Nhìn thấy tin nhắn của Lan Thanh Vũ, trợ lý lập tức phản hồi vì đoán đây là khách hàng tìm đến.
Trợ lý: “Chào cô, xin hỏi là việc gì?”
Giọng điệu này cũng giống hệt phong cách xa cách lịch sự của Tả Dục Thăng trong lần gặp tại nhà ăn hôm nọ, vì vậy Lan Thanh Vũ không mảy may nghi ngờ gì — cô nghĩ người trả lời chính là anh.
Cô lập tức tóm tắt toàn bộ sự việc, rồi nói rõ mục đích:
“Tôi muốn nhờ anh Tả giúp tôi gửi thư luật sư đến những cư dân mạng đó. Tôi không muốn im lặng chịu đựng hành vi bạo lực mạng nữa!”
Cô vừa gửi xong, đầu dây bên kia chưa trả lời ngay, khiến tim Lan Thanh Vũ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô còn muốn tiếp tục chờ, nhưng nhân viên đoàn phim đã gõ cửa ngoài phòng:
“Cô Lan, cô thay đồ xong chưa ạ?”
Lan Thanh Vũ nhìn đồng hồ, biết nếu còn không ra ngoài sẽ bị nghi ngờ, đành vội cất điện thoại, khoác áo rồi mở cửa ra ngoài.
Thấy cô cuối cùng cũng bước ra, nhân viên đều thở phào nhẹ nhõm.
“Mời cô đi gặp đạo diễn.”
Lan Thanh Vũ cố gượng cười:
“Vâng.”
Nhưng trong lòng vẫn không ngừng cầu nguyện: Tả Dục Thăng nhất định phải đồng ý giúp cô!
Chỉ cần văn phòng luật của anh chịu gửi thư dưới danh nghĩa của họ, với uy tín và ảnh hưởng của Tả Dục Thăng trong ngành, cho dù dân mạng còn nghi ngờ sự thật thì cũng không thể tiếp tục một chiều mắng chửi cô như hiện tại được!
Cùng lúc đó – tại văn phòng luật Dục Thăng.
Trợ lý sau khi xác nhận mới gõ cửa văn phòng Tả Dục Thăng, trình bày:
“Sếp, có một cô tên là Lan Thanh Vũ muốn nhờ chúng ta gửi thư luật sư đến vài cư dân mạng.”
Thật ra, việc gửi thư kiểu này, tìm bất kỳ văn phòng luật nào cũng làm được.
Cô ta chọn Dục Thăng – rõ ràng là dùng dao mổ trâu giết gà.
Nhưng vì cô này nằm trong danh sách thông tin của sếp, trợ lý không dám xem nhẹ — lỡ đâu là nhân vật quan trọng, nên mới đích thân đến báo.
Lan Thanh Vũ?
Tả Dục Thăng nghe xong thì khẽ cau mày, suy nghĩ vài giây rồi mới khớp tên với người.
“Đã điều tra rõ tình huống cô ta nói chưa?”
Dục Thăng không phải nơi ai trả tiền là họ cũng nhận.
Nguyên tắc đầu tiên là khách hàng không được sai — nếu là kẻ có lỗi, dù đưa bao nhiêu tiền, họ cũng không nhận vụ.
Trợ lý gật đầu:
“Tôi vừa tra sơ, vụ này trên mạng có nhiều lời qua tiếng lại. Nhưng để biết chính xác thì vẫn phải xem video theo dõi hôm đó.”
Hiện tại, cư dân mạng tranh cãi loạn cả lên.
Fan của Lan Thanh Vũ thì bênh cô tới cùng, nói là cụ già kia đẩy cô ngã còn không chịu nhận.
Họ còn ca ngợi cô hy sinh vì cứu chó con.
Nhưng nhóm khác thì bênh cụ ông — người trong cuộc đã lên tiếng, vừa khóc vừa nói: ông không hề đụng vào Lan Thanh Vũ. Cả hai đều đã ra đồn công an phối hợp điều tra, cảnh sát còn chẳng nói ông ấy sai. Thế mà fan Lan Thanh Vũ vẫn không buông tha!
Ông cụ tuy lớn tuổi, không lên mạng, nhưng có con cháu — thông tin thật bị dân mạng bới móc tung ra.
Cả nhà ông mỗi ngày đều nhận tin nhắn ác ý, điện thoại bị quấy rối — ảnh hưởng nặng đến sinh hoạt!
Bình thường ông ấy không phải kiểu hay so đo, bị mắng vài câu trên mạng thì cũng thôi.
Nhưng lần này, con cháu của bà cũng bị kéo vào, ông thực sự không thể nhịn thêm.
Cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ của người nhà, ông quyết định đến đài truyền hình địa phương — kiểu đài chiếu mấy chương trình tin tức dân sinh lúc 6 rưỡi tối — một bên khóc một bên kể hết những uất ức mà cả nhà đã chịu đựng suốt thời gian qua.
Vụ việc lại dính tới show thực tế đang hot nên đài truyền hình cũng muốn đẩy mạnh câu chuyện này — có drama thì mới có view!
Vì vậy ngay sau khi bản tin được phát, người dân địa phương đều biết chuyện. Ai có theo dõi show cũng đều bị sốc.
“Ủa không phải Lan Thanh Vũ bị ông cụ đụng xe sao? Sao giờ thành cô ta dựng chuyện kiếm fame?”
Sau một ngày bị đẩy lên men, tin tức cuối cùng cũng khiến không ít người chú ý.
Cư dân mạng đồng loạt tag Weibo chính thức của chương trình “Luyến Tổng”, vừa tag vừa kéo cả Weibo của công an thành phố S vào, muốn họ ra mặt giải thích rốt cuộc chuyện này là sao.
Tổ chương trình thì chưa chắc đã nắm rõ tình hình, nhưng nếu ông cụ nói lúc đó mọi người đều đã đi ghi lời khai, thì bên đồn công an chắc chắn là biết rõ ngọn ngành.
Cuối cùng, chuyện bị đẩy lên cao trào: cư dân mạng chia thành hai phe, cãi nhau túi bụi, rồi nâng cấp thành màn chửi bới lẫn nhau.
Dĩ nhiên, người chỉ trích Lan Thanh Vũ thì không ít.
Sau khi nghe trợ lý báo lại, Tả Dục Thăng chỉ nói một câu:
“Nhắn riêng với tài khoản công an thành phố S, hỏi thử bên đó có thể chia sẻ tình hình thực tế được không.”
Văn phòng luật của họ có tiếng, từng hợp tác với rất nhiều đơn vị khắp nơi, đôi lúc còn cung cấp hỗ trợ pháp lý miễn phí.
Trong trường hợp này, Tả Dục Thăng mở lời, khả năng cao sẽ nhận được câu trả lời.
Dù sao cũng không phải yêu cầu cung cấp video hay gì đó nhạy cảm, chẳng phạm quy định gì cả.
Trợ lý đập trán cái “bốp”, thầm nghĩ sao mình lại quên mất chuyện này, rồi vội vàng liên hệ với người phụ trách bên đó.
Kết quả là… vừa mới vào Weibo của công an thành phố S thì thấy ngay một bài đăng mới cách đó vài phút, còn tag thẳng tên “Lan Thanh Vũ” ra trước mặt thiên hạ…
Vừa đọc xong bài đăng, trợ lý im lặng một lúc, rồi có hơi xấu hổ liếc nhìn Tả Dục Thăng.
“Anh à… chắc khỏi cần hỏi nữa…”
Tả Dục Thăng giơ tay: “Đưa anh xem.”
Trợ lý đưa điện thoại qua. Anh chỉ liếc mắt một cái đã thấy ngay mấy từ khóa quan trọng:
“...Ông cụ kia chưa từng chạm vào cô Lan, mong cộng đồng mạng đừng vội vàng mắng chửi người khác khi chưa làm rõ sự thật. Internet không phải là nơi đứng ngoài pháp luật…”
Chân mày Tả Dục Thăng nhíu lại, sắc mặt cũng lạnh đi hẳn.
Anh đưa lại điện thoại cho trợ lý, giọng trầm xuống:
“Huỷ hợp tác. Thêm cô ta vào danh sách đen vĩnh viễn của văn phòng.”
Lời này vừa nói ra, đồng nghĩa từ nay về sau Lan Thanh Vũ không thể nhờ văn phòng luật của họ hỗ trợ bất kỳ chuyện gì nữa – kể cả kiện tụng hay xử lý khủng hoảng.
Thậm chí nếu tin tức này lan ra, các văn phòng luật khác trong ngành chắc cũng phải cân nhắc kỹ trước khi nhận ủy thác từ cô ta.
Trợ lý thì chẳng cảm thấy quyết định này quá đáng chút nào – vì anh cũng rất ghét kiểu nói dối trắng trợn như Lan Thanh Vũ.
Họ là luật sư, điều tối kỵ chính là khách hàng giấu giếm sự thật.
Nếu ngay cả với luật sư cũng không nói hết mọi chuyện, thì họ còn giúp được gì?
Loại người như vậy, không cần hợp tác cũng chẳng thiệt gì!
Mà nhìn hình chụp thì tưởng cô gái ngoan ngoãn dịu dàng lắm, ai ngờ đến lúc nói dối thì mặt tỉnh bơ!
Trợ lý vừa lắc đầu vừa cảm thán, sau đó rời đi.
Dĩ nhiên, trước khi rời đi, anh cũng không quên gửi lại bốn chữ “Huỷ hợp tác” cho Lan Thanh Vũ, còn tiện tay block luôn tài khoản cô ta.
Cùng lúc đó, bên Lan Thanh Vũ cũng vừa bị đạo diễn gọi đi nói chuyện.
Cô không định đối mặt trực diện, chỉ lí nhí giải thích rằng lúc đó mình không để ý, chỉ lo cho chú chó nhỏ, sau đó bận ghi hình nên không theo dõi tình hình trên mạng.
“Đạo diễn, em thật sự không biết mọi chuyện lại thành ra thế này...”
Cô giả bộ hoang mang, rồi chuyển sang hoảng hốt.
“Ông cụ kia giờ sao rồi ạ? Không sao chứ?”
“Em không ngờ cư dân mạng lại mắng cả một người lớn tuổi như vậy… Nếu chỉ mắng em thì em không sao cả…”
Đạo diễn ban đầu cũng định nói nặng mấy câu – như kiểu:
“Nếu em không bị đâm thì sao lúc đó không nói rõ ràng?”
– nhưng nhìn biểu cảm của Lan Thanh Vũ lúc này, thấy cô còn tỏ ra lo cho ông cụ, nên ông cũng không nỡ trách thêm.
Cuối cùng ông chỉ nói:
“Dù sao thì mọi chuyện cũng thành thế rồi. Tôi nghĩ em nên lên mạng giải thích một chút. Dù sự việc có phải do em gây ra hay không, thì cư dân mạng cũng vì em mà đi mắng ông cụ.”
Lan Thanh Vũ lập tức gật đầu đồng tình:
“Dạ, tất nhiên rồi ạ. Em sẽ lên tiếng giải thích. Nhưng… nếu được gặp lại ông cụ, em có thể đích thân xin lỗi không?”
Thật ra đạo diễn chỉ muốn cô lên tiếng rồi nhanh chóng dẹp chuyện này đi, nhưng nếu cô muốn xin lỗi, ông cũng không tiện ngăn.
“Cũng được. Nhưng đừng gây thêm chú ý quá là được.”
Lan Thanh Vũ gật đầu.
Sau đó cô được đặc cách không phải quay cảnh đêm, được cho về phòng để chuẩn bị soạn bài đăng.
Vừa về tới phòng, cô vội vã cầm điện thoại lên.
Chưa kịp làm gì thì đã thấy có một tin nhắn chưa đọc.
Cô kích động mở ra xem – ai ngờ đọc được hồi âm của Tả Dục Thăng là… “Huỷ hợp tác”?
Huỷ hợp tác?
Tại sao?!
Nếu không có văn phòng luật của Tả Dục Thăng ra mặt hỗ trợ pháp lý, thì bài xin lỗi của cô sẽ chẳng có chút hiệu quả nào hết.
Cư dân mạng sao có thể dễ dàng tin cô?
Lan Thanh Vũ quýnh lên gõ chữ lia lịa, muốn hỏi rốt cuộc có chuyện gì, nếu thiếu tiền thì cô có thể trả thêm!
Nhưng vừa mới gửi tin nhắn thì đập vào mắt là một dấu chấm than đỏ chót.
Bị chặn rồi.
Cô bị Tả Dục Thăng chặn rồi!
Sao lại thế được!
Cô mơ hồ hoảng loạn đứng đơ tại chỗ…
Tả Dục Thăng là điểm tựa quan trọng nhất giúp cô xây dựng hình tượng, vậy mà giờ anh ta lại block cô, còn gì để khoe mẽ với bên ngoài nữa?
Bên này Lan Thanh Vũ còn đang khủng hoảng, thì nhóm khách mời khác vẫn chưa biết gì.
Sau giấc ngủ trưa ngắn, ai nấy bắt đầu tỉnh lại.
Tả Dữu vẫn còn nằm lười trên giường, mãi đến khi nghe tiếng Lưu Duyệt gõ cửa mới chịu rời giường.
“Quả Bưởi ơi~ dậy chưa? Lát nữa mình đi dạo bờ sông nha~”
Lúc trên đường về buổi chiều, Lưu Duyệt có nói với Tả Dữu rằng trong làng có một con sông nhỏ, nước trong vắt, hai bên bờ lại có nhiều hoa dại, nhìn rất nên thơ.
Mà Tả Dữu thì ngoài mê đồ ăn còn mê cảnh đẹp, nghe vậy liền tỏ ra vô cùng hứng thú.
Hơn nữa lúc chạng vạng trời cũng mát, đạo diễn không giao thêm nhiệm vụ gì, đi dạo bờ sông kiểu gì cũng gặp được hoàng hôn – nhất định sẽ rất đẹp!
Tả Dữu vừa ngồi dậy vừa trả lời:
“Mình dậy nè! Cho mình năm phút, nhanh thôi!”
“Ok~ cỵ chờ nè~” – Lưu Duyệt đáp xong thì về phòng mình chuẩn bị.