Xuyên Thành Tra A Sau Đem Phản Diện Đánh Dấu

Chương 156

Dã Trì Mộ cũng không ngờ hệ thống lại toàn năng đến mức thật sự tìm ra được thế giới thích hợp.

 

Hệ thống nói: 【 Ở thế giới này, vũ lực và trí tuệ chính là pháp luật. Rất hợp với ngài, ngài có thể sống một cuộc đời tự do tự tại. 】

 

Dã Trì Mộ mất mấy ngày xem qua tư liệu. Điều kiện sinh tồn nơi ấy khắc nghiệt, các đại gia tộc tranh đoạt tài nguyên, phần lớn người dân chỉ biết lăn lộn trong bụi cát mà sống.

 

Đọc xong, nàng chỉ thở dài: "Khác xa với nơi ta muốn đi."

 

Sớm biết đã đi một nơi non xanh nước biếc, tiên cảnh nhân gian.

 

Thế nhưng ý nghĩ đó cũng nhanh chóng bị gạt bỏ.

 

Hệ thống phô bày cho cô ấy những vật dụng thiết yếu của thế giới này, trưng bày rất nhiều vũ khí trước mặt, đủ loại súng và xe, khiến cô kinh ngạc.

 

Hệ thống giải thích: 【 Đây đều là bản sao từ tư liệu của thế giới ấy. Bối cảnh ở đó thiên về sức mạnh, ngài có thể vào thử trước. Nếu không thích, tôi sẽ giúp ngài đăng xuất để đổi sang thế giới khác. 】

 

Dã Trì Mộ "ừ" một tiếng, ánh mắt lướt qua cơ thể và trang phục mô phỏng của hệ thống, rồi dừng lại ở mục cuối cùng trong hàng thiết lập.

 

"Ta muốn trang bị chi giả kim loại, cái này trông không tệ."

 

Dã Trì Mộ hỏi: "Sau này có thể đổi lại không?"

 

Hệ thống: 【 Hoàn toàn có thể, ký chủ. Chỉ là ở thế giới đó sẽ khá đột ngột. Nơi ấy vẫn đang thử nghiệm phẫu thuật dung hợp người và kim loại, xác suất thành công cực thấp, nên cyborg vô cùng hiếm hoi. Tuy nhiên, địa vị cyborg lại cực kỳ cao, đi đâu cũng được trọng vọng. 】

 

Dã Trì Mộ bật cười: 【 Ta vốn thích làm ngoại lệ. Ta chọn nó. 】

 

Hệ thống: 【 Được thôi ký chủ, chỉ cần ngài vui vẻ là được. 】

 

Dã Trì Mộ: 【 Từ giờ trở đi, ngươi đi đâu cũng phải theo ta. Và đừng gọi ta là ký chủ nữa, nghe tục lắm. Gọi ta là... chủ nhân. 】

 

Hệ thống: 【 Vâng thưa chủ nhân. 】

 

【 Xin hỏi chủ nhân hiện tại có cần đưa ngài đến thế giới mới không? 】

 

Dã Trì Mộ: 【 Có thể đưa đi, thuận tiện cho nổ chỗ này giúp ta. 】

 

Hệ thống hiểu rõ Dã Trì Mộ nghĩ gì. Vì sắp rời đi một thời gian, cô ấy không muốn nơi ở này bị kẻ khác phát hiện rồi gây bất lợi cho mình. Tính cảnh giác khiến Dã Trì Mộ chẳng bao giờ để lại hậu hoạn.

 

Nhưng hệ thống lại nói: 【 Xin yên tâm, tôi có thể mở chế độ bảo hộ. Ngài đi rồi sẽ không ai tìm ra nơi này. Ngài không cần phá hủy. Biết đâu sau này chán ghét thế giới khác, ngài vẫn có thể trở về đây nghỉ ngơi. Dù sao, ngài cũng cần một ngôi nhà, phải không? 】

 

Dã Trì Mộ suy tư một lát, nói: "Mở ra đi."

 

Sau đó, hệ thống bắt đầu truyền tải dữ liệu, Dã Trì Mộ cũng tiến vào một không gian lơ lửng không có trọng lực. Dã Trì Mộ nằm ngang, cô ấy nhìn thấy một bầu trời sao mênh mông, cô đưa tay ra, dường như có thể nắm lấy những vì sao trong tay.

 

Điều này làm cô nghĩ đến lúc mình mới xuyên không, cô xuyên không là hợp tác với Đường Khinh Chu, để Đường Khinh Chu giữ lại một tay, cô sau này sẽ giúp Đường Khinh Chu hồi sinh người yêu. Dã Trì Mộ tranh đoạt hệ thống, thông qua vòng tuần hoàn tử vong và tái sinh.

 

Sau khi nhảy ra khỏi thế giới, cô thông qua thuật toán của hệ thống tìm được thế giới mới phù hợp nhất với mình để định cư. Đi đến thế giới kia cô đương nhiên phải thẩm tra một phen, ở thế giới kia tìm kiếm tên của mình, cũng thật sự tìm ra được, phát hiện mình đang sống trong một cuốn sách. Dã Trì Mộ muốn đi phá hủy cuốn sách đó, muốn tìm tác giả để g**t ch*t.

 

Cuối cùng cô đã tìm được, Dã Trì Mộ đã giết được tác giả, nhưng cô phát hiện thế giới này cũng không hề  gì, tác giả chết rồi, thời gian sẽ quay lại, tiểu thuyết vẫn sẽ tiếp tục viết.

 

Thì ra cô chỉ xuyên từ một thế giới trong sách sang một thế giới trong sách khác.

 

Thế giới liên tục nâng cấp. Chúng muốn dùng câu chuyện để giam cầm Dã Trì Mộ.

 

Về sau, trong phần bình luận, cô phát hiện thêm một tài khoản mới: "Tri Cảnh Tri Dã".

 

Ngay lập tức, cô nghĩ đến "Cố Tri Cảnh" đã từng lôi mình vào vực sâu.

 

Nhưng dần dần, cô nhận ra người này không giống Cố Tri Cảnh trước kia. Cô ta không làm điều ác, ngược lại rất có tài năng, IQ cũng vượt xa, hoàn toàn có thể trở thành cánh tay phải đắc lực của Dã Trì Mộ.

 

May mà, điều duy nhất không thay đổi chính là Cố Tri Cảnh này vẫn si mê Dã Trì Mộ.

 

Cố Tri Cảnh này giống hệt một kẻ si tình khờ khạo, liên tục tặng thưởng, tiêu tiền chẳng tiếc. Cố Tri Cảnh sống nghiêm ngặt trong khuôn phép, ngày ngày đi làm rồi tan ca, điều phóng túng duy nhất là đọc tiểu thuyết và thỉnh thoảng để lại những bài bình luận dài, đầy những lời ca tụng dành cho Dã Trì Mộ.

 

Dã Trì Mộ hoài nghi: đầu óc cô ta có phải bị bệnh không.

 

Trong lòng nàng, cái tên Cố Tri Cảnh vẫn là vết nhơ—ghét, hận, ghê tởm. Người kia đã từng hủy hoại nàng.

 

Nàng thậm chí nghi ngờ: có lẽ đối phương cũng là kẻ xuyên không. Nhân cơ hội tiếp xúc vài lần, nàng lại phát hiện—dù bề ngoài không khác, nhưng bên trong đã thay đổi. Linh hồn kia... không còn là kẻ cũ.

 

Khoảnh khắc ấy, Dã Trì Mộ ý thức: thế giới lại mở thêm một tầng. Cảm giác mệt mỏi và nặng nề đè xuống, nàng không muốn để tâm, ngay cả bản thân cũng có thể buông bỏ.

 

Nhưng—đó vẫn là chính mình.

 

Cho dù vạn người phỉ nhổ, vạn người mắng chửi, thì đó vẫn là bản thân nàng.

 

Nếu nàng không cứu mình, thì còn ai có thể cứu nàng?

 

Dã Trì Mộ quyết định đi tìm Cố Tri Cảnh. Nàng phải dắt Cố Tri Cảnh cùng nhau xuyên về, trở lại thế giới cũ.

 

Chỉ tiếc, cuối cùng... người rời đi chỉ có Cố Tri Cảnh.

 

Chờ đến khi Dã Trì Mộ tỉnh lại, cô phát hiện đôi chân mình cách mặt đất một khoảng, cả người treo lơ lửng giữa trời. Đây là kỹ năng mà hệ thống đặc biệt điều chỉnh cho cô, có thể giúp Dã Trì Mộ bay với tốc độ cực cao.

 

Trên người là bộ đồng phục màu đen, đôi chân dài thẳng tắp được ôm gọn trong chiếc quần bó sát. Trên phần eo bộ đồng phục có thêu một đóa mạn đà la đỏ tươi rực rỡ.

 

Cô tháo đôi găng tay trắng, để lộ những ngón tay bằng kim loại bạc sáng. Chỉ cần gõ nhẹ, trong nháy mắt, một khẩu súng lục hiện ra. Dã Trì Mộ bình thản cầm lấy bằng cánh tay máy.

 

Hệ thống nhắc nhở: 【 Ký chủ, xin hãy chú ý che giấu. Hiện tại ngài đang ở chiến trường của hai phe. 】

 

Dã Trì Mộ chỉ cười, dường như chẳng buồn để tâm.

 

Hệ thống kiên nhẫn giải thích: 【 Đây là hai đại gia tộc đang tranh đoạt tài nguyên. Trong vùng sa mạc này có mỏ dầu và nguồn nước. Không ai chịu nhường ai. Theo quỹ đạo vốn có, phe bên trái sẽ giành thắng lợi. Nhưng ngài có thể lựa chọn đứng về phe bên phải, giúp họ phá vỡ thế giới. Thế giới này...do ngài quyết định. 】

 

Dã Trì Mộ không đáp, chỉ thong thả đeo mặt nạ chống bụi rồi nằm rạp xuống đất, chuẩn bị mai phục.

 

Màn đêm sắp buông, nhiệt độ sa mạc từ nóng bỏng chuyển dần sang lạnh buốt. Cô ẩn mình trong một góc tối, ánh mắt theo dõi hai phe đang giằng co không dứt.

 

Khi hệ thống vừa định giới thiệu về thế lực và cán cân thắng bại, cô đã nâng súng, mở ống ngắm, rồi bóp cò.

 

Một tiếng "bịch" khô khốc. Kính vỡ nát. Viên đạn lao đi nhanh đến mức mắt thường không kịp bắt, xuyên thẳng qua thân xe. Mái tóc người ngồi bên trong khẽ bay theo luồng gió xé.

 

Dã Trì Mộ không định dừng lại. Lại điều chỉnh vị trí, lần này nhắm vào chiếc xe của phe đối diện, bóp cò. Viên đạn găm thẳng vào kính chắn gió.

 

"Ba, hai, một..."

 

Phanh! Phanh! Phanh!

 

Trong nháy mắt, chiến hỏa bùng nổ. Tiếng súng, tiếng bom, tiếng đạn trút xuống như mưa. Xe cộ thủng lỗ chỗ, không còn chút khả năng phòng ngự.

 

Những vụ nổ nối tiếp nhau, ngọn lửa rực cháy, dù Dã Trì Mộ đứng khá xa, vẫn cảm nhận rõ hơi nóng ập đến.

 

Hệ thống hốt hoảng: 【 Chủ nhân!? 】

 

Dã Trì Mộ không trả lời. Ánh mắt cô chăm chú dừng lại trên một người vừa bị kéo ra khỏi xe, một cô gái trẻ, gương mặt ấy... sao lại giống hệt Cố Tri Cảnh?

 

Không nên. Không thể là cô ấy.

 

Tiếng nổ rung trời. Ánh lửa thắp sáng cả khoảng không. Tia lửa rơi trúng cánh tay cô gái, người bên cạnh vội vàng cởi áo vest che chắn cho cô.

 

Hệ thống phân tích: 【 Đáng tiếc, kẻ vừa kéo cô ấy ra chính là nội gián. Rất nhanh thôi, cô ấy sẽ bị thương nặng, chiếc xe kia sắp phát nổ. 】

 

Dã Trì Mộ híp mắt: 【 Nổ? 】

 

【 Đúng vậy. 】

 

Người đàn ông kia dìu cô gái về phía chiếc xe có cài lựu đạn. Một bước, hai bước... ngay khi bàn tay hắn sắp mở cửa xe, Dã Trì Mộ xông đến.

 

Chỉ trong một khắc, Dã Trì Mộ ôm lấy cô gái, lao vút đi.

 

Ầm!

 

Chiếc xe nổ tung. Sa mạc rung chuyển. Bụi cát bị cuốn bay, những mảnh thi thể văng đến sát chân. Ngọn lửa hung hãn bốc cao, như muốn thiêu rụi cả đường chân trời. Nếu không phải tốc độ bay cực nhanh, chính Dã Trì Mộ cũng khó thoát khỏi thương tích.

 

Hai người lưng hướng về biển lửa, cực tốc rời đi.

 

Thế giới này, thật k*ch th*ch.

 

Dã Trì Mộ ôm chặt lấy cô gái, khóe môi nhếch nhẹ. Ngay cả tận cùng chân trời, dường như cũng đang bốc cháy.

 

Chơi thật vui.

 

Trong vòng tay Dã Trì Mộ, cô gái mặc đồng phục học sinh, lưng đeo ba lô. Cô ấy ngẩng đầu, đôi mắt run rẩy nhìn người phụ nữ có nửa gương mặt phủ kín kim loại. Khuôn mặt lạnh lẽo ấy khiến bước chân Dã Trì Mộ thoáng khựng lại. Bụi cát sa mạc vẫn cuồn cuộn tung bay.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, Dã Trì Mộ buông tay.

 

Cô gái rơi xuống đất, đau đến bật ra tiếng kêu. Dã Trì Mộ lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt cô gái, xác nhận lại, quả thật rất giống Cố Tri Cảnh.

 

Đáng ghét. Vì sao ở thế giới này, vẫn gặp phải một gương mặt như thế?

 

Dã Trì Mộ nhấc chân, đá cô gái lăn một vòng, mặc kệ thân hình nhỏ bé kia nằm rạp trên đất, mắt không thấy, tâm sẽ không phiền.

 

Cô gái chật vật chống người đứng lên, ánh mắt run rẩy rồi nhanh chóng rơi xuống bàn tay máy kia.

 

"Cô có hứng thú làm vệ sĩ của tôi không?" giọng cô gái run nhưng kiên định "Tôi sẽ cho cô đãi ngộ tốt nhất."

 

Ánh nhìn của cô gái vẫn không rời khỏi thân hình cyborg trước mắt. Một chiến binh nửa người nửa máy như vậy, giá trị còn hơn cả một kho vũ khí.

 

Người phụ nữ quay đầu, ánh mắt sắc bén. Khi nhìn cô gái, trong đôi mắt ấy lấp lánh thứ gì đó giữa hứng thú và ngả ngớn.

 

Kim loại nhẹ vang lên từng nhịp "tách tách" khi những ngón tay bạc lạnh lẽo bắt đầu chuyển động.

 

Dã Trì Mộ cảm thấy rất buồn cười, "Tôi làm vệ sĩ cho cô?"

 

"Cô bao lớn?"

 

"Cô có thể cho tôi lợi ích gì?"

 

Dã Trì Mộ cảm thấy hài hước, cô nhóc này biết mình đang nói chuyện với ai không?

 

Nàng nhìn cô gái không biết trời cao đất rộng, chắc là vừa mới trưởng thành chưa hết vẻ ngây thơ, trên gương mặt xinh đẹp không nhìn thấy một chút sợ hãi.

 

Có chút thú vị.

 

Nửa phút trôi qua, cô gái giang hai tay ra, trên lòng bàn tay là một chiếc khuyên tai bình an bị vỡ một nửa, không biết đã lấy được lúc nào.

 

Dã Trì Mộ nhíu mày, ánh mắt rơi vào chỗ vỡ vụn của chiếc khuyên tai bình an, gọi:

 

【 Hệ thống? 】

 

Hệ thống đáp lại: 【 Ta đây, yên tâm, ta và ký chủ là linh hồn ràng buộc, ký chủ có quyền xóa bỏ ta, nhưng ta sẽ không rời khỏi ký chủ. Cái đó thật sự là khuyên tai của ký chủ, vừa rồi ký chủ đạp cô ấy lúc đó bị rơi xuống. 】

 

Dã Trì Mộ: 【 Có thể sửa chữa khuyên tai của ta không? 】

 

Hệ thống: 【 Xin lỗi ký chủ, ta không có chức năng này, nhưng ta có thể dựa vào chất liệu khuyên tai của ngươi để chế tạo một cái mới, có cần tiến hành quét hình không? 】

 

Chiếc khuyên tai này là Dã Trì Mộ đã dùng đồng lương đầu tiên mua để thưởng cho bản thân.

 

Bình an khấu, che chở bản thân cả đời bình an, dù đi đâu Dã Trì Mộ cũng mang theo, rơi vỡ thật sự đáng tiếc.

 

Dã Trì Mộ nhíu mày, tự an ủi mình, dù sao hiện tại cô đã đủ bình an, cũng không cần thứ này.

 

Hơn nữa làm lại... cũng không phải là cái ban đầu.

 

Dã Trì Mộ nói: 【 Không cần, chuẩn bị thoát khỏi thế giới... 】

 

"Tôi có thể." Giọng cô gái cất lên, kiên định: "Tôi có thể sửa nó cho cô. Tôi học phục chế di vật văn hóa, việc này chỉ như trở bàn tay."

 

Dã Trì Mộ quay phắt lại, giao diện hư không mở ra, hệ thống quét thân phận cô gái kia:

 

【 Người thừa kế hệ phái thứ ba. 18 tuổi. Do vụ nổ bị bỏng cấp tám, trải qua trị liệu cấy ghép kim loại. Phẫu thuật thất bại khiến tính cách đại biến, vặn vẹo. Thành thạo nói dối. Mục tiêu: khống chế và hủy diệt toàn bộ thế giới. 】

 

Nổi bật trên màn hình: Nói dối.

 

Dã Trì Mộ siết ngón tay máy lên cổ cô gái, kim loại lạnh lẽo đè đúng động mạch, chỉ cần hơi dùng sức là xuyên thủng.

 

"Tôi sẽ giúp cô sửa chữa." Cô gái ngẩng đầu, ánh mắt không run, nhịp tim và mạch đập vẫn đều đặn. Cô gái biết rõ, nếu không theo người phụ nữ máu lạnh này, mình chắc chắn chết giữa sa mạc.

 

Cô gái bình tĩnh nhìn thẳng vào cyborg.

 

Một cyborg có thể sống sót ở bất kỳ nơi nào, chẳng cần gia tộc che chở. Các bộ phận quan trọng đều thay thế bằng máy móc; không cần ăn uống, thậm chí ngay cả trái tim cũng có thể đổi thành kim loại, chẳng cần tình cảm.

 

Ngón tay bạc ma sát trên làn da nơi cổ mảnh mai, mà cô gái kia lại chẳng thu liễm, ngược lại càng liều lĩnh:

 

"Chỉ cần đưa tôi ra khỏi sa mạc này, sau này cô làm chủ nhân của tôi cũng được."

 

Trong tích tắc, bụi cát tung bay. Cánh tay máy của Dã Trì Mộ ôm ngang cô gái lên. Cô gái ngẩng đầu, lần nữa nhìn thấy nửa bên mặt kim loại sáng bạc kia: lạnh lẽo, cứng nhắc mà hoàn mỹ hòa cùng đường nét mềm mại của nữ nhân.

 

Trong sa mạc khô cằn, thậm chí còn ngửi thấy hương táo nhàn nhạt trên cơ thể người này,  không giống nước hoa, nhưng mê hoặc hơn bất kỳ loại nào.

 

Hai bóng người xé gió, xuyên qua biển cát, thẳng đến cứ điểm.

 

Đến nơi, bước chân Dã Trì Mộ dừng lại. Cô buông tay, ném thẳng cô gái xuống đất.

 

Cô gái lăn một vòng, vài lính đánh thuê mặc đồng phục đen vội vàng chạy đến đỡ. Ho một tiếng, cô gái chống tay đứng dậy, quay đầu liếc nhìn.

 

Cô ấy bỗng nở nụ cười, giọng nhẹ mà dứt khoát:

 

"Về căn cứ."

 

·

 

Sau khi trở về cái gọi là căn cứ, Dã Trì Mộ được sắp xếp cho một căn phòng. Cô không buồn để ý đến cách bài trí, vào phòng liền khóa trái cửa, đi thẳng đến phòng tắm. Bộ đồng phục trên người đã dính đầy bụi cát, vừa cởi ra đã thấy cát rơi lả tả.

 

Hệ thống tựa như một quản gia toàn năng, nói: 【 Đã chuẩn bị sẵn mười bộ quần áo mới cho ngài lựa chọn. 】

 

Giao diện mở ra, nhưng Dã Trì Mộ chẳng buồn xem. Cô ngâm mình vào bồn tắm, cơ thể thả lỏng, tận hưởng cảm giác nóng ấm bao phủ. Bên ngoài có tiếng bước chân đi qua lại. Dã Trì Mộ híp mắt, rồi nghe tiếng gõ cửa.

 

"Cút." Giọng nàng lạnh nhạt, không muốn bị quấy rầy.

 

"Quần áo." Bên ngoài đáp.

 

"Đưa vào."

 

Cửa bị đẩy ra, khóa trái ban nãy coi như vô dụng. Qua lớp bình phong, cô thấy có một bóng người tiến lại gần.

 

Dã Trì Mộ hừ một tiếng: "Cút ra ngoài."

 

Đối phương coi như nghe lời, rất nhanh lặng lẽ rời đi.

 

Tắm xong, cô bước ra, nước từ mái tóc dài và thân thể rơi xuống sàn. Tóc xõa trước ngực, cơ thể mềm mại đầy đặn, mang vẻ quyến rũ bức người. Quanh phòng không còn ai. Nếu lúc này kẻ kia còn dám nán lại, cô nhất định sẽ không ngần ngại móc mắt hắn ra.

 

Quần áo để lại là một bộ đồ ngủ lụa băng cổ chữ V, chạm tay vào mát lạnh. Dã Trì Mộ khoác lên, chẳng mấy bận tâm thưởng thức dáng hình, trực tiếp ngả người xuống giường.

 

Chiếc giường trải lớp lông xù mềm mại, nàng cũng không thấy ghét. Đầu ngón tay kim loại mượt mà đến mức không nghe thấy bất cứ tiếng máy móc nào.

 

Dã Trì Mộ chuyển ngón tay biến ra một đóa hoa, đáng tiếc không ngửi được hương hoa, lập tức lại biến hoa thành ngón tay. Nàng nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ kính, chắc là để phòng ngừa cát bụi, kính rất dày, có thể nhìn thấy tòa nhà cao tầng treo đèn đối diện.

 

Rất nhanh lại có người gõ cửa, nói là mang đồ ăn đến. Dã Trì Mộ không ăn, bảo người ta lấy đi. Cô ôm một cô gái mười tám tuổi xuyên qua sa mạc không phải là chuyện dễ dàng, mệt mỏi, trực tiếp nằm trên giường ngủ.

 

Dã Trì Mộ: 【 Mở chức năng phòng vệ, bổ sung năng lượng cho ta. 】

 

Hệ thống: 【 Vâng thưa chủ nhân. 】

 

Dã Trì Mộ còn chưa thăm dò rõ ràng tất cả các gia tộc của thế giới này, cô chỉ là đại khái liếc nhìn tình hình tự nhiên của thế giới này. Toàn bộ thế giới sa mạc chiếm đa số, ốc đảo thuộc về tài sản riêng, nói cách khác, bị các đại gia tộc chiếm cứ.

 

Ai có nhiều ốc đảo, người đó có quyền lực lớn.

 

Rõ ràng nhà thứ ba có quyền lực lớn nhất, không chỉ có ốc đảo tự nhiên, mà còn có ốc đảo nhân tạo. Lúc Dã Trì Mộ đến còn chứng kiến suối phun và một vườn hoa hồng. Bình thường ốc đảo đều dùng để sản xuất lương thực, chỉ có nơi này của họ, cuộc sống xa hoa, dùng để xây dựng một thiên đường hưởng thụ.

 

Trong thành phố thép là những ánh đèn neon chủ đạo màu hồng và xanh lá cây, cát bụi theo gió lớn gào thét.

 

Cô mới đến, cũng không quen nơi này.

 

Dã Trì Mộ ngủ say, khoảng tám giờ bị đánh thức, trong tai là từng tiếng "chủ nhân", cô không phân biệt được là hệ thống đang gọi, hay là có người đang gọi bên giường của mình.

 

Đợi Dã Trì Mộ mở mắt ra, phát hiện cổ tay và mắt cá chân của mình bị dây xích quấn quanh. Dã Trì Mộ cũng không tỉnh táo, lại hung hăng nhíu mày.

 

Hệ thống: 【 Là cô gái chủ nhân cứu về hôm qua tự mình trói cô, nhưng sau đó tôi phát hiện cô ấy cũng không có ý định giết cô, có thể là thăm dò. 】

 

【 Thăm dò? 】

 

Hệ thống: 【 Thăm dò xem cô rốt cuộc có phải là một cyborg không, tính nguy hiểm cao bao nhiêu, cơ thể có bao nhiêu bộ phận bị thay đổi thành kim loại. 】

 

Dã Trì Mộ mở mắt ra, cô khống chế cổ tay mình, rất nhanh năm ngón tay của Dã Trì Mộ biến thành lưỡi đao sắc bén. Lưỡi đao từ xích sắt thoát ra, chống vào cổ của cô gái đang quỳ gối bên giường.

 

Da thịt trắng nõn yếu ớt cùng với kim loại lạnh buốt cứng rắn chạm vào nhau.

 

Cô gái mặc bộ đồng phục màu bạc, trên vai là một ngôi sao năm cánh ngược, trong vòng một đêm đã cởi bỏ bộ đồng phục học sinh và vẻ ngây thơ trước đó. Cô gái dường như phát hiện ra suy nghĩ của Dã Trì Mộ, nói: "Tôi đã trưởng thành."

 

Sau đó, hai tay cô gái từ từ nâng lên, một luồng hương hoa tràn ngập khắp phòng.

 

"Đây là sa mạc hoa hồng tặng cho cô."

 

Dã Trì Mộ vốn dĩ híp mắt, ánh mắt chạm tới những cánh hoa đang nở rộ sau đó chậm rãi mở ra. Trong tay cô gái đang cầm là một đóa hoa hồng sa mạc, không phải là đẹp, nhưng lại nở rất yêu kiều, như thể tùy thời có thể quấn lên đầu ngón tay.

 

Mặc kệ có đâm người hay không, Dã Trì Mộ đều cắt vào cổ cô gái ấy, máu rơi trên lưỡi đao. Dã Trì Mộ nhẹ nhàng ngồi dậy, thu lại lưỡi đao, máu đó ngay trên đầu ngón tay nàng.

 

Dã Trì Mộ ngước mắt, mặt hướng về phía người kia đó nhẹ nhàng đạp một cước.

 

Cô gái ngã trên tấm chăn.

 

Chân của Dã Trì Mộ đạp lên vai cô gái, giọng điệu lười biếng, "Nhưng mà, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ trở thành nô lệ của ta, bây giờ hãy gọi ta là chủ nhân."

 

Cô gái quỳ gối bên cạnh Dã Trì Mộ, thành kính, dường như đã hoàn toàn khuất phục trước cô, hỏi: "Xin hỏi, tôi là nô lệ duy nhất của ngài sao?"

 

Cô gái ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng, "Trong sa mạc lần đầu tiên nhìn thấy ngài, tôi đã nghĩ như vậy."

 

Dã Trì Mộ ngang bướng nhíu mày, nói: "Không phải,"

 

Cô chậm rãi nói cho hệ thống: 【 Thế giới này có chút thú vị. 】

 

. . . . . .

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Hắc hắc ≈≈ tôi kết thúc rồi, hẹn gặp lại sau nhé ≈≈

 

Mọi người tạm biệt, Dã Trì Mộ tạm biệt, Cố Tri Cảnh tạm biệt, thật nhiều thật nhiều nhân vật tạm biệt! Ai nha, thật không nỡ!

 

[Toàn văn hoàn]

 

Bình Luận (0)
Comment