Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

Chương 25


Chắc là do Giang Kế Cầu vừa kết thúc một vụ kiện lại đang chuẩn bị kết hôn nên mọi người trong văn phòng ngầm hiểu tự giải quyết cố gắng không làm phiền hắn.
An Dương buổi chiều có chút nhàn rỗi, cho nên hắn liền bù đắp một ít kiến ​​thức cơ bản về luật phát, đề phòng sau này dùng đến.

Tan làm, An Dương lái xe trở về chỗ buổi sáng, hệ thống lại có chút nhân đạo kêu bíp hai tiếng.
【Người anh em, cậu đi đâu vậy?】
Về nhà, An Dương nghi hoặc, hắn hẳn là không nhớ nhầm đường.
【Nhà Giang Kế Cầu không ở đó, cậu đi nhầm đường rồi, buổi sáng là nhà trọ của Cố Vân Thanh.】
An Dương đạp phanh, xe đột nhiên dừng lại, nếu không phải đã thắt dây an toàn thì có khi hắn đã đập đầu vào vô lăng rồi.

Vốn cho rằng Giang Kế Cầu và Cố Vân Thanh ở cùng nhau, ai ngờ Giang Kế Cầu lại cẩn thận như vậy.
An Dương trong lòng tràn ngập một loại vui sướng khó hiểu, nhưng sau đó hắn lại có chút buồn bực.

Trong năm tháng này, Cố Vân Thanh luôn lẻ loi một mình khi không có Giang Kế Cầu sao?
【Nghĩ gì đó? Tôi chỉ đường cho cậu đến nhà Giang Kế Cầu.】
An Dương không tình nguyện quay xe đổi hướng, điện thoại đột nhiên vang lên thông báo tin nhắn, hắn liếc mắt nhìn phát hiện đó là tin nhắn của Cố Vân Thanh, liền vội vàng cầm điện thoại bấm vào tin nhắn, những từ đơn giản nhưng thận trọng được hiển thị trên màn hình điện thoại.
Tan làm rồi sao? Anh đã ăn cơm chưa? Anh có muốn qua đây ăn cơm cùng em không?

An Dương mỉm cười, đang định trả lời lại phát hiện những tin nhắn trước đó của hai người.

Hắn do dự một lúc, không chịu nổi sự tò mò, liền kéo xuống xem qua.

Không có lời nói ngọt ngào hay là sự dịu dàng quan tâm như trong tưởng tượng.

Hầu như tuần nào Cố Vân Thanh cũng sẽ gửi tin nhắn hỏi Giang Kế Cầu có muốn qua ăn tối cùng cậu không, nhưng luôn nhận được câu trả lời là xin lỗi, hôm nay anh không rảnh.
Tâm tư Giang Kế Cầu cũng chu đáo, mặc dù hắn không đồng ý qua ăn cơm cùng cậu nhưng hắn luôn gửi tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon cho Cố Vân Thanh, thỉnh thoảng nhắc nhở cậu mặc thêm quần áo ấm.

Giữ khoảng cách nhưng vẫn trói chặt Cố Vân Thanh bên người.
An Dương lạnh lùng nhìn một chút, đột nhiên nhớ ra cái gì đó liền lấy một cái điện thoại khác của Giang Kế Cầu ra xem.

Quả nhiên, Giang Kế Cầu cũng sẽ gửi tin nhắn giống như vậy cho Hạ Yến Thuần, đều con mẹ nó toàn là mánh khóe lừa gạt, tra nam.
An Dương trong lòng chửi thầm Giang Kế Cầu, sau đó bấm vào tin nhắn trả lời “Chờ anh”, rồi đạp chân ga lái xe đến nhà Cố Vân Thanh.
Giang Kế Cầu có chìa khóa nhà Cố Vân Thanh nên khi An Dương đến, hắn trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa bước vào.

Cậu đang bận rộn trong phòng bếp, trên bàn đã bày sẵn hai ba món, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, An Dương có chút đói bụng.

Hắn lén lút lấy đũa ăn vụng một miếng, cẩn thận nếm thử, ăn xong lại lặng lẽ đi vào trong bếp, trên mặt mang theo ý cười.
Cố Vân Thanh đeo tạp dề, ống tay áo kéo đến cánh tay, một tay cầm bát, một tay cầm nồi bận rộn, bên cạnh còn có một quyển sách dạy nấu ăn, xem ra đã bỏ rất nhiều công sức nấu một bữa ăn ngon cho người khác.
An Dương nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của cậu hoàn toàn không có sức chống cự, lý trí cùng xúc động trong lòng hắn đấu qua đấu lại, vẫn là rón rén đi qua, từ phía sau ôm lấy cậu.
Cố Vân Thanh hơi giật mình, bỏ nồi xuống cầm dao lên, An Dương thấy cậu cầm dao, vội vàng buông ra, đi nhanh ra khỏi phòng bếp hét lên, “Đợi đã, hảo hán tha mạng!”
【Haha, haha, haha, nhìn dáng vẻ như sợ hổ của cậu kìa.】
Hệ thống ở trong đầu An Dương dùng giọng điệu bản tin thời sự chững chạc nghiêm túc cười to nhưng tiếng cười phát ra mỗi chữ mỗi câu đều chỉ có âm đầu, nghe có vẻ khá dị.
Cố Vân Thanh nhận ra người phía sau động tác chậm lại, hoảng hốt lấy thớt gỗ che sách dạy nấu ăn lại, hỏi: “Sao anh đến sớm vậy?”
“Tan làm, anh liền qua luôn.” An Dương thò nửa cái đầu phía sau cửa phòng bếp.
Cố Vân Thanh trong lòng vui vẻ, Giang Kế Cầu chưa bao giờ đến sớm như vậy, chứ đừng nói là đến đây ăn tối.
“Vậy anh ra ngoài chờ em một lát, em nấu xong canh là có thể ăn cơm.” Cố Vân Thanh đặt dao xuống, xoay người sang chỗ khác.
“Ừm!” An Dương đáp một tiếng, không có rời đi, mở cửa nhìn Cố Vân Thanh bận rộn, mãi cho đến khi cậu bưng canh từ phòng bếp ra, đặt ở trên bàn ăn.

“Ăn cơm thôi.” Cố Vân Thanh cởi tạp dề rửa tay, xới cơm cho An Dương, thiếu chút nữa đút hắn ăn luôn.
Cố Vân Thanh không quen tay, đồ ăn không phải đặc biệt ngon nhưng An Dương lại cao hứng ăn, nhìn đồ ăn trên bàn vơi dần, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi: “Vân Thanh, em có quen biết Hạ Yến Thuần không?”
Cố Vân Thanh tính cách lạnh lùng, dù thích Giang Kế Cầu đến đâu cũng không có khả năng chịu đựng trở thành người thứ ba.

An Dương mặc dù biết nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

Quả nhiên, vừa hỏi xong, Cố Vân Thanh liền cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Không biết, làm sao vậy?”
“Không có gì.” An Dương cúi đầu ăn cơm.
Một số sai lầm, một khi bắt đầu đã định sẵn là máu me đầm đìa kết thúc.

Mà sai lầm của Giang Kế Cầu, giống như một con dao sắc bén, đâm xuyên qua cơ thể của Cố Vân Thanh rồi mới đâm vào trái tim của Hạ Yến Thuần.
Ăn xong, An Dương tranh đi rửa bát, rửa xong đi ra khỏi phòng bếp liền trông thấy Cố Vân Thanh vùi mình vào một góc trên ghế sô pha, bấm đi bấm lại điều khiển ti vi, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ lười biếng.

An Dương khi còn trong thân xác Ngụy Trì chưa từng thấy qua dáng vẻ này của cậu bao giờ.
Nhìn thấy An Dương rửa bát xong ngồi bên cạnh mình, Cố Vân Thanh thừa dịp nghiêng người nhào vào trong lòng hắn.

An Dương thân thể cứng đờ, cúi đầu nhìn khuân mặt cậu chỉ cảm thấy tim đập như trống trận.
A a a a a a, người mình thích dựa vào, hắn làm sao có thể ngồi yên?? Gấp!! Online chờ!!!
Cảm nhận được An Dương có hơi cứng nhắc, Cố Vân Thanh nghi hoặc ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt hắn, bốn mắt nhìn nhau, phảng phất trong nháy mắt, An Dương vẫn là không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên môi Cố Vân Thanh một cái.
Ai ngờ, môi mới chạm nhẹ vào môi cậu, chuông điện thoại của Giang Kế Cầu lại vang lên ầm ĩ, An Dương hoảng hồn kết thúc nụ hôn, vươn tay lấy điện thoại.

Tên Hạ Yến Thuần nhảy lên trên màn hình, ánh mắt An Dương chớp một cái, hắn bước mấy bước ra ban công nghe điện thoại.
“Kế Cầu, anh đang ở đâu?” Hạ Yến Thuần vui vẻ nói.
“Anh…Anh đang ở nhà.” Trái tim An Dương đang rỉ máu, tâm tư muốn khóc, loại cảm giác yêu đương vụng trộm này thật con mẹ nó kí.ch thích.

Hiện tại, mới chỉ gọi điện thôi mà hắn đã cảm thấy chột dạ muốn chết, Giang Kế Cầu có thể chịu trong năm tháng thật tài năng.
“À, lần trước em để quên một ít mỹ phẩm ở chỗ anh, ngày kia em định mang ra nước ngoài, lát nữa em qua lấy nhé.” Hạ Yến Thuần nói xong liền cúp máy.
Giang Kế Cầu!!! Hậu viện của anh bốc cháy rùi!!! Anh cũng có ngày này!! Sao không thiêu chết anh luôn đi!!
“Làm sao vậy, anh có việc bận sao?” Cố Vân Thanh đi tới, quan tâm hỏi.
“Ừm! Xin lỗi, anh có việc phải đi trước.” An Dương cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài, ánh mắt Cố Vân Thanh vẫn luôn dõi theo bóng hình hắn cho đến khi An Dương biến mất ở cửa, đôi mắt mới dâng lên chút cô đơn.

Không sao, Cố Vân Thanh an ủi mình.
Dù sao, trước đó hắn cũng đã đồng ý ngày kia sẽ tới.
Sẽ tới cùng mình đón sinh nhật.
Nhưng chuyện Giang Kế Cầu đồng ý, An Dương không biết.
Mà ngày kia, là ngày mà Hạ Yến Thuần ra nước ngoài đã nhờ An Dương đi tiễn cô..

Bình Luận (0)
Comment