Cố Vân Thanh bình tĩnh nhìn vực sâu đen tối trước mặt.
Trong vực sâu, có một con quái vật khổng lồ khiến người ta nghẹt thở, nó đang há to miệng đẫm máu, khép vào mở ra, mùi tanh hôi thối, chờ đợi cậu rơi xuống nó liền có thể thưởng thức một bữa ăn mỹ vị.
Cố Vân Thanh đờ đẫn tiến lên một bước, cậu nhắm mắt lại ngừng suy nghĩ, chuẩn bị tiến lên bước thứ hai thì thân thể cậu đã lảo đảo sắp ngã ở bờ vực sâu.
Bỗng có một người nắm lấy cánh tay cậu kéo cậu ra khỏi nơi đáng sợ đó.
Cố Vân Thanh tràn đầy kinh ngạc mở to hai mắt, người kia kéo cậu không ngừng đi về phía trước, bóng lưng hắn lấp đầy trong mắt cậu.
Anh là ai?
Cố Vân Thanh nghe thấy mình hét lên.
Chờ anh, hắn nói.
Chờ anh làm gì?
Chờ anh, hắn chỉ lặp lại.
Anh đến cùng là ai? Cố Vân Thanh không ngừng hỏi.
Anh tên là….
Anh tên là gì? Tôi không nghe rõ, tên anh là gì?
Người kia yên lặng dừng bước, chậm rãi xoay người lại.
Ngay khi, Cố Vân Thanh thấy rõ khuân mặt hắn trong chốc lát thì cậu từ trong mộng tỉnh lại.
Cơn đau đầu do say rượu làm cho Cố Vân Thanh choáng váng hoa mắt, cổ họng cậu khô không khốc như bốc khói, cậu cố gắng mở mắt ra nhưng chỉ thấy một màn đen kịt xen lẫn những đốm trắng, đành phải vội vàng nhắm mắt lại, ấn day huyệt thái dương.
Cậu thở gấp một hơi, chậm chạp lấy lại tinh thần mới mở mắt ra một lần nữa.
Căn phòng yên ắng giống như mỗi khi cậu thức dậy.
Cố Vân Thanh cố gắng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra tối hôm qua nhưng cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhớ ra mình uống say đổ bệnh, cuối cùng bị Doãn Tầm mắng kéo trở về, sau đó dường như anh ấy có đến đây.
Anh ấy vẫn còn ở đây chứ?
Cố Vân Thanh chống đỡ ở đầu giường, cậu loạng choạng đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Giữa trưa, nắng ấm dịu nhẹ chiếu vào phòng khách trống không, có hạt bụi nhỏ bé xuyên thấu qua dưới ánh nắng mặt trời.
Căn phòng không quá lớn liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra không có ai.
Quả nhiên, anh ấy đi rồi?
Không có biện pháp, anh ấy vẫn luôn bận rộn.
Cố Vân Thanh mấp máy môi dựa vào khung cửa, đang chuẩn bị xoay người trở về giường nghỉ ngơi thì cánh cửa lại phát ra tiếng va chạm kim loại của chìa khóa.
An Dương cố sức xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn, một tay mở cửa một tay xách túi đồ ăn đặt dưới đất, cuối cùng dùng bả vai đóng cửa lại, vừa vào cửa đã nhìn thấy Cố Vân Thanh mặc bộ đồ ngủ phong phanh đứng ở cửa phòng bên cạnh, nhìn hắn với ánh mắt khó tin.
“Em tỉnh rồi.” An Dương đặt đồ ăn vào trong bếp rồi rửa tay, đi ra phát hiện cậu vẫn đứng ở đó, không biết nghĩ cái gì.
“Mùa thu hơi lạnh, sao em xuống giường không mang dép?” An Dương nhìn cậu đứng chân trần trên mặt đất, nhất thời nóng nảy đi tới bế cậu lên, đi mấy bước tới giường nhét cậu vào trong chăn.
“Anh…Anh không phải đi làm sao?” Cố Vân Thanh hơi thất thần, nói nhỏ.
“Hôm nay là thứ bảy.” An Dương cười, đưa tay sờ trán cậu hỏi: “Đầu có đau không?”Thấy cậu khẽ gật đầu, An Dương vừa đứng dậy vừa nói: “Anh đi rót cho em một ly nước.”
Cố Vân Thanh nhìn bóng lưng hắn đi ra khỏi phòng, đột nhiên nắm chặt góc chăn.
An Dương cầm một cốc nước mật ong đi tới đưa cho Cố Vân Thanh, thấy cậu ngoan ngoãn nhận lấy uống một hơi cạn sạch, rồi cầm cốc đặt ở đầu giường: “Em muốn ăn gì, anh đi làm cho em?”
Cố Vân Thanh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của hắn, đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn nói: “Thật…Thật xin lỗi, làm phiền anh rồi, anh mau đi đi, em không sao.”
Em không muốn làm phiền anh, nếu anh ghét bỏ em phiền phức thì phải làm sao đây?
An Dương dừng một chút, hắn cúi đầu nhìn Cố Vân Thanh nắm lấy cổ tay mình, rõ ràng động tác ỷ lại như thế vậy mà lại nói muốn ở một mình.
An Dương yên lặng thở dài, Cố Vân Thanh lập tức cứng đờ.
“Buổi chiều, anh còn muốn dọn đồ tới đây, không ăn no không có sức dọn đâu.” An Dương ngồi xuống giường nhìn cậu nở nụ cười.
Cố Vân Thanh sửng sốt, mở miệng: “Dọn, dọn đồ gì?”
“Buổi tối ngủ bên ngoài trên ghế sô pha đi, ừm, mặc dù có hơi nhỏ.” An Dương chống cằm, giống như đang lẩm bẩm nhưng lại dùng giọng điệu tự nhiên nói cho Cố Vân Thanh nghe.
“…” Cố Vân Thanh giống như là kịp phản ứng, đôi mắt lấp lánh.
Anh ấy, anh ấy muốn chuyển tới đây ở sao?
An Dương nói xong quay đầu nhìn cậu, phát hiện cậu đang cụp mắt nhìn chăn bông, mặc dù trên mặt không có cảm xúc phập phồng nhưng vành tai cậu lại đỏ lên, biểu lộ tâm tình của cậu giờ phút này.
Phản ứng thật đáng yêu!
An Dương vừa mới ở trong đầu gào thét xong, liền nghe thấy hệ thống chán ghét nói một câu.
【Kí chủ An Dương, cậu xem lại cậu đi, thật trẻ con, nói chuyện ngại ngùng như thế, cậu thích thì cậu nói thẳng, cậu muốn chuyển tới ở đi, lại còn quanh co lòng vòng.】
Cái này gọi là em hiểu anh cũng ngầm hiểu, tôi cứ không thích nói rõ đấy, nghẹn chết hệ thống cậu.
An Dương vươn tay xoa đầu Cố Vân Thanh: “Anh đi nấu cháo cho em, em nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừm.” Cố Vân Thanh nhẹ nhàng đáp.
An Dương ngâm nga một câu hát, đứng dậy đi vào trong bếp nấu cháo, nấu cháo trắng gạo kê, thơm ngon mềm dẻo, còn có thể bồi bổ dạ dày.
“Dạ dày không tốt…” An Dương lẩm bẩm, mở điện thoại lên Baidu tìm kiếm đồ ăn và những việc cần chú ý để bồi bổ dạ dày, trong nháy mắt cháo kê liền nấu xong, trong nồi sôi sùng sục bốc lên bong bóng nhỏ.
An Dương múc cháo ra để nguội rồi mang vào phòng Cố Vân Thanh.
Cố Vân Thanh ngồi dựa lưng vào thành giường, cúi đầu nói cảm ơn, sau đó cầm lấy bát cháo, húp từng ngụm từng ngụm nhỏ.
An Dương nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Cố Vân Thanh, trong lòng không hiểu sao lại nảy sinh ý muốn chăm sóc động vật nhỏ.
Cảm thấy tự hào!
“Ồ, đúng rồi.” An Dương đột nhiên nhớ ra, ngồi xuống bên giường, giọng điệu ôn hòa hỏi thăm: “Em không phải là nhân viên phục vụ sao, tại sao còn phải uống rượu?”
“Em…Em thỉnh thoảng sẽ phải đi tiếp rượu, đây là cách quán bar thúc đẩy tiêu thụ, chỉ là tiếp rượu ngoài ra không có gì khác, chỉ là uống rượu thôi.” Cố Vân Thanh ngước mắt, có chút sốt ruột giải thích.
“Lần sau đừng đi nữa, uống rượu tổn thương dạ dày.” An Dương nhẹ giọng an ủi cậu.
“Được.” Cố Vân Thanh gật đầu, lại múc một muôi cháo.
“Ừm, người hôm qua đưa em về là…” An Dương đang muốn hỏi có phải là bạn cậu không, ai ngờ Cố Vân Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng điệu vô cùng lo lắng ngắt lời hắn: “Anh ấy chỉ là bạn của em, chỉ là, chỉ là, anh ấy, anh ấy có bạn trai rồi, anh ấy sống chung với bạn trai bảy năm, em và anh ấy chỉ là bạn, anh đừng hiểu lầm.”
An Dương dừng một chút, Cố Vân Thanh so với trong tưởng tượng của hắn vẫn luôn không có cảm giác an toàn, chẳng lẽ là bởi vì trước kia Giang Kế Cầu đối xử với cậu quá mức lạnh nhạt sao?
Thấy An Dương nhất thời không lên tiếng, Cố Vân Thanh trong lòng trầm xuống, đang định giải thích, lại đột nhiên thấy người trước mặt cười nói: “Hôm qua, bạn trai hắn đến đón hắn về nhà, anh nhìn thấy rồi, không có hiểm lầm, em ăn nhanh đi.”
“Ừm…được.” Cố Vân Thanh vội cúi đầu húp cháo.
“Bảy năm, thật không dễ dàng…” An Dương lẩm bẩm một câu, đột nhiên lại nói: “Chờ chút, bảy năm? Cậu ta hiện tại bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi lăm.” Cố Vân Thanh có chút khó hiểu, Giang Kế Cầu sao lại hỏi vấn đề thế này, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời hắn.
Mẹ khiếp, vậy mà lớn hơn mình.
An Dương nhớ tới gương mặt giống như sinh viên đại học cùng cách ăn mặc thiếu niên ngả ngớn của Doãn Tầm, cảm thấy thế giới của mình tràn ngập lừa dối.
Cảm khái xong, An Dương ngẩng đầu nhìn Cố Vân Thanh, đột nhiên không nhịn được cười ra tiếng, cậu đã ăn xong cháo nhưng khóe miệng lại dính hạt gạo.
“Sao, sao vậy?” Cố Vân Thanh có chút luống cuống.
“Ăn dính bẩn rồi.” An Dương vừa cười vừa đưa tay lau khóe miệng cậu, không ngờ cậu đúng lúc lại nghiêng đầu, đôi môi lạnh lẽo hôn lên ngón tay hắn.
An Dương đột nhiên nhịp tim đập dồn dập, vội vàng rút tay về, lắp bắp nói: “Em, em nghỉ ngơi thật tốt đi, anh đi nấu cơm.”
Nói xong, An Dương cầm lấy cái bát, đứng dậy trốn vào trong bếp.
【Hèn.】
Hệ thống đối với hành động này đưa ra đánh giá khái quát.
An Dương cảm thấy nếu như hệ thống có thể mô phỏng con người, hắn nhất định sẽ đào hố chôn cậu, hơn nữa còn là loại chôn xong thuận tiện dẫm mạnh hai phát xuống đất.
An Dương vừa mới rửa bát xong đang cất vào tủ thì chuông điện thoại vang lên, hắn cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy dòng chữ Hạ Yến Thuần trên màn hình, nhất thời ho khan một tiếng, liếc nhìn cánh cửa phòng Cố Vân Thanh đang đóng chặt, lặng lẽ bước ra ban công mới nghe điện thoại.
Hạ Yến Thuần hỏi một chút chuyện lúc trước ở sân bay, hỏi cảnh sát có làm khó hắn không, An Dương vội nói không có lại nghe Hạ Yến Thuần nói liên miên, lải nhải chuyện ở nước ngoài, lúc này mới cúp máy.
An Dương cầm điện thoại đột nhiên có chút tỉnh ngộ.
Cho nên, rốt cuộc mình phải làm sao mới có thể không làm tổn thương đến hai người này.
Hạ Yến Thuần và Cố Vân Thanh, hai người bọn họ rõ ràng ai cũng không sai.
Rốt cuộc mình phải làm sao mới tốt đây.
An Dương đang buồn rầu, trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống, khiến hắn giật mình.
【Nhiệm vụ lần này, kết hôn với Hạ Yến Thuần, tiến độ trước mắt đã hoàn thành 55%.】
Chết tiệt, tại sao tiến độ lại tăng lên rồi?
Chuyện gì đã xảy ra?
【Thời gian hôn lễ sắp đến gần, kí chủ, cậu có phải đồ ngốc không?】
A a a a a, cho nên rốt cuộc mình phải làm sao đây!!
An Dương ngồi xuống, hai tay ôm đầu, điên cuồng vò tóc.
Cùng lúc đó, Hạ Yến Thuần ở bên kia đang là ban đêm, cô cầm điện thoại nhìn ra bên ngoài qua cửa kính khách sạn, cô hơi chóng mặt vì ánh đèn neon bên ngoài tòa nhà vào ban đêm: “Vẫn luôn không có qua lại với cô gái khác sao, nhưng mà em vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, ừm, được, để cho thám tử tư theo dõi thêm đi.”.