Editor: ngao1702
Mọi người không khỏi hướng ánh nhìn về phía các đệ tử của Linh Đạo Tông đang đang đứng trên không trung.
Muốn có được một câu trả lời thỏa đáng, chỉ đáng tiếc là, những vị đệ tử kia cũng chưa cho bọn họ một đáp án rõ ràng.
Vẫn đứng yên tĩnh trên không như cũ.
Những người còn lại, phần lớn đều không phải là người đầu óc ngu dốt gì, thấy đệ tử Linh Đạo Tông không trả lời, liền bắt đầu suy đoán, có lẽ việc vượt qua sườn núi cũng là một quan khảo nghiệm.
Tất nhiên tiên sư đã nói chỉ cần qua núi này, liền có thể chính thức tiến vào Linh Đạo Tông, như vậy chắc chắn sẽ có cách riêng.
Tưởng tượng xong xuôi, có người bắt đầu đi tìm kiếm biện pháp.
Một số đứa nhỏ đã có kỉ luật, mặc dù kinh nghiệm còn hạn chế, thế nhưng có một số người tuổi lớn hơn dẫn đầu, cũng bắt đầu học tập ra dáng.
Thẩm Thanh Nhất nhìn về phía con đường mây mù lượn lờ phía trước, dưới góc độ của bọn hắn, liếc nhìn lại, sẽ thấy một hố sâu không đáy, thỉnh thoảng có gió thổi qua, mang theo từng khối đá vụn.
Có người không khỏi sợ hãi, vội vàng lui lại hai bước.
Mọi người trải qua tìm kiếm vẫn không thấy có kết quả, trở nên do dự trở về chỗ cũ.
Thẩm Thanh Nhất nhìn xung quanh bốn phía, cuối cùng tại trên một cái cây lớn cách đó không xa thấy một gốc dây leo, đi lên phía trước đưa tay níu dây leo lại, sau vài lần giật mạnh cuối cùng dây leo cũng bị kéo xuống.
Bên cạnh, có người thấy việc làm của nàng không khỏi hơi nghi hoặc một chút.
"Tiểu muội muội, liền tính muốn dùng dây leo đi qua, thế nhưng sợi dây leo này của muội quá ngắn, sợ rằng còn không qua được một nửa sườn núi, liền đã hết dây.
"
Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.
Thẩm Thanh Nhất nhìn tiểu thiếu niên đang nói chuyện với nàng, người này mặc trên thân một chiếc áo thô vải gai, nhưng sạch sẽ gọn gàng, ánh mắt thanh minh, nhìn về phía Thanh Nhất một cách trong suốt, cũng không có ác ý.
Thẩm Thanh Nhất khẽ mỉm cười.
"Cảm ơn đã chỉ điểm.
"
Nói xong, Thẩm Thanh Nhất cân nhắc dây leo trong tay một chút, dùng một đầu thắt ở ngang hông của mình.
Sau khi xác định rõ độ vững chắc, Thẩm Thanh Nhất liền đi tới bên cạnh sườn núi.
Nàng nhìn xuống phía dưới, hít vào một ngụm khí lạnh.
Vách đá thật là không thể nhìn thấy đáy, còn có thêm những luồng gió kinh khủng, người bình thường thấy thế, khẳng định sẽ cực kỳ hoảng sợ, liền tính dù có can đảm hơn người, cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Thẩm Thanh Nhất hít thở sâu một hơi, âm thầm động viên chính mình.
Tìm kiếm được một thân cây vừa to vừa thô, lại cách vách núi không xa, Thanh Nhất liền tiến đến, đem đầu còn lại của dây leo thắt lên trên thân cây.
Chúng tu sĩ ngồi trên đại điện cũng không khỏi nhìn xem tiểu cô nương thông qua thủy kính.
"Vị đệ tử kia muốn làm cái gì vậy? Hẳn là muốn mượn cái dây leo nho nhỏ này để vượt qua hay sao?"
Hạ Tinh Thần đưa tay chống cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn Thẩm Thanh Nhất.
Đối với vị thiên tài này, hắn còn có ý định giành giật một hồi, đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn.
Mặc dù Nhàn Từ sư huynh đã nói người này có duyên sư đồ với Xa Tử Giang, thế nhưng là người tu tiên, nếu cứ một mặt tin tưởng mệnh do trời định, vậy thì tu tiên làm gì?
Người kế tục tốt như thế, không tranh một lần, hắn đều sợ về sau sẽ không cam lòng, sinh tâm ma.
Xa Tử Giang cũng lưu ý nhất cử nhất động của Thẩm Thanh Nhất.
Từ khi nghe sư huynh mình nói tiểu cô nương này về sau sẽ trở thành đệ tử của hắn, Xa Tử Giang cũng động tâm không thôi.
Bây giờ, dưới môn hạ của hắn đã có bốn đồ đệ, lại thêm đứa thứ năm cũng không thừa.
Chỗ bên kia sườn núi, sau khi Thẩm Thanh Nhất xác định hai đầu dây leo đều kiên cố, lại lần nữa hít sâu một hơi, đưa lên chân trái có chút run rẩy.
Trong lòng yên lặng nói thầm.
Nàng còn muốn tu tiên, nàng không sợ!
Bỗng nhiên bước ra một bước, thần sắc của nàng rơi vào khẩn trương cực độ.
Thế nhưng cảm giác thân thể rơi tự do như dự đoán cũng không có đến.
Bước chân kia phảng phất như dẫm lên một đồ vật có tồn tại.
Thẩm Thanh Nhất chậm rãi mở to đôi mắt.
Giờ phút này dưới chân nàng đang dẫm lên một khối đá sát mép núi.
Tảng đá có diện tích không nhỏ, chừng một mét vuông, mà nhìn xuống dưới sẽ thấy ngay cái vực sâu không đáy kia.
Thẩm Thanh Nhất không khỏi run lên một cái, kém chút giẫm lệch.
Vội vàng ổn định thân hình.
.