Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 120

Nghĩ đến đây, Ôn Cảnh Hinh liền cung kính gật đầu với cha Tả, rồi nói: “Chào chú Tả, cháu lần đầu đến thăm, hy vọng không làm phiền gia đình ạ.”

 

Cha Tả thầm nghĩ, biết làm phiền thì đừng đến có phải hơn không.

 

Rồi giây tiếp theo, ông thấy Ôn Cảnh Hinh đưa những thứ đang cầm trên tay qua.

 

“Chú Tả, cháu nghe nói chú có nhiều kinh nghiệm về đồ cổ, đây là một món đồ trang trí nhỏ cháu tình cờ có được, không biết chú Tả có thể giúp cháu xem qua, xem chất lượng của nó thế nào không ạ?”

 

Nói rồi, Ôn Cảnh Hinh đã mở một trong những hộp quà, để lộ chiếc bình hoa tinh xảo bên trong.

 

Mắt cha Tả lập tức trợn tròn!

 

Đây chẳng phải là bộ sưu tập mà ông đã nhờ người tìm rất lâu mà vẫn không mua được sao!

 

Ông chỉ thiếu mỗi món này là đủ một bộ rồi!

 

Khoảnh khắc đó, cha Tả biết rõ Ôn Cảnh Hinh đang dùng viên đạn bọc đường, nhưng ông vẫn không thể cưỡng lại việc dán mắt vào món đồ trong tay Ôn Cảnh Hinh.

 

Sau vài giây vật lộn đau khổ, cha Tả một mặt mắng chửi Ôn Cảnh Hinh là tên đàn ông chỉ biết lợi dụng sơ hở để dụ dỗ ông, nhưng mặt khác, tay ông lại như có ý thức riêng vươn ra phía hắn.

 

Miệng cũng không kiểm soát được mà nói: “Tôi… hay là… để tôi giúp cháu xem thử?”

 

Không phải định lực của ông không đủ sâu, chỉ là kẻ địch cho quá nhiều thôi!

 

Ôn Cảnh Hinh khẽ mỉm cười, giọng nói lại ôn hòa: “Vậy thì đa tạ chú Tả.”

 

Cha Tả cẩn thận đón lấy món đồ sưu tầm đó, rồi "vèo" một cái chạy lên lầu.

 

Tả Dục Kiệt đứng bên cạnh: “...”

 

???

 

Không, bố ơi, không phải đã nói phải đối xử với Ôn Cảnh Hinh lạnh lùng tàn nhẫn như mùa đông sao?

 

Tạm thời giải quyết xong cha Tả, ánh mắt Ôn Cảnh Hinh liền vô thức rơi xuống người Tả Dục Kiệt bên cạnh.

 

Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc chổi lông gà trong tay Tả Dục Kiệt, sau đó khẽ mỉm cười.

 

“Đang định dọn dẹp vệ sinh sao? Có cần tôi giúp không?”

 

Tả Dục Kiệt: “...”

 

Chuyện gì thế này, rõ ràng là muốn cho Ôn Cảnh Hinh một đòn phủ đầu, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của hắn, Tả Dục Kiệt lại không hiểu sao không dám làm gì cả.

 

Cuối cùng anh ta chỉ có thể cười gượng, gật đầu theo lời Ôn Cảnh Hinh: “Không… không sai, ha ha ha, cửa hơi bẩn, tôi cầm cái này định dọn dẹp một chút ấy mà!”

 

Ôn Cảnh Hinh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi thuận thế lấy ra một món đồ khác, đưa cho Tả Dục Kiệt.

 

“Đây là một cuốn CD có chữ ký mà bạn tôi mang về từ nước ngoài, tôi nhớ anh hình như rất thích ca sĩ này...”

 

Ôn Cảnh Hinh còn chưa nói xong, mắt Tả Dục Kiệt đã sáng bừng lên.

 

Vứt chiếc chổi lông gà trong tay xuống, hai tay trực tiếp đón lấy chiếc CD từ tay Ôn Cảnh Hinh.

 

Mẹ kiếp!

 

Đây là CD phiên bản có chữ ký quý hiếm của thần tượng anh ta, dù có trả giá cao cũng không mua được!

 

Anh ta từng nhờ bạn bè trong và ngoài giới giúp tìm, kết quả đều không tìm được, không ngờ Ôn Cảnh Hinh lại có thể kiếm được cho anh ta.

 

Khoảnh khắc này, Tả Dục Kiệt đã quên mất lời hẹn ước với cha Tả, quyết định tạm thời coi Ôn Cảnh Hinh là huynh đệ tốt của mình!

 

Khi đón lấy đĩa nhạc từ tay Ôn Cảnh Hinh, Tả Dục Kiệt hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:

 

“Huynh đệ, tôi ủng hộ cậu, cố lên!”

 

Em gái gì đó có quan trọng bằng CD phiên bản giới hạn của thần tượng sao?

 

Xin lỗi, tạm thời là không.

 

Sau đó Tả Dục Kiệt cũng cầm chiếc CD quý giá lên lầu.

 

Chưa đầy năm phút, Ôn Cảnh Hinh đã dễ dàng giải quyết được hai kẻ thô lỗ là cha Tả và Tả Dục Kiệt.

 

Vẻ mặt của mẹ Tả và hai người anh trai còn lại của nhà họ Tả rất phức tạp.

“...”

Mặc dù trước đó họ cũng không nghĩ cha Tả và Tả Dục Kiệt có sức chiến đấu mạnh mẽ đến mức nào, nhưng mà, chưa đến năm phút đã bị “kẻ địch” đánh bại.

 

Khụ khụ, quá yếu rồi.

 

Ba người im lặng, trong khi đó, Tả Dữu lúc này đã đi đến bên ghế sofa, nhìn ba người đang lộ rõ vẻ tức giận vì không ai tranh giành được, liền nghi hoặc hỏi: “Mẹ, anh cả, anh hai, các anh làm sao vậy, đang nhìn gì thế ạ?”

 

Mẹ Tả và hai người anh: “... Không có gì.”

 

Chỉ là đang nhìn hai kẻ chẳng ra gì đó thôi!

 

Cha Tả và Tả Dục Kiệt đã rời đi, mẹ Tả đành phải đứng dậy với tư cách là chủ nhà, thể hiện sự chào đón với Ôn Cảnh Hinh.

 

“Tiểu Ôn, chào mừng cháu, mời cháu vào đây ngồi.”

 

Lễ nghi của mẹ Tả không có gì đáng chê trách.

 

Thậm chí khi nhìn Ôn Cảnh Hinh, bà còn mang theo nụ cười hiền lành.

 

Nhưng Ôn Cảnh Hinh biết, mẹ Tả còn khó đối phó hơn cả cha Tả và Tả Dục Kiệt cộng lại.

 

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, mẹ Tả liền nói với Tả Dữu: “Con bận rộn cả buổi sáng bên ngoài rồi, đi thay quần áo trước đi.”

 

Tả Dữu cũng cảm thấy mình vừa tẩy trang ở phim trường vẫn chưa sạch hẳn, lại thêm việc mặc đồ của đoàn phim cũng hơi khó chịu, liền gật đầu lên lầu chuẩn bị sửa soạn lại.

 

Tuy nhiên trước khi lên lầu, cô dừng bước, liếc nhìn Ôn Cảnh Hinh, không hiểu sao, luôn cảm thấy để anh một mình ở dưới này, có lẽ không được tốt cho lắm?

 

Dù sao, tính ra thì anh và người nhà mình đều không quá quen thuộc đúng không?

 

Cảm giác này giống như mình dẫn bạn bè về nhà, nếu mình không ở bên cạnh, bạn bè chắc chắn sẽ rất gò bó và không thoải mái.

 

Tả Dữu vẻ mặt do dự, mẹ Tả liếc nhìn cô, khẽ cười thúc giục: “Sao còn chưa đi, thay đồ nhanh xuống là có thể ăn cơm rồi.”

 

Thôi được rồi, quả nhiên là mẹ ruột, nắm giữ được điểm yếu của Tả Dữu một cách chắc chắn.

 

Nghe thấy lát nữa có thể ăn cơm ngay, Tả Dữu lập tức bỏ lại Ôn Cảnh Hinh mà lên lầu.

 

Nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của cô, ánh mắt Ôn Cảnh Hinh bất lực.

 

Cho đến khi Tả Dữu biến mất trên cầu thang, ánh mắt của mẹ Tả và Ôn Cảnh Hinh đồng thời thu về.

 

Bà nhìn Ôn Cảnh Hinh, ánh mắt chuyển sang những thứ hắn đang cầm trên tay.

 

Mặc dù lúc nãy Ôn Cảnh Hình đã đưa hai món quà ra rồi, nhưng trên tay hắn vẫn còn vài thứ nữa—rõ ràng là chuẩn bị cho mẹ Tả và hai anh em Tả Dục Thăng, Tả Dục Lẫm.

 

Mẹ Tả trong lòng cười khẩy, nhất thời không biết nên khen hắn là người lễ độ chu đáo, hay là bụng dạ quá nhiều tính toán.

 

Nhưng hai con người ngốc nghếc kia thì lại nhận quà ngay không chút khách sáo. Còn bà và 2 đứa con còn lại, tất nhiên là không thể nhận thêm gì nữa.

 

Trước khi Ôn Cảnh Hình kịp lên tiếng, mẹ Tả đã mỉm cười nhã nhặn:

 

“Tiểu Ôn đúng là khách sáo quá rồi. Làm gì có chuyện mời khách tới chơi mà để khách phải mang quà theo. Hai đứa nhỏ kia không hiểu chuyện, mong cháu bỏ qua cho.”

 

Nói rồi bà quay sang nhìn Tả Dục Thăng, dịu giọng căn dặn:

 

“Anh cả, lát nữa con mang ít đặc sản quê mình tặng lại cho tiểu Ôn đi. Không phải thứ gì đáng giá đâu, tiểu Ôn đừng ngại nhé.”

 

Thật ra thì nhà họ cũng chẳng có đặc sản gì cho cam.

 

Cái gọi là “đặc sản” chỉ là cái cớ để đáp lễ Ôn Cảnh Hình cho phải phép thôi.

 

Hành động này của mẹ Tả không chỉ ngăn Ôn Cảnh Hinh tặng thêm quà, mà còn ngầm ý trả lại giá trị tương đương với những món đồ mà cha Tả và Tả Dục Kiệt vừa nhận.

 

Không thể không nói, chiêu này của mẹ Tả đã chặn đứng hoàn toàn đường lui của Ôn Cảnh Hinh.

 

Thế nhưng, Ôn Cảnh Hinh chẳng hề lộ ra vẻ bất ngờ nào, chỉ mỉm cười với mẹ Tả, từ bỏ ý định tặng thêm quà, lặng lẽ đặt những thứ còn lại sang một bên, chờ mẹ Tả mở lời.

 

Bà ấy đã bảo Tả Dữu đi chỗ khác, rõ ràng là có chuyện muốn nói riêng với hắn.

 

Tả Dục Thăng và Tả Dục Lẫm ngồi hai bên cạnh bà, như những người hộ pháp, nhưng vẻ mặt cả hai vẫn khá thân thiện.

 

“Tiểu Ôn, lần này mời cháu đến là vì muốn cảm ơn cháu đã chăm sóc và giúp đỡ Tả Dữu trong chương trình. Cháu cũng biết đấy, con bé đôi khi suy nghĩ không chu đáo, vẫn cứ như trẻ con vậy, có thể nhìn thì tinh ranh, nhưng thực ra trong một số chuyện lại chẳng biết gì cả.”

 

Lời nói của mẹ Tả gần như đã nói thẳng ra chuyện cả hai vô tình hôn nhau.

 

“Đôi khi bất ngờ chính là bất ngờ, nếu không nhắc đến thì để mọi chuyện thuận theo tự nhiên có lẽ là tốt nhất, tiểu Ôn, cháu nghĩ sao?”

 

Đây là ý muốn Ôn Cảnh Hinh chủ động từ bỏ, lật sang trang mới.

 

Mẹ Tả quá hiểu con gái mình, bà biết Tả Dữu lúc này rõ ràng đang ở trạng thái sắp hiểu nhưng chưa hiểu ra.

 

Thế nhưng lúc này mà đi khuyên nhủ con bé, hoặc nhắc đến chuyện này trước mặt nó, thì rõ ràng kết cục cuối cùng chỉ là đẩy Ôn Cảnh Hinh về phía Tả Dữu mà thôi.

 

Dù sao, tuy Tả Dữu chậm chạp trong những chuyện như thế này, nhưng không có nghĩa là nó ngốc đến mức không thể nghĩ thông suốt.

 

Haizz, con gái được họ nâng niu trong lòng bàn tay bao nhiêu năm, đột nhiên sắp trở thành con nhà người ta, làm sao bà có thể nỡ.

 

Khóe môi Ôn Cảnh Hinh vẫn giữ nguyên nụ cười, dù đã nghe ra ý tứ trong lời nói của mẹ Tả, nhưng cũng không hề hoảng loạn.

 

Hắn thậm chí còn khá hiểu chuyện mà đồng tình với quan điểm của mẹ Tả.

 

“Dì nói không sai, nếu là cháu, cháu cũng sẽ có cùng suy nghĩ với dì.”

 

Vẻ mặt mẹ Tả ngây ra, hiếm khi không nói nên lời.

 

Hắn trông không hề tức giận hay hoảng loạn chút nào, cứ như thể chuyện bà đang nói chẳng liên quan gì đến hắn vậy.

 

Chẳng lẽ, bà cũng nhìn lầm rồi sao?

 

Ôn Cảnh Hinh đối với Tả Dữu, thật sự không có ý gì sao?

 

Im lặng một lúc, mẹ Tả vẫn quyết định nói hết lời.

 

“Khụ, nếu tiểu Ôn có thể hiểu, thì không còn gì tốt hơn.”

 

Ôn Cảnh Hinh chỉ cười hiền lành.

 

Và lúc này, trên lầu.

 

Tả Dữu thay quần áo tiện thể tắm rửa, đang định trực tiếp xuống lầu, nhưng điện thoại bỗng reo.

 

Cô cầm lên xem, phát hiện người nhắn tin cho cô lại là Lưu Duyệt.

 

Họ chia tay hôm qua, Lưu Duyệt chỉ báo bình an cho Tả Dữu khi về đến nhà, sau đó không nói gì nữa.

 

Cô và Tả Dữu đều không phải kiểu con gái thích bám dính lấy nhau, có bất kỳ chuyện gì cũng nghĩ đến việc chia sẻ ngay lập tức cho đối phương, vì vậy sau khi rời chương trình, trừ khi có chuyện gì lớn, cả hai cũng không thường xuyên nhắn tin.

 

Do đó, tin nhắn mà Lưu Duyệt gửi đến lúc này lại càng trở nên quan trọng.

 

Ưm, nhất định là có chuyện gì đó đặc biệt nghiêm trọng, cô ấy mới nhắn tin đến!

 

Tả Dữu không kịp suy nghĩ thêm, lập tức mở tin nhắn ra.

 

Rồi, khi đọc xong lời nhắn của Lưu Duyệt, Tả Dữu nhíu mày, có vẻ hơi khó hiểu.

 

Lưu Duyệt: [Dữu Dữu, Bạch Dữ An mời tớ ăn tối nay, cậu nói xem, tớ có nên đi không.]

Bình Luận (0)
Comment