“Anh ngay cả lời anh hai em nói cũng không nghe! Vậy có phải anh căn bản không coi trọng chuyện điều trị đúng không? Nếu vậy thì em về nhà méc liền, nhờ anh ấy khỏi cần quan tâm anh nữa!”
“Không phải!”
Ôn Cảnh Hình vội ngắt lời cô.
“Lúc đó... lúc đó anh bị ép quá. Bác sĩ Tả là bác sĩ khó hẹn nhất mà anh cực kỳ tin tưởng, y thuật của anh ấy anh đương nhiên tin! Chuyện lần này là anh sai, anh sẽ đích thân xin lỗi.”
“Bị ép? Là con nhỏ kia ép anh đúng không?!”
Vừa nghe hắn nói vậy, Tả Dữu lại nhớ tới cái bản mặt kiêu ngạo của Lý An Nhiên lúc nãy ở WC, lập tức hiểu ra.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã thấy con nhỏ đó không phải người tốt!
Chắc chắn là nó ỷ nhà có tiền, rồi ép Ôn Cảnh Hình uống rượu!
Cho nên... đây là cái gọi là “quy tắc ngầm” trong giới giải trí mà anh ba hay nói đây sao?
Tả Dữu cảm thấy mình đã nắm được chân tướng!
Nghĩ thông rồi, khi nhìn lại Ôn Cảnh Hình, ánh mắt cô cũng thay đổi: từ tức giận chuyển thành... thương hại.
Tội nghiệp, hóa ra anh là bị con nhỏ kia ép buộc!
Đáng giận thật, cô vốn định bỏ qua cho con nhỏ đó, nhưng bây giờ thì không!
Cô phải tìm nó, tính sổ cho ra nhẽ!
Nhìn thấy sự thay đổi chóng mặt trên mặt Tả Dữu, Ôn Cảnh Hình: “?”
Nói vậy là… cô ấy tưởng hắn bị… quy tắc ngầm?
Trong phút chốc, Ôn Cảnh Hình thật sự không biết mình nên cười hay nên khóc.
Hắn lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm nay, có lẽ hai năm đầu mới vào nghề còn có thể gặp phải mấy chuyện kiểu đó, nhưng hiện tại hắn đã có vị trí nhất định, khả năng bị quy tắc ngầm gần như là bằng không.
Có điều, hắn biết Tả Dữu không hiểu rõ nội tình trong giới, cô chỉ đơn thuần là đang lo cho hắn.
Chính vì vậy, Ôn Cảnh Hình không cảm thấy hối tiếc gì cả.
Hắn không muốn lừa dối Tả Dữu, chỉ là một số chuyện chưa đến lúc thích hợp để nói ra.
Giờ mà lộ ra có thể làm rối hết cả kế hoạch hắn đã chuẩn bị suốt bao năm, hắn không muốn có bất cứ sơ suất nào vào thời điểm then chốt thế này.
Vì vậy hắn chỉ có thể giải thích đơn giản:
“Không phải như em nghĩ đâu, là vì một số lý do khác.”
Thấy Tả Dữu hơi ngẩn người, đôi mắt sáng lên tò mò, Ôn Cảnh Hình đành nhìn sang hướng khác, gương mặt hơi áy náy:
“Sau này anh kể cho em nghe, được không?”
“Ừm…”
Nghe hắn nói vậy, dù trong lòng tò mò như mèo cào, Tả Dữu cũng không tiện hỏi tiếp.
“Chỉ cần anh không bị bắt nạt là được. Nhưng mà, nếu anh còn dám uống rượu nữa, em sẽ gọi cho anh hai ngay đó!”
Tả Dữu lầm bầm hai câu, mang ra cái uy h**p gần như vô hại để dọa hắn.
Ôn Cảnh Hình thì cam tâm tình nguyện bị cô uy h**p như vậy.
Hắn bật cười, gật đầu:
“Ừ, anh sai rồi, không dám nữa.”
Tả Dục Kiệt vừa mới đẩy cửa bước vào: “?”
Hắn nghe lầm không? Có phải mình hoa tai không?
Thấy Tả Dục Kiệt quay lại, Ôn Cảnh Hình biết mình nên trở về phòng bên kia.
Bên đó vẫn chưa xử lý xong, nếu hắn ở ngoài quá lâu, Ôn Liêu Đông chắc chắn sẽ nổi giận.
Mà như vậy, độ thiện cảm mà hắn vừa vất vả xây dựng tối nay, có khi sẽ mất trắng.
“Anh đi trước đây. Em với anh ba cứ từ từ ăn, lát nữa anh bảo người đem đồ ăn qua, toàn là mấy món vừa ngon vừa bắt mắt.”
Nghe có đồ ngon, tâm trạng Tả Dữu lập tức tốt hơn một chút.
Thấy Ôn Cảnh Hình đúng là có việc gấp, cô không cản lại nữa.
“Được rồi, nhưng anh phải nhớ kỹ lời em nói đấy. Không thì, hừ hừ…”
“Anh đảm bảo.”
Ôn Cảnh Hình nói xong thì rời đi.
Cửa vừa đóng lại, Tả Dục Kiệt ngồi xuống cạnh Tả Dữu, nhìn cô bắt đầu vùi đầu ăn tiếp, ánh mắt y như đèn pha quét tới.
Tả Dữu thấy nhưng lười phản ứng.
Dù sao anh ba thỉnh thoảng cũng dở hơi như vậy, đầu óc không được tỉnh táo, cô quen rồi.
Tả Dục Kiệt thấy cô vẫn đang ăn, khẽ “chậc” một tiếng, rốt cuộc cũng mở miệng:
“Em có gì đó sai sai.”
“Tả Dữu, anh thấy em không ổn lắm nha!”
Không hổ là ca sĩ, giọng nói của hắn sát bên tai Tả Dữu suýt chút nữa làm cô điếc tai.
Tả Dữu nhíu mày, suýt chút nữa thì lườm cho một cái.
Vừa định phàn nàn: “Anh ba, anh làm gì đấy?”, chưa kịp mở miệng thì bên kia Tả Dục Kiệt đã thao thao bất tuyệt:
“Tả Dữu! Em không phải là từ diễn giả mà thành thật rồi đấy chứ?!”
Từ diễn mà thành thật?
Nghe vậy, tim Tả Dữu bất chợt lệch một nhịp, lập tức phản bác:
“Anh đang nói linh tinh gì vậy! Em chỉ là lo cho anh hai thôi! Anh hai vất vả khám bệnh cho Ôn Cảnh Hình, mà ảnh lại không nghe lời, lỡ liên lụy anh hai thì sao!”
Tả Dục Kiệt lặng lẽ nhìn cô, trong đầu chỉ vang lên một câu: Xong rồi xong rồi, cô em gái ngốc nghếch 20 năm nhà mình, rốt cuộc cũng sa vào lưới tình rồi!
Hắn còn chưa nói rõ câu “từ diễn thành thật”, mà cô đã vội vàng giải thích một tràng như vậy… Không chột dạ thì là gì?
Tả Dục Kiệt đau lòng vô cùng.
Tuy ngày thường hắn hay bắt nạt Tả Dữu, suốt ngày đối đầu với cô, nhưng dù sao thì cô cũng là em gái hắn.
Hắn thật sự không ngờ cô lại sớm bị một tên đàn ông quyến rũ như vậy!
Không nghi ngờ gì nữa, Tả Dục Kiệt đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên đầu Ôn Cảnh Hình.
Quả nhiên mấy tiền bối trong giới giải trí nói không sai — Ôn Cảnh Hình đúng là một hồ ly tinh!
Nếu không thì sao lại khiến được cô em gái thẳng như thép của hắn cũng phải mềm lòng?
Đáng giận! Cái tên “em rể” này hắn tuyệt đối không chấp nhận!
Nhưng dù giận đến mấy, Tả Dục Kiệt cũng biết, lúc này mà phản ứng quá dữ dội thì có thể khiến Tả Dữu nảy sinh tâm lý phản nghịch.
Thế là hắn lập tức điều chỉnh biểu cảm, làm bộ vô tội cười hì hì:
“Anh chỉ đùa em tí thôi, em còn tưởng là thật à, ngốc ơi là ngốc, không phải anh biết hai người đang diễn thôi sao? Cả nhà mình đều biết đó nha~”
Hừ! – Hồ ly tinh này rõ ràng là do chính nhà họ sắp đặt để ở bên cạnh Tả Dữu!
Tả Dục Kiệt giận muốn điên.
Tả Dữu nghe hắn nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy hụt hẫng.
Cô lẩm bẩm:
“Ừm… Dù sao anh đừng có nói linh tinh nữa, lỡ người khác nghe được thì không hay đâu…”
Tả Dục Kiệt: Ha! Nhìn đi, còn chưa lấy chồng mà đã bênh chằm chặp cái tên hồ ly tinh kia rồi!
Phi!
Tả Dục Kiệt trong lòng thầm mắng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ cười dịu dàng kiểu “Anh biết rồi, yên tâm đi”.
“Ừ ừ, ăn mau đi, ăn xong rồi về ngủ. Biết đâu ba mẹ cũng về tới rồi đó.”
Nhắc đến ba mẹ, cuối cùng đầu óc Tả Dữu cũng chuyển sang chuyện khác.
Lâu rồi không gặp cha mẹ, cô cũng bắt đầu thấy nhớ họ.
Hai anh em ăn thêm khoảng một tiếng, vì chưa bao lâu sau khi Ôn Cảnh Hình rời đi, nhân viên phục vụ đã mang thêm rất nhiều món lên, nói là “Ôn tiên sinh gọi thêm”, còn thông báo luôn là tiền bữa ăn đã được Ôn tiên sinh thanh toán.
Tả Dữu không nói gì, chỉ là nhìn mấy món toàn đúng gu mình, tâm trạng cô tốt lên trông thấy.
Tả Dục Kiệt thì coi nguyên bàn ăn như đại diện của Ôn Cảnh Hình mà ăn — ăn như thể muốn giết ai, hậu quả là cả hai đều no căng, ngồi nghỉ một lúc lâu mới lết được về nhà.
Ở phía dãy ghế lô bên cạnh, Ôn Cảnh Hình vừa quay lại đúng lúc.
Quả nhiên, Ôn Liêu Đông liếc hắn một cái đầy bất mãn, kiểu như đang trách hắn ra ngoài nghe điện thoại gì mà lâu thế.
Cũng may, phía bên ông Lý dường như vì cô con gái nhà mình có cảm tình với Ôn Cảnh Hình mà bắt đầu mềm mỏng hơn.
Chuyện hợp tác xem ra không còn gì trở ngại lớn, tâm trạng Ôn Liêu Đông cũng thoải mái ra rõ rệt.
Ăn uống xong xuôi, cuộc thương lượng lần này rốt cuộc cũng chốt được.
Ông Lý bất đắc dĩ liếc cô con gái vẫn cứ dán mắt vào Ôn Cảnh Hình, sau đó nhìn Ôn Cảnh Hình bằng ánh mắt sâu xa rồi cười nói:
“Tiểu Ôn này, bây giờ cũng chưa quá muộn, mấy người trẻ tuổi các cậu không phải thích đi bar, đi club giải trí các thứ à? Hay là cậu đưa con bé nhà tôi đi chơi một chút đi, bình thường nó ở nhà buồn lắm, nhờ cậu đưa nó ra ngoài thư giãn.”
Tuy ông Lý nói bằng giọng rất nhẹ nhàng, không giống như ra lệnh, nhưng ai cũng nhìn ra ý ông không phải là đang đưa ra lời mời có thể từ chối.
Dù sao cũng đã bắt tay hợp tác với Ôn Liêu Đông, cho Ôn Liêu Đông chút thể diện, thì con trai ông – Ôn Cảnh Hình – chẳng lẽ không nên nể mặt đi theo tiếp chiêu cuối cùng này?
Ôn Liêu Đông dường như hoàn toàn không cảm thấy lời của bác Lý có gì bất hợp lý, còn vui vẻ phụ hoạ thêm:
“Đúng đấy, Cảnh Hình, lần này bác Lý xem như giúp ba một ơn lớn, con cứ dẫn Lý tiểu thư ra ngoài chơi đi.”
Tốt nhất là dỗ cho Lý An Nhiên vui vẻ một chút, như vậy lần hợp tác kế tiếp mới trơn tru được.
Mà bên cạnh, Lý An Nhiên cũng đang nhìn hắn bằng ánh mắt đầy mong chờ.
Vào lúc như thế này, cô ta biết mình không cần phải nói gì thêm, Ôn Cảnh Hình cũng sẽ chủ động đưa cô ta ra ngoài.
Thay vì vội vàng thể hiện, chi bằng cứ tỏ ra e lệ một chút.
Quả nhiên, Ôn Cảnh Hình có vẻ rất nghe lời Ôn Liêu Đông.
Vừa mở miệng, hắn lập tức gật đầu, giọng nói ôn hòa:
“Vâng ba, con sẽ dẫn Lý tiểu thư đến chỗ nào thú vị một chút.”