Edit by MaiAnh
Beta by DiiHy
Chung Hân Ý nghe vậy liền có chút ngạc nhiên, ánh mắt hiện lên sự khích lệ. Hạ Thừa Diễn thấp thỏm đi theo Tần Thâm đi lên thư phòng ở lầu hai. Nhìn anh ngồi xuống, Hạ Thừa Diễn lại một bước cũng không dám lộn xộn, thậm chí hắn còn cảm thấy chính mình giống như đứa học sinh không nghe lời mà bị đứng ở đây chờ giáo viên phê bình.
Bầu không khí có chút quỷ dị.
"Anh họ...... Anh tìm em có chuyện gì sao?"
Tần Thâm đem người đang đứng trước mắt nhìn đánh giá từ đầu đến chân một lần, nói: "Gần đây cậu đã giải trừ hôn ước với thiên kim Mạc gia?"
Nếu như nghe người khác hỏi việc này, Hạ Thừa Diễn một chút cũng không thấy kỳ quái, nhưng nếu là Tần Thâm, người gần như nói ba câu đều liên quan đến công việc, làm cho Hạ Thừa Diễn rất kinh ngạc.
Không biết ý của anh là gì, trước tiên Hạ Thừa Diễn chỉ có thể thừa nhận: "Đúng vậy, anh họ ý của anh là......"
"Rất tốt." Tần Thâm bỗng dưng nói một câu như vậy, làm cho Hạ Thừa Diễn lộ ra vẻ mặt mơ màng.
Nhưng hắn rất nhanh lấy lại phản ứng, cảm giác được khen ngợi mà lo sợ: "Anh họ, anh cũng cảm thấy như vậy là tốt sao?"
Thật tốt quá, không nghĩ tới có nhiều người phản đối hắn làm như vậy, thế nhưng người anh họ luôn luôn lãnh đạm này lại ủng hộ quyết định của hắn.
Mặt Tần Thâm không rõ cảm xúc nhưng chỉ trong một giây khoé môi của anh khẽ nâng lên, nhưng nụ cười đó rất nhanh liền biến mất, nên Hạ Thừa Diễn không kịp phát hiện ra người anh họ mắc bệnh thiếu hụt tình cảm vừa mới cười.
Cô đã có thể rời xa tên tiểu tử này, thật là tốt.
"Anh họ, anh còn có chuyện gì sao?" Tuy rằng hắn vui mừng vì còn có người ủng hộ hắn, nhưng vẫn không loại bỏ được bóng ma mà Tần Thâm để lại cho hắn.
"Có." Tần Thâm chậm rãi xoè bàn tay về phía bên kia, "Tôi có một thứ hình như cậu giữ cũng rất lâu rồi, tôi nghĩ bây giờ vật nên trở về với chủ, cậu thấy tôi nói đúng không?"
Hạ Thừa Diễn trong lòng liền lộp bộp một tiếng, hắn thật sự sợ điều này sẽ đến, lúc vừa tới hắn còn đang tìm cách trả lại, vậy mà hiện tại đã bị đòi.
"Nếu cậu không mang nó trên người, thì ngày mai có thể đưa đến văn phòng cho tôi."
"Không...... Anh họ, em có mang đến, hôm nay chính là muốn đem trả lại cho anh, xin anh tha thứ cho em khi còn nhỏ không hiểu chuyện."
Hạ Thừa Diễn thật sự sợ hãi khi đối mặt với Tần Thâm, hơn nữa không biết tại sao, hắn lại cảm thấy khí thế của người đàn ông trước mặt càng ngày càng lớn, chỉ cần anh ta liếc mắt nhìn một cái, hắn liền cảm thấy trên người giống như có mối nguy hiểm nặng nề.
Hạ Thừa Diễn vội vàng đem khối ngọc chuẩn bị lúc trước cẩn thận đưa về phía trước, Tần Thâm mới gật gật đầu, sau đó nói: "Không còn việc gì, nếu cậu có việc gấp thì đi về trước đi."
Giống như được xá lệnh, Hạ Thừa Diễn liền nói: "Anh họ, sau gặp lại" rồi vội vàng rời khỏi thư phòng.
"Hai anh em nói chuyện gì vậy, có thể cho dì biết không?" Chung Hân Ý vui mừng khi con trai nhà mình chủ động tìm người khác nói chuyện phiếm, nhất thời nóng lòng muốn biết con trai cùng cháu trai nói cái gì.
Hạ Thừa Diễn làm sao dám nói thật, đành phải úp úp mở mở nói: "Chính là một ít chuyện về công việc thôi ạ! "
"Vậy à.... lái xe trên đường chú ý an toàn." Vừa nghe là công việc, Chung Hân Ý không khỏi có chút thất vọng, nhưng cũng không quên dặn dò hắn chú ý an toàn.
*
Từ công trường trở về, Mạc Quân Nam bây giờ mới được nghỉ ngơi, chờ vợ chuẩn bị cơm trưa, còn chưa ngồi xuống ghế được bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa.
Hứa Diệu còn ở phòng bếp xào rau, lại không muốn chồng quá mệt mỏi, liền gọi con gái đang ở phòng khách: "Nhiên nhiên, con đi mở cửa, nhìn xem là ai tới."
Bởi vì không có máy tính, Mạc Nhiên chỉ có thể viết truyện trên di động, nghe được Hứa Diệu gọi, liền lập tức buông di động xuống đi ra cửa, chỉ là trong lòng còn nghi hoặc, lúc này còn có ai sẽ đến gõ cửa nhà bọn họ? Không phải là gõ sai nhà rồi chứ.
Vừa mở cửa, liền thấy một người đàn ông xa lạ đeo mắt kính, mặc tây trang phẳng phiu, Mạc Nhiên đánh giá người trước mặt một lần từ đầu đến chân, trong lòng đột nhiên có chút bất an, người này ở bên ngân hàng đặc biệt, đột nhiên tới cửa muốn làm gì đây?
Mặc dù đối phương còn chưa tự giới thiệu, nhưng Mạc Nhiên có thể từ một ít chi tiết để đoán ra đây là nhân viên của ngân hàng, tuyệt đối không sai.
Mạc Quân Nam cũng đi ra ngoài cửa nhìn: "Là ai vậy?"
Người đàn ông đeo mắt kính tuy rằng không quen Mạc Nhiên, nhưng Mạc Quân Nam lại vô cùng quen thuộc, nghe thấy Mạc Quân Nam hỏi lập tức nói: "Mạc tổng, đã lâu không gặp, tôi là Tiểu Dương."
Mạc Quân Nam liếc mắt một cái đã nhận ra: "Là Dương trợ lý! Sao cậu lại tới nơi này, Nhiên Nhiên, mau mời Dương trợ lý vào nhà."
Dương trợ lý là thư ký của chủ tịch ngân hàng tư nhân Huy Thịnh, ngày trước Mạc Quân Nam vì công ty gặp khó khăn mà đi vay tiền, lúc đó chính là cùng vị này giao tiếp.
Mạc Quân Nam chủ động đi lên đón người vào cửa, vừa nói mời vào: "Dương trợ lý đừng gọi tôi là Mạc tổng, tình huống bây giờ của tôi cậu cũng biết, đừng lấy ra chế nhạo tôi nữa, mau ngồi xuống đi. Nhiên Nhiên, đi rót chén trà lại đây."
Dương trợ lý kinh ngạc, vị này là Mạc tiểu thư so trước kia nghe nói có chút không giống nhau, đồng thời cũng lên tiếng ngăn cản động tác của Mạc Nhiên: "Không cần khách khí như vậy đâu."
Nói xong Tiểu Dương đem cặp công văn mở ra, từ bên trong lấy ra một chồng văn kiện đặt ở trước mặt Mạc Quân Nam: "Mạc tổng, tôi cũng không vòng vo nhiều đi thẳng vào vấn đề luôn, thật ra hôm nay tôi đến là có mang theo nhiệm vụ của cấp trên, trước khi Mạc thị phá sản đã vay ngân hàng của chúng tôi 500 vạn đã trả 300 vạn, hiện tại còn thiếu 200 vạn. Hôm nay tôi tới chính là muốn hỏi Mạc tổng một chút, số tiền 200 vạn lúc nào có thể trả hết?"
Đáy lòng Mạc Nhiên bỗng dưng nhảy lên, quả nhiên điều cô lo lắng nhất đã tới, hôm nay Dương trợ lý đến để đòi trả nợ.
Mạc Quân Nam không khỏi lộ ra vẻ khó xử, nghiên cứu phát minh tốn rất nhiều tiền bạc, lúc trước bọn họ vì nghiên cứu phát minh một sản phẩm đã đầu tư vào không ít tiền, thật vất vả mới làm ra thành quả, nào biết sẽ xảy ra loại chuyện này.
Mấy ngàn vạn đưa vào đầu tư lập tức trôi theo dòng nước, ông đã đem tất cả những đồ vật có thể bán được bán đi hết mới thanh toán được tiền lương của công nhân và với trả cho ngân hàng 300 vạn, chỉ là số tiền nợ 200 vạn còn lại ông thật sự là không có biện pháp nào lập tức trả.
Đến bây giờ tiền trên người ông cũng không còn nhiều lắm, cuộc sống ở Đế Đô vật giá cao đến dọa người, không cần đóng tiền nhà cũng chỉ có thể miễn cưỡng đủ cho nhà ông sống qua ngày trong vòng một năm.
Vốn dĩ ông nghĩ dựa vào khoảng thời gian một năm mà tiết kiệm chi tiêu, sẽ có thể trả được 200 vạn cuối cùng, nhưng không ngờ người đòi nợ đến nhanh như vậy.
"Nhưng rõ ràng chủ tịch của cậu đã nói sẽ nới rộng thời hạn cho tôi khoảng một năm, bây giờ mới qua được mấy ngày..." Mạc Quân Nam nhất thời khó hiểu, lúc ông tuyên bố phá sản đã đến xin ông chủ của bọn họ nới rộng thời gian, ông ta cũng đã đồng ý, làm sao bây giờ lại mà nhanh chóng đổi ý?
Dương trợ lý tỏ vẻ áy náy mà nói: "Thật sự xin lỗi Mạc tổng, lần này đúng là chủ tịch để tôi tới đây, ngài cũng biết hai năm nay kinh tế đình trệ, ngân hàng cũng phải nuôi nhiều công nhân, cho nên số tiền này vẫn nên thu hồi lại."
"Nhưng cậu cũng biết tình huống hiện tại của tô... 200 vạn trong thời gian ngắn như vậy tôi thật sự rất khó xoay sở."
Dương trợ lý không lập tức trả lại, chỉ là dùng ánh mắt nhìn một lượt toàn bộ trong nhà, sau đó mới giống như đưa ra ý kiến mà nói:
"Mạc tổng, tôi thấy căn hộ này thực sự không tồi, đặt ở trên thị trường cũng có thể bán được với giá 200 vạn......"
02/08/2020