Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết

Chương 34

Mọi người thấy hoàng đế lộ diện, liên tiếp hành lễ vấn an, Cố Tuệ còn cố ý lúc uốn gối làm lộ ra một góc sợi bông —— kỳ thật chỉ là một lớp áo thôi, nhưng từ góc độ của Thẩm Thường Xuyên nhìn quả thật giống như đang giả bụng.

Việc này càng làm sự tự tin của hắn tăng gấp bội, vốn dĩ sợ hãi đối mặt với hoàng huynh cũng tan đi không ít.

Thẩm Trường Trạch nhìn đệ đệ của mình, lại nhìn ái phi mảnh mai yếu đuối, tạm thời không tìm ra dấu hiệu liếc mắt đưa tình, căn huyền trong lòng vừa rồi mới lơi lỏng chút, nhẹ nhàng hỏi: "Lục đệ cũng tới ăn tết cùng mẫu hậu sao?"

Cảnh thái hậu bởi vì biến cố vừa rồi quá mức chấn động, tạm thời không thể bình ổn, đến nỗi  đối mặt với sự dò hỏi của hoàng đế, thế nhưng làm như không thấy, cười cũng không cười một cái.

Chuyện này đương nhiên không thể nói thẳng mặt —— cho dù Cố thị có giả dựng, vẫn phải e ngại mặt mũi hoàng đế, nên lén kiểm chứng mới đúng.

Nào biết cháu gái mình chưa gì đã lanh mồm lanh miệng, "Không phải đâu, lục ca hoài nghi cái thai của Quý phi tỷ tỷ là giả, khăng khăng muốn thỉnh thái y tới nghiệm mạch đấy!"

Lời vừa nói ra, Cảnh thái hậu tức khắc giận dữ trừng nàng một cái, bất đắc dĩ Cảnh chiêu nghi là một người thích xem náo nhiệt không chê chuyện càng lớn càng tốt, ỷ vào việc không liên quan đến mình, nửa điểm cũng không sợ, chỉ ở một bên châm ngòi thổi gió.

Ánh mắt Thẩm Trường Trạch sắc bén lướt qua mặt Thẩm Thường Xuyên, nhìn đến mức trong lòng hắn hơi hơi chột dạ, nhưng vẫn cường chống nói: "Thần đệ cũng là vì quốc gia mà suy nghĩ, không thể không suy xét nhiều hơn."

Hắn thân là người hoàng tộc, đáng lẽ phải thấy thẹn khi lấy lời bao biện, ngược lại vẫn nói như đúng thật.

Thẩm Trường Trạch lạnh lùng nói: "Ý của Lục đệ, là Quý phi cố ý giả tạo mang thai, để được yêu sủng?"

Thẩm Thường Xuyên biết không thể nói quá khẳng định, chỉ giảo hoạt nói: "Quý Phi nương nương cũng chưa chắc là cố ý, phụ nhân trong cung sốt ruột cầu con, ngẫu nhiên cũng có thể xảy ra khác thường, không phải hoàng huynh cũng từng gặp qua chuyện này rồi sao?"

Chiêu nghi của tiên đế chính là bằng chứng, kết cục ân sủng không được hưởng đến, ngược lại rơi vào cảnh gà bay trứng vỡ.

Thẩm Thường Xuyên tiếp tục đĩnh đạc nói, "Thần đệ cũng vì sợ trong cung này có người đi lại đường xưa thôi, hoàng huynh trăm công ngàn việc, chưa chắc đã biết hết cả."

Lời vừa dứt, lại phát hiện Bạch Thanh Thanh dùng một loại ánh mắt gần như là phẫn hận nhìn hắn, "Sao quận vương lại quan tâm đến chuyện con vua đến mức này, rốt cuộc là vì quốc gia, hay là vì tự thân, sợ đứa bé trong bụng Quý phi đoạt lấy chỗ tốt của ngài?"

Thẩm Thường Xuyên không ngờ nàng sẽ vạch trần trắng ra như vậy, tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng, nhất thời nghẹn lời, "Ngươi......"

Cố Tuệ tự nhủ người này một khi bị dẫm phải đuôi là không làm gì được, mắt thấy Thẩm Thường Xuyên sắp thua trận, nàng đành giúp hắn một phen, liền vội kéo đề tài trở về, "Quận vương, ngươi lên án bổn cung giả dựng tranh sủng, có bằng chứng gì sao?"

Thẩm Thường Xuyên giống như người lạc đường tìm được chỉ dẫn, vội nói: "Đương nhiên có."

Liền thuật lại chuyện huyết y kia một lần nữa, cũng nói: "Cho dù Bạch tài tử thừa nhận là đồ của nàng, nhưng, kỳ nguyệt sự có thể gần, kiểu dáng áo ngủ lại không giống nhau, thần đệ nghĩ, bệ hạ hẳn là nhận ra."

Thẩm Trường Trạch nhìn đường may thô ráp trên áo ngủ, không thể không thừa nhận đối phương nói rất có đạo lý, cho nên, đến tột cùng là sao thế này?

Thẩm Thường Xuyên lộ vẻ mặt đắc thắng, nào biết nửa đường lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim, Chu Thục Phi nhẹ giọng nói: "Thần thiếp nghe nói, không phải là sau khi có thai sẽ hoàn toàn hết kinh nguyệt, có vài nữ tử mới đầu mang thai vẫn sẽ có chút ít dấu hiệu xuất huyết, mẫu thân thần thiếp năm đó cũng như thế."

Cảnh thái hậu cũng hơi hơi gật đầu, năm đó bà hoài thai Trường Nhạc không yên lòng, cũng là như thế, hiện giờ nhờ Chu Thục Phi nói ra bằng chứng, khó tránh khỏi cảm thấy Thường Xuyên quá lỗ mãng —— một đại nam nhân như hắn, cả ngày quan tâm đến chuyện riêng tư của nữ nhân làm gì? Không khéo người khác sẽ nói hắn duỗi tay quá dài.

Thấy tình thế bất lợi với mình, Thẩm Thường Xuyên chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ, "Nếu Quý Phi nương nương đã chắc chắn, vậy thỉnh mạch một lần nữa thì đã sao? Tóm lại chỉ cần làm người tin tưởng là được."

Thẩm Trường Trạch nhíu mày, "Trần Viện Phán là danh y quốc gia, ngươi lại không tin ông ấy?"

Trong lòng cảm thấy người này quá càn quấy, lúc trước còn tưởng rằng hắn là người thành thật cẩn thận, hiện giờ sao lại thành như vậy? Thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm*.

* Biết người biết mặt nhưng không biết lòng

Thẩm Thường Xuyên bức thiết muốn có người hát đệm, nào biết Cảnh thái hậu cũng lười để ý, tổ mẫu và tôn tử dù sao cũng chỉ cách một tầng, cần gì phải vào lúc này chọc hoàng đế nổi giận?

Vẫn nhờ Cố Tuệ thiện giải nhân ý* nói: "Minh quận vương nói có lý, theo thần thiếp thấy, không bằng nhân hôm nay đông đủ mọi người, chư vị thái y cùng kiểm mạch, chắc sẽ tâm phục khẩu phục nhỉ?"

*am hiểu lòng người

Thẩm Thường Xuyên:...... Không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ một ca một xướng diễn Song Hoàng đấy, nữ nhân này thật sự không sợ chết à?

Chỉ là tuy rằng Cố Tuệ nói mười phần thành ý, lại nghe như đang khiêu khích hắn vậy, Thẩm Thường Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Vẫn là nương nương quang minh lỗi lạc, tiểu vương bội phục."

Tới lúc này, Thẩm Trường Trạch phải cho ra được một cái công đạo, chỉ đành truyền Phúc Lộc đến Thái Y Viện thỉnh người, một mặt cân nhắc tình huống hôm nay là thế nào.

Đám thái y cũng bao gồm Thôi Kính Tâm, mà trong số đó, hắn là người lo lắng nhất —— cũng không biết nương nương đã dùng thuốc thúc thai kia chưa, chắc là không có nhỉ, nếu dùng rồi không phải nên thông báo một cái trước sao?

Tiếc thay hôm nay Trần Viện Phán không có mặt, nhưng nếu muốn ném nồi cũng không thể ném đến trên đầu lão nhân gia ông ấy, xem ra tội danh này đã là được định sẵn rồi.

Cũng may không phải là không thể vãn hồi, chỉ cần hắn bắt mạch đầu tiên, lại động chút tay chân, đồ ngu phía sau nhất định sẽ không nhìn ra —— hắn đối với y thuật của bản thân vẫn rất tin tưởng.

Nhưng Thẩm Thường Xuyên lại vô tình dập nát tưởng tượng của hắn, "Thôi thái y và Quý phi qua lại thân mật, để tránh tị hiềm, hôm nay đành mời ngươi khoanh tay đứng nhìn đi."

Thẩm Trường Trạch càng không vui, rốt cuộc ai mới là hoàng đế chứ, thằng nhóc này là ai mà ra lệnh ở đây? Huống hồ Thôi Kính Tâm là người mình an bài, chẳng lẽ ngay cả hắn cũng không tin nổi sao?

Cố Tuệ sợ hoàng đế tức giận sẽ bắt Thôi Kính Tâm nghiệm mạch, vội nói: "Bệ hạ, Thôi thái y vốn quen thuộc thể chất của thần thiếp, hôm nay hãy để cho hắn nghỉ tạm một hồi đi, để người khác làm việc là được."

Thẩm Thường Xuyên: ......

Càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ bản thân đã trúng bẫy rập rồi, nữ tử này còn lưu lại chiêu sau sao? Hay chỉ là kế không thành, muốn doạ mình biết khó mà lui?

Chắc chắn nàng là người sau, hắn đương nhiên không thể bị dọa chạy, nếu không chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi sao, Thẩm Thường Xuyên nghĩ vậy liền nhàn nhã khoanh tay đứng thẳng, nghiễm nhiên làm Lã Vọng buông cần.

Trong bầu không khí đầy khí thế, Cố Tuệ được năm vị danh y đứng đầu quốc gia lục tục nghiệm mạch cho mình, thấy một đám mặt xám như tro tàn, cao hứng trong lòng liền ngăn không được ập tới, ngay cả một tia cười cũng không có, cũng biết là giả dựng không cần phải ngờ.

Nàng nào hiểu được, những người này bị huấn luyện quá nghiêm khắc, cho dù phát sinh tình huống như thế nào, ở trước mặt hoàng đế và thái hậu đều sẽ không biểu lộ cảm xúc —— thu nhỏ cảm giác tồn tại mới là chiêu sống sót tốt nhất trong cung.

Bọn người Cảnh chiêu nghi ở một bên, duỗi dài cổ nôn nóng hỏi: "Như thế nào?"

Các thái y không nói lời nào, chỉ yên lặng tiếp nhận giấy bút Phúc Lộc đưa, viết "Có" hoặc "Không" ở phía trên, như thế có thể tránh gian lận, cũng tránh có người nghi ngờ bọn họ lén lút thống nhất đáp án.

Năm tờ kết luận mạch chứng đồng thời giao đến tay hoàng đế, Thẩm Trường Trạch đảo mắt qua, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn Cố Tuệ trước mặt.

Tim của Cố Tuệ cơ hồ đã nhảy đến cổ họng, cùng lúc lại có loại nhảy nhót khôn kể, nàng chỉ hy vọng Thẩm Trường Trạch đừng thưởng thêm cho mình một cái tát —— rõ ràng ban chết là tốt nhất rồi.

Hình dáng hoàng đế càng ngày càng gần, làm nàng cơ hồ ngửi được sát khí, nhưng cuối cùng Thẩm Trường Trạch lại nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Nàng bị sợ hãi."

Không hiểu tình huống - Cố Tuệ: ...... Nàng hiện tại mới sợ hãi được không?

Thôi Kính Tâm bên cạnh cũng là vẻ mặt ngây thơ, hay là Quý Phi nương nương ngầm dùng phương thuốc thúc thai kia rồi, nhưng vì sao lại không thương lượng với hắn trước chứ? Hại hắn sợ bóng sợ gió một hồi. Cảm thấy bản thân không được coi là tâm phúc, Thôi Kính Tâm vô cùng ủy khuất, hắn nào hiểu được Cố Tuệ cũng là ngoài ý muốn, nhịn không được muốn dò hỏi tới cùng, "Bệ hạ, mấy vị thái y chẩn bệnh thế nào, có thể đưa thần thiếp nhìn xem không?"

Thẩm Trường Trạch thầm nói lòng nữ nhân đúng là kim đáy biển, đều đã thắng lợi còn tìm mọi cách để làm bộ làm tịch, thế nào cũng phải làm xấu mặt địch nhân sao?

Nhưng hắn cũng vô cùng bất mãn đối với hành động hôm nay của Thẩm Thường Xuyên, liền kêu Phúc Lộc đem mấy tờ kết luận mạch chứng kia công khai dán trên bàn bát tiên, mọi người vây quanh, chỉ thấy năm chữ "Có" rồng bay phượng múa —— cho dù Cố Tuệ có thể thu mua một người đi nữa, chẳng lẽ còn có thể thu mua toàn bộ Thái Y Viện sao? Nàng nào có tay dài đến thế.

Sắc mặt Thẩm Thường Xuyên trắng bệch, biết rõ tình thế đã khó vãn hồi, tự trách hắn quá mức dễ tin người khác, đến nỗi rơi vào bẫy rập —— việc hôm nay nhất định là quý phi thiết kế, nàng sợ hài tử trong bụng mình chịu uy hiếp, mới cố ý thiết kế bàn cờ này, quả nhiên, độc nhất là lòng dạ đàn bà!

Thẩm Thường Xuyên nhấp môi, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai, "Hoàng huynh, thần đệ không phải có tâm......"

Con mắt Thẩm Trường Trạch cũng không thèm nhìn hắn một cái, "Mẫu hậu, ngài cảm thấy nên làm thế nào?"

Cảnh thái hậu tuy rằng đau lòng con nuôi, nhưng việc này đích xác là do Thường Xuyên sai trước, lại còn liên quan đến con vua, bà ấy cũng chỉ có thể khó xử nói: "Thường Xuyên, ngươi trở về đất phong đi."

Sắc mặt Thẩm Thường Xuyên càng trắng bệt, nếu là bình thường trở về thì thôi, nhưng lần này nói rõ là bị đuổi ra kinh —— những phiên vương khác biết được hắn mất quân tâm, những ngày tháng sau há có thể tốt được?

Thẩm Thường Xuyên vốn định cầu tình, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, hoàng huynh kính yêu kia của hắn đã lạnh lùng lên tiếng, "Không những như thế, sau này cũng không cần quay lại nữa, thân thể ngươi trước nay không tốt, vẫn nên ở đất phong an dưỡng quan trọng hơn. Còn về mẫu hậu, trẫm sẽ thay ngươi chăm sóc thật tốt."

Thẩm Thường Xuyên vốn đang muốn mượn thái hậu để vãn hồi, nào biết hoàng đế đã lấp kín một lỗ hổng cuối cùng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Thần đệ tuân chỉ."

Nói xong bực bội nhìn Bạch Thanh Thanh một cái, tất cả đều do phương thuốc giả kia, nữ nhân này quả nhiên đã sớm cấu kết cùng quý phi, mặt ngoài tình thâm nghĩa trọng đối với chính mình, sau lưng lại thiết kế hãm hại —— vì nịnh bợ hoàng đế, liền lấy mình làm đá kê chân sao? Mệt cho nàng làm đến nước này.

Bạch Thanh Thanh lười đáp hắn, chỉ nói: "Bệ hạ, quý phi tỷ tỷ bị kinh hách, ngài phải trấn an thật tốt mới đúng, bọn thần thiếp không quấy rầy nữa."

Lời đã nói tới đây, mấy phi tần còn lại cũng liên tục phụ họa theo, nghĩ thầm vẫn là họ Bạch này thông minh nhanh nhẹn, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, trách không được hoàng đế và quý phi đều không buông được nàng!

Cố Tuệ mặt ngoài cảm kích Bạch Thanh Thanh săn sóc mình, trong lòng lại hoang mang lo sợ, chuyện hôm nay thật sự phát triển vượt quá tưởng tượng, nàng rõ ràng đã uống chén thuốc tránh thai kia rồi, nhưng sao còn nghiệm ra mang thai, đứa nhỏ này đến tột cùng là nhảy ra từ chỗ nào?

Thẩm Trường Trạch vẫn còn ôn tồn trấn an nàng, "Không sao, hài tử của chúng ta phúc lớn mạng lớn, sẽ không vì chút phong ba nho nhỏ này mà xảy ra chuyện, nàng chỉ cần an thai thôi."

Cố Tuệ đau khổ nói: "Thiếp ngược lại còn tình nguyện xảy ra chuyện đây."

Nói xong mới phát hiện bản thân vừa lơ đãng nói ra lời trong lòng, lập tức thấy sắc mặt lạnh xuống cùng giọng nói ủ dột của hoàng đế: "Nàng nói cái gì?"

Bình Luận (0)
Comment