Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết

Chương 18

Không thể không thừa nhận, kỳ thật điều kiện của Thẩm Trường Trạch rất hấp dẫn, nếu nàng có thể sinh một đứa con, cho dù là công chúa, vẫn là trợ giúp cực lớn trong cung cho nàng, thậm chí có khả năng thay đổi số mệnh sau này của nàng —— cổ nhân coi trọng thân tình, hoàng gia cũng không ngoại lệ, ngày sau cho dù nàng thật sự đắc tội hoàng đế, nhưng trên cương vị là mẹ của đứa trẻ, đại khái cũng có thể được tha cho một mạng.

Một con bướm vỗ cánh, có lẽ sẽ nhấc lên cơn lốc bên kia đại dương, nàng nên nỗ lực dựa theo phương hướng hợp lý hợp tình này sao?

Nhưng trong nháy mắt, Cố Tuệ đã nhanh chóng phủ định tưởng tượng vô căn cứ này, ngay từ đầu nàng đã không trông cậy vào tình yêu từ hoàng đế, huống chi Thẩm Trường Trạch chưa chắc yêu nàng, không chừng chỉ là thấy nàng mới mẻ nhất thời mới cảm thấy thú vị thôi —— mong đợi vào chuyện không đáng tin như vậy, thật đúng là một suy nghĩ kỳ lạ.

Cố Tuệ chợt cười nhẹ, ngay sau đó rũ mắt, nàng sẽ không ăn no căng đi so đo tam quan* với hoàng đế, đối với loại ban thưởng từ trên cao nhìn xuống này, nàng cam chịu cự tuyệt.

*"Tam quan" bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan. Khi tam quan không hợp thì hai người không thể hiểu nhau, cũng không thể bao dung và đồng cảm cho nhau.

Thẩm Trường Trạch chỉ nghĩ nàng nhất thời thẹn thùng mới không thể trả lời, bản thân khuyên nhủ: "Không sao, nàng đừng lo lắng quá nhiều, chờ nàng nghĩ kỹ rồi hồi đáp lại cho trẫm là được."

Làm một vị đế vương, hắn thật sự đủ thông tình đạt lý, loại sự tình này vốn dĩ không cần hỏi đến ý kiến nàng —— chẳng lẽ trong hoàng cung còn có tội danh cưỡиɠ ɠiαи trong hôn nhân? Dù sao hoàng đế nguyện ý thương lượng với nàng, đã xem như là tôn trọng nàng.

Còn về chuyện chọc giận Thái Hậu và làm những vị phi tần còn lại bất mãn, nói thật, mặc kệ nàng chủ động hay không, một khi nàng hoài được long thai, những khốn cảnh này nàng đều bắt buộc phải đối mặt, không thể đổ lỗi lên trên đầu ai.

Cân nhắc được mất, đáp án đã hiện ra trong giây lát.

Thẩm Trường Trạch tri kỷ đưa nàng về Minh Nguyệt Cung, sau đó như cũ quay về Dưỡng Tâm Điện phê duyệt sổ con, tuy rằng trên danh nghĩa hắn đi thỉnh an Thái Hậu, nhưng kết quả ngay cả mặt Thái Hậu còn chưa gặp đã đi mất —— hoàng đế vì chuyện nước trà bị bỏ dược mà còn canh cánh trong lòng đấy, tuy rằng xong việc có gọi thái y kiểm tra, loại dược này ngoại trừ trợ hứng, cũng không có tổn hại long thể, nhưng Thẩm Trường Trạch vẫn rất bực việc này, tuy không tiện phát tác với mẫu thân, lại thay đổi hơn phân nửa cung nhân trong Dưỡng Tâm Điện, chỉ để lại mấy người tâm phúc.

"Bệ hạ cấp sắc mặt cho Thái Hậu và Cảnh Chiêu Nghi xem đấy." Tiểu Trúc vui mừng nói, cảm thấy chủ tử nhà mình nên rèn sắt khi còn nóng, nhân cơ hội này gia tăng tình cảm với hoàng đế, dù sao người bên kia đã đắc tội sạch sẽ rồi, còn không nhanh ôm lấy cái đùi to nhất đi?

Cố Tuệ lắc đầu, "Ngươi quá ngây thơ rồi."

Cảnh Thái Hậu nào phải là người dễ dàng bị đánh ngã như thế, nếu đúng như vậy, lúc trước cũng sẽ không thể từ cung nhân tầm thường bò đến chức vị hoàng hậu, sau đó trở thành Thái Hậu chí cao vô thượng.

Lần này kế hoạch tuy rằng thất bại, nhưng Cảnh Thái Hậu nhất định vẫn còn chiêu khác, hai mẹ con bọn họ đấu pháp, chỉ đáng thương pháo hôi Cố Tuệ bị kẹp ở giữa tất sẽ gặp tai ương —— may mà nàng rộng lượng, còn thong dong chịu chết, đổi lại người khác không chừng đã sớm bị hù đến tè ra quần.

Quả nhiên, sau giờ ngọ, Ninh Thọ Cung phái người lại đây, trong tay còn bưng một chén thuốc đen tuyền, nói là thông cảm nàng tối hôm qua mệt mỏi, cho nàng bồi bổ thân thể —— thật buồn cười, cho dù Cảnh Thái Hậu hiểu lầm hai người bọn họ đã quan hệ xáƈ ŧɦịŧ, nhưng loại sự tình này không phải nam nhân xuất lực nhiều hơn sao, nào cần đến bồi bổ nàng?

Nghĩ cũng biết canh này nhất định đã bị bỏ thêm thứ gì đó.

Biểu tình Cố Tuệ không gợn sóng, bưng chén dũng cảm uống một hơi cạn sạch, lại rồi nhìn về phía thám tử đang đứng một bên như hổ rình mồi, "Vương ma ma, ngài có thể yên tâm trở về báo cáo kết quả công tác rồi chứ?"

Vương ma ma nhìn đáy chén rỗng tuếch, sắc mặt có chút quẫn bách, vốn tưởng chuyến này nhất định phải phí một phen trắc trở, nào ngờ Quý Phi nương nương thức thời như vậy, uổng cho bà làm một tiểu nhân.

Vì thế cười làm lành tiếp nhận, "Xem ngài nói này, nô tỳ nào dám hoài nghi chủ tử chứ? Đây đều là một mảnh tâm ý của Thái Hậu nương nương, không đành lòng bỏ phí mà thôi."

Lại sợ Cố Tuệ bề ngoài lỗi lạc, sau lưng lại đi tìm hoàng đế cáo trạng, mới nhìn nàng nói: "Ý của Thái Hậu, chén thuốc này khó có được, không khéo bệ hạ nghe thấy, oán trách Thái Hậu chỉ đau con dâu không đau con trai, nương nương ngài vẫn đừng nên bẩm báo bệ hạ nhé."

Cố Tuệ cười khinh miệt, lạnh lùng nói: "Đương nhiên, dược liệu tốt như vậy, sợ là bệ hạ còn chưa từng nghe thấy đâu, bổn cung sao dám đến khoe khoang?"

Vương ma ma bị nàng quở trách một đống, mặt già đỏ bừng, không dám nói nhiều nữa, nhẹ đáp rồi cúi đầu cáo lui.

Lúc này Tiểu Trúc mới thả lỏng áp lực, khóc nức nở, nghẹn ngào nói: "Ninh Thọ Cung cũng quá khi dễ người rồi, bọn họ nào có thể ......"

Nàng ngu ngốc như vậy, cũng nhìn ra được Cảnh Thái Hậu không muốn tiểu thư nhà mình sinh hạ hài tử —— còn không nhất định sẽ mang thai đâu, cứ vội vàng nhổ cỏ tận gốc như vậy, thật đúng là một đám rắn độc!

Cố Tuệ cười cười, không để bụng. Nàng quả thật không hề tức giận, bởi vì vốn đã đoán trước được hành động của Cảnh thái hậu, phải nói trận địa này thể hiện rõ trong cung tồn tại chân thật rất nhiều hung hiểm —— đây chính xác không phải là một nơi an bình.

May mắn nàng cũng không chân chính được sủng hạnh, nếu không, cũng khó tránh khỏi cũng vì hài tử mà thương tâm rơi lệ.

Giờ này khắc này, nàng chỉ hy vọng Cảnh Thái Hậu có thể ra tay ngoan tuyệt một chút, mới có thể vĩnh trừ hậu hoạn, nếu bà ấy đưa tới không phải thuốc tránh thai đơn thuần mà là độc dược thì tốt rồi.

Đáng tiếc thẳng đến lúc hoàng hôn, Cố Tuệ vẫn không xuất hiện bất kỳ phản ứng trái ngang nào, đau bụng chảy máu linh tinh đều không có, có thể thấy chén thuốc Ninh Thọ Cung đưa tới cũng chỉ là hoa hồng Ngưu Tất linh tinh, hơn phân nửa là thuốc tránh thai không đau không ngứa nhưng hiệu quả.

Sợ lộ ra manh mối làm hoàng đế hoài nghi sao? Cố Tuệ nhẹ nhàng lắc đầu, đáng tiếc một lòng nhân từ, không biết nàng tuân lệnh phải phí bao nhiêu tinh thần đâu.

Gặp lại hoàng đế, Cố Tuệ biết điều không nhắc tới chuyện Thái Hậu phái người đưa thuốc, mà hoàng đế mặc dù cũng đã hỏi thăm ra động tĩnh của Ninh Thọ Cung, nhưng không để trong lòng —— hắn biết đêm qua chỉ là trò che mắt, không có khả năng mang thai, Cảnh Thái Hậu chỉ làm điều thừa mà thôi.

Hắn nắm tay Cố Tuệ ân cần nói: "Về sau không cần xã giao với người bên đó đâu, thường đi qua bên kia của trẫm đi."

Nghiễm nhiên cửa lớn của Dưỡng Tâm Điện luôn luôn rộng mở với nàng.

Cố Tuệ càng phát sầu, dường như thân phận giữa hai người đã xảy ra thay đổi, hoàng đế biến thành hoa khôi cao ngạo xinh đẹp, mà nàng lại là khách làng chơi học đòi văn vẻ —— nhưng nàng thật sự không muốn dạo chơi nha.

Phải nói, Dưỡng Tâm Điện bây giờ đối với nàng mà nói càng giống Bàn Tơ Động, hoàng đế lại là con nhện tinh sống ở trong động, phải chi hắn dứt khoát ăn sạch nàng, nhưng kết quả vừa hút vừa cắn, dùng sức đùa bỡn, không định cho nàng như ý nguyện.

Hai mẹ con nhà này không có người nào chịu ngừng.

Thời gian qua mau, vượt qua mùa hè khó khăn nhất, Cố Tuệ dần dần bình tĩnh lại, nàng hiểu ra lúc trước bản thân quá nóng vội, đến nỗi phản tác dụng, nhưng rốt cuộc nên làm thế nào, đến nay nàng vẫn không có manh mối.

Cố Tuệ trở nên trầm mặc, lượng cơm ăn cũng ít hơn lúc trước, nhưng Thôi Thái y tới khám vẫn chuẩn ra tất cả như thường, Tiểu Trúc thấy vậy liền không để trong lòng, chỉ cho là vì cuối thu nắng gắt ảnh hưởng cơ thể mới ăn uống không tốt.

Duy chỉ có Cố Tuệ là biết nguyên nhân, nàng kêu Tiểu Trúc đi mua chút tiền giấy, Tiểu Trúc lộ vẻ mặt khó xử, "Nương nương mua tiền giấy làm cái gì? Trong cung không cho cúng tế."

Trung thu trong cung có thể đốt mấy lồng đèn, nhưng đó cũng là phi tần thống nhất tổ chức cùng nhau, ngược lại bản thân tự mình cúng tế, không phải là đang nguyền rủa hoàng đế và Thái Hậu sao?

Cố Tuệ nói: "Ta có một thúc phụ bà con xa, lúc trước đối xử với ta rất tốt, đáng tiếc mất sớm, mấy năm nay cũng chưa từng thắp một nén nhang trước mộ phần của ông ấy, hiện giờ tiến cung càng không thể, cho nên muốn đốt chút tiền giấy để an ủi."

Tiểu Trúc là cô nương mềm lòng, cũng biết trọng tình trọng nghĩa, mắt thấy chủ tử nhà mình gặp phiền toái, nàng đương nhiên hỗ trợ giải quyết, vì thế khuyên can mãi, nhờ thị vệ trông cửa mua mấy xấp giấy vàng, lại chọn chút tiền vàng phẳng phiu, ngân phiếu nén bạc đều đầy đủ, ngay cả nhang dây, ở Bảo Hoa Điện có không ít, cái này không cần lo lắng.

Cố Tuệ cảm tạ nàng lo lắng, bản thân mang theo tiền vàng và nến đi đên chỗ vắng người bên bờ sông, sau đó đốt trên bùn đất tế bái. Tiểu Trúc cảnh giác canh chừng giúp nàng, "Nương nương, chúng ta nhanh lên chút, đừng để người khác phát hiện."

Cố Tuệ trầm tĩnh nói, "Yên tâm, sẽ không lâu đâu."

Kỳ thật bị người phát hiện đối với nàng cũng không tính là chuyện xấu, chỉ là liên lụy Tiểu Trúc, rốt cuộc cũng có chút ái ngại. May mà mình là chủ tử nàng là nô bộc, xảy ra chuyện Cố Tuệ đương nhiên dốc hết sức gánh trách, không để Tiểu Trúc bị liên luỵ theo, mà những người kia cũng không rảnh lo nàng ấy, chỉ biết đem hỏa lực tập trung ném lên trên người Cố Tuệ.

Cái gọi là biểu thúc phương xa đương nhiên là bịa đặt, người mà nàng chân chính muốn cúng tế chính là bản thân —— tuy rằng sớm đã quên cụ thể là khi nào, nàng vẫn nhớ rõ mình chết vào một mùa thu, tính lại thế nhưng đã được một năm rồi.

Mà nàng chỉ mới ở trong cung qua ba tháng, nhưng chuyện cũ năm xưa đã không còn nhớ rõ, ngay cả bản thân từng là một sợi u hồn phiêu đãng khắp nơi cũng đã quên, chẳng lẽ nàng thật sự muốn cắm rễ tại nơi đây sao?

Cố Tuệ có chút mê mang, cho tới nay nàng đều ở nỗ lực tìm kiếm đường về nhà, nhưng phương hướng tựa hồ càng ngày càng xa, nếu nàng thật sự chết, vậy sẽ quay trở về nơi ở ban đầu, hay dần dần tiêu tán trong trời đất?

Vấn đề này tựa hồ quá mức triết học.

Thẩm Trường Trạch nếu là người đáng tin, nàng cũng không ngại ở lại thế giới này, nhưng, chung quy nàng vẫn không thể lạc quan hướng về điều tốt đẹp phía trước, Thẩm Trường Trạch tự thân khó bảo toàn, làm sao nàng dám đem hy vọng ký thác lên một cây lục bình?

Nàng tinh tường biết được tương lai mỗi người, cũng vì như thế, mới càng thêm bàng hoàng vô thố.

Cố Tuệ thở dài một tiếng, nắm bùn đất ẩm ướt bờ sông, đem một chút tia lửa còn sót lại cuối cùng vùi lấp đi, tránh lưu lại dấu vết.

Tiểu Trúc lúc này như trút được gánh nặng, che ngực lại nói: "Ôi, sắp dọa chết nô tỳ rồi, còn tưởng rằng bệ hạ lặng lẽ lại đây đấy!"

Từ sau đêm đó, bệ hạ càng thêm thân cận với chủ tử, cơ hồ có thể gọi là xuất quỷ nhập thần, chẳng trách Tiểu Trúc sợ hãi.

Cố Tuệ cười cười, "Đó là ngươi có tật giật mình, bệ hạ là người không phải thần, nào có đáng sợ đến thế."

Thẩm Trường Trạch khoanh tay đứng sau một cây liễu cao lớn, chủ tớ hai người nói chuyện với nhau cũng không giấu được đôi mắt của hắn, nhưng lúc này hắn lại không quan tâm những lời nói nhỏ khe khẽ đó, chỉ yên lặng nhìn chăm chú tro tàn bên bờ sông.

Phúc Lộc bồi cười nói: "Lá gan của Quý Phi nương nương thật quá lớn, cũng là bệ hạ quá mức buông thả, theo như nô tài thấy, vẫn nên đến cảnh tỉnh đi."

May mà hôm nay là bệ hạ gặp được, nếu đổi thành người khác, Quý Phi này còn muốn sống hay không?

Thẩm Trường Trạch nhẹ giọng thở dài: "Phúc Lộc, ngươi nhớ hôm nay là ngày mấy không?"

Vẻ mặt vị ngự tiền tổng quản thông tuệ kia lập tức trở nên ngây thơ.

Thẩm Trường Trạch lộ vẻ mặt thẫn thờ, "Cũng đúng, ngay cả mẫu hậu còn không nhớ, làm sao người khác nhớ rõ?"

Cố Tuệ đánh bậy đánh bạ cúng tế hôm nay, nếu Trường Nhạc dưới suối vàng có biết, sẽ cảm kích nàng.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Nam chủ động tiến thêm một bước √

Bình Luận (0)
Comment