Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết

Chương 46

Cố Tuệ làm Hoàng Hậu vô cùng bừa bãi, miêu tả một cách đơn giản chính là, không hề có một chút bộ dáng Hoàng Hậu nên có.

Nguyên nhân chủ yếu vẫn là quá nhàn.

Cung vụ đều có Chu Thục phi liệu lý, cái này là đã sớm thương lượng rồi, Cố Tuệ cũng không tiện tranh với nàng ấy. Vốn đang lo lắng bởi vì nàng được tấn phong vi hậu, không biết liệu Thục phi có không thoải mái âm thầm ngáng chân nàng không, nhưng kết quả sổ sách đưa đến lại rõ ràng rành mạch, tỉ mỉ ngăn nắp —— ngay cả một phân tiền cũng không chịu thiếu nàng, làm Cố Tuệ càng nhìn càng hổ thẹn, nàng vốn đang định ăn thanh đạm chút mà.

Đương nhiên cũng có thể là bởi vì mới lập hậu, Chu Thục Phi không thể không làm bộ làm tịch, cho trước nhận sau, nhưng, bởi vì Trịnh Hiền phi cản trở mọi mặt, hai người không thể không tranh nhau xum xoe với hoàng hậu nương nương, nhất thời, không khí trong cung hoà thuận vui vẻ, ai ai cũng khen Hoàng Hậu nương nương hiền đức.


Bạch Thanh Thanh sau khi được chỉ hôn cũng không an phận làm bà chủ gia đình, vẫn thường thường tới Thừa Càn Cung làm việc, đối ngoại nghiêm khắc, đối nội lại hiền hoà như tắm trong gió xuân, nghiễm nhiên tự xem mình thành quản sự ma ma bên người Hoàng Hậu, tất cả việc vặt đều được nàng sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Cố Tuệ vô cùng vui mừng, trong lòng lại có chút tự thẹn, như vậy không phải bản thân nàng có vẻ là sâu gạo ham ăn biếng làm sao —— mặc dù sự thật cũng không khác là bao.

Nàng chỉ có thể đặt toàn bộ tinh lực lên người hoàng đế, thường xuyên kêu Tiểu Trúc mang túi thơm hoặc là vài món áo trong qua —— kỳ thật là đang luyện tập, đợi kỹ thuật thêu điệu nghệ, lại qua khâu quần áo cho tiểu Thái Tử.

Theo quy củ của hoàng gia, trước 6 tuổi không được ban danh, chính là vì để ngừa chết non linh tinh ngoài ý muốn, nhưng Thẩm Trường Trạch vẫn thỉnh đại học sĩ Hàn Lâm Viện chọn danh, cuối cùng cho làm một cái ngọc tỷ in một chữ "Tỉ", ý không nói cũng tự hiểu.


Cố Tuệ thật ra không thèm để ý cái gì ngôi vị hoàng đế, chỉ đơn thuần cảm thấy tên này khó viết, lúc bắt đầu học chữ sẽ khó khăn, vì thế lại quấn lấy hoàng đế chọn một cái nhũ danh, gọi là A Bảo.

Cố Tuệ cảm thấy nghe có chút nữ tính, cho rằng hoàng đế chỉ chọn cho có lệ, nhưng Thẩm Trường Trạch lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Con cái không phải là bảo vật trong tay cha mẹ sao?"

Cố Tuệ thầm nói ta còn chín cái cánh đây này, sao nghe cỡ nào cũng thấy giống nguyên liệu nấu ăn, nhưng cũng khá thuận miệng, đành tạm chấp nhận.

Cảnh thái hậu mới đầu lo lắng hài tử sinh non khó nuôi, sợ gánh trách nhiệm, cho nên im miệng không nhắc đến tôn tử nửa chữ, cho đến khi thấy A Bảo dần dần nẩy nở, có thể chạy có thể nhảy, còn biết nói biết cười, liền thay đổi tâm tư, muốn ôm A Bảo về Ninh Thọ Cung nuôi nấng.


Cố Tuệ sao không biết lão bà này đánh cái chủ ý gì, lợi dụng thiên tử để bắt chư hầu phục tùng, bắt được A Bảo, cũng bắt được mạng nàng —— sợ nàng về sau gây sóng gió đây mà.

Cố Tuệ là người đã đến quỷ môn quan một chuyến, sao có thể sợ hãi chiêu thức nhỏ bé này, nàng cũng không tranh cãi với Thái Hậu, trực tiếp cùng nhi tử dọn đến Ninh Thọ Cung —— đơn giản, muốn dưỡng con trai, vậy cũng phải dưỡng người mẹ này luôn, nàng không tin Ninh Thọ Cung có thể thiếu một miếng ăn của nàng.

Cảnh thái hậu mới đầu còn muốn mượn quyền uy mẹ chồng làm khó dễ, nhưng Cố Tuệ so với tưởng tượng của bà còn khó chơi hơn, bà nói lời châm chọc, Cố Tuệ quay đầu lền mắng hết đám hạ nhân trong Ninh Thọ Cung, một đám tức đến phun máu bỏ của chạy lấy ngưởi; bà ra vẻ giận dỗi, Cố Tuệ lập tức ôm hài tử vào trong lòng, hai mẹ con than thở khóc lóc, diễn tuồng bị người bắt nạt thảm thiết.
Cảnh thái hậu chẳng làm được việc ác nào, ngược lại còn bị bát một thân nước bẩn, cuối cùng Thẩm Trường Trạch không thể không vội vàng chạy lại, tự mình mang một lớn một nhỏ đi.

Lúc gần đi Cố Tuệ còn xinh đẹp nói: "Mẫu hậu nếu ngại sống ở Ninh Thọ Cung nhạt nhẽo, muốn đến Thừa Càn Cung, thần thiếp nhất định đợi chờ."

Cảnh thái hậu tức đến ngã ngửa, cái con yêu nghiệt này còn cố ý làm bộ làm tịch, đợi bà dọn qua đó lại tiếp tục chọc điên bà phải không?

Đáng giận nhi tử hồ đồ, bị Cố thị này mê hoặc đến mù mờ, hoàn toàn quên mất cái gì gọi là trên làm dưới bắt chước theo.

Cố Tuệ tuy rằng tự thả bay mình, kỳ thật quy củ vốn dĩ không tệ, đặc biệt ở trước mặt hoàng đế —— ngẫu nhiên làm vừa vừa thì gọi là tình thú, lâu lâu làm quá mức thì biến thành tìm chết.
Hiện tại nàng đã không hề muốn chết, cuốn thánh chỉ kia cũng đã bị thu hồi, hai người tự ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra, ngược lại như là đã quên việc này.

Nhưng mà, đến lúc cãi nhau túi bụi, Cố Tuệ vẫn sẽ lấy luận điệu cũ rích ra nhai đi nhai lại.

Thí dụ như lúc này, bởi vì Bắc Yến Vương bệnh nặng qua đời, tình thế đất nước rung chuyển, Thẩm Trường Trạch quyết định ngự giá thân chinh, tiêu diệt cái tai hoạ ngầm này.

Nói thế nào hắn cũng không chịu mang Cố Tuệ cùng đi.

Cố Tuệ than thở khóc lóc, "Sớm biết bệ hạ ghét bỏ ta, lúc này mượn cớ xuất binh, chẳng qua là muốn ra bên ngoài tìm kiếm vài đoá hoa mỹ quyến, nếu đã như thế, chi bằng ta dứt khoát nhường ra hậu vị cho rồi."

Thẩm Trường Trạch cảm thấy nữ nhân thật sự không thể nói lý, rõ ràng là đại sự quốc gia, lại có thể đổi thành chuyện tình yêu tiểu tam tiểu tứ —— tuy rằng thê tử có tính chiếm hữu là rất vui mừng, nhưng cũng không thể không nói đạo lý vậy chứ?
Thẩm Trường Trạch chỉ có thể kiên nhẫn khuyên bảo, "Hai nước giao chiến không phải trò đùa, trẫm tuy rằng ngồi cao chiến xa, chưa chắc sẽ tự mình mặc giáp ra trận, nhưng, đao kiếm không có mắt, sao có thể chắc chắn vạn toàn? Hơn nữa đường đến Bắc Yến xa xôi, chớ nói một nữ tữ nhu nhược như nàng, ngay cả trẫm cũng không nhất định sẽ chịu nổi, trẫm sẽ rất lo lắng, nàng vẫn nên ở trong cung dưỡng dục A Bảo đi."

Mặc kệ hắn nói khẩn thiết thế nào, Cố Tuệ vẫn là bộ dáng ta không nghe ta không biết, A Bảo đã 6 tuổi rồi, vừa đúng thất niên chi dương*, lúc này đi xa, không phải rõ ràng muốn cô nhi quả phụ bọn họ ăn không ngồi chờ sao? Về phần chịu khổ, cái này nàng không cảm thấy có gì không ổn, cùng lắm thì, sống trong nhung lụa nhiều năm, bụng nhỏ mập lên, vừa lúc nhân cơ hội này giảm giảm béo thôi.
* đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.

Cho nên nàng đương nhiên muốn đi.

Thẩm Trường Trạch khuyên bảo mấy lần cũng không có kết quả, không khỏi cũng có chút bực bội, "Thay vì làm ngươi đến trước trận chiết tỏa sĩ khí, không bằng trẫm xử trí nàng trước, miễn cho mất mặt xấu hổ!"

Cố Tuệ lúc ấy liền trợn to mắt giống như mắt mèo vừa đen vừa sáng, sau đó lập tức đi vào tẩm điện lấy cây kéo cắt tóc, chuẩn bị một khóc hai nháo ba thắt cổ, chết cũng phải chết oanh oanh liệt liệt —— đương nhiên cũng không thể quên lấy cuốn thánh chỉ kia, ý tứ chứng minh nàng không phải tự sát, mà là vì nước tận trung.

Thẩm Trường Trạch thấy nàng lấy ghế nhỏ lót chân, đem lụa trắng treo ở trên xà nhà, quấn vào mấy vòng mãi mà vẫn không quấn xong —— thật sự là do tấm lụa trắng kia quá trơn, mà cổ Cố Tuệ cũng quá mượt mà.
Thẩm Trường Trạch nhìn nàng nỗ lực biểu diễn tiết mục treo cổ tự vẫn mười lăm phút, cuối cùng cũng hết giận, giọng nói cũng vô lực, chỉ đành tiến lên ôm nàng xuống, nhíu mày nói: "Được rồi! Cất cây kéo đi, trẫm không phạt nàng là được."

Cố Tuệ nhìn cây kéo nhỏ xíu xiu chỉ thích hợp cắt móng tay, đành nhận thua —— trừ phi nàng gầy thành một đạo tia chớp, nếu không là tuyệt đối không có biện pháp dùng cây kéo này cắt vào mạch máu.

Thẩm Trường Trạch hối hận bản thân không nên mềm lòng, nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, cũng chỉ có thể như thế, liền xụ mặt nói: "Thu thập đồ đạc, ngày mai theo trẫm cùng đi Bắc Yến."

Nhìn bộ dáng lanh lợi này của nàng, người khác cũng hại không được nàng, chỉ có nàng hại người khác mà thôi.

Cố Tuệ tặng cho hoàng đế một hôn thật lớn, đột nhiên lúc này mới nhớ tới một việc, "Còn A Bảo thì sao?"
Đứa nhỏ này tuy thông minh hiểu chuyện, nhưng rốt cuộc chỉ có 6 tuổi, dẫn hắn đi theo thế nào cũng không thể yên tâm.

Thẩm Trường Trạch nghĩ nghĩ, "Cho hắn đến Thôi gia ở vài ngày đi."

Thôi Kính Tâm là thái y, Bạch Thanh Thanh lại có quan hệ tốt với Cố Tuệ, có hai vợ chồng này chiếu cố tóm lại không sao.

Cố Tuệ như nghe được lời thần thánh chỉ dẫn, liền nói việc này cùng Bạch Thanh Thanh, Bạch Thanh Thanh đương nhiên đáp ứng, trên thực tế nàng đã sớm làm mẹ nuôi của A Bảo, ước gì hắn ở chung với nữ nhi nhà mình nhiều hơn chút —— quan hệ thanh mai trúc mã là dễ dàng sinh ra cảm tình nhất, ba tuổi đã xem như lớn rồi, mà con rể tuấn tú như thế thì biết đi đâu mà tìm chứ?

Cố Tuệ lúc này mới yên tâm, đêm đó liền sửa sang lại hành trang, sáng sớm ngày kế đã theo Thẩm Trường Trạch xuất phát.
Xe ngựa lộc cộc rời khỏi kinh thành, Thẩm Trường Trạch thở dài: "Nhắc đến lại cảm thấy buồn bực, sáng nay trẫm chào từ biệt mẫu hậu, nhưng tựa hồ mẫu hậu lại rất luyến tiếc nàng."

Cố Tuệ thầm nói đương nhiên, trong cung thiếu đi người cãi nhau với bà, cuộc sống của Cảnh thái hậu sẽ càng nhàm chán —— tâm lý người thường kỳ quái như vậy đấy, càng nhìn không vừa mắt lại càng ấn tượng khắc sâu, thêm người chung quanh chỉ toàn a dua nịnh hót, loại không bình thường như Cố Tuệ càng đặc biệt nổi bật hơn.

Nhưng ngoài miệng giả nhân giả nghĩa nói: "Phải không? Thần thiếp cũng sẽ nhớ mẫu hậu lắm." Đáng tiếc giọng điệu thật sự quá thiếu chân thành, giả vờ cũng không giả nổi.

Thẩm Trường Trạch muốn nhào qua nhéo mặt nàng, Cố Tuệ cười trốn, lại không biết chạm vào đâu, phía dưới bỗng truyền đến một tiếng ai da.
Hai người lập tức nhìn nhau, chẳng lẽ Bắc Yến đã có phòng bị, phái thám tử tới nghe trộm tin tức?

Thẩm Trường Trạch nhanh chóng quyết định, lấy cớ uống trà, cúi xuống ghế dựa bắt "gian tế" ra, không ngờ lại là cái thân thể thấp lè tè của A Bảo, xiêm y dính đày mùi hôi.

Cố Tuệ vô lực đỡ trán, sớm đoán được tiểu tử này ngoan ngoãn như vậy nhất định có gian tà, ngày thường trong cung có chuyện gì mới mẻ, A Bảo đều là đầu tàu hóng hớt gương mẫu, không cam lòng bị lạc hậu chút nào. Lúc này chợt nói muốn đem thằng nhóc đến Thôi gia, nhất định nó đã sớm nghi ngờ rồi.

Thẩm Trường Trạch thưởng cho nghịch tử một cái cốc vào trán, tức giận nói: "Ai cho phép con lén lút như vậy?"

May mắn hắn luôn cẩn thận, nếu đổi thành người lỗ mãng, chỉ sợ sớm đã đâm gián điệp một nhát chết ngay.
A Bảo che trán, nước mắt lưng tròng nói, "Nhưng mà phụ hoàng, nhi thần còn nơi nào khác để nấp đâu."

Cũng không thể kêu hắn trốn vào bồn cầu đầy mùi hôi kia đi? Hắn chịu nổi, nhưng người khác không chịu nổi nha,

Cố Tuệ ngẩn ra, "Người khác."

"À, là nàng." A Bảo dùng cánh tay nhỏ xíu gõ lên sàn nhà vài cái, hiển nhiên là ám hiệu mà hai người đã ước định, ngay sau đó liền thấy một thân hình bụ bẫm y hệt chui ra từ trong một góc, gương mặt tràn đầy dơ bẩn, nhưng vẫn không giấu được mắt ngọc mày ngài.

Chính là khuê nữ bảo bối A Nguyệt mà Bạch Thanh Thanh mới sinh bốn năm trước.

Thôi Nguyệt nhẹ nhàng hướng hai người chắp tay thi lễ, "A Nguyệt tham kiến hoàng đế bá bá, hoàng hậu nương nương, chúc hai người mạnh khỏe."

Hành lễ xong, A Bảo vỗ vỗ đầu gối, lôi kéo đồng lõa đứng dậy, "Ngài yên tâm, chúng con có thể tự chiếu cố tốt, sẽ không gây thêm phiền toái cho phụ hoàng đâu."
Ý ngoài lời, đều là hắn tự làm chủ, không liên quan tiểu cô nương.

Đúng là rất có trách nhiệm. Cố Tuệ cạn lời nhìn trời, hiện tại chiến tranh hung hiểm cỡ nào cũng không quan trọng, quan trọng là, A Bảo dụ dỗ khuê nữ nhà người ta đó —— trách không được đều nói giang sơn rộng lớn có đầy người tài, hơn nữa còn sóng sau xô sóng trước.

Nhưng việc đã thành, chỉ phải duỗi tay kêu hai cái hạt đậu kia lại, giúp bọn hắn rửa tay lau mặt. A Bảo tẩy sạch người mình xong, lại nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau đi bụi bặm trên mặt A Nguyệt, động tác tinh tế giống như đang làm thơ, lại nói: "Mẹ, có gì ăn không, bụng A Nguyệt đã đói tới xẹp lép rồi."

Thẩm Trường Trạch lộ vẻ mặt vui mừng, "Tiểu tử này so với trẫm thời trẻ còn mạnh mẽ hơn nhiều."

Cố Tuệ:...... Cũng đâu phải chuyện gì đáng để kiêu ngạo đâu?
Đang muốn kêu Tiểu Trúc chuẩn bị điểm tâm và nước uống, Thẩm Trường Trạch bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay hơi nóng lên, "Đáng tiếc trẫm không gặp được nàng sớm hơn."

Hiển nhiên là một màn tình cảm bộc phát.

Cố Tuệ:......

Khi đó nàng còn đang là ma trong mồ nha, nếu Thẩm Trường Trạch thật sự nhìn thấy nàng, không chừng đã bị doạ đến mức sợ chết khiếp —— vẫn là từ bỏ đi thôi.

Tới sớm không bằng tới đúng lúc.

(Toàn văn xong)

Tác giả có lời muốn nói: Đến đây là chính thức kết thúc, cảm ơn mọi người vẫn luôn duy trì ~

Cám ơn các bạn đã luôn vote và comment ủng hộ truyện nha

Bình Luận (0)
Comment