Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 93

Không biết bao lâu trôi qua, chỉ đến khi bị nhân viên chương trình không kiên nhẫn thúc giục, cô mới bừng tỉnh lại, cố gắng trấn định mà hỏi:

 

“Đây là nhiệm vụ mới của chương trình à? Là đang thử phản ứng của tôi đúng không?”

 

Lan Thanh Vũ trong lòng vẫn còn giữ một tia hy vọng cuối cùng.

 

Cô mong rằng đây chỉ là một trò đùa của tổ chương trình.

 

Chỉ là... nụ cười bên môi cô lúc này lại gượng gạo đến đáng thương.

 

Nhân viên nhìn cô, nhất thời cạn lời. Không hiểu não cô vận hành kiểu gì mà còn có thể nghĩ ra được kịch bản đó?

 

Nhưng nghĩ lại thì, cả buổi sáng nay cô đều bận quay hình, có lẽ chưa biết chuyện Tả Dữu đã lên tiếng đính chính, và chuyện cô bị đẩy lên top tìm kiếm.

 

Thế nên ánh mắt anh ta nhìn cô cũng có thêm chút ái ngại.

 

“Những gì cô làm trước đó đều bị khui ra rồi, tôi khuyên cô nên về phòng, lên mạng xem cho rõ đi.”

 

Nghe vậy, một nỗi hoang mang chưa từng có ập đến trong lòng Lan Thanh Vũ.

 

Anh ta đang nói gì vậy?

 

“Bị khui ra” nghĩa là gì?

 

Không thể nào! Chẳng lẽ Tả Dục Thăng thực sự rảnh đến mức phải lên tiếng đính chính quan hệ giữa họ? Hay là... có chuyện gì khác bị lộ?

 

Cô lập tức quên luôn chuyện nhiệm vụ, cắn chặt môi, vội vã bò dậy từ giữa ruộng rồi lao nhanh về tiểu viện.

 

Trên đường, dù lòng như lửa đốt, cô vẫn cố kìm nén cảm xúc, không để bản thân mất kiểm soát.

 

Nếu lời của nhân viên kia là giả, mà cô lại phản ứng thái quá, chẳng khác nào tự thừa nhận mình có tật giật mình.

 

Nhưng mọi người giờ đều biết cô là kiểu người gì.

 

Nhìn cô bây giờ vẫn còn cố tỏ ra bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra, ai cũng không thấy cô bản lĩnh, chỉ thấy đáng sợ và ghê tởm hơn mà thôi.

 

【 Đáng sợ thật sự. Nếu ngoài đời gặp cô gái như Lan Thanh Vũ, chắc bị chơi đến chết lúc nào cũng không hay. 】

 

【 Chính xác! Tôi từng nghĩ đồng nghiệp mình đã là cao thủ giả nai, nhưng so với Lan Thanh Vũ thì đúng là học trò gặp sư phụ. Mong sau này sếp tôi đừng mù mắt tuyển trúng kiểu người như cô ta! 】

 

【 Mọi người yên tâm, nếu tôi làm sếp, tôi cũng chẳng dám tuyển cô ta. Ai biết được sau lưng mình có bị đâm một dao không chứ? Quá đáng sợ. 】

 

Đạo diễn khi thấy Lan Thanh Vũ quay về phòng, cũng không nhịn được mà lau mồ hôi lạnh.

 

Giờ ông ta mới hiểu vì sao trước đó mình chẳng chút nghi ngờ gì về cô – ngoài việc quá trùng hợp, thì phải công nhận là... Lan Thanh Vũ diễn thật sự quá đạt.

 

Còn Lan Thanh Vũ, sau khi về đến phòng, cuối cùng không nhịn nổi nữa, môi mím chặt, vội vàng mở điện thoại.

 

Lúc khởi động máy, tay cô còn run lẩy bẩy.

 

Vừa mở Weibo, cô đã thấy tên mình đứng đầu bảng tìm kiếm nóng, kèm theo chữ “Bạo” đỏ rực bên cạnh.

 

Nhìn thấy chữ đó, tim cô như lạnh đi một nửa.

 

Và khi bấm vào đọc nội dung, cô như ngừng thở.

 

Đồng tử cô trợn lớn, cả người bắt đầu run rẩy.

 

Nỗi sợ hãi và bàng hoàng trong lòng cô bùng lên đến cực điểm.

 

Không!

 

Không thể nào!

 

Sao Tả Dục Thăng lại bất ngờ đứng ra đính chính tất cả mọi chuyện?!

 

Tại sao chứ?!

 

Cô siết chặt tay che miệng, cố nén không hét lên thành tiếng.

 

Không kịp đọc bình luận bên dưới bài viết, cô run rẩy vào ngay WeChat của Tả Dục Thăng, định hỏi anh vì sao lại làm thế với mình.

 

Nhưng tin nhắn vừa gửi đi lập tức bị trả lại.

 

Cô lại bị Tả Dục Thăng chặn!

 

Khoảnh khắc ấy, đầu óc cô choáng váng, suýt ngất tại chỗ.

 

Nhưng cô vẫn nghiến răng chịu đựng, không chịu từ bỏ hy vọng cuối cùng.

 

Cô đã vất vả sống lại, từng bước tính toán đến hôm nay, sao có thể bỏ cuộc dễ dàng!

 

Cô còn có giáo sư Nghiêm, nhất định ông ấy sẽ giúp cô!

 

Tả Dữu từ trước đến nay vẫn rất nghe lời giáo sư Nghiêm, chỉ cần ông ấy nói một câu…

 

Thế là cô vội vàng vào khung chat với giáo sư, nhưng rồi…

 

Lại thêm một đòn nặng nề giáng xuống.

 

Thì ra lúc nãy vì quá hoảng, cô không để ý rằng ông ấy đã nhắn tin từ trước.

 

Nghiêm giáo sư:

 

“Lan Thanh Vũ, tôi không ngờ em lại làm ra chuyện như vậy, thậm chí còn kéo cả tôi vào cuộc, bảo tôi đi xin Tả Dục Thăng giúp em... Tôi không biết em đã trải qua những gì mà thành ra thế này. Với tư cách là người từng dạy em, tôi vô cùng thất vọng và đau lòng. Hy vọng sau này em có thể hối cải, làm lại từ đầu, đừng tiếp tục chạy theo những thứ hào nhoáng không thuộc về mình... Tôi không còn gì để nói thêm, chỉ mong em tự biết trân trọng.”

 

Đọc xong tin nhắn, Lan Thanh Vũ đứng chết lặng.

 

Cô biết, hy vọng cuối cùng cũng đã vụt tắt.

 

Cả người cô như bị nỗi tuyệt vọng bao trùm.

 

Tất cả những gì cô dày công sắp đặt sau khi trọng sinh, chỉ vì một câu nói của Tả Dục Thăng mà đổ sông đổ bể?

 

Ha... ha ha…

 

Tả Dục Thăng, không hổ là anh trai của Tả Dữu nhỉ. Cái nhà họ Tả đúng là chẳng ai ra gì, một lũ cặn bã!

 

Và ngay khi cô đang căm hận thầm nhẩm tên Tả Dục Thăng, hận đến muốn lăng trì hắn trong đầu…

 

Thì điện thoại lại vang lên một tin nhắn.

 

Là người phụ trách dự án mà cô đang tham gia gửi đến.

 

Người phụ trách:

 

“Cô Lan Thanh Vũ, xét thấy cô tự ý nhận việc bên ngoài mà không xin phép, lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ của dự án, chúng tôi quyết định loại cô khỏi nhóm dự án. Đồng thời, do tổn thất mà cô gây ra, cô phải bồi thường theo quy định. Chúng tôi sẽ sớm gửi chi tiết về mức bồi thường.”

 

Ngay sau tin nhắn đó là bản hợp đồng cô từng ký gửi kèm theo.

 

Bồi thường tổn thất?

 

Lan Thanh Vũ trợn mắt kinh hoàng.

 

Tiền đâu? Cô lấy đâu ra tiền bồi thường? Cô vốn chẳng có xu nào!

 

Tả Dục Thăng đúng là muốn đẩy cô vào đường cùng mà!

 

Muốn dồn cô đến chết thật sao?!

 

Giây phút ấy, Lan Thanh Vũ hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

 

Cô sụp đổ.

 

Nhân cách bị bóc trần, bị đuổi khỏi chương trình.

 

Rồi còn bị dự án loại, bắt bồi thường.

 

Cô phải làm sao bây giờ…

 

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

 

Khi cô đang tuyệt vọng nhìn bản hợp đồng, đạo diễn lại lên tiếng từ phía sau:

 

“Lan Thanh Vũ, chắc cô cũng thấy những gì trên mạng rồi. Do ảnh hưởng tiêu cực cô mang đến cho chương trình, ngoài việc chấm dứt hợp tác, cô còn phải chịu trách nhiệm bồi thường tổn thất cho chương trình.”

 

Nghe đến chữ “bồi thường”, Lan Thanh Vũ hoàn toàn không chịu nổi cú sốc.

 

Trước mắt tối sầm — ngất lịm.

 

Nhưng lúc này đây, nhìn thấy Lan Thanh Vũ ngất xỉu, đạo diễn lại không còn cuống cuồng như trước nữa, thậm chí cả nhóm nhân viên xung quanh cũng bắt đầu nghi ngờ không biết có phải cô lại đang diễn trò không, ngay tại phim trường này.

 

【Phi, cô ta nghĩ bọn tôi không nhận ra được cái màn diễn cũ rích này à?】

 

【Ghê thật, cứ để cô ta nằm đó đi, xem cô ta diễn được tới lúc nào thì tự bò dậy thôi!】

 

Dù sao đến lúc đó xấu mặt cũng là cô ta.

 

Rõ ràng đạo diễn cũng có suy nghĩ tương tự, nên cả đám người cứ đứng một bên xem như đang coi trò vui.

 

Nhưng điều khiến họ bất ngờ là... chờ mãi mà không thấy Lan Thanh Vũ tỉnh lại.

 

Lúc này đạo diễn mới khựng lại một chút, cau mày sai người gọi đội y tế tới kiểm tra.

 

Đội y tế đến kiểm tra một lượt, ai chà, lần này Lan Thanh Vũ đúng là... ngất thật.

 

Đạo diễn: “……”

 

Khụ khụ, hơi quê.

 

Sau khi kiểm tra, đội y tế thông báo:

 

“Do xúc động quá mức, không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một chút là ổn. Nhưng có một chuyện hơi rắc rối.”

 

Đạo diễn hoảng lên: “Rắc rối gì cơ?”

 

Lỡ đâu cô ta lại lôi ra trò gì lớn vào phút chót thì mệt!

 

“À, lúc ngã xuống cô ấy va vào cạnh giường, trán có thể sẽ sưng một cục to…”

 

Nghe vậy đạo diễn thở phào nhẹ nhõm.

 

Cứ tưởng chuyện to tát gì, sưng cục u thì cũng là do cô ta tự ngã, liên quan gì tới đoàn phim?

 

Thế là cả nhóm người không ai để tâm đến Lan Thanh Vũ nữa, quyết định đợi cô tỉnh rồi lập tức tiễn cô về.

 

Lúc này, mấy đội khách mời khác cũng lần lượt trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

 

Tả Dữu và Ôn Cảnh Hinh là hai người quay về đầu tiên, vừa tới đã thấy đạo diễn cùng vài nhân viên đang tụ tập trước cửa phòng Lan Thanh Vũ.

 

Hai người liếc nhau, đều cảm thấy hơi kỳ lạ.

 

Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng “cộp!” như có vật gì va mạnh xuống sàn, nghe giống tiếng trán đập vào đâu đó.

 

Tiếng vang to đến mức khiến Tả Dữu cũng phải rùng mình.

 

Đúng là… trán bằng sắt có khác.

 

Không hổ danh là Lan Thanh Vũ!

 

 

Vì bên đạo diễn vẫn đang xử lý chuyện của Lan Thanh Vũ, Tả Dữu và Ôn Cảnh Hinh cũng không vội đi báo cáo nhiệm vụ.

 

Họ đi rửa mặt qua loa một chút, rồi trở lại sân chính thì thấy các khách mời khác cũng đã có mặt.

 

Lưu Duyệt chắc cũng ghé qua cửa phòng Lan Thanh Vũ nhìn thử một cái, lúc quay lại thì khẽ lắc đầu.

 

Tả Dữu tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

 

“Lan Thanh Vũ sắp bị tiễn về rồi.”

 

Tả Dữu “à” một tiếng, không mấy bận tâm.

 

Tuy không biết vì lý do gì đạo diễn lại đột ngột thay đổi quyết định, nhưng việc Lan Thanh Vũ rời đi đối với cô mà nói cũng là chuyện tốt, ít ra từ giờ không phải ngứa mắt nữa.

 

Không biết Lăng Tiêu bao giờ mới đi đây?

 

Tả Dữu chống cằm, lén liếc về phía Lăng Tiêu.

 

Sau khi sự việc giữa hắn và Lan Thanh Vũ bị lộ, hai ngày nay Lăng Tiêu gần như ẩn mình hoàn toàn, làm xong nhiệm vụ thì ngồi ở góc, giữ khoảng cách với mọi người, một mình lặng lẽ.

 

Nhưng khi để ý thấy Tả Dữu đang nhìn về phía mình, Lăng Tiêu chợt khựng lại, rồi nở một nụ cười ôn hòa chưa từng có.

 

Tả Dữu: “?”

 

Thật sự là... chói mắt muốn mù luôn.

Bình Luận (0)
Comment