【Chị Thanh Vũ đúng là giỏi giang, vừa đảm việc bếp núc lại vừa tinh tế, làm ra bao nhiêu món ngon!】
【Đúng thế, lại còn chu đáo chuẩn bị món Trung món Tây để khách mời có thể lựa chọn theo sở thích nữa cơ!】
Ngay cả Trình Hạc – người trước giờ ít khi khen ai – cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái, thật lòng tán thưởng:
“Lan Thanh Vũ, cô đúng là lợi hại thật đấy!”
Lan Thanh Vũ mỉm cười xua tay khiêm tốn: “Không có gì đâu.”
Ánh mắt cô vô thức liếc nhìn về phía Ôn Cảnh Hình, thấy anh vẫn chẳng để ý gì đến mình, trong lòng cô không khỏi thoáng hụt hẫng.
Tiếp theo lại nhìn sang Tả Dữu, trong lòng Lan Thanh Vũ nghĩ chắc hẳn sẽ thấy sự ghen tị hoặc áy náy trên gương mặt Tả Dữu – dù sao thì khả năng nấu ăn của mình cũng hơn hẳn cô ta.
Nhớ lại bữa ăn đầu tiên Tả Dữu nấu còn không khác gì cơm heo, Lan Thanh Vũ càng thấy đắc ý.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là — Tả Dữu chẳng những không lộ vẻ ghen ghét hay ngượng ngùng gì, mà trái lại còn mỉm cười hài lòng nhìn những món ăn trên bàn, nét mặt thản nhiên như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật vậy.
Hài lòng?
Cô ta lấy cái gì ra mà hài lòng đến thế chứ!?
Lan Thanh Vũ siết chặt lòng bàn tay, móng tay bấm sâu vào da thịt, cố gắng kìm nén để giữ nụ cười trên mặt, không đến mức phải gào lên hỏi Tả Dữu: “Cô lấy dũng khí ở đâu ra vậy hả!?”
“Còn việc gì cần làm nữa không? Có cần anh giúp gì không?” – Lăng Tiêu chẳng biết từ khi nào đã đi đến bên cô.
Lan Thanh Vũ giật mình, vội lấy lại thần trí, khuôn mặt lại hóa ôn nhu như cũ.
“Không sao đâu, anh mau ngồi xuống ăn đi. Em đi rửa tay rồi ra ngay.”
Nói xong còn ngượng ngùng liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, rồi xoay người đi về phía bếp.
Lăng Tiêu đứng đó, khóe môi hơi cong lên, nhìn bóng lưng Lan Thanh Vũ khuất dần.
Nhất là khoảnh khắc cô đỏ mặt nhìn anh – anh đoán, chắc chắn cô đang nhớ đến chuyện đêm qua nên mới ngượng ngùng như vậy.
Không sai đâu.
Tối qua, khi tất cả đã đi ngủ, Lan Thanh Vũ và Lăng Tiêu đã hẹn nhau ra ngoài gặp mặt.
Tất nhiên, cả hai đều tránh đi khu vực có camera nên không ai phát hiện ra.
Ngay sau khi thời gian bình chọn buổi tối kết thúc, Lan Thanh Vũ đã nhắn tin cho Lăng Tiêu hẹn gặp.
Từ lúc bước lên tầng, trong lòng Lăng Tiêu đã đầy mong chờ và hồi hộp khó hiểu.
Quả nhiên, đến khi gặp cô ở điểm hẹn bên ngoài biệt thự, Lan Thanh Vũ đã chủ động lên tiếng.
Thực ra cũng không hẳn là "thông báo", bởi cô bắt đầu bằng lời cảm ơn và xin lỗi về chuyện buổi chiều, cảm thấy mình đã khiến Lăng Tiêu bị vạ lây.
Lăng Tiêu tất nhiên không trách gì cô, thậm chí còn nói bảo vệ cô là bổn phận của anh.
Nghe vậy, Lan Thanh Vũ mỉm cười ngượng ngùng, rồi bước tới ôm lấy anh:
“Thật may vì có anh ở đây, Lăng Tiêu. Nếu không có anh, em thật sự không biết phải đối mặt ra sao.”
Chỉ một câu nói ấy thôi, cũng đủ để khiến Lăng Tiêu cảm nhận được sự ỷ lại và tình cảm mà cô dành cho anh.
Anh không kìm được mà đưa tay ôm chặt cô vào lòng.
Hai người cứ đứng ôm nhau như vậy trong bóng đêm tĩnh mịch, hai trái tim như hòa làm một.
Chính khoảnh khắc ấy, Lăng Tiêu đã âm thầm thề rằng – từ nay về sau, anh nhất định sẽ đối xử với Lan Thanh Vũ tốt hơn nữa!
Vì thế mà hôm nay, tâm trạng Lăng Tiêu vô cùng phấn chấn khi quay lại bàn ăn.
Các fan trong phòng livestream cũng lập tức đánh hơi được điều gì đó mờ ám.
Fan của idol mà, cứ nhìn biểu cảm một chút là cũng soi như dùng kính lúp.
Cho nên vừa thấy Lăng Tiêu chỉ nói đôi câu với Lan Thanh Vũ mà nét mặt liền sáng rỡ như gió xuân, fan lập tức nổ tung:
【Khoảnh khắc đó là gì vậy? Sao mới nói mấy câu mà anh ấy cười đến mức đó?】
【Mới sáng sớm mà idol đã nhập vai vậy rồi hả!? Không ổn rồi, sao mình lại có cảm giác là anh ấy thật sự có tình cảm với Lan Thanh Vũ vậy trời!?】
【Tui cũng thấy vậy luôn... ánh mắt anh ấy nhìn cô ta rõ ràng là có yêu thương... Không lẽ thật sự thích cô ta? Tui muốn thoát fan mất...】
【Các bà anti phiền quá! Ca ca đã hứa là không yêu đương rồi mà, không hiểu tiếng người à? Muốn thoát fan thì đi luôn đi, thiếu gì mấy người giả fan như mấy bà!】
【Mỗi ngày nhai đi nhai lại thật phiền chết được! Mắt tụi bây sắc bén vậy, còn tụi tui thì mù hả!? Rõ ràng chỉ đang diễn thôi, bớt phán bậy! Thích thì đi, không ai giữ!】
Fan nhà Lăng Tiêu bắt đầu chia phe tranh cãi nảy lửa.
Mà đúng lúc này, quản lý của Lăng Tiêu cũng đang theo dõi livestream, nhíu mày nhăn trán đến mức có thể kẹp chết con muỗi.
Không ổn rồi.
Anh ta phải tìm cơ hội nhắc nhở Lăng Tiêu — đừng để fan hiểu nhầm quá đà, sắp tạo bão đến nơi rồi!
Bữa sáng cuối cùng cũng kết thúc trong bình lặng.
Vì điều mà Lan Thanh Vũ chờ mong — đó là Tả Dữu phát điên vì ghen — hoàn toàn không xảy ra.
Nhìn Tả Dữu ăn sạch trơn cả đĩa đồ ăn trước mặt, Lan Thanh Vũ tức đến muốn nổ tung.
Cô đã vất vả nấu bữa sáng như vậy, thế mà Tả Dữu lại có thể ngồi ăn ngon lành như không có chuyện gì!?
Thật sự là không biết ngượng là gì mà!
Nhìn Tả Dữu ăn ngon miệng đến vậy, Lan Thanh Vũ lập tức thấy chán ngấy, chẳng muốn động đũa thêm chút nào nữa!
Ăn sáng xong, tổ đạo diễn thông báo cho các khách mời có thời gian thu dọn, sau đó sẽ xuất phát.
Lần này điểm đến là một thị trấn gần biệt thự ven đảo.
Dù gọi là "thị trấn", nhưng vì nằm gần bờ biển nên du lịch phát triển, mức độ sầm uất chẳng thua gì thành phố lớn.
Sau gần hai tiếng di chuyển, cuối cùng mọi người cũng đến nơi.
Đạo diễn một lần nữa nhấn mạnh:
“Hôm nay tổ chương trình sẽ không hỗ trợ gì cả. Các khách mời phải tự nghĩ cách kiếm tiền, và không được dựa vào việc chụp hình chung, ký tên, dùng danh tiếng để xin tiền. Mọi chi phí sinh hoạt phải dựa vào lao động chân chính để kiếm được.”
“Số tiền kiếm được hôm nay sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến mức sinh hoạt phí tuần sau. Top 3 tổ có số tiền cao nhất sẽ nhận được phần thưởng bí mật cực hấp dẫn. Các khách mời, xuất phát thôi nào!”
Nghe hiệu lệnh “Xuất phát”, các tổ khách mời bắt đầu hành động theo nhóm đã bốc thăm từ tối qua.
Hoắc Uyển Uyển và Trình Hạc đều là người trong giới giải trí, lại còn trẻ tuổi, nên nhanh chóng nghĩ ra một số nơi có thể dễ dàng xin việc như quán trà sữa, tiệm net…
Lan Thanh Vũ và Lăng Tiêu thì quyết định đi dọc con đường lớn gần đó để tìm chỗ tuyển làm thời vụ, hy vọng có thể xin được công việc nhẹ nhàng mà lương ổn.
Riêng nhóm của Tả Dữu, Lưu Duyệt, Ôn Cảnh Hình và Bạch Dữ An — vốn là hai cặp "CP kỳ lạ" — do tối qua Tả Dữu bầu chọn gây rối, nên tổ đạo diễn đã chỉ định họ phải hợp tác với nhau, không được tách nhóm.
Không còn cách nào, bốn người chỉ đành cùng nhau lên đường.
“Vậy... mọi người có ý tưởng nào chưa? Kiếm tiền ở đâu đây?” – Bạch Dữ An thấy cả nhóm im re, đành là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
Tả Dữu nắm tay Lưu Duyệt, mặt mày đầy vẻ háo hức tò mò ngó nghiêng xung quanh.
Dù trước kia từng thấy cảnh thành phố Cổ Lam qua mấy bộ phim tài liệu, nhưng giờ được tận mắt chứng kiến mọi thứ, cảm giác vẫn rất khác biệt.
Bạch Dữ An liếc nhìn Tả Dữu vẫn đang nhìn đông ngó tây, ánh mắt khẽ nhíu lại.
Hắn biết ngay, Tả Dữu là kiểu người không thể trông cậy được.
Thậm chí hắn còn lần nữa hối hận vì sao khi xếp nhóm lại bốc trúng tên cô.
Lưu Duyệt đảo mắt nhìn quanh một vòng, suy nghĩ rồi lên tiếng:
“Trước mắt chưa có manh mối gì, chi bằng vừa đi vừa tìm thử xem sao.”
Ôn Cảnh Hình cũng khẽ “ừ” một tiếng, coi như đồng ý.
Hai người kia đã nói vậy rồi, Bạch Dữ An cũng không tiện ý kiến gì thêm.
Còn Tả Dữu…
Ba người còn lại dứt khoát không hỏi cô thêm lời nào.
Thế nhưng, khi cả nhóm chuẩn bị bước đi, Tả Dữu lại bất ngờ chỉ về một cửa tiệm nhỏ bên đường:
“Kìa kìa, chỗ đó đang tuyển người phát tờ rơi kìa!”
Buổi chiều cả bọn còn phải về biệt thự, tính ra thời gian còn lại để kiếm tiền trên phố chỉ khoảng năm sáu tiếng, tìm một công việc chính thức là không khả thi.
Loại công việc tính theo giờ như vậy lại khá phù hợp với mục tiêu lần này.
Mọi người nhìn theo tay Tả Dữu, hướng mắt về phía cửa hàng cô chỉ — rồi im lặng vài giây…
Bạch Dữ An cạn lời:
“Cô chắc là muốn cả bọn chúng ta đi mặc mascot phát tờ rơi ngoài đường á?”
Trời lúc này nóng hơn ba mươi độ, cái người đang mặc mascot kia kín mít không chừa kẽ hở nào, chỉ cần mặc vài phút thôi chắc đầu cũng sắp luộc chín rồi.
Dù thân phận của Bạch Dữ An chưa bằng Ôn Cảnh Hình, nhưng dù gì cũng là CEO một công ty công nghệ, sao có thể hạ mình đi làm chuyện cực nhọc như thế.
Hắn lập tức bày tỏ thái độ kiên quyết:
“Tôi phản đối đề nghị này.”
Tả Dữu nghiêng đầu nhìn hắn:
“Nhưng rõ ràng người ta ghi là, chỉ cần phát hết 500 tờ rơi là được trả tiền mà.”
Được trả tiền đồng nghĩa với việc có thể tháo cái đầu thú bông nặng trịch kia xuống rồi.
Bạch Dữ An càng thêm nghẹn lời, thậm chí còn buồn cười trước giọng điệu ngây thơ của Tả Dữu.
Cô ấy biết 500 tờ là cái khái niệm gì không?
Đừng nói 500, chỉ cần 100 tờ thôi cũng chưa chắc phát xong, vì người qua đường chủ yếu là khách du lịch, họ đâu có rảnh mà dừng lại nhận tờ rơi của cô.
Bạch Dữ An dứt khoát không tranh luận nữa, bởi vì có nói thì chắc Tả Dữu cũng chẳng hiểu, hắn liền xoay sang hỏi hai người còn lại:
“Hai người thấy sao?”
Lưu Duyệt nhìn sang Tả Dữu — ánh mắt cô gần như bị hút chặt vào cái đầu thú bông kia — rồi lại nhìn đến chiếc mascot dày cộp.
Cuối cùng…
Cô hít sâu, cắn răng nói:
“Tôi đồng ý với đề nghị của Tả Dữu.”
Vì chị em, cô đành liều mạng một phen.
Bạch Dữ An kinh ngạc liếc nhìn cô, không ngờ Lưu Duyệt luôn lý trí như vậy mà cũng sẽ có lúc hành động cảm tính.
Hắn lại nhìn Tả Dữu — hai người mới tiếp xúc chưa tới một ngày mà Lưu Duyệt đã thiên vị tới mức này?
Hắn bắt đầu nghi ngờ Tả Dữu có bỏ bùa mê gì cho Lưu Duyệt rồi.
Nhưng may mắn là…
Chỉ cần Ôn Cảnh Hình không đồng ý, thì đề nghị này chắc chắn không được thông qua.
Ánh mắt đầy kỳ vọng của hắn lập tức chuyển sang Ôn Cảnh Hình.
Người ta là ảnh đế, danh tiếng lẫy lừng, sao có thể vì một show thực tế mà chấp nhận mặc mascot, lại còn bị quay cận cảnh gương mặt mướt mồ hôi vì nóng?
Chắc chắn sẽ từ chối.
Nhưng đời không như mơ.
Chỉ thấy Ôn Cảnh Hình… gật đầu.
“Vậy đi thôi.”
Bạch Dữ An: “……”
“Anh đồng ý thật à?” Hắn không tin nổi hỏi lại.
Ôn Cảnh Hình khẽ cười, bình thản đáp:
“Sao vậy? Tôi thấy cũng thú vị mà.”
【HAHAHA Bạch tổng như đang hoài nghi cuộc sống vậy, buồn cười chết mất】
【Bạch Dữ An: Tôi không thuộc về thế giới này!】
【Nhưng nói thật, giữa trời nắng mặc mascot đi phát tờ rơi… không sợ say nắng à, mặt trời đang gắt muốn chết luôn】
【Tôi cũng lo, lão Ôn có chịu nổi không? Dù sao cũng có tuổi rồi (icon chó cười)】
【Đừng có nói linh tinh! Người ta càng lớn tuổi càng dẻo dai đó, ha ha ha】
【Mà mà mà, nghĩ đến cảnh Ôn thần đội mascot đáng yêu là thấy hóng rồi nha~】