to mắt suy nghĩ, cẩn thận nhìn về Việt Hằng phía sau rồi hỏi y: “Trẫm sai rồi sao?”
“Sai rồi.”
Chỉ vẻn vẹn hai chữ đã khiến Trường Đức đế như rơi vào hầm băng.
Ông ta không còn đường lui nữa.
“Trẫm… chuẩn các khanh tấu…”
“Trẫm… biết sai rồi.”
Can Vĩnh Phúc bị ném ra bên ngoài Tuyên Chính Điện bị gọi vào, hầu hạ bút mực, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Trường Đức đế cầm bút viết thánh chỉ – thứ còn có tên là chiếu xưng tội.
Nội dung chiếu thư do Vệ Vân Chiêu nói, Trường Đức đế viết lại.
Trường Đức đế run rẩy viết xuống nét bút cuối cùng rồi dùng một chút sức mạnh còn sót lại đập mạnh bút vào mặt Vệ Vân Chiêu: “Đời này… việc trẫm hối hận nhất chính là lúc trước không giết cả tên loạn thần tặc tử như ngươi khụ khụ… khụ khụ…”
Trường Đức đế vừa nói xong thì bắt đầu ho khan dữ dội như muốn ho ra cả tim phổi trong người vậy, thậm chí ông ta còn ho ra máu nữa.
“Hoàng thượng!”
“Thái y, mau mời thái y!”
Đến cùng vẫn là Hoàng đế, triều thần đều thân thiết hỏi thăm, không ai chú ý tới ở cửa có người muốn lặng lẽ chạy trốn.
Người muốn chạy tất nhiên là Tào Lan Nhi, có điều bà ta chưa đi được hai bước đã bị Việt Hằng không biết xuất hiện ở phía sau lúc nào bắt lại: “Phế hậu nương nương đừng đi vội, nợ nần với nhà họ Vệ đã tính xong nhưng món nợ với bổn Hoàng tử vẫn còn chưa tính mà.”
Tào Lan Nhi ra sức muốn tránh thoát tay Việt Hằng, bà ta giận dữ nói: “Việt Hằng, chúng ta đã nói là bổn cung chỉ đến làm nhân chứng mà thôi, ngươi đừng vội lật lọng.”
“Đúng là đã nói như vậy, nhưng bổn Hoàng tử cũng chỉ đáp ứng ngươi không giết Thái tử mà thôi chứ có nói sẽ không tính toán nợ nần giữa chúng ta đâu, mối thù giết mẫu thân cả đời khó quên, cần phải nợ máu trả bằng máu!”
Gương mặt Tào Lan Nhi đột nhiên trắng bệch: “Không, ngươi không thể làm vậy, ngươi đã đáp ứng bổn cung.” Tào Lan Nhi giãy giụa muốn chạy, bà ta không muốn chết.
Bà ta cũng hối hận rồi, không nên đáp ứng thứ hèn mạt Việt Hằng này đến làm nhân chứng.
Giọng Việt Hằng lại vang lên: “Đại sư giả kia là ngươi sắp xếp đúng không? Tào thị, phụ hoàng còn chưa chết nhưng cũng sắp rồi, nếu ông ta biết hết thảy đều là ngươi ở sau lưng phá rối, hại ông ta đến tình cảnh này thì ngươi nói xem ông ta sẽ trị ngươi ngũ mã phanh thây hay băm thành tám mảnh chôn cùng đây?”
“Còn con trai duy nhất của ngươi nữa, bổn điện hạ đáp ứng ngươi sẽ không động vào hắn nhưng phụ hoàng thì không nhất định đâu, từ trước đến giờ ông ta đều sợ cô đơn, có lẽ sẽ mang theo mẫu tử các ngươi tới dưới đất đoàn tụ cũng nên.”
Mắt Tào Lan Nhi tràn ngập sợ hãi.
Việt Hằng lại cười lên: “Vừa nãy đều là doạ ngươi thôi, dù sao không có bổn điện hạ cho phép thì hôm nay thi thể của ngươi cũng khó bước ra khỏi Tuyên Chính Điện một bước.”