Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 56

Nghe cô gọi món xong, Ôn Cảnh Hinh thầm thở phào một hơi.

 

Còn ăn được là tốt rồi, không có gì bất thường.

 

【Ủa? Tả Dữu chỉ gọi một phần thôi hả? Không định mua thêm cho thầy Ôn à? Vậy có ích kỷ quá không?】

 

【Đúng đó, thầy Ôn dù gì cũng là đồng đội mà. Lịch sự chút thì cũng hỏi anh ấy có muốn ăn không chớ. Nếu ảnh không ăn thì càng hợp lý. Làm vậy có hơi... kém duyên.】

 

【Chắc có lý do gì khác, tui thấy Tả Dữu cũng là người tốt, không đến mức nhỏ nhen vậy đâu.】

 

Nhưng thực ra Ôn Cảnh Hinh hoàn toàn không để ý vụ đó.

 

Vốn dĩ anh cũng không thích ăn mấy món như vậy, Tả Dữu không mua cho anh là tốt, tránh lãng phí.

 

Chỉ là anh không ngờ, khi Tả Dữu nhận phần bánh từ tay chủ quán, cô không ăn trước mà lại đưa thẳng đến trước mặt anh, còn ngẩng đầu cười thúc giục:

 

“Anh ăn thử đi!”

 

Ôn Cảnh Hinh ngẩn ra.

 

Thấy anh không động đậy, Tả Dữu hơi cau mày, tỏ vẻ khó hiểu:

 

“Cái này chắc là anh ăn được mà, anh hai nói anh không ăn được cay hay đồ lạnh thôi, chứ cái này không tính đúng không? Hay là anh không thích món này? Tại em đi tìm lâu lắm mới thấy được món mà anh có thể ăn...”

 

Tay cô từ từ hạ xuống, có chút hụt hẫng vì nghĩ mình không chọn đúng khẩu vị của Ôn Cảnh Hinh.

 

【Mọi người nhớ kỹ nha, Tả Dữu là đi giúp thầy Ôn tìm đồ ăn phù hợp với dạ dày ảnh đó! Sợ lãng phí nên mới gọi đúng một phần, biết chưa!】

 

【Hơn nữa cô ấy còn rất cẩn thận, chọn toàn món không cay không nồng, đều là những món thầy Ôn có thể ăn được, có tâm quá trời luôn~】

 

【Còn chủ động để thầy Ôn ăn trước nữa, vậy mà cũng bị nói này nói nọ, rõ ràng là người ta biết điều mà, ai nói Tả Dữu không ngoan vậy chớ?】

 

Lúc ấy, Ôn Cảnh Hinh sau khi nghe Tả Dữu giải thích mới chợt hiểu ra ý nghĩa đằng sau hành động ban nãy của cô.

 

Một cảm giác bất ngờ dâng lên, rồi lặng lẽ biến thành cảm động.

 

Giống như sau khi mẹ anh mất, chỉ còn mỗi Tả Dữu là người để ý tới những chi tiết nhỏ nhặt như thế này.

 

Ngay cả anh Tống – quản lý của anh – cũng chỉ tiện miệng nhắc “nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng ăn linh tinh”, chứ đâu có cẩn thận đến mức này.

 

Cái sự quan tâm mơ hồ mà chân thành đó khiến lòng Ôn Cảnh Hinh mềm nhũn.

 

Ngay lúc Tả Dữu định rút tay về, Ôn Cảnh Hinh đã giơ tay ra nhận lấy phần đồ ăn trong tay cô, còn thuận miệng nói:

 

“Anh ăn.”

 

Chỉ là do hành động quá nhanh, vô tình anh nắm luôn cả tay cô.

 

Hai người đều hơi khựng lại.

 

Ôn Cảnh Hinh cụp nhẹ mi mắt, giả vờ như không có gì xảy ra rồi thả tay ra, nắm lấy phần đầu cây xiên và cúi đầu ăn chiếc bánh gạo đó một cách nhanh chóng.

 

【Woa!!! Cầm tay rồi, chính là đang yêu nhau đúng không trời?!】

 

【Các bạn CP-fan bình tĩnh, chẳng qua chỉ là vô tình chạm tay thôi mà...】

 

【Khụ khụ... Nhưng nét mặt của thầy Ôn sao lại kỳ kỳ vậy nhỉ? Cảm giác kiểu “xin đừng hiểu lầm... nhưng hiểu lầm một chút cũng không sao” là sao đây trời =))】

 

【Thật đó, bình thường với tính cách của anh ấy thì phải giải thích ngay “chỉ là lỡ tay” rồi xin lỗi chứ... sao nay im re luôn vậy?】

 

Nói chung là hội “đẩy thuyền” thì luôn có giác quan thứ sáu siêu nhạy, hai người chính chủ chỉ cần có chút tương tác là lập tức bị phân tích ra đầy hint.

 

Mấy fan còn lại ban đầu cũng không nghĩ nhiều, nhưng bị bọn kia phân tích quá mà nhìn lại thì... ủa cũng hợp lý ta?

 

Bên này, thấy Ôn Cảnh Hinh đã bắt đầu ăn, Tả Dữu cũng tạm thời quên mất chuyện vừa bị nắm tay, ánh mắt dồn hết vào... miệng anh.

 

Cô chưa ăn thử món này bao giờ nên chỉ có thể nhìn Ôn Cảnh Hinh ăn để đỡ thèm.

 

“Ngon không?”

 

Tả Dữu ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt sáng rực, chăm chú dõi theo từng động tác nhai nuốt, thậm chí vì quá thèm mà nuốt nước bọt hai cái rõ ràng.

 

Ôn Cảnh Hinh suýt nữa sặc.

 

Dù biết rõ là cô chỉ thèm bánh gạo, nhưng ánh mắt đó…

 

...Như thể người cô đang thèm, không phải bánh gạo, mà chính là anh.

 

Cái hiểu lầm này làm anh thấy vừa buồn cười vừa ngượng ngùng, vội nghiêng đầu tránh đi, tay che miệng lại, nhưng vẫn thấy ánh mắt cô không lệch đi chút nào, như máy định vị bám sát theo từng chuyển động.

 

Nhìn cái dáng vẻ “thèm ăn tới mức này” của cô, anh vừa bất lực lại vừa muốn cười.

 

Nuốt miếng cuối cùng xong, anh mới mở miệng:

 

“Cũng... không tệ.”

 

Thật ra anh chẳng cảm nhận được vị gì rõ ràng, vì toàn bộ sự chú ý đều bị phản ứng của cô chiếm hết rồi.

 

So với việc cảm nhận hương vị món ăn, anh cảm thấy nhìn nét mặt của cô còn thú vị hơn nhiều.

 

Nghe anh nói “không tệ”, Tả Dữu suýt nữa lao tới nhét luôn phần còn lại vào miệng anh.

 

Nhưng rồi cô cố kiềm lại, nhẹ nhàng lấy thêm một chiếc bánh gạo nữa, đưa đến trước mặt anh:

 

“Nếu anh thấy ngon thì ăn thêm cái nữa đi. Nhưng đây là cái cuối cùng rồi, không được ăn nhiều đâu đó.”

 

Cô vẫn nhớ lời căn dặn của anh hai trước khi đi – không chỉ phải nhắc Ôn Cảnh Hinh uống thuốc mà còn phải để ý chuyện ăn uống của anh nữa.

 

Đã nhận nhiệm vụ thì Tả Dữu dĩ nhiên sẽ nghiêm túc thực hiện.

 

Ôn Cảnh Hinh vốn định từ chối, nhưng thấy biểu cảm “em làm vì anh, anh đừng có cãi lời” của cô, anh chỉ biết nén cười, nhận lấy rồi cảm ơn:

 

“Cảm ơn tiểu thư Tả Dữu đã đút tận miệng, vậy anh đành ăn nốt cái cuối cùng này.”

 

“Ừ! Vậy mới đúng chứ!”

 

Dù đồ ăn có ngon thì cũng không thể ăn quá nhiều!

 

Sau khi hoàn thành “nhiệm vụ giám sát ăn uống” hằng ngày của mình, Tả Dữu cuối cùng cũng bắt đầu ăn phần của cô.

 

Cô không hề ăn một cách từ tốn như Ôn Cảnh Hinh.

 

Xác định những phần còn lại là của mình, cô liền hất xiên qua một bên, rồi ngửa đầu... đổ nguyên chén bánh gạo nhỏ vào miệng.

 

Tức thì, toàn bộ bánh gạo biến mất trong vòng một nốt nhạc.

 

Ôn Cảnh Hinh: “......”

 

Người xem livestream: 【???】

 

Bình luận tạm khựng lại một giây, sau đó là một tràng “AHAHAHAHA” rần rần.

 

【Aha ha ha Tả Dữu ơi, có ai ăn uống mà bất cần hình tượng như chị không trời?!】

 

【Ăn là phải như vậy mới đã, cái kiểu úp nguyên chén vô miệng này quá thỏa mãn luôn đó ô ô ô】

 

【Nhìn Tả Dữu lúc ăn y chang tui mỗi lần ăn món yêu thích, chỉ hận không thể nuốt luôn cái chén với đũa vào bụng =)))】

 

【Chị tự "phốt" mình tới vậy mà tui – một anti – cũng không tìm nổi cái gì để hắc nữa rồi... Giờ sao đây trời?】

 

【Hắc gì nữa mà hắc, đáng yêu như vậy thì chuyển qua làm fan lẹ đi chứ!】

 

Ôn Cảnh Hinh thì sau một giây đứng hình cũng dần lấy lại bình tĩnh.

 

Anh thấy Tả Dữu ăn kiểu đó liền lo lắng nói: “Để tôi mua ly nước cho em nha?”

 

Nuốt nguyên chén bánh gạo như thế, dễ bị sặc lắm.

 

Nhưng có vẻ anh đã đánh giá thấp khả năng "xử lý đồ ăn" của cô.

 

Ngoài việc hai má phồng lên vì đầy, thì cô chẳng hề bị sặc chút nào.

 

Hai má cô tròn vo, có thể thấy rõ đang nhai nuốt bánh gạo, nên không nói được gì.

 

Nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt long lanh nhìn anh như muốn nói: “Không cần đâu, em chịu được. Còn muốn ăn thêm nữa ấy chứ!”

 

Ôn Cảnh Hinh thật sự không biết nên nói gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:

 

Chẳng lẽ hồi nhỏ Tả Dữu chưa bao giờ được ăn no nên giờ mới thành ra mê đồ ăn đến vậy?

 

Dù cô nói không cần nước, nhưng Ôn Cảnh Hinh vẫn quay qua tiệm kế bên mua cho cô ly nước trái cây – vừa giải ngấy, vừa mát.

 

Tả Dữu nhận lấy, miệng thì nói “Thật sự không cần tốn tiền vì em đâu”, nhưng tay lại ngoan ngoãn cầm ly hút một hơi rõ dài.

 

Ôn Cảnh Hinh chỉ còn biết bật cười.

 

Anh cảm thấy mình đi cùng Tả Dữu ra ngoài, thay vì gọi là dẫn đồng đội, chi bằng gọi là dẫn theo con nít…

 

Hoặc là... con gái?

 

【Không ngờ thầy Ôn ở show hẹn hò lại là kiểu người như vậy, đúng chuẩn “bạn trai kiểu bố”, dễ thương ghê!】

 

【Chuẩn luôn, tui trước giờ cứ tưởng ảnh là kiểu nam thần lạnh lùng, dù đi hẹn hò cũng sẽ cư xử chừng mực, không ngờ tới luôn á...】

 

Mà những hình ảnh sau đó lại càng chứng minh danh hiệu “bạn trai kiểu bố” mà mọi người đang nói.

 

Ban đầu, Tả Dữu nghĩ tiền của hai người là dùng chung, nên cô ngại không dám tiêu thoải mái, chỉ định ăn sơ sơ chút gì đó rồi đi với Ôn Cảnh Hinh xem còn cần mua thêm gì không.

 

Ai ngờ đâu, Ôn Cảnh Hinh lúc này lại tỏ ra vô cùng hứng thú với con phố đồ ăn này, không những không có ý rời đi, mà còn hỏi cô:

 

“Cậu thấy cái này ăn ngon không?”

 

“Cái kia vị thế nào?”

 

Tả Dữu định bảo: nếu anh muốn ăn thì cứ mua đi.

 

Nhưng nhìn lại những món Ôn Cảnh Hinh chỉ vào, toàn là đồ anh không được ăn... Dù trông thật sự hấp dẫn.

 

Tả Dữu cố nuốt nước bọt, dứt khoát cản anh lại:

 

“Không được! Anh không được ăn mấy thứ đó!”

 

Ôn Cảnh Hinh vờ như không thấy vẻ khó xử của Tả Dữu, ánh mắt anh vẫn dõi theo mấy món ăn bên đường, rồi cúi đầu thở dài như tiếc nuối:

 

“Tại cái bao tử của anh đấy... Giá mà không bị đau bao tử thì tốt rồi, như vậy mới biết mấy thứ đó vị thế nào.”

 

Trông anh có vẻ thật sự tò mò và muốn ăn thử...

 

Nhưng cơ thể lại không cho phép.

 

Tội nghiệp quá đi mất.

 

Tả Dữu nghĩ nếu đổi lại là cô không được ăn, chắc cô sắp khóc đến nơi mất.

 

Bị thương thì không sợ, nhưng bắt cô nhịn ăn những món mình thích, đúng là tra tấn kinh khủng nhất trên đời!

 

“Vậy... nếu anh thật sự tò mò, để mình nếm thử cho nha?”

 

Tả Dữu dè dặt đề nghị.

 

Mấy món đó hai người đều chưa từng ăn qua, Ôn Cảnh Hinh không ăn được thì cô sẽ ăn giùm, rồi kể lại mùi vị cho anh, biết đâu nhờ vậy mà anh được "giải khát tinh thần" thông qua trí tưởng tượng.

 

Ôn Cảnh Hinh nhịn cười, dịu dàng nói:

 

“Vậy có kỳ quá không... Nếu em không muốn ăn thì thôi…”

Bình Luận (0)
Comment