Tuy ông cũng chẳng ưa gì cái cậu Ôn kia, nhưng nếu so với mấy thể loại “cà chớn” khác thì vẫn hơn nhiều!
Ông bực tức nói: “Không sai! Mấy cái thể loại mặt ngựa đầu trâu đó cũng dám mơ mộng đến con gái tôi? Lần này tôi ủng hộ Ôn Cảnh Hình!”
Đúng là không có kẻ địch chung thì không thấy được ưu điểm. Có kẻ tranh, tự nhiên thấy Ôn Cảnh Hình cũng… không tệ lắm.
Mẹ Tả vốn chẳng định hỏi ý ông chồng. Nói xong, bà vừa gọi cho Tả Dữu, vừa cảm khái:
“Ai, Tiểu Ôn đúng là đáng thương thật, từ nhỏ đã bị người ta bắt nạt. Sau này nó mà về nhà mình, mình phải an ủi, cổ vũ nó đàng hoàng.”
Ba Tả ban đầu cũng không thấy có gì. Nhưng khi nghe vợ nhắc đến Ôn Cảnh Hình với giọng thương cảm, còn dịu dàng hơn cả với chồng, ông bắt đầu thấy… sai sai.
Ôn Cảnh Hình mà đáng thương á?
Con gái rượu sắp “tay trong tay” với cậu ta rồi đấy!
…
Bên này, sau khi mẹ gọi xong, Tả Dữu hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ ngác.
Cô không hiểu tại sao mẹ lại muốn cô thể hiện thân mật với Ôn Cảnh Hình trước mặt người khác, thậm chí càng ngọt càng tốt, càng có “chemistry” càng hay.
Trước khi cúp máy, mẹ cô còn dặn một câu:
“Chuyện này hơi phức tạp, con cứ phối hợp với Tiểu Ôn trước đã, còn lại để sau mẹ sẽ nói rõ.”
Nói xong liền cúp máy.
Tả Dữu nghĩ mãi cũng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng nghe giọng mẹ nghiêm túc vậy, chắc chắn là có chuyện lớn.
Chẳng lẽ là bên Ôn Cảnh Hình gặp rắc rối?
Nghĩ tới đây, cô bắt đầu thấy lo.
Không biết thầy Ôn có thiếu tiền không nhỉ? Chứ cô thì có tiền nhiều lắm…
Sau giờ nghỉ trưa, đạo diễn bắt đầu gọi các khách mời tập trung lại.
Mọi người nhanh chóng rời phòng để quay buổi chiều.
Lúc nghe đạo diễn gọi, trong phòng nghỉ của tổ công tác, Ôn Dương suýt khóc.
Thêm vài phút nữa là anh ta chết ngộp trong cái mùi này mất!
Vì vậy khi các khách mời vừa xuất hiện, Ôn Dương lập tức theo họ ra ngoài, đứng ngay sau lưng đạo diễn, ánh mắt khóa chặt vào mặt Tả Dữu.
Trước đó chỉ xem qua màn hình, anh ta đã thấy cô rất ưa nhìn.
Giờ gặp trực tiếp, lại càng xinh hơn.
Ôn Dương nhìn cô, ánh mắt không giấu được sự hài lòng.
Thấy vậy, Ôn Cảnh Hình cụp mắt, che đi sự chán ghét trong lòng.
Ngay sau đó, anh bước nhẹ một bước tới, đứng chắn ngay trước mặt Tả Dữu.
Tả Dữu thấy anh bỗng tiến sát lại thì chớp chớp mắt, hơi khó hiểu.
Ôn Cảnh Hình nhỏ giọng giải thích: “Bên kia nắng quá, anh qua đây tránh nắng một chút. Em không ngại chứ?”
Tả Dữu tất nhiên là không ngại. Nghe thấy anh nói vừa mới đứng ngoài nắng, cô còn lo anh bị phơi nắng nữa cơ.
Thế là cô dứt khoát đưa tay nắm lấy cánh tay Ôn Cảnh Hình, kéo anh lại gần mình hơn.
Vậy mới chắn nắng hiệu quả!
Cảm nhận được làn da mềm mại trên tay, Ôn Cảnh Hình hơi sững người, ngạc nhiên liếc cô một cái.
Chẳng lẽ cô…
Thấy anh đơ ra, Tả Dữu không nhịn được nhướng mày đắc ý: “Sao? Vị trí này chắn nắng hoàn hảo luôn rồi nhỉ?”
Ôn Cảnh Hình: “...”
Được rồi.
Anh lại một lần nữa bị cô gái “thẳng như ruột ngựa” này làm cho bó tay.
【Aaaaaa, thầy Ôn với bé Dữu làm ơn bớt thả thính giữa ban ngày đi! Muốn kéo tay nhau thì về nhà kéo!】
【Ủa alo? Đẹp đôi quá, tim rớt cái độp!】
【Toang rồi, hai người này mà không cưới nhau thì quá phí!】
【Tôi tuyên bố: tay nắm tay = tiếp xúc thân mật = vợ chồng!】
【Tôi là Cục Dân Chính, tôi đến đây làm thủ tục liền tay luôn.】
【Dù chỉ là đang “diễn”, tôi vẫn thấy hợp ghê á. Nhìn ánh mắt thầy Ôn khi nhìn Tả Dữu mà xem, bất đắc dĩ kiểu gì mà lại lộ ra cưng chiều vậy chứ!】
Bình luận bay như pháo hoa, chỉ vì một hành động nhỏ của hai người họ.
Nhưng trong mắt Ôn Dương thì đây là cảnh chướng mắt nhất trên đời.
Ôn Cảnh Hình?
Hắn mà cũng xứng sao?
Ngay lúc đạo diễn định mở miệng nói gì đó, Ôn Dương lạnh mặt chen ngang:
“Đạo diễn, tôi thấy tổ hợp khách mời của anh có vấn đề.”
Đạo diễn quay đầu lại, đầu đầy dấu chấm hỏi.
???
Anh bị gì vậy?
Ôn Dương tưởng đạo diễn đang chăm chú lắng nghe, vừa định nói tiếp, thì thấy ông ta giơ tay ra hiệu im lặng, rồi nhanh chóng móc điện thoại ra tìm kiếm cái gì đó.
Ôn Dương: “?”
Dù Ôn Dương và đạo diễn đứng ở khu vực phía sau camera, nhưng vì lúc nãy Ôn Dương không hề hạ giọng khi nói chuyện, nên giọng anh ta vẫn bị khán giả đang xem livestream nghe rõ mồn một.
【??? Vừa nãy ai lên tiếng vậy?】
【Không biết nữa, mà quan trọng là ông kia là ai vậy? Còn dám chỉ đạo đạo diễn, nói đạo diễn sắp xếp khách mời không hợp lý! Ý gì đây? Ảnh tưởng mình có quyền quyết định hết chắc?】
【Cạn lời, ông ta nghĩ mình là ai chứ, mặt dày thật sự, chỉ tay năm ngón như thể là bố của đạo diễn vậy. Dù là nhà tài trợ thì tôi cũng không nhịn nổi mà muốn mắng rồi!】
【Tôi cũng muốn thêm vào: tài trợ thì làm ơn ngồi yên làm tài trợ, giỏi quá thì tự đi làm show, tự làm đạo diễn luôn đi cho rồi!】
Dòng bình luận trong phòng livestream lập tức bùng nổ chế giễu Ôn Dương vì câu nói vừa rồi của anh ta.
Bên phía đạo diễn cũng nhanh chóng nhờ người trong công ty gửi lại hợp đồng.
Vừa xem đến điều khoản “Không được can thiệp hoặc gây cản trở quá trình quay hình”, đạo diễn lập tức cười xã giao, nói đầy ẩn ý:
“Anh Ôn, hay là anh thử đọc kỹ lại hợp đồng một lần nữa đi? Tôi hiểu là người như anh chắc cũng không có thời gian đọc mấy thứ này đâu, nhưng mình đã ký rồi thì nên tôn trọng quy định, đúng không? Tôi nghĩ vẫn nên xem lại cho chắc.”
Ôn Dương liếc xuống điều khoản trong hợp đồng, mặt lập tức tối sầm.
Anh ta thầm rủa thư ký của mình, sao lại đồng ý một điều khoản ngu xuẩn thế này?
Cảm thấy mình vừa bị đạo diễn “dằn mặt”, Ôn Dương lạnh lùng nhìn ông ta rồi quay người gọi điện cho thư ký.
Thấy vẻ mặt của anh ta như sắp lôi ai ra xử lý, đạo diễn chỉ đành âm thầm cầu nguyện cho người bên kia đầu dây: Mong kiếp sau đừng gặp phải vị sếp kiểu này nữa.
Ôn Dương vừa gọi, thư ký đầu bên kia gần như sắp khóc:
“Boss ơi, chẳng phải anh bảo em phải tìm mọi cách để chốt hợp đồng càng sớm càng tốt còn gì?”
Phía bên kia chỉ đưa ra đúng một điều kiện: không được làm ảnh hưởng đến tiến trình quay hình.
Chỉ cần đồng ý cái đó thì họ sẽ ký ngay.
Cho nên, yêu cầu này là then chốt để giải quyết vấn đề.
Mà lúc đó, Ôn Dương còn bảo thư ký là cứ ký được hợp đồng là xong, miễn bàn cách làm.
Vậy nên thư ký đâu làm sai?
Anh ta cảm thấy mình làm đúng hoàn toàn theo chỉ thị của sếp, giờ còn bị mắng, đúng là xui tận mạng.
Ôn Dương nghe xong, tất nhiên không thể thừa nhận là do mình không nói rõ từ đầu, chỉ đành đen mặt cúp máy.
Anh đến đây để "thị sát", nhưng thật ra là để lợi dụng thân phận nhà tài trợ, chen vào chỉ đạo, thậm chí ép đạo diễn tạo cơ hội cho mình tiếp cận Tả Dữu.
Thế mà cái tên thư ký ngu ngốc kia lại để anh ta ký một hợp đồng kiểu này?
Vậy thì còn cách nào tiếp cận Tả Dữu nữa?
Cúp điện thoại xong, Ôn Dương nhìn chằm chằm về phía xa, nơi Ôn Cảnh Hình và Tả Dữu đang đứng cạnh nhau.
Không biết Ôn Cảnh Hình nói gì mà khiến Tả Dữu cười tươi roi rói, đôi mắt cong cong đầy vui vẻ.
Từ bé đến lớn, anh ta chưa bao giờ thua Ôn Cảnh Hình bất kỳ thứ gì.
Ngày trước là vật chất, còn bây giờ là con người — mà cụ thể là Tả Dữu.
Nhưng không sao, Ôn Dương tin chắc: chỉ cần có cơ hội, anh ta nhất định sẽ khiến Tả Dữu thích mình!
Hừ, Ôn Cảnh Hình thì có là gì chứ!
Lúc này, thấy “ông Phật” Ôn Dương đã đi gọi điện, đạo diễn tranh thủ tuyên bố nhiệm vụ mới buổi chiều.
Do thời tiết quá nắng nóng, sợ mọi người bị cảm nắng nếu hoạt động ngoài trời, đạo diễn quyết định sẽ để các khách mời ở trong sân chơi một trò chơi thú vị.
“Chiều nay chúng ta sẽ chơi một trò cực ngọt: ‘Chiến dịch tình nhân’!”
Vừa nghe xong, tất cả đều tò mò ngẩng đầu lên nhìn.
“Tiêu chí của chương trình là để mọi người được trải nghiệm cảm giác yêu đương ngọt ngào. Vậy nên chúng tôi đã nhờ một nhóm chuyên gia tình cảm thiết kế ra một loạt nhiệm vụ ngọt ngào. Mỗi cặp đôi khách mời sẽ chọn một nhiệm vụ để thực hiện. Nếu hoàn thành thì tốt, còn nếu thất bại hoặc từ chối không làm thì... bữa tối nay mọi người tự xoay xở nhé!”
【Haha đạo diễn chơi ác ghê, lần nào cũng lấy đồ ăn ra để uy h**p. Khách mời chắc muốn “tạ thế” luôn rồi!】
【Tôi đề nghị đổi tên chương trình thành “Tôi yêu trong show sống còn” cho rồi! Cái gì cũng phải tự lo, ăn uống cũng bị gây áp lực, đạo diễn đúng là thiên tài!】
【Nói đi cũng phải nói lại, đạo diễn này cũng chịu khó nghĩ trò để mọi người tương tác ha ha ha】
【Không biết có dụng tâm không, nhưng lúc thu tiền khách mời thì ông ta cười như trúng số, mặt mũi sáng rỡ hơn cả ánh mặt trời.】
Lần trước Trình Hạc không hoàn thành nhiệm vụ nên phải mua đồ, lúc đưa tiền, đạo diễn còn cười rạng rỡ hơn cả hoa.
Ai không biết chắc tưởng đạo diễn làm show chỉ để thu phí sinh hoạt của khách mời.
Dù sao thì, ý tưởng “Chiến dịch tình nhân” này vẫn khiến khán giả rất mong chờ.
Vấn đề chỉ là: nếu nhiệm vụ yêu đương, thì khách mời độc thân duy nhất — Lăng Tiêu — làm sao tham gia?
Thực ra kịch bản các nhiệm vụ đã được lên từ đầu chương trình.
Lúc đó không ai ngờ sẽ có chuyện khách mời bị loại giữa chừng, đúng là tình huống ngoài dự tính.
May sao, đạo diễn và tổ sản xuất đã bàn trước phương án dự phòng.
Với Lăng Tiêu, tạm thời sẽ ghép anh với một nhân viên hậu trường để hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.
Còn mấy chuyện như “cạnh tranh công bằng” gì gì đó mà Lăng Tiêu nói trước đây, để mai tính!
Đúng lúc Lăng Tiêu định lên tiếng hỏi, đạo diễn đã chủ động giải thích:
“Về phần khách mời độc thân thì đừng lo, tổ chương trình đã quyết định tạm thời ghép cặp với một nhân viên để hỗ trợ anh hoàn thành nhiệm vụ.”
Nghe vậy, Lăng Tiêu hơi nhíu mày.
Anh vốn định đề xuất cạnh tranh công bằng với Ôn Cảnh Hình, để xem ai sẽ được làm nhiệm vụ cùng Tả Dữu.
Tiếc là đạo diễn như đoán được ý định của anh từ trước, đã chuẩn bị sẵn người thay thế rồi.
Dù rất không hài lòng với việc bị ghép cặp với nhân viên tổ chương trình, nhưng cuối cùng Lăng Tiêu vẫn phải gật đầu đồng ý.
Thấy anh không phản đối, đạo diễn cũng thở phào, định gọi người mang thùng rút thăm nhiệm vụ ra thì…
Ôn Dương lại lên tiếng.
“Đạo diễn, nhân viên mà anh sắp xếp là ai vậy?”
Đạo diễn: “?”
Ủa, anh ta vẫn chưa chịu buông tha hả? Muốn gây rối tiếp hả?
Đạo diễn định lấy hợp đồng ra lần nữa, nhưng Ôn Dương lại cười cười, nói nhẹ nhàng:
“Tôi không có ý chỉ đạo đâu, tôi chỉ nghĩ... nếu đã dùng người của tổ chương trình thì có nghĩa là... phân cảnh của khách mời độc thân kia chắc cũng không còn quá quan trọng nữa nhỉ?”
Đạo diễn: Tuy ông đoán đúng thật đấy, nhưng rốt cuộc ông đang muốn gì đây?