“Tả Dữu, hoá ra biệt danh của em là Quả Bưởi à? Vậy chị cũng gọi em là Quả Bưởi được không?” – Đường Ngữ Yên hào hứng hỏi.
Tả Dữu sững người.
Cô không ngờ chị ấy lại nhanh chóng thân thiết đến vậy.
Nhưng nghĩ lại chuyện Đường Ngữ Yên vừa "đè" Lan Thanh Vũ một trận, Tả Dữu cảm thấy việc chị ấy gọi cô là Quả Bưởi cũng chẳng sao.
“Dạ được ạ, chị Đường…”
Cô còn chưa gọi xong, Đường Ngữ Yên đã nhanh miệng cắt ngang:
“Đừng gọi chị là tiền bối, nghe xa cách quá. Gọi chị là dì đi!”
Tả Dữu: “…Ủa?”
Không chỉ Tả Dữu mà cả Lưu Duyệt ngồi kế bên cũng ngẩn ra.
Dù nói thật thì tuổi tác của Đường Ngữ Yên đủ để người ta gọi một tiếng "dì", nhưng hình như chị mới ngoài ba mươi thôi mà?
Nghệ sĩ giờ ai chẳng thích trẻ hoá hình ảnh, chị lại còn chủ động bắt người ta gọi "dì" là sao?
【 Gì dạ, dì hả?! Nữ thần ơi, chị có hiểu lầm gì về tuổi mình không đấy! Mới 38 tuổi thôi mà?! 】
【 Gọi một tiếng chị là vừa đẹp rồi, chị lại còn tự nâng cấp lên dì, cười xỉu. 】
【 Nhưng mà hình như chị Đường này khá có thiện cảm với Tả Dữu nhỉ? Vừa đến là hỏi han thân mật liền, còn gọi biệt danh nữa. 】
【 Không chừng chị ấy tính tình vốn tốt như vậy luôn? 】
【 Không, cái này không phải tính tình tốt, mà là kỹ năng xã giao thuộc dạng "đỉnh của chóp". 】
Tả Dữu ngơ ra một chút rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhíu mày, nhìn thẳng Đường Ngữ Yên, giọng có chút rối rắm:
“Em không thể gọi chị là dì được.”
“Hả? Sao vậy…” – Đường Ngữ Yên thoáng thất vọng.
Chẳng lẽ cô ấy không thân thiện lắm, hay Tả Dữu không thích cô?
Nhưng rồi Tả Dữu bỗng nghiêm túc nói:
“Vì chị còn trẻ, lại đẹp nữa. Em thấy gọi là chị mới đúng! Gọi dì nghe già quá, em thấy không ổn.”
Không người phụ nữ nào có thể chống lại lời khen ngọt ngào đến từ một cô gái.
Tả Dữu vừa nói xong, gương mặt Đường Ngữ Yên lập tức sáng bừng, cười không ngậm được miệng.
“Ui giời, chị làm gì còn trẻ trung như em nói. Chị chỉ là biết makeup thôi. Em nhìn nè, khóe mắt chị đầy nếp nhăn. Chứ em mới là đẹp thật đấy, da trắng mịn như đậu hũ non!”
Đường Ngữ Yên nhìn gương mặt tròn xoe trắng trẻo của Tả Dữu, suýt nữa không kiềm được mà đưa tay véo một cái.
Đáng yêu quá chừng!
Càng nhìn càng ưng bụng.
Xem ra ánh mắt của Ôn Cảnh Hình cũng đâu có tệ.
Bị một mỹ nữ nổi tiếng khen, Tả Dữu đỏ mặt, mím môi cười:
“Vậy em gọi chị là chị nha. Vừa hay em không có chị gái.”
Bốn ông anh chỉ toàn biết bắt nạt với sai vặt, vẫn là chị gái nhẹ nhàng dễ thương hơn nhiều!
Nghe vậy, biểu cảm của Đường Ngữ Yên bỗng chốc trở nên lạ lạ, như định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu chậm rãi.
“Ừ, vậy được. Nhưng chỉ gọi là chị trong thời gian quay chương trình thôi nhé.”
Ủa? Sao lại có điều kiện vậy?
Gọi chị trong chương trình, còn sau đó thì không?
Tả Dữu tỏ ra khó hiểu.
Sau đó, Đường Ngữ Yên cũng không quên Lưu Duyệt bên cạnh, nhiệt tình bắt chuyện luôn.
Không khí bên ba người họ vô cùng sôi nổi, đến mức Lan Thanh Vũ nhìn từ xa mà trong lòng càng thêm chắc chắn—lúc nãy Đường Ngữ Yên đúng là cố ý chĩa mũi dùi vào mình!
Cô cầm dao thái mà mạnh tay hơn hẳn, vừa thấy khó hiểu vừa bực bội.
Tại sao chị ta lại cứ nhằm vào mình như vậy?!
Đúng lúc này, khóe mắt Lan Thanh Vũ bắt gặp Ôn Cảnh Hình vừa bước ra từ bếp.
Hắn nhìn sang phía Tả Dữu, rồi bất chợt cau mày—ngay lập tức rảo bước đi về phía bên này.
Hắn đi tới chỗ mấy người Tả Dữu, hỏi: “Làm đồ ăn xong chưa?”
Tuy là hỏi vậy thôi, nhưng nghe kiểu gì cũng giống đang âm thầm giục tiến độ.
Đường Ngữ Yên ngẩng đầu nhìn hắn, lẩm bẩm: “Mới có mấy phút à, tụi tôi vừa mới bắt đầu thôi mà.”
Ôn Cảnh Hinh vẫn im lặng nhìn cô.
“Nếu trừ ra 10 phút mọi người tám chuyện thì cũng được 5 phút rồi, tôi nghĩ 5 phút chắc cũng nấu được một món.”
Ý là trong 15 phút qua, tụi này đã mất 2/3 thời gian chỉ để tám linh tinh.
Mặt Đường Ngữ Yên lập tức đơ ra, cười gượng hai tiếng.
“Ha ha ha, trời ơi không ngờ thời gian trôi nhanh thế chứ. Đúng là vừa tám chuyện vừa làm việc là vèo cái hết giờ liền!”
【 Phụt, nữ thần Đường y như bị ba mẹ bắt quả tang đang chơi điện thoại trong lúc học bài ấy, giả ngu phát là xong! 】
【 Thôi thì nãy giờ nghe mấy chị tám chuyện cũng cuốn quá, chứ ai mà ngờ mới đó mà hết giờ rồi. 】
【 Nhưng mấy bạn không thấy thầy Ôn hôm nay nghiêm khắc bất thường à? Trước giờ ảnh đâu có tự qua nói chuyện với khách nữ đâu, hôm nay còn chủ động nhắc deadline nữa, tôi thấy có vẻ ảnh không thích Đường Ngữ Yên thì phải? 】
【 Thật ra tôi cũng thấy kỳ kỳ. Mấy bạn còn nhớ lần trước ở ngoài không? Vừa thấy nữ thần Đường là thầy Ôn kiếm cớ lỉnh đi liền. Rõ ràng là không muốn thấy mặt luôn còn gì. 】
Không chỉ có bình luận nghi ngờ, mà mấy người ở hiện trường cũng cảm thấy Ôn Cảnh Hinh đối xử với Đường Ngữ Yên hơi kỳ kỳ.
Nhưng Tả Dữu với Lưu Duyệt tôn trọng đời tư của anh, nên cũng không hỏi gì thêm, chỉ cắm cúi làm việc chăm chỉ hơn.
Mặc dù thầy Ôn không nói gì hai người họ, nhưng cái vibe nghiêm túc của ảnh khiến người ta cứ có cảm giác như hồi đi học, đang tám chuyện với bạn cùng bàn thì bị thầy bắt tại trận vậy.
Vừa ngượng vừa chột dạ.
Thôi lo làm việc cho lẹ còn hơn.
Thế là ba người vừa tám chuyện hăng hái lúc nãy, giờ ai nấy im re như cút non, chẳng dám hó hé câu nào.
Nhưng ở bên kia, nội tâm của Lan Thanh Vũ thì đang nhảy tưng tưng vì phấn khích.
Ôn Cảnh Hinh không ưa Đường Ngữ Yên?
Anh ấy cũng ghét Đường Ngữ Yên giống mình?
Nhận ra điều đó, ánh mắt Lan Thanh Vũ nhìn về phía Đường Ngữ Yên lại càng thêm ghét bỏ.
Nếu cả Ôn Cảnh Hinh cũng không ưa Đường Ngữ Yên, thì chuyện mình cũng không ưa cô ta chẳng phải rất chính đáng sao?
Hơn nữa…
Biết đâu cô có thể dựa vào chuyện Đường Ngữ Yên mà bắt chuyện được với Ôn Cảnh Hinh.
Kiểu như kẻ thù của kẻ thù là bạn – hai người cùng ghét một người thì dễ kéo gần quan hệ hơn.
Lan Thanh Vũ cảm thấy mình cuối cùng cũng tìm được cách để gây ấn tượng với Ôn Cảnh Hinh.
Bên kia, thấy Đường Ngữ Yên không tiếp tục dính lấy Tả Dữu nữa, Ôn Cảnh Hinh mới rời đi.
Chỉ là trước khi đi vẫn không nhịn được liếc nhìn cô một cái, biểu cảm như kiểu có chuyện muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Đợi hắn đi rồi, Đường Ngữ Yên mới dừng tay, lè lưỡi với Tả Dữu và Lưu Duyệt, thì thầm:
“Các em không thấy cậu ta giống mấy ông già con nít à, chuyện gì cũng muốn quản.”
Lưu Duyệt lặng lẽ nhìn sang Tả Dữu, ánh mắt như hỏi: “Câu này nói ra được không vậy?”
Tả Dữu thì không nghĩ nhiều, còn gật đầu tán đồng: “Anh ấy đúng là hay quản thật, còn thích lên lớp nữa!”
Nói xong, Tả Dữu không kìm được liếc về phía bếp, thấy Ôn Cảnh Hinh không ở đó mới nhỏ giọng thêm một câu:
“Giống y chang ba mình!”
Lúc thì nghiêm khắc thật sự.
Ví dụ như cách đây mấy ngày ở sân bay, còn lên lớp mình chuyện không được dễ dãi với fan, phải cảnh giác, không được vì là fan mà mất cảnh giác.
Nhưng phần lớn thời gian, anh lại rất âm thầm dịu dàng và chu đáo.
Như vụ che dù hôm nọ ấy.
Dĩ nhiên, Ôn Cảnh Hinh còn khác ba mình một điểm cực lớn – đó là… đẹp trai hơn ba mình rất nhiều!
Phụt —!
Đường Ngữ Yên suýt nữa phun cả ngụm nước ra ngoài.
Cô tròn mắt nhìn Tả Dữu.
Tiêu rồi, Tả Dữu không phải thật sự xem Ôn Cảnh Hinh như… bố mình đấy chứ?!
Nghĩ vậy, cô lập tức lên tiếng để chỉnh lại suy nghĩ nguy hiểm kia: “Thật ra ảnh không phải lúc nào cũng nghiêm vậy đâu!”
Tả Dữu hơi nhíu mày, nhìn cô không chắc chắn: “Chị… quen Ôn Cảnh Hinh lắm hả?”
Đường Ngữ Yên chớp mắt, hỏi ngược lại: “Em thấy bọn chị có quen không?”
Tả Dữu: “…”
Tôi hỏi chị, chị hỏi ngược tôi?
Vậy tôi phải đi hỏi ai?
Tả Dữu nhíu mày nhìn cô, càng lúc càng thấy phản ứng của Đường Ngữ Yên kỳ kỳ.
Nghe cách cô nói thì có vẻ cô biết Ôn Cảnh Hinh từ trước, vậy là thân quen lắm?
Nhưng hai người trông đâu có giống quen nhau?
Thật khó hiểu.
“Thôi bỏ qua đi, chị bắt đầu thấy đói bụng rồi. Làm việc tiếp cho xong bữa ăn nè!”
Thấy hai người kia bắt đầu nghi ngờ, Đường Ngữ Yên lập tức đánh trống lảng rồi nghiêm túc quay lại làm việc.
Cùng lúc đó, tin Đường Ngữ Yên tái xuất và tham gia show thực tế 《Cùng nhau yêu đương nhé》 cũng nhanh chóng lan rộng khắp mạng xã hội.
Rất nhiều fan cũ lẫn dân mạng đều sốc khi biết cô nàng quay lại, và nhanh chóng đổ xô vào xem livestream của chương trình.
Khi thấy Đường Ngữ Yên trông vẫn gần như không khác gì so với vài năm trước, dân mạng lập tức bàn tán rôm rả.
Tin này cũng nhanh chóng lan đến tai các công ty giải trí và người đại diện khắp nơi.
Ai nấy đều nghe được một chuyện rất quan trọng – hiện tại Đường Ngữ Yên vẫn chưa ký với bất kỳ công ty nào.
Nghĩa là gì?
Nghĩa là… bọn họ có cơ hội ký cô về!
Ở công ty Đỉnh Thịnh.
Vương ca – người vừa mất đi Lăng Tiêu, một nghệ sĩ tiềm năng nhưng tự tay huỷ sự nghiệp – dù đang có một vài gương mặt mới, nhưng vẫn chưa có quân bài nào thật sự nổi bật trong tay.
Thế là anh ta lập tức báo lên cấp trên, nói muốn ký Đường Ngữ Yên về.
Dù trước đây chưa từng liên hệ gì với Đường Ngữ Yên, cũng chẳng có mối quan hệ nào, nhưng… chẳng phải vẫn còn Lăng Tiêu đấy sao?
Cho dù hai người họ không còn hợp tác, thì nhờ Lăng Tiêu làm cầu nối, chắc chắn không bị từ chối thẳng thừng.
Dù sao hiện giờ Lăng Tiêu đang chẳng có gì, cho cậu ta một cơ hội cũng là đang ban ơn rồi.
Chỉ là Vương ca không ngờ, khi vừa nói chuyện với cấp trên, cấp trên đã lập tức từ chối luôn ý định đó.
Vương ca ngạc nhiên, không cam lòng: “Dù sao Đường Ngữ Yên cũng từng hot một thời, giờ vừa lên hot search, độ nổi tiếng vẫn còn. Mình hoàn toàn có thể thổi lại tên tuổi, lấy cớ tình cảm này nọ để PR, đưa cô ấy đi sự kiện chắc chắn kiếm được bộn tiền mà!”