Editor: ngap1702
"Chư vị chắc hẳn cũng xem qua cốt linh của nha đầu này để biết tuổi tác của nàng.
"
Tề lão hiểu rất rõ, với cái tư chất hơn người này của Thanh Nhất, nếu tiến vào Linh Đạo Tông, khẳng định là sẽ bị nghiêm tra từ gia thế đến hoàn cảnh lớn lên, mà tiểu cô nương này là do hắn nhét vào, cho nên chẳng bằng bây giờ trình bày rõ ràng để mọi người đỡ suy đoán lung tung.
"Tề huynh, đừng thừa nước đục thả câu, vị thiên kiêu chi tử kia có tư chất tốt cùng tuổi tác thì liên quan gì, Tề lão ca không phải là muốn cùng chúng ta nói vòng vo cái gì đấy chứ! "
* Thừa nước đục thả câu: trục lợi khi người khác gặp khó khăn, trong câu trên thì nó cũng không liên quan tới nghĩa này nhiều lắm nên mình để nguyên.
Lời nói này mang hàm ý khiêu khích quá rõ ràng, Tề lão cũng không để ý tới, dù sao chó sủa là chó không cắn người, dù có kêu đến thế nào chung quy là chó, là súc sinh, không ra thể thống gì.
* Chó sủa là chó không cắn người: giễu cợt người này nói hay mà làm không được việc.
"Tiểu nha đầu kia! Nhắc tới, cũng là một duyên số, lúc trước, thời điểm ta gặp phải nàng! "
Mọi người nghe Tề lão kể chuyện xong, đều có chút im lặng, có ít người không quá tin tưởng.
Người kế tục tốt như vậy nói nhặt liền nhặt được?
"Mọi người đừng có mà không tin, có đôi khi, cái gọi là vận khí, cũng có thể mơ mơ hồ hồ như vậy.
"
Cả đám người giật giật khóe miệng.
Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.
Cho dù chính là Tề lão, nhìn mặt ngoài thì bình tĩnh trấn định, nhưng trong lòng xác thật đang rối bời.
Không nghĩ tới lúc đó mềm lòng nhất thời, vậy mà bây giờ được đến cơ duyên.
Mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, Thẩm Thanh Nhất đã bị vô số người quan tâm, dò hỏi.
Các tu sĩ cao tầng Linh Đạo Tông, cũng cho đệ tử bên dưới đi điều tra bối cảnh của tiểu cô nương này.
Đệ tử dẫn đầu đưa Thẩm Thanh Nhất xuống dưới đài, không khỏi cảm thấy khó hiểu, lại quay đầu nhìn về phía linh hoạt trụ lần nữa.
Khẽ nhíu mày, không biết vì cái gì, lúc đi qua cây trụ kiểm tra linh căn vừa nãy, hắn lại cảm thấy lành lạnh.
Tu vi của hắn không phải rất cao, nhưng cũng đến Trúc cơ kỳ, cái lạnh bình thường đối với những tu sĩ như bọn hắn mà nói, căn bản không thể coi là gì, chỉ là!
Nhưng sau khi dò xét mấy lần mà vẫn không phát hiện có bất thường gì, đệ tử kia càng thêm khó hiểu, bất quá, giờ phút này đang có rất nhiều người nhìn vào, người đi khảo nghiệm cũng chưa kiểm tra xong, đây cũng không phải lúc thích hợp để truy cứu, chờ mọi việc xong xuôi lại đi tìm hiểu cũng không muộn.
Sau khi tất cả mọi người đã kiểm tra linh căn xong, sắc trời cũng tối sầm xuống, thời gian đi qua lâu như vậy, rất nhiều đứa nhỏ đã không kiên trì nổi, thân hình lung lay sắp ngã.
Thẩm Thanh Nhất cũng có chút uể oải.
Sau đó, trong không khí phảng phất một mùi hương hoa, trước mắt mọi người hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Thẩm Thanh Nhất thấy trước mặt trắng xóa, lần nữa nhìn lại đã có nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp xuất hiện.
Trên thân những vật kia mang một sự hấp dẫn khó tả, muốn quyến rũ lấy Thanh Nhất, muốn nàng chạm vào nó, lấy nó đi.
Tiểu cô nương khẽ nhíu mày.
Nàng không phải là một người ham ăn ham chơi, linh hồn của nàng đã không còn là một đứa trẻ con mấy tuổi, còn có những ham muốn trẻ con này.
Nhắm đôi mắt lại, tất cả mọi thứ trước mặt bỗng nhiên hóa thành vô số chấm sáng nhỏ, bay về phía trời xa.
Thẩm Thanh Nhất lúc này mới mở mắt ra, trước mặt lại có thêm nhiều bộ quần áo đẹp đẽ, thậm chí có cả vài vị mỹ nam đứng bên, cười nhẹ một cái như gió mùa xuân.
Khóe miệng Thanh Nhất co rúm lại, nhịn cười mãi.
Nàng hiện tại có thể xác định, đây là khảo nghiệm huyễn cảnh mà Linh Đạo Tông dùng để tuyển chọn đệ tử.
Quả nhiên chỉ cần lòng nàng không bị mê hoặc, nhắm mắt lại một khắc, tất cả huyễn cảnh đều nhộn nhịp tan vỡ.
"Làm sao lại nhanh như vậy?"
Chính là Lục Vũ cũng có hơi ngạc nhiên.
Cô gái này có tốc độ ra khỏi ảo cảnh quá nhanh.
Tâm tình kiên định như vậy?
Huyễn cảnh của bọn họ là căn cứ vào tuổi tác của mỗi người mà tạo ra ảo cảnh riêng, loại ảo cảnh dùng để kiểm tra nàng cũng không phải rất khó, nhưng có thể ra nhanh như vậy!
"Ong ong ong!"
Bên ngoài đại điện, một đạo ánh sáng vượt gió mà đến.
Tông chủ Vấn Hải xua tay một cái, ánh quang liền hóa thành chiếc ngọc giản rơi xuống tay của hắn.
.