Còn những thứ khác, cho thì nàng nhận, không cho cũng không trách, yêu cầu quá mức xa vời, chỉ khiến bản thân trở nên tham lam xấu xí.
Điều nàng nên làm là không mong được đối xử đặc biệt, tuân thủ bổn phận mới đúng.
Triệu Ký thấy bộ dáng nàng như vậy, chỉ lắc đầu.
"Ngươi vẫn còn quá nhỏ tuổi.
"
Lại từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ.
- Đây là thanh ứ cao, là vị sư huynh ở nội viện lần trước bảo ta giúp việc thưởng cho, mặc dù so ra kém đan dược, thế nhưng đối với những vết tổn thương nhỏ này vẫn là vô cùng tốt.
Buổi chiều ta cũng phải về nhà một chuyến, liền không ở lại, ngươi chú ý nhiều một chút.
Trước khi rời khỏi, Triệu Ký bỗng nhiên quay đầu lại.
" Đúng rồi! Thẩm Thanh Nhất, ngươi nếu dám đem thuốc mỡ ta đưa, cầm đi đổi lấy linh châu, ngươi liền chết chắc rồi! "
Thẩm Thanh Nhất xấu hổ sờ lên mũi, thật là, nàng đang có ý định như vậy!
Không chỉ là vì bây giờ nàngđang thiếu linh châu mà cũng bởi vì nàng phát hiện gần nhất nàng tựa hồ càng ngày càng có thể chịu rét, vết sưng đỏ trên tay so với lúc trước, thực sự không tính là cái gì.
Thẩm Thanh Nhất!
Thời gian cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua.
Cũng cuối cùng đã tới thời gian, còn một tháng nữa là ngày Linh Đạo Tông diễn ra cuộc khảo nghiệm.
Tề lão cùng Tề Linh Nhi đã chuẩn bị đầy đủ.
Thẩm Thanh Nhất cũng có một chút khẩn trương, mặc dù nàng mấy ngày này không ngừng cố gắng, cũng tích lũy gần được ba khối hạ phẩm linh thạch, thế nhưng đi Linh Đạo Tông cần có linh thạch để đi truyền tống trận, ít nhất cũng là mười khối hạ phẩm linh thạch, cái này là còn chưa tính chi phí ăn uống, đi đường.
Mà Thẩm Thanh Nhất còn không có nghĩ tới là, nàng còn chưa kịp mở miệng hướng Tề lão xin đi cùng thì bọn họ liền nghênh đón mấy vị khách quý, một người trong đó, cũng coi là nửa cái người quen của nàng.
Phong Lạc là phụng lệnh Tông môn, đi tới phường thị này.
Trạch Địa Tông mặc dù là vùng này thế lực lớn được coi là tông môn đứng đầu, thế nhưng cũng không phải tất cả đệ tử thiên tài đều bái nhập hoặc là nguyện ý gia nhập Trạch Địa Tông, cũng có một chút tu sĩ không nguyện ý.
Mà đối mặt với chuyện như vậy, Trạch Địa Tông ban đầu là chèn ép, thế nhưng được đến kết quả lại không hề tốt đẹp gì, về sau vẫn là thử thay đổi, những năm này, bọn họ buông ra trông giữ, để những người không nguyện ý gia nhập Trạch Địa Tông đi ra, thậm chí cho một số đệ tử có thiên phú cao trong tông môn gia nhập các đại tông môn khác, ngược lại được đến hiệu quả càng tốt hơn.
Trong Tu Tiên giới, vốn là thực lực đứng đầu, những tu sĩ ở khu Bắc Vực Trạch Địa Tông rời đi ngày sau nếu là lên như diều gặp gió, đại bộ phận hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nhớ tới nơi này.
Cách làm như vậy, ngược lại càng có lợi cho bọn họ cùng khu Bắc Vực phát triển.
Cho nên, lúc này, những người có hi vọng gia nhập đại tông môn, Trạch Địa Tông đều sẽ phái đệ tử tiến đến trước thời hạn chúc mừng một phen.
Mà trong cái nho nhỏ phường thị này, tông môn trưởng lão nghe nói có mấy người tư chất cũng tốt, trong đó liền bao quát có mười phần hi vọng tiến vào đại tông môn Tề Linh Nhi.
Phong Lạc tiếp nhận nhiệm vụ này, đi tới thư viện.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, tại chỗ này sẽ gặp phải Thẩm Thanh Nhất.
Lần thứ hai gặp mặt, hắn kém chút không có nhận ra tiểu cô nương đáng người cao cao làn da trắng nõn hồng nhuận rất nhiều là cô bé lúc trước xanh xao vàng vọt, cả người đều âm u đầy tử khí.
Nếu không phải khí tức trên thân Thẩm Thanh Nhất không thay đổi quá nhiều, hắn thật sẽ không liên tưởng đến tiểu cô nương kia trước kia.
Phong Lạc làm xong nhiệm vụ chúc mừng về sau, nhìn Thẩm Thanh Nhất đứng canh gác tại chỗ đó không xa.
" Những ngày gần đây, ngươi đều ở chỗ này? "
Thẩm Thanh Nhất gật đầu.
Triệu Ký nhìn hai người một chút, cảm giác hai người khả năng là người quen.
Chỉ là Thẩm Thanh Nhất không phải không chỗ nương tựa, chỉ còn một người thôi sao?
Vị nam tu trước mặt này, mặc dù chỉ là một cái đệ tử ngoại môn của Trạch Địa Tông, thế nhưng so với hắn mà nói, vẫn là mạnh hơn quá nhiều.
Trạch Địa Tông mặc dù so ra kém những thế lực to lớn kia, thế nhưng cũng không phải người nào muốn tiến vào Trạch Địa Tông đều có tư cách.
Nếu là Thẩm Thanh Nhất cùng hắn có giao tình, vì sao không hướng hắn nhờ vả, ngược lại phải ở tại chỗ này!
Triệu Ký không nghĩ ra.
Phong Lạc hé miệng, tựa hồ nghĩ đến cái gì, khẽ nhíu mày.
- Muốn trở về sao?
Thẩm Thanh Nhất khẽ lắc đầu.
- Tạm thời là không quay về.
Phong Lạc quay lại nhìn, đánh giá tình cảnh xung quanh một lúc.
" Cũng tốt.
"
Trạch Địa Tông đối với cô gái trước mặt này có lẽ còn không bằng ở lại nơi đây, mặc dù cái thư viện này hơi nhỏ nhưng Thẩm Thanh Nhất sống ở đây lại thoải mái hơn.
.