Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 69

【 Có khi nào thế giới của người có tiền đã vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta rồi không? 】

 

【 Trừ khi Tả Dữu quen biết được nhân vật tầm cỡ ở giới giải trí, có thể giúp cô ta liên hệ tận ông chủ của công ty Hoắc Uyển Uyển, chứ không thì tuyệt đối không thể nào! 】

 

【 Anh cô ta chẳng phải là bác sĩ sao? Chắc là không có mối quan hệ kiểu đó đâu. Nhưng mà không rõ ba mẹ cô ta làm gì, lỡ đâu ba mẹ cô ta tự mở công ty thì sao? 】

 

【 Tôi là người trong ngành, tôi nói thật, tầng quản lý cấp cao của các công ty giải trí lớn không có ai họ Tả cả, nên suy đoán này không đúng đâu. 】

 

【 A... Nếu vừa rồi Tả Dữu chỉ đang dọa Hoắc Uyển Uyển thì đúng là quê thật đấy. Mà cô ta còn diễn đạt như thật nữa cơ, tôi xem mà cũng thấy ngại giùm cô ta luôn... 】

 

Tóm lại, khán giả vẫn không thể tin nổi chuyện chỉ trong vài phút mà Tả Dữu có thể thâu tóm được công ty quản lý của Hoắc Uyển Uyển.

 

Thế nhưng, ngay sau đó, họ lại được chứng kiến một cảnh khiến họ hoàn toàn chết lặng.

 

Ngay khi Tả Dữu rời khỏi phòng Hoắc Uyển Uyển chừng một, hai phút, điện thoại của Hoắc Uyển Uyển bỗng nhiên đổ chuông liên tục.

 

Cô sực tỉnh, liếc mắt nhìn màn hình — là quản lý của cô đang gọi đến.

 

Ngay khoảnh khắc đó, câu nói của Tả Dữu lúc nãy bỗng dưng vang lên trong đầu cô.

 

Nhưng Hoắc Uyển Uyển lại vội lắc đầu, cô cảm thấy bản thân chắc chỉ là bị kỹ thuật diễn "quá thật" của Tả Dữu làm cho hoảng đến mức mất bình tĩnh thôi, chứ làm gì có chuyện chỉ trong chốc lát mà Tả Dữu có thể mua đứt công ty quản lý của cô.

 

Chắc chắn chỉ là cố tình hù dọa cô.

 

Về lý do quản lý gọi tới, Hoắc Uyển Uyển cũng đoán được tám phần.

 

Dù gì thì lúc nãy đạo diễn chương trình đã bàn với quản lý chuyện muốn đơn phương hủy hợp đồng, chắc bây giờ quản lý gọi là để nói chuyện đó, sau đó mắng cô một trận.

 

Nghĩ tới đây, ngón tay cô run lên như đang cầm một quả tạ nghìn cân, không sao đưa lên bắt máy được.

 

Cô biết mình hành xử quá bốc đồng, nhưng lúc này trong lòng cô vẫn cảm thấy ấm ức.

 

Cô cần một lời an ủi, chứ không phải lời trách móc.

 

Thế nhưng, cô không thể nào không nghe cuộc gọi này.

 

Nếu thật sự từ chối, thì sau này còn mặt mũi nào quay về công ty?

 

Vì vậy, dù trong lòng tràn đầy kháng cự, Hoắc Uyển Uyển vẫn cắn răng, run tay bấm nút nghe.

 

Điều khiến cô bất ngờ là: câu đầu tiên mà cô nghe được không phải là lời mắng mỏ hay trách cứ.

 

Ngược lại, giọng quản lý lại bình thản đến lạ thường, bình thản đến mức khiến cô càng thêm hoảng loạn, khiến cô có cảm giác... mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

 

Cảm giác đó... giống như là quản lý đã hoàn toàn buông tay, đến mức lười cả mắng cô.

 

Trong điện thoại, quản lý chỉ gọi một câu:

 

— “Hoắc Uyển Uyển.”

 

— “Chị... chị à, em biết sai rồi... em sẽ không dám như vậy nữa…”

 

Cô vội vàng xin lỗi, mong lấy lại sự quan tâm từ quản lý.

 

— “Về sau em làm gì, chị không quản nữa, cũng không có quyền quản. Từ giờ trở đi, em không còn là nghệ sĩ của chị. Tất cả hoạt động sắp tới của em đều bị đình chỉ. Ngày mai quay về công ty nghe thông báo đi.”

 

Ầm ——!

 

Những lời đó như một tiếng sét đánh thẳng vào tai Hoắc Uyển Uyển, khiến đầu óc cô trống rỗng trong chớp mắt.

 

Cô ngơ ngác nắm chặt điện thoại, mãi mới hiểu được ý mà quản lý muốn truyền đạt.

 

— “Chị... chị nói gì cơ? Sao lại không còn là nghệ sĩ dưới trướng của chị? Ngày mai em về công ty nghe thông báo gì chứ? Em chỉ là...”

 

— …chỉ là tùy tiện tung một tin hot thôi mà!

 

Cô còn chưa nói hết thì đã bị quản lý cắt ngang:

 

— “Mấy lời đó thì để nói với ông chủ mới của em đi. Chị không liên quan nữa.”

 

Ông chủ mới...?

 

Ông chủ mới!!

 

Hai mắt Hoắc Uyển Uyển trừng lớn.

 

Lời của Tả Dữu lúc nãy... chẳng lẽ là thật?

 

Cô ta thật sự mua lại công ty quản lý của mình?!

 

Không thể nào!

 

Hoắc Uyển Uyển nhìn trân trân ra phía cửa.

 

Từ chỗ cô có thể thấy Tả Dữu đang ngồi cùng Lưu Duyệt và mấy người khác, không biết đang nói gì.

 

Tả Dữu thì như không có xương, ngả cả người lên vai Lưu Duyệt, mắt nhắm lại lắng nghe cô ấy nói chuyện, trông cứ như một thiếu nữ vô tư nhàn nhã, chẳng có chút gì giống với một người quyền lực, quyết đoán, có bối cảnh khủng khiếp.

 

Thế nhưng, sự thật vừa nghe được từ chính miệng quản lý, khiến Hoắc Uyển Uyển không thể nào tự lừa mình nữa.

 

Tả Dữu... bối cảnh của cô ta còn đáng sợ hơn những gì cô tưởng tượng.

 

Khoảnh khắc ấy, nỗi hối hận ngập tràn lấy Hoắc Uyển Uyển.

 

Nếu sớm biết Tả Dữu có bối cảnh khủng đến vậy, cô còn dám động đến cô ta sao...?

 

Cô bắt đầu cảm thấy bối rối.

 

Cẩn thận nghĩ lại tất cả những mâu thuẫn giữa mình và Tả Dữu, thì thật ra, cũng chỉ là mấy chuyện cỏn con, như cô không ưa nổi Tả Dữu, hoặc Tả Dữu không nhường nhịn cô.

 

Vậy mà cô lại nổi nóng, tung tin của Tả Dữu cho fan mắng cô ta, muốn dìm cô ta xuống.

 

Trước lúc hành động, cô cũng từng do dự.

 

Nhưng không hiểu sao... sau đó lại cực kỳ kiên định với ý định đó.

 

Ánh mắt Hoắc Uyển Uyển lại nhìn về phía Tả Dữu và Lưu Duyệt.

 

Chính ở vị trí đó, tối hôm trước, cô cũng từng ngồi cùng Lan Thanh Vũ — người mà cô tâm sự hết những suy nghĩ trong lòng.

 

Nhưng khi đó, Lan Thanh Vũ chỉ nói một câu: "Cứ làm đi, sẽ không sao đâu."

 

Khoảnh khắc đó, trong đầu Hoắc Uyển Uyển như có hai giọng nói đang kéo co nhau.

 

Một giọng thì thì thầm rằng: “Chắc là do mình hoảng quá thôi, Lan Thanh Vũ sao có thể cố tình xúi mình đối đầu với Tả Dữu chứ, chị ấy luôn đứng về phía mình mà.”

 

Nhưng giọng kia lại vang lên, nhẹ hơn, nhưng rõ ràng:

 

“Không đâu. Nếu chị ta thật sự nghĩ cho mày thì đã không để mày tự đi tìm đường chết! Người ta quen biết cả nhà họ Tả cơ mà — kiểu gì chẳng biết Tả Dữu không phải người tầm thường. Vậy mà chị ta chẳng nói với mày một lời cảnh báo nào!”

 

— “Không... không thể nào… chị Thanh Vũ không phải loại người như vậy…”

 

Trong lòng Hoắc Uyển Uyển hỗn loạn đến mức gần như sụp đổ.

 

Cô cắn chặt răng, lập tức chạy về phía phòng của Lan Thanh Vũ.

 

Lúc này, cô chỉ cần một câu trả lời rõ ràng.

 

Nếu không, cô sẽ cảm thấy đời mình thật sự quá thảm — đến cả người hãm hại mình mà cũng xem là chị em tốt suốt bao lâu nay!

 

Nhưng lúc đó, bên phòng bên kia, Lan Thanh Vũ cũng đã sớm biết chuyện tin nóng Hoắc Uyển Uyển tung ra bị lộ, biết rõ hậu quả thế nào.

 

Cô không chắc Hoắc Uyển Uyển có nghĩ đến việc trước đó mình từng cổ vũ cô ta "cứ đăng tin đi, không sao cả" hay không.

 

Nhưng cô biết — giờ Hoắc Uyển Uyển nhất định sẽ đau khổ, sẽ tìm đến mình để tâm sự và cầu an ủi.

 

Lúc này, cô không thể để bản thân bị cuốn vào nữa.

 

Nếu bị nhìn thấy ở cạnh Hoắc Uyển Uyển lúc này, người khác sẽ nghi ngờ liệu cô có dính líu gì đến vụ việc bôi nhọ Tả Dữu hay không.

 

Vì vậy, Lan Thanh Vũ đã sớm giả vờ buồn ngủ, nhanh chóng tắt đèn, đóng cửa, thay đồ và leo lên giường nằm.

 

Camera cũng bị che lại.

 

Khán giả chỉ thấy cô đang ngủ say, mà không ai biết đôi mắt cô đang mở to, không hề có dấu hiệu buồn ngủ.

 

Nghe thấy tiếng bước chân hối hả tiến lại gần, trái tim Lan Thanh Vũ thắt chặt lại.

 

Đặc biệt là khi tiếng bước chân dừng ngay trước cửa phòng cô — cô nhắm chặt mắt, cắn môi đến trắng bệch, ép mình không được phát ra một âm thanh nào.

 

“Thanh Vũ… chị Thanh Vũ...”

 

Ngoài phòng, giọng Hoắc Uyển Uyển gọi Thanh Vũ vẫn vang lên liên tục, nhưng Lan Thanh Vũ chỉ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu:

 

Đừng tới tìm tôi, chuyện này là do chính cô làm, chẳng liên quan gì tới tôi, đừng có tới tìm tôi!

 

Muốn trách thì trách cô ngu thôi, một chuyện cỏn con cũng không làm nổi, vậy mà còn để đạo diễn phát hiện ra?

 

Hoắc Uyển Uyển vẫn đứng ngoài cửa gọi, nhưng gọi mấy lần mà không nhận được phản hồi nào.

 

Cô nhìn vào khe cửa tối om, đáy mắt chỉ còn lại tuyệt vọng.

 

“Chị Thanh Vũ... chị ngủ thật rồi sao…”

 

Giờ này cũng chưa muộn, Lan Thanh Vũ ngày thường đâu có ngủ sớm như vậy.

 

Hơn nữa, dù có ngủ say cách mấy thì cũng không đến mức bị gọi bao nhiêu lần như vậy mà không tỉnh.

 

Vậy nên đáp án chỉ có một – cô đang giả vờ ngủ.

 

Hy vọng cuối cùng trong lòng Hoắc Uyển Uyển cũng hoàn toàn sụp đổ.

 

Cô biết mình chính là đứa ngốc không rõ đầu đuôi.

 

Nhưng cuối cùng, cô chẳng nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay về phòng mình.

 

Dù có tức giận, có xông vào chất vấn thẳng Lan Thanh Vũ thì cũng chẳng thay đổi được gì.

 

Mọi thứ đã thành chuyện đã rồi, cô hoàn toàn bị chương trình và công ty vứt bỏ.

 

Huống chi, nghĩ đến hậu thuẫn phía sau Lan Thanh Vũ, cô cũng chẳng có gan chống lại, thậm chí còn không dám vạch trần bộ mặt thật của cô ta, sợ bị trả đũa.

 

Tại khu vực nghỉ ngơi:

 

Lưu Duyệt nhìn bóng lưng rũ rượi của Hoắc Uyển Uyển mà không khỏi lắc đầu.

 

Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải thế?

 

Cô thật sự không hiểu, tại sao Hoắc Uyển Uyển lại có thể nghĩ rằng Lan Thanh Vũ là người tốt, việc gì cũng đi tìm cô ta bàn bạc, chia sẻ.

 

Giờ thì hay rồi, cô chẳng còn chút giá trị nào, Lan Thanh Vũ đến một câu an ủi cũng không buồn nói.

 

Nên mới nói, làm người phải đọc sách nhiều vào, cho dù đầu óc không nhanh nhạy, nhưng nếu biết mở mang kiến thức thì vẫn hơn.

 

Còn Tả Dữu…

 

Lưu Duyệt liếc nhìn người đang tựa đầu lên vai mình lười biếng lim dim, trong lòng vẫn còn hơi bàng hoàng.

 

Lúc Tả Dữu mới đến, cô không nhịn được hỏi một câu: “Cậu thật sự đã mua lại công ty quản lý của Hoắc Uyển Uyển à?”

 

Tả Dữu chỉ gật đầu bình tĩnh: “Ừ, giá bên đó cũng được, thấp hơn mình tưởng nhiều, không phải chuyện gì khó.”

 

Lưu Duyệt: “…”

 

Nghe thử xem, đó mà là lời người nói hả?

 

Dù công ty đó không lớn, thì ít nhất cũng phải vài chục tỉ, thậm chí cả trăm tỉ?

 

Vậy mà Tả Dữu lại bảo còn rẻ hơn cô tưởng?

 

Lưu Duyệt thấy mình đúng là tầm nhìn hạn hẹp.

 

Trước đây cô chỉ nghĩ nhà Tả Dữu có tiền, là tiểu phú bà thôi, ai ngờ cái “phú” đó lại vượt xa sức tưởng tượng.

 

Có chị em tốt như vậy, không biết tranh thủ ôm đùi thì đúng là uổng!

 

Nghĩ vậy, thấy bên cạnh Tả Dữu có muỗi, Lưu Duyệt liền lấy quạt ra đuổi muỗi cho cậu.

 

Tả Dữu cảm động mở mắt: “Duyệt Duyệt, cậu tốt ghê.”

 

Lưu Duyệt cười gượng: “Tin mình đi, mình còn có thể tốt hơn nữa đó!”

Bình Luận (0)
Comment