Có một cửa hàng hoa ở góc phố, cạnh trường học và gần trung tâm thành phố, gần đây đang định chuyển nhượng, không phải vì kinh doanh không tốt mà là vì chồng của chủ cửa hàng thuyên chuyển công tác đến thành phố khác, cho nên chủ cửa hàng đương nhiên cũng phải đi theo.
Sau khi đăng quảng cáo chuyển nhượng, có không ít người đến xem cửa hàng, nhưng chân chính muốn nhượng lại cửa hàng lại không có mấy người.
Chủ cửa hàng vô cùng buồn rầu.
Hôm đó, vào khoảng hơn sáu giờ, chủ cửa hàng đang định đóng cửa, một người đàn ông trông rất đẹp trai vội vàng chạy tới: “Chờ đã! Chị chủ, chờ đã! Tôi muốn xem cửa hàng.
”
Người đàn ông này mặc âu phục, trông có vẻ như là vừa mới tan làm liền vội vàng chạy tới, nụ cười tươi sáng trên khuân mặt hắn khiến người ta trong lúc nhất thời khó có thể rời mắt.
Chủ cửa hàng lại mở cửa lần nữa, dẫn người vào trong xem.
Người đàn ông nhìn xung quanh một lúc, rồi mỉm cười hỏi giá cả và một số điều, chủ cửa hàng kiên nhẫn trả lời hắn.
Vốn tưởng rằng cũng là một người bảy phần tò mò ba phần muốn mua, ai ngờ sau khi hỏi xong, người đàn ông lấy điện thoại ra cười sảng khoái nói: “Chị chủ, để lại số điện thoại đi? Ngày mai tôi sẽ liên lạc với chị.
”
Chủ cửa hàng vội vàng nói số điện thoại của mình cho hắn, người đàn ông gọi lại rồi cúp máy: “Chị chủ, chị cũng lưu lại đi.
Tôi tên là An Dương.
An trong An Tâm, Dương trong Thái Dương.
”
Mẹ An nhìn thấy An Dương trở về, nhất thời có chút kinh ngạc.
Sau khi An Dương thẳng thắn nói mối quan hệ của mình với Cố Vân Thanh, mẹ An trước đó còn ríu rít giữ người lại, hiện tại không nói hai lời liền đuổi An Dương ra ngoài.
Có vợ rồi thì ở cùng với vợ đi, đó là những gì mẹ An đã nói.
An Dương suy nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng hành động, thực hiện ý chỉ của mẹ mình, không quá một tháng vậy mà thật sự sống cùng Cố Vân Thanh.
Cho nên lần này An Dương về nhà, mẹ An liếc mắt một cái liền hiểu, người này không có việc thì không lên điện Tam Bảo cầu Phật.
“Mẹ, vốn liếng lấy vợ của con đâu?” An Dương nói.
Vốn liếng lấy vợ của An Dương chính là tiền tiết kiệm lúc trước sau khi hắn xảy ra tai nạn tài xế đến bồi thường cùng với cha mẹ của cô gái nhỏ mà hắn cứu đến cảm tạ.
Mẹ An đứng dậy lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho An Dương: “Mật khẩu là ngày sinh nhật của con, con cầm lấy sổ, con dâu phải dẫn về.
”
An Dương cầm sổ tiết kiệm đang định đi ra ngoài, lại dừng lại hỏi: “Hả? Trước đó, không phải con đã dẫn người về rồi sao?”
“Một lần không đủ, vừa vặn mấy ngày nay Tiểu Kỳ xin nghỉ thai sản ở nhà nghỉ ngơi, con bảo với Vân Thanh để nó lần sau cùng ta đi thăm Tiểu Kỳ đi.
” Mẹ An nói.
“Vâng, con biết rồi, con về sẽ nói lại với em ấy.
” An Dương vẫy vẫy tay, vội vàng đi ra khỏi cửa.
Mẹ An lắc đầu lẩm bẩm chẳng biết muốn lấy sổ tiết kiệm để mua gì nữa.
Cha An đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo đột nhiên ngẩng đầu lên cười nói: “Vợ à, còn hai ngày nữa là lễ tình nhân, nghĩ xem muốn quà gì?”
Hai ngày trước lễ tình nhân, Cố Vân Thanh vẫn luôn suy nghĩ mình nên chuẩn bị quà gì để tặng An Dương.
Cậu đi hỏi Doãn Tầm, Doãn Tầm chống đầu suy tư một lúc, cuối cùng đập một phát nói: “Tặng bản thân em đi.
”
Cậu đi hỏi Lương Kỳ, Lương Kỳ đang nằm trên ghế sô pha, vừa ăn vừa v.uốt ve cái bụng hơi nhô ra của cô: “Em thắt cho mình một cái nơ đưa đến trước mặt Tiểu An Dương đi, hắn nhất định sẽ vui chết mất.
”
Cậu đi hỏi Bạch Tuệ, Bạch Tuệ không chút nghĩ ngợi trực tiếp nói: “Tặng thuốc đi.
”
“Thuốc…Thuốc gì?” Cố Vân Thanh cầm điện thoại, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, An Dương không có bệnh mà.
Bạch Tuệ dừng một chút, nội tâm cô đang đấu tranh giữa lừa gạt và chính trực, cuối cùng vẫn là nói: “Không có gì, em tặng chính mình đi.
”
Người ta đều nói tập hợp ý tưởng là có được nhiều lợi ích, nhưng mà tại sao tất cả bọn họ chỉ đưa ra một đáp án chung???
Cố Vân Thanh buồn rầu, Bạch Tuệ đột nhiên lại gọi điện thoại tới nói với cậu một ít chuyện, Cố Vân Thanh vừa nghe vừa trợn tròn mắt, sau đó khuôn mặt trắng nõn của cậu bỗng nhiên đỏ lên.
Sau đó chớp mắt liền đến lễ tình nhân, trùng hợp là ngày làm việc, An Dương sáng sớm chúc cậu ngày lễ tình nhân vui vẻ rồi vội vàng đi làm.
Cố Vân Thanh xin nghỉ phép ở quán bar, ở nhà dọn dẹp nhà cửa, nấu một bàn đồ ăn ngon, rồi chờ An Dương trở về.
Mà khi gần xế chiều, An Dương vội vàng trở về nhà nhưng không nhìn bàn đồ ăn kia, hắn hưng phấn kéo cậu đứng dậy đi ra ngoài.
Sau đó, hắn lái xe chở cậu đến một nơi gần trung tâm thành phố, lúc xuống xe An Dương đưa cho cậu một cái bịt mắt, cười hì hì nói: “Vân Thanh, em che mắt lại trước đã, được không?”
Mặc dù, trong lòng Cố Vân Thanh tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Bóng tối ập đến, Cố Vân Thanh lúng túng mò mẫm xung quanh, một bàn tay ấm áp liền nắm lấy tay cậu, che chở cậu xuống xe rồi đưa cậu đi đến một chỗ.
Chắc là do bịt mắt nên các giác quan khác của Cố Vân Thanh đều trở nên có chút mẫn cảm, xung quanh cậu có hương hoa nhàn nhạt tản ra, khiến cậu không khỏi có thêm vài phần phỏng đoán cùng chờ mong.
Có phải là khu vườn nào đó trong công viên hay không?
“Vân Thanh, có thể tháo bịt mắt ra rồi.
” An Dương vừa nói, vừa vươn tay giúp cậu cởi bịt mắt.
Cố Vân Thanh chớp chớp hai mắt, thích ứng với ánh sáng một lúc, lúc này cậu mới nhìn xung quanh, vừa nhìn hô hấp liền đột nhiên đình trệ.
Trước mắt cậu là một cửa hàng hoa nhỏ nhưng được trang trí vô cùng tinh xảo, tường được sơn màu be nhẹ nhàng và màu vàng nhạt, ngoài cửa là những dây leo xanh mướt, treo vài chậu lan điếu, những bông hoa rực rỡ sắc màu được đặt trên những chiếc kệ gỗ nhẹ nhàng tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Trong mắt cậu tràn đầy kinh ngạc, không thể tin nổi: “An… An Dương?”
“Hửm?” An Dương bên cạnh cậu cười: “Thích không? Lúc trước anh xuyên thành Ngụy Trì, ở trong nhà kính, không phải em nói là vẫn luôn muốn mở một cửa hàng hoa sao?”
Cố Vân Thanh hô hấp trì trệ, bờ môi khẽ run, chỉ là một câu đơn giản như vậy, nhưng An Dương lại nhớ kỹ cho đến bây giờ.
“Sau này không cần đến quán bar làm ca đêm nữa.
” An Dương hôn lên mái tóc cậu, đôi mắt sáng lấp lánh: “Vân Thanh, lễ tình nhân vui vẻ.
”
Trong thành phố có một cửa hàng hoa ở góc phố, cạnh trường học và gần trung tâm thành phố, học sinh và người dân gần đó đều rất thích đến đó để mua hoa.
Có rất nhiều lý do, đầu tiên nếu bạn không biết mua hoa gì, chủ cửa hàng sẽ kiên nhẫn giới thiệu cho bạn ngôn ngữ của các loài hoa và đưa ra những gợi ý rất đáng tin cậy, thứ hai, cách cắm hoa của chủ cửa hàng khá tinh tế và đẹp mắt.
Cuối cùng, tất nhiên là điều quan trọng nhất.
Chủ cửa hàng là một chàng trai vô cùng đẹp trai và sạch sẽ! Mặc dù cậu không hay cười nhưng khi cậu cười lên, đôi mắt màu nâu kia dường như có thể thu hút người khác, vì vậy cậu đã vô tình thu hút biết bao cô gái đến đây vì hâm mộ.
Cho đến một ngày, các cô gái đi mua hoa nhìn thấy chủ cửa hàng dịu dàng ôm dỗ dành một đứa bé như ngọc được chạm khắc, trong lòng đều tan nát một nửa, nhưng điều này vẫn không thể ngăn cản các cô đến đây ngắm trai đẹp.
Đi được một lúc lâu, các cô gái mới nhận ra có điều gì đó không đúng, đứa bé này không thường xuyên đến nhưng có một anh đẹp trai hầu như ngày nào đến giờ tan tầm cũng sẽ đến đón người.
Ngày hôm đó, chủ cửa hàng vừa ôm đứa bé trắng nõn vừa trông cửa hàng, một em gái đang chọn hoa trong cửa hàng, ngẩng đầu lên liền trông thấy một anh đẹp trai bước vào cửa.
“Ồ, Tiểu Kỳ lại gửi nó ở đây cho em trông à, hay là chúng ta dứt khoát đưa nó về nhà nuôi đi.
” Anh đẹp trai mỉm cười như ánh mặt trời ấm áp đùa giỡn: “Lại đây, chú ôm nào, thím đang bận.
”
Đứa nhỏ “nha nha” thay cho lời nói, nhào vào lòng anh đẹp trai, sau đó cười khúc khích.
Em gái bên cạnh đã sớm nhìn như sói tâm nổi lên bốn phía, suýt chút nữa thì gào hét, thế nhưng đã bảy giờ, đây là giờ đóng cửa của cửa hàng hoa.
Em gái bực bội bước ra khỏi cửa hàng hoa, sau đó lấy điện thoại di động ra và bắt đầu khoe phát hiện trọng đại của mình với người bạn thân, rồi hẹn lần sau sẽ cùng nhau đến.
Mà trong cửa hàng hoa, Cố Vân Thanh vừa đóng cửa lại, quay đầu đã bị An Dương ôm lấy, đứa nhỏ cũng giãy dụa lần nữa chui vào trong lòng cậu, được hai người bọn họ bảo vệ an toàn.
An Dương ôm eo cậu, cúi đầu ngậm lấy môi cậu, dịu dàng hôn lên, Cố Vân Thanh ôm đứa nhỏ trong tay không từ chối được, đành phải tùy ý hắn hôn mình.
Đứa nhỏ đột nhiên cười khúc khích, cũng không biết là nhìn thấy chuyện gì vui.
An Dương hôn xong, sờ sờ khuôn mặt đứa nhỏ, cười nói: “Có chuyện gì mà vui thế bé con?”
Đương nhiên, đứa nhỏ không có trả lời, chỉ y y nha nha, vẫy cánh tay như ngó sen của mình.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.
” An Dương cười nói.
Cố Vân Thanh ừ một tiếng, vừa ngẩng đầu lên, An Dương lại hôn lên trán cậu.
Hình ảnh như dừng lại, mặt trời còn chưa lặn hẳn ở chân trời, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ trong suốt chiếu vào cửa hàng, nhiễm hương thơm ngào ngạt, cuối cùng quét một viền vàng nhàn nhạt cho hai người.
Nhìn xem, hạnh phúc thật ra rất đơn giản.
Chỉ anh và em, lại thêm một câu về nhà, như thế mà thôi.
.