Thẩm Thanh Nhất muốn nhìn xem trong phường thị, tìm ra biện pháp giải quyết.
Một đường mà đi mới phát hiện, một chút tiền bạc trong tay nàng quả nhiên là không có tác dụng gì.
Đi dạo thong thả qua rất nhiều thương gia, thấy nàng là một cái phàm nhân không có bất kỳ tu vi linh lực, họ đều liếc qua, liền không nhìn nhiều.
Thẩm Thanh Nhất đến cùng cũng không có tìm được biện pháp gì hữu dụng.
Thế nhưng nàng cũng không có từ bỏ, bây giờ liền tạp dịch phong đều không thể vào được, chớ nói chi là ngoại môn, nội môn.
Chỉ có cái phường thị kia, nàng còn khả năng đi xem một chút.
Cho nên mỗi ngày đều sẽ dậy sớm, sau đó đi phường thị dạo chơi.
Phường thị rất lớn, mỗi một lần nàng đi qua đi lại đều rất mệt mỏi, Thẩm Thanh Nhất nhưng không có dừng lại.
Thẩm Thanh Nhất đang tìm kiếm cơ hội đồng thời cũng xem cái này như một loại rèn luyện thân thể.
Thân thể gầy gò nho nhỏ, khuôn mặt vàng như nến, xuyên qua trong đám người.
Liền tại Thẩm Thanh Nhất lặp đi lặp lại như vậy ngày thứ chín, nàng phát hiện một địa phương thú vị lại có ích.
Ở phía Đông phường thị, có một nơi giống như địa phương dạy chữ - thư viện, nàng vừa bắt đầu đi đến thì bị tiếng đọc sách bên trong hấp dẫn.
Bây giờ trong tu tiên giới, sùng bái vũ lực, chú trọng tu tập tiên pháp, có gì không hiểu thì dùng thần thức để xem pháp thuật trong ngọc giản, ngược lại là có rất ít địa phương dạy đọc sách.
Mà cái thư viện nằm ở phía Đông kia lại có tiên sinh đang giảng bài.
Thẩm Thanh Nhất tại thư viện xung quanh dừng lại đã lâu, nghe đến rất nhiều tin tức về thư viện.
Thư viện không lớn, nàng nghe được tiếng đọc sách, là bên ngoài thư viện phát ra âm thanh.
Còn bên trong thư viện, là địa phương đặc biệt dùng để dạy và học pháp thuật chỉ có ngoại môn, là dành cho trẻ nhỏ học vỡ lòng.
Tuyển nhận học sinh cũng là không giống nhau, từ ba tuổi đến năm tuổi đều được.
Thân thể này của nàng từ nhỏ đã không có người dạy bảo, trừ bỏ tự biết nói chuyện, thì sẽ không biết chữ.
Nàng mặc dù có kí ức kiếp trước, thế nhưng chữ thế giới này không giống với chữ của thế giới kia.
Nàng bây giờ chính là một người mù chữ.
Thẩm Thanh Nhất cảm thấy muốn hòa nhập vào thế giới này tốt hơn thì biết chữ là điều không thiếu.
Nàng bồi hồi rất lâu, mỗi ngày đều tại bức tường bên ngoài thư viện, nghe lấy tiếng đọc sách êm ái bên trong, chật vật học tập một vài thứ.
Có lẽ trời cao cũng cảm thấy nàng quá mức đáng thương, cuối cùng tại một góc tường của thư viện, nàng phát hiện một lỗ nhỏ như cái chuồng chó.
Thẩm Thanh Nhất nhìn xem chuồng chó, im lặng.
Không có quá nhiều do dự, nàng kéo ống tay áo, cúi người xuống, hướng về chuồng chó mà bò.
Xuyên qua cái lỗ nhỏ hẹp, khung cảnh bên trong hiện ra sáng tỏ, thông suốt.
Tiếng đọc sách mơ hồ kia cũng trở nên rõ ràng.
Thẩm Thanh Nhất cẩn thận từng li từng tí từ dưới đất bò dậy, vỗ bụi đất từ trên quần áo xuống.
Tìm một nơi hẻo lánh để ẩn nấp, nàng lén lút nhìn qua thấy một đám học sinh búi quả đầu củ cải cách đó không xa đang ngồi học tập.
Đây là một gian phòng ở rộng rãi, bên trong có chừng hơn ba mươi bạn nhỏ.
Tiên sinh giảng bài là một vị lão giả tóc đã hoa râm.
Lão giả cầm trong quyển sách tay, che lại nửa bên mặt, lộ ra con mắt, một nửa nhắm lại, không có quá để ý những bạn nhỏ phía dưới.
Mà đám học sinh đang đọc sách kia cũng phần lớn đều không để ý vào học tập.
Bởi cái tu tiên giới này cái thịnh hành võ đạo, bọn họ từ nhỏ liền được giáo dục về tri thức của cường giả.
( cường giả là kẻ mạnh, cường giả vi tôn nghĩa là kẻ mạnh làm vua)
Chỉ có tu tiên thật tốt, tương lai mới có đường ra, bây giờ đi học chữ cũng là để nhận biết mấy chữ chỉ cần đủ dùng là được, tránh gặp phải một chút cổ tịch lại bỏ lỡ cơ duyên.
Nếu quá chú tâm vào văn chương, như vậy ngươi chính là cái kẻ ngu.
Thẩm Thanh Nhất trốn tại góc tường nghiêm túc nghe giảng.
Từ đầu đến cuối, lão giả đều cúi đầu thấp xuống, ngược lại là một bên thư đồng hầu hạ lão giả thì hỗ trợ quản lý, thường xuyên sẽ giảng giải một hai.
Đợi đến buổi trưa, một số học sinh còn không có tích cốc, nhộn nhịp rời đi, tiến về nội bộ thư viện, nơi có căn tin là chỗ ăn cơm.
Chỉ để lại lão giả đầu vẫn hơi cúi như cũ.
Cuốn sách trong tay lão tiên sinh, một buổi sáng đều không có lật qua lật lại.
Thẩm Thanh Nhất nghe đến âm thanh ục ục nhỏ xíu, từ chỗ cái bụng của mình truyền ra, không khỏi đưa tay sờ lên bụng.
Nhìn sang sảnh lớn quạnh quẽ không một bóng người, nghĩ đến trong thời gian ngắn, hẳn sẽ không giảng bài.
Nàng lặng lẽ như mèo theo chuồng chó leo ra lần thứ hai.
Trên đường phố âm thanh ồn ào náo động lọt vào tai, Thẩm Thanh Nhất thầm thở ra một hơi.
Dọc theo kí ức mà buổi sáng đi tới, tìm tới một cửa hàng nhỏ bán bánh bao.
Hướng cái kia người bán hàng mua hai cái bánh bao.
Bánh bao nóng hầm hập cầm tới tay, mùi thơm nức mũi, bụng lúc đầu đã đói giờ lại càng thêm đói.
.